Đọc truyện Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ ! – Chương 71
Hôm đó, Khánh đến nhà thăm tôi, thấy Khánh tôi vui ơi là vui như là lâu lắm rồi mới gặp lại Khánh vậy.
-Bi, sao ở trong phòng hoài thế? Anh chở đi chơi cho thoải mái tinh thần nè.
Khánh thấy tôi tươi tỉnh thì tâm trạng cũng vui hẳn.
-Thôi, Bi không đi đâu, Huy nói nếu em ngoan ngoãn ở yên trong phòng sẽ dẫn em đi tìm Nhật Nam.
Đến lượt Khánh nhìn tôi ngạc nhiên, mọi người dạo này sao lạ thế nhỉ, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc như thế hết.
-Em sao vậy Bi?
-Em có sao đâu, anh mà nhìn em như vậy Nhật Nam sẽ không vui đâu nha.
-Em đừng làm anh sợ mà, em đang chọc anh đúng không?
Khánh lắc lắc hai tay tôi làm tôi bực bội trong người, nhìn mặt tôi giống giỡn lắm hay sao mà kêu chọc, Khánh mà còn tâm trạng bấn loạn nữa chắc tôi đuổi về sớm cho yên ổn quá.
-Em bực rồi đó nha, chờ Nhật Nam về em méc anh ấy cho xem.
-Bi, nói anh nghe, mẹ em đâu?
-Mẹ mất rồi, nhưng Bi không có khóc đâu, Nhật Nam nói khóc hoài mẹ sẽ buồn lắm.
-Anh là ai?
-Anh là Khánh chứ ai, hôm nay sao anh lạ vậy hả? Ngay tên mình cũng không biết là sao?
Tôi đưa tay lên rờ trán Khánh xem có bị gì không mà nói chuyện không bình thường như thế. Khánh siết chặt tôi vào lòng, rồi Khánh khóc, tôi cũng chẳng hiểu lý do sao nữa.
-Ước gì hai đứa mình không cùng huyết thống anh sẽ đưa em đi thật xa để em không phải đau khổ như vậy, nhưng anh không thể, anh sợ sẽ không kiềm chế nổi mình, anh phải làm cách nào mới bảo vệ được em đây Bi?
-Khánh, sao anh lại khóc? Anh có chuyện buồn sao nói Bi nghe đi chứ anh khóc làm Bi cũng khóc theo luôn rồi nè.
-Em cứ như vậy anh sẽ không chịu nổi đâu.
-Em làm Khánh buồn sao, em xin lỗi, Khánh đừng khóc nữa được không?
-Không có gì, Bi ngoan ngoãn ngồi đây nha, anh nói chuyện với Nhật Huy xíu.
Tôi thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra mà Khánh lại buồn như vậy, rồi chợt nhìn qua con cáo bông tôi lại nhớ đến Nhật Nam, thế là lại vui ngay lập tức.
Không biết Khánh nói chuyện gì với Huy mà nhìn Khánh buồn lắm, cậu lên phòng ôm tôi một hồi lâu, hai mắt thì đỏ hoe đáng thương lắm nhưng có hỏi gì Khánh cũng không chịu trả lời hết.
….
Mấy ngày trôi qua, tôi cứ lẩn quẩn trong phòng, mỗi lần đi ra ngoài là Huy dặn dò kỹ lắm. Tôi sợ Huy giận nên ngoan ngoãn không dám bước chân ra ngoài vậy mà không hiểu sao Huy không chịu dẫn tôi đi gặp Nhật Nam, tôi nhớ anh ấy không chịu được luôn rồi. Nghe đâu Huy mới nhậm chức Giám Đốc gì đó nên bận không có thời gian dẫn tôi đi, đành phải chờ vậy.
-Huy ơi khi nào em mới được gặp Nhật Namvậy?
-Sẽ sớm thôi, nhưng mà em cứ nhắc đến Nhật Nam nữa là anh giận không dẫn em đi đâu đó.
-Nhưng mà em lo lắm, anh ấy say mê công việc đến nỗi quên ăn quên uống luôn, sẽ mệt cho xem.
-Yên tâm đi, anh ấy bây giờ đang rất tốt, cũng chẳng bận tâm đến công việc đâu.
Không hiểu hết lời Huy nói, chỉ cần biết Nhật Nam khỏe mạnh là tôi thấy yên tâm rồi.
Hôm đó trong giấc mơ tôi nhìn thấy Nhật Nam người bê bết máu đứng trước mặt tôi, hoảng quá tôi thức giấc khóc nức nở. Tôi nhớ lại có nghe ai nói loáng thoáng là Nhật Nam bị tai nạn, có đúng như vậy không sao tôi cảm thấy nó chân thật thế này. Nhật Nam của tôi đang ở đâu, những lời nói của Huy cứ lướt qua đầu câu được câu mất làm tôi sợ hãi tột độ, có phải tôi bị điên thật rồi không?
….
Sáng thức dậy vừa thấy Huy đi làm tôi cũng vội ra đường tìm kiếm, trong đầu cứ ngờ ngợ rằng Nhật Nam bị tai nạn mất tích nhưng Huy lại nói anh ấy đang rất tốt, tôi hỗn loạn muốn điên lên được.
Tôi cứ lang thang trên đường rồi chẳng hiểu sao mình lại đến sân bay làm gì, chỉ biết đứng chờ một mình ở đó thôi. 11h trưa, đang định quay lưng trở về thì hình ảnh quen thuộc đập vào mắt. Đúng rồi, là Nhật Nam của tôi, không thể lẫn vào đâu được, trong giây phút nhìn thấy anh tôi như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không còn ngơ ngáo như một đứa con nít nữa. Anh đã trở về, thật sự đã trở về như anh đã hứa rồi. Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, nỗi nhớ bấy lâu nay dường như được khỏa lấp, tôi chạy ào tới ôm chầm lấy anh trong hạnh phúc dâng trào.
-Nhật , cuối cùng anh cũng đã trở về, em nhớ anh phát điên lên được.
Tôi cứ thế ôm anh khóc vì xúc động, nhưng anh nhìn tôi lạ lẫm lắm, hai tay đẩy tôi ra.
-Xin lỗi cô là…
Tôi gần như đứng không vững, Nhật của tôi đây sao, sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt xa lạ như thế. Không thể nhầm lẫn được, hình ảnh anh đã thấm vào xương tủy làm sao tôi có thể không nhận ra chứ, hay anh đang đùa giỡn với tôi? Đúng rồi, Nhật lúc nào cũng thích đùa như thế mà, đây đâu phải là lần đầu tiên đâu.
-Không có vui đâu nha, anh đúng là đáng ghét lúc nào cũng giỡn được.
-Tôi thật sự không biết cô là ai.
-Nhật Nam, em là Gia Ân đây, anh đừng đùa nữa được không?
Tôi bắt đầu khóc, tôi có cảm giác Nhật Nam không phải đùa nhưng không đời nào anh lại không nhận ra tôi được. Chúng tôi đã từng yêu nhau, từng hứa hẹn với nhau rất nhiều điều, không thể chỉ có một thời gian ngắn ngủi không gặp anh đã quên hết được. Không thể nào như thế được.
-Tôi với cô trước đây có biết nhau sao?
-Anh đừng dọa em nữa, em sợ thật rồi. Nhật Nam, em đã tìm kiếm anh khổ sở như thế nào anh biết không?
-Tôi thật sự không có ấn tượng gì về cô cả.
-Không thể nào….
Tôi khóc nấc, Nhật Nam sẽ không bao giờ đứng nhìn tôi khóc đến nghẹn ngào như vậy, lẽ nào đây không phải là anh? Không thể có chuyện đó được vì khi ôm lấy anh, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.
-Em xong rồi mình về thôi anh.
Tôi hướng mắt về nơi phát ra giọng nói, hình ảnh cô người mẫu Anna hiện ra trước mắt, cô ta rất tự nhiên nắm tay Nhật Nam rồi cả hai nhìn nhau âu yếm. Thấy tôi, cô ta bất ngờ một xíu nhưng nhìn thái độ của tôi và Nhật Nam cô ta cũng hiểu được vấn đề.
-Trùng hợp nhỉ.
Vẫn cái kiểu nói chuyện kênh kiệu ấy của ả làm tôi cảm thấy có chút gì không bình thường, không giữ nỗi bình tĩnh nữa tôi lao đến giữ chặt người ả không buông.
-Chị đã làm gì anh ấy vậy hả, chị nói đi.
Cô ả nhăn nhó quay sang Nhật Nam cầu cứu.
-Anh, cô bé này làm em đau.
Nếu là ngày xưa Nhật Nam sẽ đứng ra bênh vực tôi đẩy ả đi chỗ khác rồi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, anh kéo tay tôi ra rồi kéo cô ả ra sau lưng mình bảo vệ. Anh ấy có biết hành động đó làm tim tôi đau đến mức nào không, khó khăn lắm mói có thể đứng vững đến giờ này.
-Cô làm gì vậy hả?
-Anh, ngay cả em anh cũng không nhận ra nữa sao?
Nhật Nam nhìn tôi khóc có chút thương hại, còn ả Anna đó thì thích thú khi thấy bộ dạng đau khổ này của tôi, ả ta nói chuyện với Nhật Nam vẻ thông cảm.
-Cô bé này lúc trước có yêu thầm anh, lúc đó hai đứa mình đang yêu nhau nên anh không ngó ngàng đến, bây giờ chắc biết anh mất trí nhớ nên không từ bỏ hi vọng. Sao trên đời này lại có loại người xấu xa như vậy chứ, thì ra lợi dụng lúc Nhật Nam mất trí nhớ ả đã gieo vào đầu anh ấy những điều sai trật, anh đừng bao giờ tin điều ả nói nghe Nhật Nam.