Đọc truyện Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ ! – Chương 2
Tối, đang loay hoay với một đống chén dĩa thì Khánh đến ngồi xuống bên cạnh.
-Không đi đua xe à?
Tôi vẫn không thèm ngước mặt lên nhìn.
-Không, bà không thích nên tui ở nhà.
-Tui có giá trị vậy hả?
Chắc hôm nay trời nỗi giông bão, tên Khánh này mà lại nghe lời mình ư? Đúng là hài hước.
-Nhiều chuyện, xích qua một bên tui rửa phụ cho.
Khánh tự nhiên ngồi xuống, tôi trợn mắt nhìn cậu, hôm nay có bị té đập đầu xuống đất không mà siêng năng vậy không biết.
-Nhìn quái gì mà nhìn? Không có làm không công đâu mà mừng.
-Chứ muốn gì?
-Thù lao một tô hủ tiếu đặc biệt.
-Quá đơn giản, 10 tô cũng được.
Tôi cười khoái chí, có người phụ vừa vui vừa khỏe, ngày nào cũng được vậy thì tốt biết mấy. Cuối cùng cũng xong, tôi bưng một tô hủ tiếu đặc biệt thơm phức tới cho Khánh, cậu ta ăn ngon lành như bị bỏ đói cả ngày vậy.
-Mẹ, hủ tiếu mẹ nấu ngon nhất thế giới.
Khánh nịnh bợ, cậu ta lúc nào cũng gọi mẹ tôi là mẹ nên nghe riết cũng quen, mẹ tôi cũng rất thương Khánh, mẹ nói nhìn cậu ta ngông ngông vậy nhưng sống rất tình cảm, chả biết có đúng hay không nữa.
-Ngon thì ăn nhiều một xíu.
-Mẹ, con thắc mắc điều này ghê. Mẹ dịu dàng xinh đẹp vậy sao con nhỏ này lại chẳng giống mẹ xíu nào hết.
Câu nói của Khánh làm tôi tức điên, nghĩ sao có mặt tôi ngồi đó mà dám chê, chắc không muốn sống nữa đây mà.
-Ông nói lại lần nữa tui nghe, có muốn lết về không hả?
Khánh làm ra vẻ tội nghiệp như thật, tên này đi làm diễn viên chắc nổi tiếng lắm đây.
-Mẹ xem kìa, hung dữ như vậy ế chống chắc luôn. Con ở trường toàn bị nó ăn hiếp.
Mẹ tôi bật cười khi nhìn hai đứa cãi nhau, đúng là con nít mà.
-Hai đứa đừng có suốt ngày cãi nhau nữa, Bi nó được cái miệng hung dữ chứ thật ra nhát gan lắm không dám làm gì đâu con.
-Con hung dữ hồi nào? Mẹ đừng có nói xấu con trước mặt cậu ta chứ.
Tôi giả vờ giận dỗi, từ ngày chơi với Khánh thì quán hủ tiếu nhỏ cũng rộn ràng hơn. Có khi khách đông Khánh còn giúp bưng bê phục vụ, rồi dọn dẹp phụ nữa. Có hôm còn dắt cả đám bạn đến ủng hộ nên bán cũng nhanh hết hơn.
-Cọp cái nổi giận rồi, mình dọn hàng về thôi mẹ.
Khánh giúp hai mẹ con tôi dọn dẹp đẩy xe về, nghĩ đến cảnh ngày mai phải đến nhà tên kia dọn dẹp là thấy không vui nổi rồi.
……
Hôm nay được nghỉ buổi chiều, tôi tranh thủ qua nhà tên Nhật Nam gì đó dọn dẹp. Anh ta nằm dài trên ghế, còn tôi thì ngán ngẩm với một đống lộn xộn trên sàn nhà. Mùi rượu xông lên nồng nặc, chắc hôm qua lại tụ tập ăn nhậu đây mà.
Tôi vừa dọn vừa lẩm bẩm chửi rủa, người gì mà ở dơ thấy sợ luôn.
-Dọn phòng ngủ cho tôi, với lại nấu mấy món ăn tối ngon ngon đó.
Anh ta không thèm mở mắt, giàu có nên phách lối dễ sợ. Cái phòng dơ như ổ chuột, dọn muốn bở cả hơi tai, người cũng đẹp trai, cao to, vạm vỡ mà ở dơ thôi rồi.
-Pha cho tôi ly cà phê.
Sắp đến giờ ăn cơm tối mà đi uống cà phê, đúng là khác người. Nghĩ vậy thôi chứ chủ sai là phải làm, tôi pha một ly cà phê sữa thơm ngon đến. Nhìn thấy điếu thuốc đang hút dở trên tay anh ta, tự nhiên tôi đâm ra bực bội, ba tôi vì ngày xưa hút quá nhiều thuốc nên dẫn đến ung thư phổi nên bây giờ tôi cực ghét mấy người dùng cái này.
-Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, là nguyên nhân hàng đầu gây ra bệnh ung thư phổi. Hút thuốc lá còn làm tăng nguy cơ mắc ít nhất 13 bệnh ung thư khác bao gồm ung thư thanh quản, thực quản, miệng và họng, bàng quang, tuyến tụy, thận, gan, dạ dày, đại tràng, cổ tử cung, buồng trứng, mũi và viêm xoang, và một số loại bệnh bạch cầu. Ngoài ra còn có một số bằng chứng cho thấy hút thuốc có thể làm tăng nguy cơ ung thư vú.
Tôi nói luôn một tràng không nghỉ làm Nhật Nam hết hồn, anh ta nhìn tôi như quái vật ngoài hành tinh xuất hiện. Quê ơi là quê, tự nhiên lanh chanh nói tầm bậy tầm bạ, giờ cái miệng hại cái thân rồi. Tôi đỏ mặt quay lưng đi thật nhanh, luống cuống thế nào chân vấp phải cái ghế và ..RẦM..nguyên cái trán đập vào cạnh bàn.
Nhật Nam cũng hốt hoảng, anh ta tới đỡ tôi ngồi lên ghế. Xấu hổ quá, tôi lấy tay xoa xoa cái trán bị chảy máu mà không dám ngước mặt lên nhìn anh ta một lần.
-Đang nói hay mà, tiếp tục đi.
Giọng anh ta mỉa mai làm tôi tức lộn ruột, nhưng có dám làm gì đâu đành im lặng chịu trận thôi. Anh ta lôi cái hộp y tế ra để lên bàn, mặt vẫn rất láo cá.
-Tự băng bó đi.
Làm ơn cũng chẳng làm cho trót, không cho mượn cái gương thì làm sao mà tự băng bó. Vừa xuýt xoa vừa vụng về làm rớt lên rớt xuống, anh ta ngứa mắt giật lấy và băng lại trong 30s. Vậy mà không chịu làm ngay từ đầu, để người ta vất vả vậy đó.
-Xong, cô về đi.
-Cảm ơn.
Đứng lên đi được vài bước anh ta hỏi với theo.
-Cô tên gì?
-Gia Ân.
-Ngày mai cô không cần đến làm nữa.
Xong, cũng vì cái tội lắc xắc gây chuyện mà giờ bị đuổi việc đây, sao anh ta có thể nhỏ nhen ích kỷ vậy không biết, tiền đâu mà đóng học phí bây giờ.hic.
-Tôi không cố ý nhiều chuyện đâu, đừng có đuổi việc tôi được không? Ở nhà tôi còn đàn em thơ và mẹ già không ai nuôi, anh mà đuổi chắc cả nhà tôi phải đi ăn xin quá.
Bí quá, tôi mượn đại hoàn cảnh thương tâm của ai đó nói luôn, gương mặt rưng rưng nước mắt của tôi làm anh ta cười phá lên, tên này đúng vô duyên, đáng lẽ phải cảm động sụt sùi chứ đằng này lại cười trên nỗi đau người khác, điên thật.
-Tôi nói ngày mai cho cô nghỉ một ngày dưỡng thương vì tôi đi công tác không có ở nhà, chứ có nói đuổi việc cô đâu.
Trời ạ, vậy mà không nói sớm làm người ta năn nỉ khổ sở, xấu hổ quá tôi chạy một mạch ra dắt xe đi về, không dám ngoảnh mặt nhìn anh ta một lần. Còn anh ta nhìn theo mỉm cười, con nhỏ này đúng là kỳ lạ thật.
…..