Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Chương hap 46: Seoul


Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương hap 46: Seoul

Những cơn gió bắc lạnh lẽo từng đợt tràn về xua đi cái nóng bức nơi thành phố, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa phùn ướt át tạo cho con người thêm những khoảng lặng. Sau cuộc thi tên tuổi của nó ngày càng được nhiều người biết đến, Thảo Trang cũng qua Anh du học ngay hôm sau nên đời nó cũng thêm bình yên. Vì Á khôi 1 bị loại nên nghiễm nhiên Kim Thư từ Á khôi 2 lên Á khôi 1, cuộc vui chơi tại Disney Land vừa qua cũng đã hàn gắn thêm phần nào tình cảm giữa Thư và Bảo.
– Mi ơi cô thủ quỹ nhắn cậu lên văn phòng gặp cô ký nhận tiền để qua Hàn đấy! – Bí thư lớp truyền đạt lại sau khi từ văn phòng về.
– À ừ
Không nhắc nó cũng quên mất sự kiện được tổ chức vào ngày 27 tháng 12 sắp tới, chuyến bay và khách sạn tất cả đã được lên lịch trình sẵn. Trong 3 ngày 2 đêm sắp tới chắc chắn nó sẽ có được những kỉ niệm khó quên.
.
Sân bay Quốc tế Incheon (Seoul – Hàn Quốc)
4 PM
Vừa bước xuống sân bay nó đã cảm nhận được cái lạnh ở Seoul những ngày đông này, cuộc sống ở đây cũng khá tấp nập, ngồi trong chiếc Audi nó không để ý đến sự hiện diện của Khánh ở bên cạnh, chỉ đeo headphone rồi lặng lẽ nhìn ngắm những con người với nhịp sống nơi thành phố thượng thừa này.
Khách sạn Shilla.
– Còn một phòng thôi sao? Chị nhầm không vậy? – Nó hơi bất ngờ khi tiếp tân khách sạn thông báo
– Dạ chúng tôi rất xin lỗi quý khách!
– Chúng tôi đặt trước 2 phòng mà? – Hắn cũng có vẻ không thích.

– Tại vì sự kiện Aristocratic Party năm nay được tổ chức sát lễ giáng sinh nên lượng khách có tăng lên so với mọi năm, chúng tôi rất xin lỗi vì sự thiếu sót này. Mong cậu chủ Trần thông cảm cho – Quản lí khách sạn cũng có mặt để tiếp đón.
Hắn không nói thêm gì cầm chìa khóa phòng rồi kéo nó bước vô thang máy. Nó vẫn tỏ vẻ bất mãn:
– Tại sao không đổi khách sạn?
– Cô nghĩ xem
– Đâu nhất thiết phải là khách sạn tốt nhất, khách sạn 5 sao khác cũng được cơ mà.
– Cô không nghe quản lí nói à? Đây là đặt trước 2 ngày có phòng cho cô ở là họ nể mặt lắm rồi – hắn ghé sát mặt dồn nó vào góc thang máy – ngừng ý kiến đi tiểu thư!
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc thang máy mở cửa, hắn đi bước ra trước, nó cắn chặt môi dưới kiềm chế sự tức giận, nó còn có thể làm gì khác được nữa.
Nó còn đang bận rộn chỉ chỗ xếp đồ cho phục vụ khách sạn thì hắn đã tắm xong, gọi điện cho ai đó rồi ra ngoài, không quên nói với nó:
– Có chuyện gì thì gọi, tôi ra ngoài.
– Cần phải lo á – Nó bĩu môi sau khi hắn đóng cửa.
.
Sửa soạn đầy đủ nó đang tính ra ngoài ăn thì hắn xuất hiện

– Ấy, tưởng đi không về! – Nó đá xéo hắn.
– Về đưa cô đi ăn không lại đi lạc mất
– Cái gì? Tôi không phải con nít.
Nó hất hàm rồi xách túi ra thang máy trước. Ô tô của hắn đang đợi sẵn trước cổng khách sạn. Chiếc xe đưa hai người đến nhà hàng Song Jook Heon ăn tối. Các món ăn mang đậm hương vị truyền thống của đất nước Hàn Quốc.
– Cậu chủ muốn đi đâu nữa ạ? – Tài xế riêng của hắn lễ phép lên tiếng hỏi.
– Suối Cheonggyecheon đi? – Nó nhanh nhảu đưa ra quyết định, tài xế nhìn ngang hắn có ý hỏi lại ý kiến. Hắn gật đầu, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Có lẽ với nó buổi tối hôm đó sẽ là ngày khó quên nhất, hắn đưa nó đi dạo ở khu suối Cheonggyecheon, sau đó là dòng sông Hàn thơ mộng nơi đây. Hôm nay dòng sông này đặc biệt nhiều người qua lại khiến cho không khí tấp nập, đông vui, cái lạnh dường như bị cái nhộn nhịp xoa dịu đi. Đúng như sự nổi tiếng, khung cảnh ở đây rất thơ mộng, nó kéo tay hắn đi giữa dòng người đông đúc.
– Ê, cầu ánh sáng này.
Nó thả tay hắn ra chen vào dòng người đến lan can để chiêm ngưỡng dòng nước với đủ màu sắc ánh sáng. Hắn theo sau, va phải một cô gái đang đi ngược chiều.
– Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý.
Cô gái vội vàng đứng dậy cúi đầu rối rít xin lỗi, ngược lại hắn vẫn tỏ cái thái độ bất mãn, không nói thêm câu nào hắn quay bước đi thẳng để tìm xem nó đang đứng ở đâu. Giữa chốn đông người thế này mà lạc thì quả thật không biết sẽ ra sao. Và rồi cái lí thuyết đấy lại xảy ra với hai đứa nó.

Nó mặc cái váy đỏ nổi bật mà giờ nhìn hoa mắt lên vẫn chưa thấy đâu, còn nó ham vui cứ dọc theo lan can đi mãi đến khi nhận thấy cái vóc dáng to cao của hắn không còn ở đây nữa. Nó quay qua quay lại nhưng vẫn không thấy hắn, rút điện thoại ra thì nhớ là lúc nãy chụp ảnh hết pin đến lúc sụp nguồn mới chịu tha, sạc dự phòng cũng không mang theo. Nó bất lực, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy, lên tiếng gọi
– Khánh ơi! Khánh… Cái đồ chết dẫm này đâu rồi.
Nó vừa làu bàu vừa chen dòng người để tìm hắn. Lúc đầu là bực dọc, sau đó là lo lắng và sau một lúc tìm kiếm thì nó bắt đầu thấy sợ. Giữa nơi đất khách quê người, không quen biết ai, lại còn đi một mình, không quen đường xá, điện thoại hết pin.
Những cơn gió đông vô tình lướt qua khiến nó khẽ rùng mình, chính xác là hắn đã thực sự lạc mất nó, tâm trí bắt đầu rối lên, cảm giác bất an trỗi dậy, rút điện thoại ra gọi cho nó nhưng nhận lại cũng chỉ là một giọng nói lạnh tanh ở đầu dây bên kia “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Phải chăng người đời nói đúng, có không giữ mất đừng tìm? Hắn ngược xuôi dòng người tìm kiếm khuôn mặt nó, lạc mất cảm giác trống văng như thiếu đi một thứ gì đó luôn xuất hiện trong hắn như một sự hiển nhiên.
Đầu óc nó bắt đầu quay cuồng, mất phương hướng, những giọt nước mắt bất lực lại đua nhau tạo thành một hàng dài trên khuôn mặt diễm lệ, chỉ thiếu nước nó ngồi thụp xuống mà khóc nấc lên.
Vào cái thời khắc nó tưởng chừng như bị cả thế giới bỏ mặc đã có một bàn tay kéo nó lại, bàn tay cho nó hơi ấm và sự dựa dẫm, tin tưởng.
– Hà Mi!
Hắn thở dốc sau một lúc tìm kiếm, mồ hồi lấm tấm trên trán.
Theo quán tính nó quay mặt lại phía có người gọi nó và bàn tay của hắn đang nắm chặt tay nó
– Khánh…
Nó ôm chặt lấy cổ hắn, giọt nước mắt thấm lên chiếc áo, cảm xúc khó tả của nó lúc này xuất phát từ tình cảm nó dành cho người mà bản thân yêu thương nhất sao? Bất chấp, nó ôm hắn như tìm lại được bảo bối của riêng mình vậy. Hắn có hơi bất ngờ, biết là nó có xúc động nhưng việc nó ôm lấy hắn giữa đường phố đông đúc thế này thì nằm ngoài suy nghĩ. Hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng nó như thay cho lời nói: Không sao có anh ở đây rồi!
Nhận ra hành động hơi “lố” của mình nó thả hắn ra, bước lùi lại sau. Ngại ngùng hay bẽn lẽn đây? Nó đâu có làm gì sai chỉ là sống thật với bản thân chút thôi, đâu thể ngược đãi tình cảm thật của bản thân mãi được.
– Tôi …

Nó định nói chút gì để thay đổi không khí, nhưng chửi nói được gì thì hắn đã lớn tiếng quát:
– Sao cô cứ để tôi phải lo mãi vậy? Lớn bao nhiêu tuổi đầu rồi còn lạc?
– Tôi .. tôi xin lỗi – Nó hơi cúi mặt, che dấu sự đỏ ửng e ngại trên mặt sao? Nhưng hắn vừa nói “lo” cho nó sao? Nó tròn mắt nhìn thẳng vào hắn – Cậu lo cho tôi sao?
Hắn vẫn thản nhiên lớn tiếng:
– Tại sao tôi lại phải có trách nhiệm với một đứa con gái ngốc nghếch như cô nửa đời còn lại không biết nữa?
– Hớ…
Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên thì hắn đan tay vào tay nó.
– Cầm chặt vào không lạc mất đấy!
Cứ như thế nó bị cái sự hống hách ngang tàn của hắn điều khiển, bước chân theo hắn.
Ngốc sao? Nó cứ tủm tỉm cười với cái dòng suy nghĩ về những câu nói và hành động vừa rồi của hắn mà xuýt nữa cắm mặt xuống đường, vẫn là hắn nhanh tay đỡ lấy eo nó không thì chắc nó lại nằm chềnh ềnh giữa đường rồi.
– Đừng có cười ngây dại mãi như vậy nữa, để ý đường xá vào!
Ngây dại sao? Tình yêu đúng là ngây dại, nó cắn môi dưới, liếc xéo hắn một cái, nhưng trong lòng lại đang ầm ỹ mở tiệc ăn mừng. Hai đứa nó bây giờ chả phải giống tình nhân lắm sao, tay hắn vẫn nắm chặt chỉ sợ thả ra lại sẽ lạc mất nó lần nữa giữa dòng người kia.
Con phố như đẹp hơn, sắc màu của những ánh đèn ngoài kia cũng đẹp, con người và sự tấp nập nơi đây cũng đẹp. Trong con mắt của những người đang yêu phải chăng tất cả đều rất đẹp?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.