Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Chương Chương 15 : Cảnh cáo


Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương Chương 15 : Cảnh cáo

Chap 15 : Cảnh cáo
Nó cảm thấy khó chịu với những lời bàn tán đó nên kéo Q.Anh ra ngoài ghế đá ngồi. Nó đeo headphone nghe nhạc.
Q.Anh nhân lúc nó k để í liền lôi điện thoại ra chụp lén.
– Con quỷ này, tự dưng chụp lén tao chi? Tao ghét nhất là mấy cái việc làm bất chính như vậy lắm.
– He he, phải như vậy thì hình ảnh mới chân thực được chớ.
Và chưa được sự cho phép của nó Q.Anh đã post ảnh lên fb. Đối với nó thì chuyện đó cũng chẳng có gì to tát cả, còn hơn là nhiều tấm chụp lén của “fan” nó.
Đang vu vơ với “Bồ công anh” của Lil Shady thì có một nhỏ con gái vỗ vỗ vai nó. Nó quay lại, tháo một bên tai nghe ra.
Nhỏ đó hình như học lớp 10.
– Chị là Hà Mi có phải không ạ?
– Ừ. Có chuyện gì vậy em?
– À, có chị nào ở đằng kia nhờ em gọi chị đến ạ. – nhỏ đó chỉ về phía sau phòng tin.
Câu nói này đã đá động đến Q.Anh. Cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhỏ đó.
– AI?
– Dạ, em cũng không rõ nữa. Hình như là chị Trang hay sao í.
– Ừ!
Rồi nhỏ đó chạy luôn, nó quay sang Q.Anh với ánh mắt thích thú.
– Đi không?
– Why not!
Vậy là cả hai đi về phía nhỏ kia mới chỉ.
Sau dãy phòng tin.
Một đám con gái đang đứng chờ hai đứa nó, chính xác là chờ nó. Hai đứa nó không chút sợ hãi.
– Chị Trang. Nó đến rồi – Một đứa con gái lên tiếng.
Sau đó đám người tản ra, một người con gái khá xinh đẹp với khuôn mặt như búp bê, nhìn quen quen. Là Thảo Trang
Đứng trước mặt nó và Q.Anh là một cô gái cũng mặc đồng phục trường Z, mái tóc màu tím đậm uốn đuôi. Cả người toát lên vẻ cao sang, quý phái. Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tức giận và nụ cười cay độc nhìn nó.
– Cậu gọi tôi đến đây làm gì? – Nó vẫn rất bình tĩnh. Cũng đúng thôi, nó là một tay chửi nhau. Bên cạnh nó Q.Anh cũng là một cựu Karate-do nên nó cũng không mấy lo lắng (nó không có võ không phải vì không đi học mà học không vô _ _!)
– Tao khuyên mày nên tránh xa Khánh ra đi! – Trang khích bác
– Ha ha – nó bật cười nhưng là nụ cười giễu cợt, khinh bỉ.
– Mày cười cái gì? – Trang hơi tức nhưng nhanh chóng trở về với vẻ nề ngoài ạn rất nhanh – Đừng nghĩ là tao đùa. Cái loại như mày mà đòi đến với Khánh sao? Không đủ tư cách.
– Ồ! Tôi không đủ tư cách thì cô nghĩ là cô đủ tư cách sao? – Nó cười nửa miệng.
– Con ranh này.

Trang giơ tay ra định tát nó nhưng đã nhanh chóng bị Q.Anh giữ lại. Trang trợn tròn mắt lên nhìn Q.Anh:
– Bỏ ra!
Lập tức Q.Anh hất tay Trang ra khiến cô nàng mất thăng bằng, may là có bạn “đệ” đỡ lại không thì “măm” đất rồi. Q.Anh tặng Trang nụ cười khinh bỉ.
– Mày dám?
Bọn đàn em tính tiến lên đánh trả thì Trang giơ tay ra hiệu dừng lại. Trang chỉ thẳng tay vào mặt Q.Anh:
– Mày không liên quan. Mau cút đi.
Vẫn không hề nao núng Q.Anh nhún vai rồi cười khẩy khiến cho Trang càng tức thêm.
Cô ả vẫy tay ra hiệu cho bọn đàn em xông lên. Đối với Q.Anh thì không xi nhê gì, nhưng vấn đề là ở nó – võ cào cào cũng chỉ đụng đến da bọn kia là cùng ==’
Vừa bảo vệ mình lại còn phải lo cho nó nữa nên Q.Anh cũng khá mệt, bọn chúng quá đông. Không trụ nỗi Q.Anh bị ba bốn đứa giữ lại, nhỏ cố giằng ra nhưng càng cố càng mất sức. Còn nó thì quá dễ để giữ lại.
Trang tiến lại gần Q.Anh, nở nụ cười cay độc rồi nâng cằm Q.Anh lên:
– Cũng khá cừ đấy!
– Hừ … – Q.Anh trừng mắt lên nhìn Trang.
Trang liền cho Q.Anh một phát đấm vào bụng.
– Để Q.Anh đi, đây là chuyện giữa tôi và cô không liên quan đến Q.Anh. Thả ra.
Nó gào lên vì nó không muốn vì mình mà Q.Anh bị tổn thương.
– Được. – Trang bỏ Q.Anh ra và tiến về phía nó. Vẫn cái nụ cười ác quỷ đó – Khá khen cho tình bạn của chúng mày.
Chát …
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nó, in hẳn năm lốt tay của Trang. Nó ngã xuống, tay ôm mặt.
– Đây là cái tát cảnh cáo. Mày mà còn đụng đến Khánh của tao (của ả lúc mô v ả) nữa thì sẽ không nhẹ nhàng như lần này nữa đâu.
– Của cô sao?
Nó không chịu thua đứng dậy, nhìn cô ả với ánh mắt khinh bỉ.
Chát …
Lại một cái tát nữa giáng xuống khuôn mặt nó. Cái tát này lực hơn nên máu từ khóe miệng nó chảy ra.
– Không của tao thì cũng chưa chắc là của mày. Nên nhớ hai cái tát hôm nay và mau chóng cút xéo đi. Đừng để tao thấy mày tiếp cận Khánh lần nữa.
Trang nói rồi cùng bọn đàn em bỏ đi. Q.Anh vừa được thả liền chạy lại chỗ nó.
– Mày có sao không?
– Xin lỗi vì đã liên lụy đến mày.
– Còn nói nữa. Tao thề là nó phải trả giá cho việc ngày hôm nay.
Q.Anh tức giận giáng một đấm xuống đất đầy phẫn nộ.
– Bỏ đi – nó cố đứng dậy lau chỗ máu ở miệng.

– Sao bỏ được. Bọn nó cậy đông bắt nạt ít mà. Lũ bẩn thỉu.
– …
Lúc sau.
Hai đứa nó vô lớp. Trang không có ở trong. Nếu có thì không xong với hai đứa nó rồi.
Hắn đã đến và ngồi ở chỗ, hai tay khoanh trước mặt, ánh mắt sắc lạnh. Sao mà giờ nó thấy ghét hắn kiểu gì đó. Nó về chỗ, không liếc hắn đến một cái.
– Cô liều nhờ.
– … – nó liếc nhìn hắn với ánh mắt í không hiểu hắn nói gì.
– Chưa có sự cho phép của tôi mà đã dám tự tiện ra ngoài.
Nó đã bực mình thì chớ nghe hắn nói còn bực hơn, không nhịn nữa, nó đốp lại, giọng rưng rưng:
– Cậu nghĩ mình là ai chứ? Tôi là ôsin của cậu hay sao mà phải chờ sự cho phép của cậu?
– Hừ – hắn cười nửa miệng rồi mới quay sang nhìn nó. Giờ hắn mới thấy khuôn mặt đang đỏ ửng lên của nó. Chẳng lẽ hắn mới nói có mấy câu mà đã như vậy? Không phải. Nó vừa bị tát. Hắn khẽ nhíu mày nhìn nó.
Thấy vậy nó liền quay mặt đi. Nó không muốn hắn nhìn thấy vết tát.
“Tại sao mình phải như vậy? Chẳng phải cũng vì hắn sao?” nó tự nghi ngờ mình, nó cảm thấy mình thật sự rất ngốc nghếch.
– Cô đánh nhau à?
– Không! – Nó cố quay mặt đi.
– Còn chối, mới học lớp 11 mà đã giở thói côn đồ rồi.
Câu nói của hắn có chút mỉa mai. Q.Anh không chịu nổi nên quay xuống trả lời giúp nó:
– Phải. Là đánh nhau đó nhưng không phải đánh người ta mà bị người ta đánh. Tất cả cũng tại cậ … u …
Q.Anh bỏ dở câu nói vì thấy ánh mắt tức giận của nó. Nhỏ không nói nữa hậm hực quay lên.
Hắn nhíu mày vẻ không hiểu. Vì hắn sao?
– Không phải đâu. Đừng tin lời nó. Nó nói khoác đó. Tôi chỉ là bị dị ứng thời tiết thôi. – nó bao biện và không muốn mới vào trường mà đã nổi tiếng với cái danh đánh nhau rồi. Quá nhọ.
Hắn nhìn nó với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ọt … ọt … ọt …
Bụng nó lại lên tiếng. Từ sáng chưa ăn gì mà lúc nãy còn … nữa nên thật sự giờ nó rất đói.
Hắn cười nửa miệng, còn nó thì cúi gằm mặt xuống. Vỗ nhẹ bụng.
“Cái bụng chết tiệt, làm tao mất cả mặt. Có kêu thì cũng phải chọn lúc mà kêu chứ. Ngại chết mất”
– Này. Ăn đi.
Hắn đưa ra trước mặt nó cái hộp có đựng hai cái bánh bao nóng và trai nutria.

Nó ngơ ngác nhìn hắn rồi dần chuyển thành ánh mắt nghi hoặc:
– Í gì đây?
– Chả phải cô đói sao? Hay không ăn. Vậy thôi tôi đánh cất vậy.
Hắn đang định lấy về thì nó cản lại.
– Thì … thì … ăn
Hắn thoáng cười:
– Ngốc.
Nó không để í vì đang đói mà có cái ăn thì quên luôn cả bực mình rồi.
Còn cả lớp thì há hốc mồm ra nhìn hai đứa nó. Nhưng vùa bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hắn thì ai về việc nấy không dám ho he nửa lời.
Ngạc nhiên cũng đúng thôi. Vì trước giờ có thấy hắn như vậy đâu. Đặc biệt là ánh mắt và nụ cười đối với nó.
Hắn đút hai tay vào túi quần rồi đi ra khỏi lớp. Hắn cảm thấy bất an vì vệt đỏ trên mặt nó nên đi điều tra thử.
Chính hắn còn không hiểu tại sao mình lại làm vậy nữa.
Vì nó sao?
Lần đầu hắn lo lắng ột người con gái,
Lần đầu hắn mua đồ ăn sáng ột người con gái,
Lần đầu hắn cười vì sự ngây ngô của người con gái đó,
Lần đầu hắn muốn biết lí do làm người con gái đó tổn thương,
Lần đầu hắn trông chờ nụ cười “thiên thần” của người con gái đó,
Kể từ hai năm gần đây.
Hắn chỉ là một con người lạnh lùng, quyết đoán, vô tình, ít cười, không quan tâm người khác,…
Nhưng nó … đã khiến hắn thay đổi?
Nhưng hắn nhất quyết không để thứ tình cảm đó làm chủ mình lần nữa. Một lần đối với hắn là quá đủ rồi. Hắn sợ, sợ tim mình sẽ phải có thêm những vết thương mới trong khi vết thương cũ còn chưa kịp lành lại …
* * *
Tại sân thượng.
– Hôm nay ở trường có vụ xô xát nào không? – Cái giọng lạnh lùng đầy uy lực của hắn đưa về phiá Tú.
– Dạ em cũng không rõ nữa, nhưng hình như là có. – Tú vẻ không chắc chắn.
– Có chuyện gì sao?
– Dạ thưa hội trưởng, thoe như em được biết thì sáng nay có hai người con gái học lớp 11 lên phòng y tế.
– Để làm gì?
– Hình như là đến xin ít băng dán cá nhân, bông và cồn hay sao ạ.
Hắn chợt nhớ lại mấy cái băng dính cá nhân trên tay nó và Q.Anh.
– Cô ta bị sao?
– Chỉ bị xây xát nhẹ thôi. Một người còn bị mấy vết lằn trên mặt, hình như là bị tát.
Nghe đến đây thì hắn đã đoán chắc hai người đó là ai rồi nhưng vẫn hỏi lại cho chắc.

– Hai người đó là ai? Học lớp nào?
– Hình như là học cùng lớp với hội trưởng. Một người tên Q.Anh còn người kia là … – Tú ngập ngừng, cố nhớ tên người kia.
– Hà Mi? – Hắn lạnh lùng tiếp lời.
– À … dạ đúng rồi, Hà Mi.
– Cậu đi điều tra ngay cho tôi.
– Dạ vâng.
– À, … Lần sau đừng dùng chữ “hình như” nữa, chối tai lắm.
– Vâng! Em biết rồi.
Tú chạy đi mất, hắn thở dài rồi nhìn xa xăm vẻ nghĩ ngợi.
* * *
Một ngày học dài lại kết thúc.
Hai đứa đi cùng nha về. Q.Anh:
– Mày sướng rồi nha!
– Sướng cái mốc gì. Vì hắn nên tao mới bị bỏ đói chứ bộ, đã thế còn …
– Được người ta quan tâm vậy rồi còn gì.
– Quan tâm á. Mắc ói – nó bĩu môi – Mà kể cũng lạ sao tự nhiên hắn lại quan tam đến tao như vậy nhỉ? Hay alf có í đồ gì đây?
– Từ trước đến giờ Khánh cũng đâu có như vậy. Chưa có đứa con gái nào được quan tâm như mày đâu đấy, hay là … – Q.Anh nhìn nó gian gian.
– Con điên.
– Mà đây là lần đầu tao thấy Khánh cười đấy. Ôi trời ơi sao àm đẹp trai vậy chời???
– Quá sến.
– Kệ tao! À mà chuyện hồi sáng sao mày không nói toẹt ra luôn đi?
– Mày bị điên à?
– Mày điên thì có. Vì hắn mà mày mới ra nông nỗi này mà.
Nó chợt đưa hai tay lên rờ má, vẫn còn hơi rát.
– Kệ đi!
– Sao kệ được? Đâu thể bị bắt nạt mãi thế.
– Tao chỉ cho qua lần này thôi. Lần sau mà như vậy thì tao không cho qua đâu.
– Còn lần sau nữa á? – Q.Anh tròn mắt nhìn nó – Mà tao thấy mày kì kì sao á. Đây là lần đầu tao thấy mày cho qua dễ dàng như vậy đấy!
– Xì… dù gì cũng mới vào trường mà. Tao không muốn gây ấn tượng nên mới cho qua vậy thôi. Chứ mày nghĩ tao dễ dãi vậy sao?
– Chả phải bây giờ mày cũng là tâm điểm của mọi sự chú í rồi sao!
– Sao?
– Mày tự biết thôi.
– Xì …
Rồi hai đứa chia tay ở cổng trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.