Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Chương Ngoại truyện 2: Đặng Dương Minh.


Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương Ngoại truyện 2: Đặng Dương Minh.

Đặng Dương Minh – người thừa kế của tập đoàn Đặng Thị tiếng tăm. Sau khi tốt nghiệp bên Anh Quốc Minh đã chọn thành phố Washington, Mĩ làm nơi đặt trụ sở mới cũng như nơi khởi đầu sự nghiệp. Không hẳn nơi này thích hợp để cậu có thể phát triển tốt nhất, nhưng nơi đây có người con gái cậu yêu thương nhất.
Hà Mi, Quỳnh Anh, Dương Minh từ nhỏ đã là một bộ ba chơi với nhau rất thân. Vì xuất thân từ gia đình danh giá, bố mẹ vốn có quan hệ tốt từ trước nên cả ba luôn cùng học, cùng ăn, cùng chơi.
Tình cảm là một loại độc dược, không hẳn sẽ gây hại nhưng khi phát tác lại rất nguy hiểm. Và thứ tình cảm ấy không biết từ lúc nào bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu. Sau khi biết được Mi quay trở về Mĩ, quyết định rời xa Khánh cậu liền tức tốc trở về thành phố này.
Khánh mất trí nhớ, nhìn Mi đau khổ cậu thực sự không thể chấp nhận được. Người con gái cậu yêu thương chỉ vì một thằng con trai không đáng mà suy sụp, buồn tủi cậu không khỏi tiếc thương.
Hà Mi đang ngồi uống rượu ở một quầy của quán bar nhỏ, tiếng nhạc sập sình, ánh sáng mờ ảo. Một kẻ háo sắc thấy nó đang ngồi một mình liền bê ly rượu đến ve vãn.
– Cô em xinh đẹp, sao lại ngồi uống ở đây một mình? Có chuyện gì buồn sao để tôi uống với em, cùng em tâm sự.
Giọng nói ghé sát tai Mi, một tay rất ư tự nhiên quàng qua cổ, ánh mắt dâm đãng lướt trên khuôn mặt rồi cơ thể nó.
– Cảm ơn, phiền anh ra chỗ khác.
Nó ngán ngẩm mấy người thế này đến tận cổ, hất cánh tay kia ra khỏi vai mình rồi ngồi xích ra một chút.
– Không được, để em một mình sẽ cô đơn lắm.
Tên kia vẫn trưng ra nụ cười bỡn cợt, mân mê lại gần.
– Có chuyện gì buồn cứ nói ra, anh đây sẽ tâm sự cùng em.
Hơi rượu từ miệng têm kia phả vào cổ khiến nó không khỏi khó chịu, cánh tay kia lại lần nữa đưa ra nhưng lần này là ôm eo nó.
– Khốn kiếp, tôi bảo anh cút đi cơ mà.
Nó đẩy người đàn ông lạ mặt ra, loạng choạng đứng dậy, ly rượu trên bàn bị hất rơi xuống đất tạo âm thanh chói tai.
Tên kia mặt cau lại, ánh mắt nhìn nó có hơi khó chịu
– Cô em hình như không biết phép tắc rồi.
Hắn ta hùng hổ tiến đến định kéo tay nó đi thì bị một bàn tay khác giữ lại, đẩy ra sau.
– Xin lỗi.
Minh phóng ánh mắt tức giận về phía kẻ lạ mặt rồi kéo nó đi, ra khỏi quán bar.
– Minh… đau tay em… Minh…
Cổ tay bị siết chặt khiến nó kêu lên, cố bước thật nhanh theo Minh. Ra ngoài cậu thả tay nó ra, ánh mắt buồn bực nhìn thẳng:
– Em tự nhìn lại mình xem, ngày nào cũng uống đến say khướt mới về nhà, ăn uống thì không đầy đủ, em còn muốn đày đọa bản thân đến thế nào nữa? Vì gì mà em ra nông nỗi này cơ chứ?
Minh lớn tiếng quát. Cậu tưởng rằng khi đã quyết định quay về Mĩ thì nó sẽ khác, nhưng không ngờ lại hành hạ bản thân đến thế này.
Khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống, vẻ mặt buồn như một cô bé bị bắt lỗi, khóe mắt lại cay xè, hơi rượu nồng xộc lên mũi.
– Xin lỗi…. Em lại nhớ Khánh… thật ngu ngốc phải không? Biết cậu ta không còn yêu em như trước nhưng vẫn đâm đầu vào, biết là tình cảm đã khác nhưng vẫn tổn thương…
– Em cũng biết là ngu ngốc sao còn đâm đầu vào, mọi chuyện đâu đã kết thúc sao phải tự mình hành hạ bản thân như vậy, uống rượu thì sẽ quên được hết sao? Làm thế này để người ta thương xót em hả?
Minh ôm Mi vào lòng, cậu không muốn nói những lời này, tất cả như những chiếc gai sắc nhọn đâm vào trái tim mình vậy, thấy nó khóc, đau khổ chính cậu còn đau đớn hơn gấp ngàn lần. Nhưng câu không biết phải làm gì để giúp đỡ, tình cảm cũng đã cho đi nhưng cũng đâu thể bù đắp. Người nó yêu là Gia Khánh chứ không phải cậu.

– Không khóc nữa, anh đưa em về.
Minh vẫn lặng lẽ yêu như vậy, cậu đưa nó về nhà, dặn dò người giúp việc pha ly trà giải rượu, ép nó uống hết mới được ngủ.
Cứ tưởng rằng sẽ tỉnh ngộ nhưng ngày hôm sau nó lại tới quán bar, uống tới mức phải súc ruột.
.
Nhiều ngày trôi qua tâm trạng nó đã khá lên rất nhiều, biết có em bé nó rất vui nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng những tai họa lại thi nhau kéo đến mà không hề báo trước, tin tập đoàn Nguyễn Thị có thể phá sản khiến nó thất thần, không khỏi lo sợ.
– Em yên tâm đi, không đến mức như em tưởng tượng đâu.
Minh nhẹ nhàng khuyên, cậu biết chuyện này có thể xảy ra nên đã bỏ ra một số vốn lớn để đầu tư vào Nguyễn Thị thoát khỏi nguy cơ phá sản. Minh vẫn luôn như vậy, cậu yêu nó, ở bên cạnh lúc nó buồn, luôn cho đi mà chưa bao giờ đòi hỏi nhận lại. Thế nhưng điều đó lại khiến nó áy náy.
– Em muốn quay về Việt Nam.
– Vì Gia Khánh sao?
Giọng Minh hơi chút buồn, biết ngày này sẽ đến nhưng cậu không nghĩ là khó chấp nhận đến vậy. Dù sao đứa bé trong bụng cũng là con của Khánh, công ty này cậu cũng không thể giúp mãi được.
Nó gật nhẹ đầu, giọng có chút vương vấn:
– Hy vọng lần này về mọi chuyện sẽ ổn.
Minh biết chắc lần này trở về cậu sẽ mất nó mãi mãi. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi, Minh không thể ích kỉ ép buộc tình cảm nó mãi được.
.
Nhiều năm sau đó.
Thành phố Washington phồn hoa của Mĩ đã bắt đầu bước vào mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió bấc thi nhau tràn vào thành phố, hàng người vẫn tấp nập ngược xuôi trên các con đường đầy sắc màu. Một mùa giáng sinh nữa lại đến, những cây thông noel được trang hoàng đẹp mắt, những món quà bí mật được bọc gói cẩn thận với những màu sắc bắt mắt.
Một quán cafe nhỏ với dàn đèn nhấp nháy thu hút người qua đường. Hôm nay quán đặc biệt đông khách với trương trình ưu đãi đặc biệt. Hai cây thông lớn đặt trước cửa, những bông tuyết trắng dán ép vào tấm cửa kính, những ánh đèn neon màu vàng nhạt tạo nên một bầu không khí thật ấm cúng.
Trên mỗi chiếc bàn trải khăn đỏ đều đặt một chậu cây thông nhỏ xinh xắn. Hầu hết các bàn đều có người ngồi, tình nhân có, bạn bè có, gia đình cũng có.
Hai cô bé khoảng bốn năm tuổi với đôi mắt to trong veo, hàng lông mi dài cong giống nhau như một giọt nước đang ngồi đung đưa trên bàn.
– Chào hai cô bé, hai con đến đây một mình sao?
Một người phụ nữ khoảng hai lăm tuổi cầm menu lại bắt chuyện với song Linh. Giọng nói cô rất nhẹ nhàng, khuôn mặt mang đôi nét châu Á, vẻ đẹp dịu hiền của người con lai Á – Âu.
– Ba con đang ra ngoài nghe điện thoại ạ – Khánh Linh giương đôi mắt long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ, chú mục vào những bông tuyết trắng rơi ngoài trời.
– Cô à cô xinh thật đấy! – Lời khen bất ngờ của Hà Linh khiến cô thoáng đỏ mặt, nụ cười kiều diễm cứng lại.
– Hai bé cũng rất dễ thương, các con uống gì nào?
– Quán này là của cô sao? – Hà Linh nhận thấy chiếc váy cô mặc không giống những người phục vụ còn lại trong quán.
– Sao con biết? – Hồng Vân thích thú nhìn hai cô bé, ngoài vẻ xinh xắn lại còn rất thông minh.
– Cô không mang đồng phục giống mấy chị kia.

– Hai con tên gì? – Vân ngồi xuống đối diện, hai chị em song sinh này rất thú vị.
– Con là Khánh Linh, em con tên Hà Linh.
Cô chị giới thiệu, nhường menu cho cô em chọn món.
– Cô tên Hồng Vân, hôm nay đặc biệt giảm giá 50% cho hai bé.
Nụ cười của cô rất sáng, tạo thiện cảm cho người đối diện, cả ba nói chuyện rất tự nhiên, có thể do cùng mang dòng máu Việt, hoặc có thể do có duyên.
– Ba Minh, ở đây!
Khánh Linh vẫy tay để ra hiệu cho Minh, năm hai cô bé tròn một tuổi Minh đã nhận song công chúa này làm con nuôi. Ngoài thời gian ở với bố mẹ, thỉnh thoảng Minh vẫn hay đưa cả hai đi chơi, mua sắm, cậu đặc biệt cưng chiều hai tiểu thư này.
Người vừa bước vào quán toát ra khí chất khác người, dáng người cao, lịch thiệp trong bộ đồ âu. Khuôn mặt đẹp hoàn mĩ, con ngươi nâu đen nhìn về phía song Linh, ánh mắt ân cần có chút nuông chiều.
Ánh mắt Vân đừng lại trên vẻ đẹp sắc sảo đó, nụ cười của Minh khiến cô thất thần, rất thu hút. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là cậu là cha hai cô bé này sao? Quả thật rất trẻ, còn dáng phong lưu, không giống người đã có gia đình.
– Hai con chờ lâu không? Chọn món chưa? Đây là?
Giọng Minh nhẹ nhàng hỏi, ánh nhìn dừng ở cô gái lạ. Một dòng cảm xúc nhẹ chạy dọc sống lưng, khuôn mặt lai, con ngươi màu xanh đậm với chiều sâu mang nhiều tâm sự.
– À.. – Vân lúc này mới tỉnh, vội thu ánh nhìn về, giọng ngại ngùng – Tôi thấy hai bé dễ thương nên bắt chuyện. Hai đứa là con anh sao?
– Ba con đẹp trai phải không cô?! – Hà Linh rất ư hồn nhiên khi đưa ra câu hỏi. Ai gặp ba Minh hay bố mẹ nhỏ đều nhìn ngỡ ngàng như vậy.
Hồng Vân hơi bất ngờ, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, chẳng lẽ ánh nhìn say đắm của cô lộ liễu đến mức ngay cả một đứa trẻ lên năm cũng nhìn ra sao. Hơi ngập ngừng nhưng Vân vẫn nở một nụ cười thật tươi.
– À.. Ừ.. ba con đẹp con cũng đẹp nữa.
Hà Linh cười típ mắt còn Khánh Linh giới thiệu vị khách này.
– Đây là cô Hồng Vân, cô ấy là chủ quán này luôn đấy ba. Còn đây là ba Dương Minh của tụi con. Ba rất giỏi lại đẹp trai nữa, nhưng ba bị ế cô ạ.
– Ế sao? …
Hồng Vân tròn mắt, chẳng lẽ đây lại là ông bố đơn thân? Nhìn kĩ lại hai bé Linh này cũng không giống Minh cho lắm, chẳng lẽ là con nuôi. Nhưng nhìn điệu bộ sành sỏi của hai cô bé này hẳn phải xuất thân từ môt gia đình danh giá, không giống trẻ mồ côi.
– Ba tốt bụng lắm cô, ba còn thương con nữa, ba hay mua đồ, hay dẫn con với cả chị Khánh Linh đi chơi, hay cô làm vợ ba con đi. Cô cũng xinh đẹp, còn làm bà chủ nữa, ba con cũng làm ông chủ, hai người đẹp đôi lắm nha.
Hà Linh thêm dầu vào lửa, câu trước câu sau đều muốn tác thành cho hai người, trêu đến nỗi Hồng Vân đỏ cả mặt.
– Hai con bé này, trật tự chọn món, không được ồn ào.
Minh xoa đầu hai đứa rồi ngồi xuống bên cạnh, chắc là do nhiễm tính bà mai từ mẹ nên mới gán ghép cả hai thế này. Minh nhìn cô chủ quán trẻ cười ngại, nụ cười này là do không biết nói gì hay muốn lấy lòng người ta đây.
– Thật xin lỗi cô.. hai đứa còn nhỏ nên nói lung tung.
– Không sao. Chỉ là sợ anh ngại chứ tôi chưa lập gia đình nên không để ý đâu. Hai nhóc này thật sự rất dễ thương.
– Vừa hay ba Minh cũng chưa lập gia đình, hay ba với cô Vân về một nhà đi. Có cô nấu cơm cho ba Minh, chứ con thấy ba toàn ăn đồ qua loa không à.

Cô em Hà Linh vẫn không từ bỏ ý định của mình, tiếp tục gạ gẫm thay bố nuôi “khờ khạo” của mình.
Hồng Vân bật cười thành tiếng, điệu bộ của cô bé này y chang người lớn, mầu không chịu được.
– Hà Linh, ba ăn đồ qua loa lúc nào?
– Ba đừng dấu nữa, mấy bữa ba toàn ăn lung tung, hôm bữa Hà Linh qua nhà ba còn thấy mấy phần cơm gọi ở quán chưa dọn nữa, rồi lâu lâu dẫn con với chị Linh đi ăn ba cũng ăn cho có thôi.
Cô bé như đang buộc tội người ba nuôi độc thân của mình, rồi lại quay ánh nhìn sang cô Hồng Vân.
– Cô không biết đâu, mẹ con nói ba Minh chưa có vợ nên không có ai chăm sóc. Cô Vân về làm vợ ba Minh rồi nấu ăn cho ba Minh giống mẹ con hay làm ấy. Rồi cô Vân sinh cho Hà Linh em bé nữa, giống như nhà con, mẹ con cũng sắp có em bé rồi.
– Mẹ con? Ba Minh?
Hồng Vân có vẻ hơi ngờ ngợ về mối quan hệ phức tạp này, Khánh Linh nhanh nhảu lên tiếng:
– Cô Vân yên tâm, ba Minh là ba nuôi của hai chị em con thôi. Con sẽ thương cô Vân giống ba Minh mà, nếu ba Minh bắt nạt cô Vân cô Vân cứ mách Linh, Linh sẽ xử oan giúp cô Vân.
Thật là không biết nói gì với hai cô nhóc này, mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã xe duyên gắn chặt như kiểu hai người sắp cưới nhau đến nơi. Buổi tối Noel trải qua tràn ngập tiếng cười, tuy là lần đầu tiếp xúc nhưng tất cả vẫn nói chuyện rất vui vẻ như quen nhau từ trước.
Kết quả là buổi tối hôm đó bàn song Linh được miễn phí, ra về với lời hứa sẽ thường xuyên ghé thăm quán của “cô Vân xinh đẹp”.
.
Chiều hôm sau, Hồng Vân đang lúi húi dọn bàn ly của những vị khách mới rời khỏi. Một dáng người cao to đi từ ngoài cửa vào, bóng đen đổ xuống bàn, bao phủ dáng người nhỏ bé.
– Xin chào quý… ơ… Anh Minh…
Trong lúc Vân còn đang ngỡ ngàng thì Minh đã đón lấy khay ly, bê vào phía trong.
– Nhân viên đâu hết mà để bà chủ làm việc này?
– Hôm nay ít khách nên em cho nhân viên nghỉ bù lễ hôm qua rồi.
Vân cười tươi, nụ cười được ánh chiều tô điểm thêm phần rạng rỡ, đôi mắt xanh hút ánh lên nét quyến rũ.
– À, hôm nay anh không đưa hai bé đến sao?
Minh cười nhẹ, chính vì hai nhóc đó mà giờ cậu mới có mặt ở đây.
– Em không thấy hai chị em đó rất nhiều chuyện sao? Nhiều lúc anh muốn điên đầu với những lí lẽ của cả hai.
– Em thấy cả hai rất thú vị mà.
Minh đặt khay ly vào bồn rửa, quay lại trực diện với Hồng Vân. Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đọng lại, hô hấp chậm một nhịp. Đối diện với vẻ đẹp này khiến lòng Vân có chút giao động, nụ cười rất sáng mang theo nét kiêu ngạo của một người đàn ông thành đạt, hàng lông mày dãn rộng thoải mái.
– Hôm nay anh đến là muốn mời em đi ăn tối, em không bận gì chứ?
Minh lên giọng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng. Cô đâu biết được đằng sau bữa ăn này là kế hoạch của song Linh. Hai cô nhóc đã lên kế hoạch hộ cho Minh.
– Em rảnh. Nhưng tại sao lại mời em đi ăn?
Ánh mắt Vân có chút hoài nghi.
– Dù sao tối qua em cũng mời anh và hai bé Linh mà. Bữa ăn này coi như cảm ơn em.
Cũng chính là cái đạo lí “cùn” này mà Khánh Linh đã thuyết phục được ba nuôi mình kiếm thêm cơ hội để gặp mặt và hiểu rõ đối phương hơn.
– Hôm nay nhân viên được nghỉ, bà chủ cũng không nên gò ép bản thân quá chứ? – Minh lại trưng ra nụ cười mua chuộc, cậu chủ Đặng đã lên tiếng mời thì khó lòng mà từ chối được.
– Nhưng em..
Hồng Vân nhìn xuống bộ dạng của mình hiện tại, cả chiều dọn dẹp khiến người cô cũng có chút bụi bặm. Đoán biết được sự lo ngại của Vân, Minh khẽ cười.

– Không sao, anh đưa em về nhà trước.
Sự quan tâm này của Minh rất nhẹ nhàng nhưng lại tinh tế. Một người đàn ông thế này luôn là mong ước của nhiều người phụ nữ.
Vân đóng cửa tiệm rồi lên ô tô riêng của Minh. Phía bên kia đường, trong một chiếc ô tô khác hai cô bé sinh đôi đập tay với nhau rồi cười lớn, kế hoạch tác thành đã bước đầu thành công.
Hồng Vân sống ở một căn nhà nhỏ cách tiệm cà phê không xa. Sự bày trí trong nhà cũng khá đơn giản và ngăn nắp. Tuy sống giữa thành phố phồn hoa nhưng vẫn có những con người nhỏ bé với cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng như cô.
– Em sống một mình sao?
– Vâng – Vân đưa cho Minh ly nước lọc – Bố mẹ em đang sống ở Việt Nam, em muốn tự lập ở đây nên thỉnh thoảng mới về thăm gia đình.
– Em từng học quản trị kinh doanh?
Minh để ý thấy tấm bằng của cô treo trên tường cạnh tấm ảnh tốt nghiệp.
– Vâng, nhưng do không tìm được việc ưng ý nên kiếm chút vốn tự kinh doanh. Anh đợi em chút nhé.
Vân cười rồi vào phòng riêng của mình. Cô đúng chuẩn của một người phụ nữ năng động, tự lập và rất khôn khéo. Tính cách cũng rất hoạt bát, nụ cười sáng và tấm lòng vị tha.
Bữa tối diễn ra trong không khí thoải mái, cả hai nói chuyện cũng khá hợp nhau, có cơ hội hiểu rõ đối phương hơn.
Dưới sự se duyên và sắp đặt của hai cô công chúa nhà Trần Nguyễn thì một năm sau đó, cũng tại quán cà phê nơi cả hai lần đầu gặp mặt, và vào đúng lễ Giáng sinh.
Cả quán đang khá bận rộn phục vụ các vị khách thì song Linh xuất hiện trong bộ váy công chúa. Hầu như nhân viên trong quán đều đã quen với hai cô nhóc.
– Cô Vân!!! – Khánh Linh lôi kéo Vân ra khỏi khu bếp núc chật chội.
– Hai nhóc đến rồi sao? Muốn ăn, uống gì nào?
Vân theo chân cô bé ra ngoài, nụ cười trên môi cô cứng lại. Giữa quán nổi bật lên một dáng người cao to, bó hồng to che khuôn mặt đầy bí ẩn . Hai chị em Hà Linh Khánh Linh đẩy Vân tiến lại gần hơn. Cô có thể nhận ra dáng người này Minh, nhựng cậu đang làm gì với bó hoa trên tay.
– Anh Minh. . . .
Vân đứng trước mặt cậu, bó hoa trên tay đưa về phía cô.
– Giáng sinh an lành.
Vân mỉm cười, đón bó hồng từ tay Minh, từ bao giờ cậu trở nên lãng mạng vậy chứ.
– Cám ơn anh…
Ánh đèn trong quán vụt tắt. Cả quán bao trùm một màu đen, những ánh nến được thắp sáng, lung linh xung quanh hai người, tạo bầu không khí thật lãng mạng và huyền ảo. Tất cả diễn ra rất ăn khớp như đã lên kế hoạch từ trước.
Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bỗng chốc Minh quỵ gối trước mặt cô, đưa lên một chiếc hộp nhỏ màu đỏ với chiếc nhẫn kim cương sáng phản chiếu ánh nến.
– Hồng Vân, anh yêu em, em đồng ý lấy anh chứ?
Một năm qua Minh đã chờ ngày này để cầu hôn cô. Anh lên kế hoạch từ trước, âm thầm chuyển bị mọi thứ để đến giây phút này, bày tỏ tất cả tình cảm của mình.
Giây phút đó đối với Vân thật bất ngờ nhưng cũng rất hạnh phúc, anh đâu biết cô cũng chờ ngày này từ lâu rồi. Ánh mắt xanh không giấu nổi sự mãn nguyện, tất cả những người có mặt đều im lặng chờ quyết định của Vân.
– Em đồng ý.
Một giọt nước mắt hạnh phúc tràn khóe mi lăn dài trên khuôn mặt Vân. Tất cả vỗ tay chúc mừng, đôi tay thoăn thoắt của Minh lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh như một minh chứng cho tình cảm của hai người, Vân nhón chân ôm cổ Minh, hai con người với tình yêu cháy bỏng đã được gắn kết với nhau.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, giai điệu của bài hát mừng giáng sinh quen thuộc vẫn vang lên bên tai. Một mùa giáng sinh an lành lại qua đi mang theo niềm hân hoan và hạnh phúc.
Cuối cùng thì cậu cũng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Coi như trời không phụ người. Hà Mi cũng đã có thể yên tâm khi chứng kiến Minh quyết định yên bề gia thất. Hồng Vân là một cô gái tốt, cầu toàn và quan trọng nhất là tình cảm giữa cả hai sẽ tạo nền tảng tốt cho cuộc hôn nhân bền chặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.