Bạn đang đọc Đồ Mi Không Tranh Xuân FULL – Chương 16: Ra Đi 2
Tay chân tê dại vì gió lạnh, Cao Giới đưa tay lau mặt như đã bình ổn lại cảm xúc.
Đột nhiên hắn xoay người, ta chưa kịp phản ứng trốn sang chỗ khác thì đã bị bắt gặp.
Ta vội vàng quỳ xuống mở miệng: “Nô tỳ bái kiến thái tử điện hạ.”
Hồi lâu không nghe thấy tiếng gì, không thể chờ hắn tới hỏi tội, thế rồi ta nắm tay tiếp tục nói: “Ban đêm nô tỳ khó chịu trong người khó lòng ngủ yên mới lén chạy đến đây… thăm tiểu điện hạ một chốc, nào ngờ vừa đến đã quấy nhiễu thái tử điện hạ, xin thái tử điện hạ thứ tội.”
Đang nói thì thấy Cao Giới đã đi tới cạnh ta, tim ta thoắt cái đập “thịch thịch” liên hồi, ít nhất là để chứng tỏ rằng ta không nhìn thấy gì cả.
Cao Giới cất giọng, nghe không có ý gì là trách móc, chỉ là hơi khàn khàn: “Đứng lên đi.”
Ta run run đứng dậy, khẽ liếc thấy khuôn mặt Cao Giới đã lấy lại vẻ bình thản như xưa, dẫu vậy dưới đáy mắt vẫn hoe hoe đỏ.
“Ta có nhớ cô, lúc trước An Nhi hay nhắc cô với ta.” Tựa như thấy được sự căng thẳng của ta, Cao Giới thả chậm giọng lại.
Cổ họng nghẹn ứ, trong khoảng thời gian ngắn ta chẳng biết nên trả lời thế nào.
Cao Giới không khiển trách vì ta im lặng, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua hậu điện, nói: “Từ bé đứa nhỏ này đã không quá thân thiết với ta, có thể kỳ vọng của ta và thái tử phi đặt vào nó quá lớn, vô thức sẽ nghiêm khắc với nó hơn.
Nói ra thì ngoại trừ học hành bài tập, rất ít khi nó đề cập chuyện khác với ta, cô coi như là ngoại lệ.
Lúc trước cô không muốn đến Đông cung, khi về thằng bé đã hờn dỗi rất lâu đấy.”
Bàn tay nhói lên từng cơn đau âm ỉ, cổ họng như có thứ gì đè nghẹt, ta trả lời: “Nô tỳ đúng là có phúc, được tiểu điện hạ quý mến như vậy.”
Cao Giới cúi đầu bật cười khe khẽ, tuy là tiếng cười, nhưng người ta lại chỉ nghe được muôn vàn cô liêu chồng chất.
“Từ nhỏ An Nhi đã thông minh, người khiến thằng bé chủ động nhắc tới hiển nhiên cũng là người tốt đối xử chân thành với nó.” Hắn giật ông tay áo, bờ môi trắng bệch trông đến sợ: “Nếu cô muốn đi thăm nó… vậy hãy cứ đi đi, cứ nói là khẩu dụ của ta thì sẽ không ai ngăn cô lại, nếu thằng bé thấy cô, nói không chừng nó sẽ vui hơn nhiều đấy.”
Ta cúi đầu đáp, Cao Giới cũng nâng bước chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi đi ngang qua ta, đột nhiên hắn dừng bước để lại một câu: “Chuyện hôm nay, cô không được phép nhắc với người khác.”
Hóa ra hắn biết vừa rồi ta đã chứng kiến cảnh hắn khóc, tuy đây là mệnh lệnh nhưng trong giọng điệu chẳng hề có ý uy hiếp.
Một lúc rất lâu sau khi Cao Giới rời khỏi, mặc dù đã có được sự chấp nhận nhưng ta vẫn không đi vào linh đường.
Hình ảnh cuối cùng của Cao Thừa An mà ta thấy chợt hiện lên trong tâm trí, vẫn là đứa nhỏ với vẻ mặt hả hê đắc chí ấy, nó bảo ta rằng – “Có ta ở đây, không một kẻ nào dám đụng vào ngươi”, ta không thể tưởng tượng… cũng không thể giương mắt nhìn thân xác lạnh băng mất hết sự sống nằm trong quan tài của nó sẽ có dáng vẻ ra sao.
Vả lại với thân phận của ta nếu cứ thế đi vào tế bái, bất luận là với ta hay với nó cũng đều chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Về phòng nằm được một chốc thì trời đã sáng tỏ.
Hôm nay, sau khi Cao Yển đi cùng Cao Giới xử lý xong mấy công việc bên khách khứa thì chuẩn bị về phủ, vì thế ta ở lại thu dọn hành lý, không theo ra sảnh trước.
Lúc đồ đạc được sửa soạn hòm hòm rồi cũng đã tới giờ trưa.
Ta mới ngồi xuống tạm nghỉ một lát thì thấy Tống ma ma hầu hạ Tương Nhã Đồng đi tới, vừa thấy ta đã mở miệng nói thẳng: “Thái tử phi cho mời, cô nương đi cùng ta một chuyến.”
Mặt Tống ma ma ung dung không có lấy một cảm xúc dư thừa, nhìn chả biết là vui hay giận, mặc dù lòng nhiều nghi vấn nhưng ta vẫn chỉ đành đáp ứng trước.
Tới tẩm cung của thái tử phi, trước mắt là Tương Nhã Đồng ăn mặc chỉnh tề ngồi trong chính ngđường.
Không như vẻ sa sút tinh thần ngày hôm qua, hôm nay đã có son phấn điểm tô, dường như đã khôi phục lại phong thái uy nghiêm khi xưa.
Ta hành lễ xong, đợi một lúc lâu không thấy nàng ta nói năng gì, bỗng Tống ma ma đứng cạnh nàng ta cất giọng: “Tối qua có phải ngươi một mình chạy tới linh đường của tiểu điện hạ không?”
Vừa nghe khẩu khí đã biết sắp có chuyện chẳng lành, ta đúng là sơ ý, đây là Đông cung, ta có thể nhìn thấy Cao Giới, người khác đương nhiên cũng nhìn thấy hành tung của ta, thế là ta bèn vội vàng lên tiếng: “Tối qua nô tỳ muốn đi tế bái tiểu điện hạ nên mới tới linh đường, tuy nhiên nô tỳ chỉ đứng ngoài điện nhìn thôi, không hề tự tiện xông vào.”
“Láo xược, ngươi là cái thá gì mà đòi đi tế bái tiểu điện hạ.” Tống ma ma lạnh lùng quát lớn.
Kiểu này chắc là muốn hỏi tội ta đây mà, tuy ta thân chỉ là tô tài nhỏ bé, nhưng chuyện muốn đi tế bái Cao Thừa An, theo lẽ thường thì không nên làm rùm beng thế này chứ.
Ta biết điều không cãi, tiếp tục dập đầu nhận sai, Tống ma ma nhìn thoáng qua Tương Nhã Đồng, thấy nàng ta không có ý kiến bèn tự lên giọng hỏi tiếp: “Trước cửa hậu điện ngươi và thái tử điện hạ nói gì với nhau?”
Té ra đây mới là nguyên nhân ta bị gọi đến.
Con ngươi đảo vòng, ta trả lời mấy câu râu ria: “Thái tử điện hạ khoan dung độ lượng, lúc biết nô tỳ là nha hoàn của Tần vương gia, vì nể mặt vương gia nên mới ban ân cho nô tỳ đi tế bái tiểu điện hạ.
Nhưng nô tỳ tự biết phận mình thấp kém, không dám vào quấy nhiễu linh đường.”
Tương Nhã Đồng vốn im lặng, nghe vậy bỗng dưng mở miệng: “Ngươi đang lấy thái tử và Tần vương ra áp chế ta?”
Tim ta giật thót, nhanh nhảu trả lời: “Nô tỳ không dám, vừa rồi ma ma hỏi nên nô tỳ chỉ thuật lại đúng sự thật.”
Tương Nhã Đồng vỗ lên mặt bàn một tiếng nặng nề, nói: “Ngươi có gì mà không dám, lúc An Nhi còn sống ngươi vắt óc tìm kế lấy lòng nó, tuổi nó còn nhỏ mới bị kẻ xấu lừa gạt dễ dàng.
Hiện giờ An Nhi mới… một nô tài tầm thường như ngươi, ấy vậy mà dám đứng trước linh đường của An Nhi mặt dày cả gan tiếp cận thái tử, tưởng bổn cung mù luôn rồi hay sao?”
Xem ra nếu một người muốn gây chuyện, thế thì ta nói gì cũng đều hóa vô dụng, nhưng lại không thể không biện giải.
“Nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ chưa bao giờ…”
Lời chưa nói hết đã bị Tương Nhã Đồng chặn ngang: “Mấy ngày nay chỉ là do trong người bổn cung bất an mới khiến lòng dạ các ngươi lung lay, đúng là không hề đặt bổn cung vào trong mắt mà.”
Các ngươi?
Coi bộ mấy ngày nay quan hệ giữa Tương Nhã Đồng và Cao Giới trở nên căng thẳng, mấy phi tần khác trong Đông cung đâu chịu ngồi yên, vậy mới khiến Tương Nhã Đồng túm ta ra làm đối tượng đi đầu chuẩn bị khai đao, nhưng ta thật sự bị oan đấy.
Nghĩ đến đây, ta hạ quyết tâm ngẩng đầu nói với Tương Nhã Đồng: “Tâm tư của nô tỳ có trời đất chứng giám, ngàn lần vạn lần không có ý gì với thái tử điện hạ…”
“Bốp!” Âm thanh giòn giã cắt đứt lời nói của ta.
Ta phản ứng lại từ cơn đau nóng rát dữ dội ập xuống mặt và nhận ra mình vừa bị đánh.
Người xuống tay là Tống ma ma, bà ta khinh thường nói: “Nô tài không hiểu quy củ, ai cho ngươi lá gan nhìn thẳng vào thái tử phi?”
Vốn dĩ bọn họ không muốn nghe ta giải thích, vì họ không quan tâm quá trình, mà thứ họ cần là kết quả giết gà dọa khỉ, giết ta để răn đe đám phi tần đang rắp ranh được trèo lên cao.
Mặc dù Tương Nhã Đồng vừa trải qua nỗi đau mất con nhưng lúc này ta hoàn toàn không thể thông cảm cho tâm trạng của nàng ta, nếu nàng ta không muốn gặp Cao Giới, cớ vì sao còn canh cánh trong lòng khi thấy hắn gặp người khác?
Không hỏi đúng sai, không phân phải trái, mãi mãi cũng chỉ là loại sợ mạnh hiếp yếu mà thôi.
Hít sâu một hơi, ta tuyệt đối sẽ không để mình bị phạt vô duyên vô cớ như vậy, dù sao ta cũng chả phải nô tài của Đông cung.
Đang chuẩn bị lấy Cao Yển ra liều mạng không tiếc đắc tội Tương Nhã Đồng thì bất ngờ ngoài cửa truyền thông báo vào.
Thật đúng lúc, Cao Yển đến.
Vừa vào cửa y đã thấy ta đang quỳ dưới đất, ánh mắt quét ngược về Tương Nhã Đồng đằng sau: “Thỉnh an Nhị tẩu, ban nãy vừa về tới viện thì nghe nói nha hoàn này của ta bị Nhị tẩu gọi tới đây.
Lần này đến ta không dẫn quá nhiều người theo, sai sử cũng bất tiện, không biết Nhị tẩu đã xong việc chưa?”
Tương Nhã Đồng không lên tiếng, Tống ma ma lại nói: “Hồi bẩm Tần vương điện hạ, không phải là thái tử phi thiếu kẻ hầu hạ mà là do nha hoàn kia bụng dạ khó lường, tối qua có hạ nhân bắt gặp cô ta lén lút đến nhà từ đường của tiểu điện hạ, nên mới gọi cô ta tới hỏi mấy câu.”
Trong lời nói chẳng đề cập nửa câu về Cao Giới, ta tức đến nỗi tay run bần bật nhưng lại không được phản bác.
Bởi lẽ chủ nhân im lặng mà kẻ dưới tự tiện phát ngôn thì chính là phạm thượng.
Cao Yển nhìn ta giây lát, sau đó nở nụ cười có phần áy náy nói với Tương Nhã Đồng: “Nếu là chuyện đó, nói vậy chắc Nhị tẩu hiểu lầm rồi.
Đêm qua ta ngủ không yên, vì chân đi lại không tiện nên mới sai cô ta đến từ đường thắp nén nhang.”
Tương Nhã Đồng và Tống ma ma sửng sốt, vừa rồi bọn họ phạt ta với lý do lén tới từ đường, ai ngờ đâu Cao Yển giờ lại thừa nhận chuyện này.
Dù sao ta bị trách phạt một trận là vì nói chuyện với thái tử, chuyện này đâu thể nào cứ nói huỵch toẹt ra được, nếu không về sau lại mang tiếng ganh tỵ ảnh hưởng thanh danh thì có mà chết dở.
Huống chi quan hệ của Cao Yển và Cao Giới thân thiết, nếu Cao Yển đã nhận thì cũng tức là đang khéo léo bày tỏ thái độ của mình.
Dù Tương Nhã Đồng muốn giết gà dọa khỉ nhưng chắc chắn không thể lấy ta để “khai đao” nữa.
Quả nhiên, cuối cùng Tương Nhã Đồng cũng cân nhắc kỹ càng, bình thản trả lời: “Thế thì có lẽ hạ nhân kia phạm sai rồi, chỉ là lần sau đêm hôm khuya khoắt Ngũ đệ chớ có phái người đi đâu, miễn làm người khác nghi ngờ.”
“Nhị tẩu nói phải, là sơ sót của ta, tại đây ta mong tẩu tẩu thứ lỗi, người này ta xin phép đưa đi trước.”
Từ đầu chí cuối Cao Yển luôn giữ dáng vẻ tươi cười thân thiện làm Tương Nhã Đồng chẳng thể nổi trận lôi đình.
Có điều một cái bạt tai giáng vào mặt ta kia, không một người nhắc tới.
Sau khi về tẩm cung Cao Yển mới lên tiếng, giọng có hơi trách móc: “Ngươi không ngồi yên một chỗ được sao? Phải chạy lung tung mới được à?”
Mặt vẫn chưa hết sưng đỏ, ta cúi đầu không nói.
Cao Yển giơ tay ý bảo ngồi xuống, vừa ngồi thì y đã lập tức nâng cằm ta lên khẽ nghiêng má ta sang một bên, quan sát mấy bận mới bảo với Hàm Ngọc: “Hàm Ngọc, ngươi đi tìm ít đá về đây.”
Hàm Ngọc đáp lời rồi đi ra ngoài, ta cất giọng: “Nô tỳ không cần…”
Chưa nói xong thì Cao Yển đã ngắt lời: “Chườm lạnh một lúc, che vết sưng trên mặt đi, buổi chiều theo ta tới linh đường ở hậu điện.”
Dứt lời y buông tay, theo Lý Mậu Sơn đi dùng bữa với Cao Giới.
Nắm tay cuộn chặt của ta bấy giờ mới chậm rãi thả lòng, lòng bàn tay bị ngón tay đâm phiếm hồng.
Vết sưng trên mặt nhờ chườm đá nên đã dần lặn đi, ta thoa chút phấn lên che lại vệt đỏ gai mắt.
Bên chỗ Cao Yển xong xuôi với kêu hạ nhân gọi ta đi qua.
Vừa tới nội điện của tẩm cung thái tử ta đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, dù đứng ngoài vẫn nghe giọng Cao Hoằng Lãng rõ mồn một: “Thừa An mới có 5 tuổi đầu, ham chơi một tí cũng là bình thường, nhưng còn đệ… Đệ thân là người làm cha, lại là thái tử, trước khi đưa đồ gì cho thằng bé sao không biết kiểm tra kỹ một lượt?”
Vào phòng, chỉ thấy hai mắt Cao Hoằng Lãng đỏ rực, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ngày xưa giờ đây trông có vẻ dữ tợn.
Hắn ta hệt như con sư tử nổi điên nhìn chằm chằm Cao Giới.
Mà Cao Giới dù không nói được một lời nhưng nhìn hai mắt nhắm chặt của hắn cũng biết đang cực lực kiềm chế.
“Dẫu ngày thường Thừa An có xa cách với đệ đi chăng nữa thì sao đệ có thể thờ ơ lạnh nhạt với nó?” Từng câu từng chữ của Cao Hoằng Lãng như ngàn dao cứa vào lòng, thế nhưng Cao Giới vẫn không hề phản bác.
Có lẽ hắn đang tự trách, nên dù bị chỉ trích cũng không cãi lại một câu.
Cuối cùng Cao Yển lên tiếng: “Thái tử cũng không phải cố ý, đại hoàng huynh nói ít vài câu đi.”
“Không phải cố ý?” Cao Hoằng Lãng cười khẩy, “Một câu nói là có thể phủi sạch việc nó sao nhãng Thừa An?”
“Được rồi đấy, thái tử mới là cha của Thừa An, lòng huynh ấy cũng không dễ chịu hơn huynh đâu.” Sắc mặt Cao Yển cũng trở nên sa sầm.
Cao Hoằng Lãng hít sâu mấy hơi rồi nhìn hai người trước mặt mình bằng vẻ trào phúng: “Các người đúng là huynh đệ tình thâm, còn ta là người ngoài, cũng được, thế thì ta đi.”
Phất mạnh tay áo, Cao Hoằng Lãng đi lướt như trận gió quét, thoáng cái đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.
Người ngoài không biết chuyện gì nhìn vào thấy Cao Hoằng Lãng cáu gắt như thế có khi lại tưởng hắn ta mới chính là người cha vừa mất con.
Có điều cũng không hẳn là bất ngờ lắm, bởi trước nay hắn ta đối xử với Cao Thừa An vô cùng tốt.
Trong phòng, Cao Yển thấp giọng an ủi Cao Giới: “Đại hoàng huynh chỉ là nhất thời tức giận mới nói xằng, huynh đừng so đo làm gì, việc này sao có thể trách huynh được.”
Mặt mũi Cao Giới tái nhợt, cố nặn ra nụ cười khiến người ta ngột ngạt hơn cả khóc: “Huynh ấy nói không sai, ta đã quá lơ là An Nhi, năm ngoái chuyện thằng bé ham chơi rơi xuống ao vừa qua không lâu, biết rõ thằng bé khó bảo vậy mà ta còn tặng cho nó mấy đồ vớ vẩn, con cáo non… con cáo non kia…”
Cao Giới nhắm mắt như không muốn nhớ lại nữa, không muốn nhớ lại con cáo non xuất phát từ tình yêu thương con nhưng cuối cùng lại vô tình biến thành nguồn tai họa.
Tất cả mọi người đang trách hắn, cha hắn, huynh đệ hắn, thê tử hắn… tất cả đều đang oán hận hắn.
Mà hắn sau khi nói xong hết những lời đó, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, đứng trong điện chỉ thấy tay chân buốt giá tận xương.
Cao Yển hơi khựng, dường như cũng không biết nên nói gì.
Nhưng chỉ chốc lát sau Cao Giới đã khôi phục lại dáng vẻ trấn định, quay sang nói với Cao Yển: “Hai ngày nay đệ giúp ta xử lý công việc cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, chờ lúc An Nhi… hạ táng, đệ đến thăm là được rồi.”
Cao Yển gật gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Ra chính điện, cả hai chúng ta đều trầm mặc, ta không còn tâm trạng nào đến hậu điện tế bái, vì thế sau khi Hàm Ngọc kiểm kê hành lý, chúng ta liền lên xe ngựa bắt đầu về phủ.
Hàm Ngọc ngồi trên xe chuyên chở hàng hóa còn Lý Mậu Sơn ngồi phía ngoài xe ngựa, ta vốn định ngồi với ông ấy thì lại bị Cao Yển gọi vào.
Nhất thời, trong xe ngựa chỉ còn hai chúng ta.
“Sao ngươi lại đi ra từ chính điện của thái tử, còn hốt hốt hoảng hoảng thế kia?” Cao Yển lên tiếng trước.
Ta miễn cưỡng đáp lời.
Nhìn thái độ qua loa có lệ của ta, y đen mặt.
“Con cáo non kia hiện giờ… ở đâu rồi?”
“Ngươi thật sự nghĩ như lời thái tử phi nói…”
Cơ hồ ta và Cao Yển nói cùng một lúc, không đợi ta mở miệng nhận sai, sắc mặt y chợt dịu đi, nói với ta: “Ngày Thừa An sốt cao hôn mê, con cáo non đã bị thái tử phi hạ lệnh giết chết.”
Nói thế thì thái tử đã không còn bằng chứng.
Có điều lúc Cao Thừa An đổ bệnh, thái y có khẳng định sẽ kiểm tra lại những vật bên người nó một lần, nếu có kẻ xuống tay với con cáo non thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Có phải ta nghĩ nhiều rồi không? Cao Thừa An thật sự chết vì vết thương nhiễm bệnh dịch sao?
(còn tiếp).