Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Chương hap 42


Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương hap 42


7h sáng.
Cánh tay phải đang chuyền nước của nó động đậy, nó cố cựa người dậy. Mùi ete xộc vô mũi khiến nó rùng mình. Toàn thân nó đau ê ẩm. Đôi mắt nâu chớp chớp sau một giấc ngủ dài. Nó đưa tay lên đầu, nơi vết thương đau nhất đã được khâu lại. Những chuyện tối qua như những mảnh gép quá khứ dần hiện rõ và trở về đúng vị trí của nó.
.
.
Nói sự thật cho Bảo nghe
.
.
Làm anh em tốt
.
.
Bảo về
.
.
Ô tô lạ
.
.
Người lái ô tô…
.
.
Tất cả sự thật khiến nó khó mà chấp nhận được. Giọt nước mắt lại tràn khóe mi với bao sự đau đớn. Nó không tin và cũng không muốn tin là người đâm nó lại là cô ấy. Tất cả như một trò đùa ác í đổ lên đầu nó vậy.
Cổ họng nó khô rát, nó quay qua tìm nước, nhưng đập vô mắt nó là khuôn mặt có phần hốc hác đi của hắn. Chắc hắn mới vừa chợp mắt, nhìn hắn ngủ nó không còn cảm thấy những sắc lạnh khó chịu thường ngày nữa. Nó cứ nhìn hắn mãi như vậy đến khi giật mình vì hắn đã tỉnh giấc và … nhìn nó.
Ó ngại ngùng quay mặt đi
“Đúng là mặt dày mà” – nó lấy lại không khí:
– Tôi ngủ bao lâu rồi?

– 10 tiếng!
Hắn cũng không để í mấy phản ứng của nó, cậu đứng dậy kéo rèm cửa ra, ánh nắng thi nhau ùa vào nhưng để chiếm lĩnh hết khoảng không tăn tối của căn phòng.
– Hôm nay thứ mấy? – Mới hôn mê có mấy tiếng mà nó như người trên trời không nhớ gì nữa.
– Thứ 5! – Hắn đến mở cửa tủ lạnh ra xem có gì ăn không nhưng lại thất vọng đóng vào!
– Cậu không đi học à?
– Đi rồi để con ngốc như cô ở lại đây một mình ấy à?
– Cái gì?
Nó quay phắt lại lừ hắn, còn hắn ta lại điềm nhiên rót nước uống kèm theo cái nhướn mày như để chọc tức nó.
– Tôi ra nông nỗi này mà cậu còn trọc tức tôi được hả? – Nó giờ bất động rồi không thì đã cho hắn một cái dép – ít nhất là vậy.
– Tôi chỉ nói sự thật thôi! – Hắn vẫn tỉnh bơ hết sức.
– Mà cậu nghỉ học vì tôi thật á hả? Khó tin vậy?
– Nghĩa vụ thôi!
– Nghĩa vụ? – Nó nhìn hắn khó hiểu.
Hắn tiến đến đưa li nước cho nó.
– Tôi không hiểu!
– Tương lai sẽ biết! – Hắn nở nụ cười “ma mị” càng làm cho nó khó hiểu hơn.
– Cậu càng ngày càng trở nên khó hiểu – nó nhíu mày – Tôi không quan tâm nữa.
– Tùy thôi!
Hắn đặt li nước lên bàn rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa thì đúng lúc Q.Anh, Tuấn và Minh đến.
Hắn lướt qua Minh khẽ liếc cậu rồi đi thẳng, bỏ mặc câu chào của Q.Anh và cái vỗ vai của Tuấn.
– Sao, khỏe lại chưa tiểu thư? – Q.Anh chạy lại chỗ nó.
– Á, con quỷ! – Nó cười.
Tuấn đi lại đặt cả “rổ” đồ ăn Q.Anh chuẩn bị cho nó.
– Mi tỉnh rồi sao? – Minh lại gần giường bệnh.
– Ừ, tỉnh được lúc rồi!
– Thấy trong người sao rồi? – Tuấn.
– Hơi mệt, lại còn đau ê ẩm nữa. – Nó xụ mặt – Mà tụi bay không đi học à?
– Nghĩa vụ! – Tuấn cười nham hiểm, lập tức bị Q.ANh thui một cái vào bụng.
Nó đơ ra nhưng rồi cũng hiểu.
– Sáng giờ bác sĩ đã đến thăm bệnh chưa Mi? – Minh thay đổi bầu không khí.
– Chưa!
Nó vừa nói dứt câu thì có một vị bác sĩ với gọng kính dày dặn kinh nghiệm cùng cô y tá xinh đẹp đẩy bàn thuốc bước vào.
– Thiêng thật! – Q.Anh nhìn Minh.
– Thôi ra ngoài cho bác sĩ khám bệnh! – Tuấn kéo Minh đi ra, chắc hẳn cu cậu đã chán lắm rồi.
.
Lát sau bác sĩ trở ra, Q.Anh tiễn ra cửa.
– Bệnh tình nó sao rồi bác sĩ?
– Cô ấy đã ổn rồi, không có biến chứng đâu. Vài ngày nữa là cô ấy sẽ bình phục hoàn toàn.
– Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
Q.Anh thở nhẹ nhõm rồi quay bước vào phòng.
– Ba mẹ tao biết chuyện không? – Nó

– Mày nghĩ chuyện tày đình như thế này có nên biết không?
– …
– Nhưng mày yên tâm, tao nói mày không sao để hai bác khỏi lo. Hai bác đnag sắp xếp công việc chắc mai mới lên máy bay về đây.
– Ừ! Vì tao mà…
Nó thở dài
– Đây phải vì mày! Mà nó là đứa nào?
– Ai cơ? – Nó nhìn nhỏ bạn
– Đứa gây ra chuyện này.
– À… Tao không giám chắc … nhưng …
.
.
10h trưa,
Chị Hoa mang cơm đến cho nó.
Chưa kịp ăn thì tí nó ngã ngửa vì bạn cùng lớp và fan đến thăm nó. Chắc mới đi học về nên ai nấy cũng còn mặc đồng phục.
– Mi sao rồi?
– Đã đỡ hơn chưa?
– Chị Mi có sao không vậy?
– Sao chị lại ra nông nỗi này
– Cậu đã uống thuốc chưa?
– Em có để lại biến chứng nào không?
– ….
Nó muốn ngạt thở với đám này quá. Đến nỗi chị Hoa sợ phải chạy ra ngoài luôn.
.
.
Gần 1 tiếng sau thì mọi người mới để cho nó ăn được bữa trưa yên ổn
– Mi bị ntn liệu có thi “Nữ sinh thanh lịch được không vậy?” – Lớp trưởng lo lắng.
– Chắc có chứ! Cả tháng nữa mới thi mà! – Phó văn thể khẳng định.
– Mi nghĩ tiết mục gì cho phần tài năng rồi? – Bí thư
– Chắc hát thôi! – Nó
– Đơn điệu vậy á? – Phó văn thể

– Ừ, chứ tớ có biết làm gì đâu!
– Nhảy đi! Vừa nhảy vừa hát, không múa cũng được! – Phó văn thể
– Cậu tính hành xác Mi à! – Bí thư
– Được mà! – Lớp trưởng
– Nhưng …
– Cậu không cần lo, bọn tớ sẽ lên kịch bản hộ cậu và cả phần dàn dựng cũng như tập luyện nữa.
– Ơ…
Lại lần nữa nó bị chặn họng
– Cứ quyết như vậy đi ha! – Phó văn thể.
Nó đành ngậm ngùi nhận lời vì sự nghiệp “lớp nhà”
– Thôi Mi ở lại ăn uống dưỡng bệnh nha! Tụi này về đây! – Lớp trưởng
– Ừ, Mi cảm ơn nha!
– Không có gì đâu, chỉ cần cậu tĩnh dưỡng mau lành bệnh là được! – Phó văn thể nháy mắt với nhỏ.
– Ừm!
.
Tất cả ra đi lại để nó ở lại một mình, khoảng không lại trở nên im ắng.
Tiếp một tá khách làm nó muốn đứa hơi.
Nó với li rót nước lọc để uống, nhưng có vẻ tình cảnh lúc này không chiều nó cho lắm.
Đang khổ sở thì có một bàn tay giúp nó rót nước vào li, rồi đưa li nước đến tay nó.
Nhỏ ngước nhìn người giúp nó với trạng thái gần như tê liệt cả người.
– Của cậu đây!
Nó nhận li nước mà như không tin vào mắt mình, li nước rơi xuống đất, tiếng thủy tinh chạm vào sàn nhà vỡ vụn nghe thật chói tai.
Thư nở một nụ cười bán nguyệt trên khuôn mặt “gian tà”, Nó vẫn chưa tin vào những gì mình đang thấy.
– Cậu …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.