Đỗ Lương Dạ

Chương 21.3


Đọc truyện Đỗ Lương Dạ – Chương 21.3

Cảm Chân đã đi ngủ rồi, lại khoác áo vào ra ngồi bên cửa sổ tiện để chăm sóc tiểu thư.
Mấy năm trước, nàng thấy tính tình tiểu thư có chút kỳ lạ, lần này sau khi trở về lại càng kỳ lạ hơn, hoàn toàn không giống một cô nương gia, đã hai mươi tuổi rồi mà không đi lấy chồng, lão gia cũng không vội, thật là. Haizz! Toàn bộ thành Lạc Dương có tìm cũng không tìm ra một cô nương lớn tuổi như vậy nữa, nữ tử ở tuổi này, nếu không phiêu bạt thì đã làm mẫu thân của hài tử rồi, ngay khi nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút oán hận.
Thật ra cũng khó trách nàng có oán hận, năm nay nàng cũng đã mười tám tuổi rồi, đổi lại là nha hoàn của người khác, các nàng đã sớm theo chủ tử đi xuất giá, duy chỉ có nàng là theo một chủ tử kỳ quái như thế, nàng sắp đi theo bước của chủ tử là trở thành gái lỡ thì.
Trong lòng nàng vẫn còn u oán tuổi xuân mơ màng ngủ. Khi chợt tỉnh dậy đã thấy trời đã sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào song cửa sổ rọi vào mắt làm nàng hầu như không mở ra được, toàn thân mệt mỏi, bỗng nhiên đầu óc nàng chợt lóe lên: “Tiểu thư!”
Nàng loạng choạng đi ra cửa để xem, chiếc ghế đặt dưới hành lang trống không, tiểu thư chẳng biết đi đâu.
Đất trời được nước mưa cả đêm gột rửa, không khí vô cùng mới mẻ. Nàng hít một hơi thật sâu, đi tới trước lan can để xem, chỉ thấy dưới khu vườn những bông hoa hồng đỏ ủ rũ , phía chân tường có ba cây hoa quế, lá cây xanh đẫm sương ướt át, có thể cuối cùng những bông hoa quế này sẽ nở rực rỡ nhất rồi cũng sẽ rơi xuống, đều hóa thành cát bụi, ngay cả một tàn hương cũng không còn.
Nàng đang đứng bần thần định xuống lầu bỗng nhiên nhớ ra phía sau bệ cửa sổ có hai chậu hoa cúc. Trời ạ, là loài hoa tiểu thư yêu thích nhất, liền vội bước tới xem trên bệ cửa còn chậu hoa không. Nàng vừa ghé ra xem, cúi xuống nhìn thì thoáng thấy bên ngoài tường loáng thoáng có một bóng người, nhìn không rõ diện mạo người đó, chỉ cảm thấy người đó trang phục đẹp đẽ, khí thế bất phàm.
Người kia như cảm giác được ánh nhìn của nàng, ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng theo bản năng rụt đầu lại, đứng yên sau cửa sổ một chút, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ lại ngó ra. Nơi đó trống không, chỉ có ánh nắng nhảy nhót qua tán cây, bóng dáng đó giống như là ảo giác.
Lúc này, ở trước viện truyền đến những tiếng cười đùa giỡn, có vẻ không chút kiêng dè gì. Nàng chau mày, nghi hoặc là ai làm càn như thế, bỗng nhớ ngày hôm nay là trùng cửu, lão gia và tiểu thư chắc đi theo Phạm đại nhân kia rồi, thảo nảo bọn hạ nhân lại như thế.
Nhưng, nàng đã đoán sai.
Đỗ Lương Dạ không đi tuần tra cùng Phạm đại nhân mà một mình bước đi chầm chậm bên ngoài thành Lạc Dương. Nàng mặc chiếc trường bào màu trắng đơn giản, thắt lưng màu đỏ thẫm nạm ngọc trai, càng diễm lệ lóa mắt, càng làm tăng thêm vẻ thần thái phiêu dật của nàng.
Nàng dẫm chân lên đám cỏ mềm mại, cảm thấy có chút choáng váng, nàng đưa tay sờ vào trán, nóng rực, trong lòng khẽ oán trách, trận mưa đêm qua lớn quá sao mà nàng không bị ngấm mưa chứ? Có lẽ cứ dứt khoát là bị bệnh hẳn một chút cũng tốt, còn hơn là sống dở chết dở, chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút thì lý trí lại quay về.
Còn cái chết của lão Trương, sớm không chết, muộn không chết lại chết vào lúc này, vấn đề rắc rối là ở chỗ này, để bỏ lỡ con cá hay cái gì đó, nàng muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác cũng không có, ngay cả đường lui duy nhất của nàng cũng đã bị phá hỏng, một chút hy vọng cũng không còn. Chắc chắn người giết lão Trương chính là Mộ Dung Thu Thủy. Điều này tương tự như hắn ép buộc bản thân mình không có chỗ nào để đi.
Trong lòng Đỗ Lương Dạ vô cùng đau xót.
Nàng nặng nề đi về hướng đền miếu hoang, dừng ở bức tường đổ nát một lúc lâu. Ánh nắng chiếu lên người nàng, đem cái bóng của nàng in trên tường đầy rêu xanh phóng to lên, nửa người trên và nửa người dưới bị gãy thành một góc vuông như là bị chặt ngang một đường, hoặc như là nửa người trên và nửa người dưới phản nghịch lẫn nhau, tình trạng giống như bị đao kiếm chém cắt ngang qua, cảm giác vô cùng quái dị.

Cuối cùng, nàng chậm rãi rút bảo kiếm ra, vẽ một vòng tròn trên nền gạch, sau đó đánh dấu chéo lên . Mỗi một nét đều cực kỳ chậm chạp, như kiếm kia nặng ngàn cân, còn nàng không chịu nổi sức nặng đó – như nàng vốn đã mở rộng cánh cửa đối với Mộ Dung Thu Thủy, hiện giờ lại không muốn tự tay mình phá hỏng.
Hoàn thành xong động tác, nàng lui ra sau nheo mắt nhìn. Ánh mắt nàng trước nay chưa từng nghiêm trang lạnh lùng như vậy, sắc mặt nàng trắng bệch không một tia huyết sắc. Sau đó, nàng xoay người rời khỏi đó, nhanh nhẹn đi xuyên qua đám cỏ lau. Vượt qua bờ bên kia rồi ngồi xổm xuống bên bờ sông dùng khăn lụa lau mặt, nước sông lạnh lẽo làm giảm nhiệt độ trên trán nàng.
Bỗng nhiên, nàng như cảm nhận được gì đó, chiếc khăn lụa trên tay rơi xuống, trong làn nước lăn tăn mơ hồ thấy bóng dáng của Mộ Dung Thu Thủy chiếu ngược. Mộ Dung Thu Thủy đứng đó, phong thái tuấn tú, ánh mắt trong suốt và dịu dàng như nước, mỉm cười nhìn nàng.
Nàng ngẩng lên có chút ngơ ngác, trên làn da trắng mịn vẫn còn dính hơi nước mỏng manh bị ánh nắng buổi sáng chiếu vào, toàn bộ gương mặt tỏa ra ánh sáng nhẹ, dịu dàng thuần khiết. Thấy trong mắt Mộ Dung Thu Thủy là sự dịu dàng và thánh thiện.
Trong lòng Đỗ Lương Dạ có chút ngạc nhiên, không ngờ lúc này hắn còn đến tìm nàng, trên mặt nàng hiện lên nụ cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao, trong dáng vẻ tươi cười đó lại chứa đầy sự bi ai.
Hai người sóng vai đi về phía trước, nàng đi bên cạnh hắn, trong lòng thấy trống vắng, nàng biết hạnh phúc lại quá xa vời, có thể chạm tay vào nhau, nhưng nàng lại không làm được, chỉ có thể chăm chú nhìn dòng nước chảy qua. Nàng biết tâm ý của hắn, hắn cũng hiểu nàng, có lẽ tâm ý của hai người họ đều giống nhau, bất luận thế nào cũng thể ở bên nhau được, không có kết quả gì.
Nàng hốt hoảng, chẳng biết sao lại nhớ tới buổi chiều hôm qua tại khách điếm Phượng phi nghe được câu nói kia, trong lòng lại trào lên một cảm giác không thể nói thành lời. Hắn vốn phong lưu không chịu gò bó, nàng sớm đã biết như vậy, chưa bao giờ nàng cự tuyệt nghe những câu dí dỏm từ hắn, nếu đó là bản tính của hắn thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ở trước mặt nữ nhân khác miệng lưỡi khéo léo, ba hoa chích chòe – thật sự là tiếc nuối. Đại khái là kiếp này không có cơ hội nữa!
Đỗ Lương Dạ thẫn thờ nghĩ ngợi.

“Sao không nói gì vậy?” Mộ Dung Thu Thủy đưa tay nắm lấy tay nàng, ngạc nhiên thấy tay nàng nóng bỏng, hắn kêu lên: “Sao thế? Muội ốm à?” Nói xong lại đưa tay lên sờ vào trán nàng, nàng vội nghiêng đầu tránh, hành động này làm hắn ngẩn ra: ‘Sao vậy?”
Đỗ Lương Dạ chăm chú nhìn hắn, lặng im không trả lời, hắn bị nhìn đến không được tự nhiên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên bật cười, nói: “Nếu như, muội nói là nếu như, hiện giờ muội muốn cùng huynh rời khỏi thành Lạc Dương, huynh có đồng ý không?”
Mộ Dung Thu Thủy nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo. Đỗ Lương Dạ lập tức hiểu ý tứ của hắn, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đó là bệnh chung của các nữ nhân, muốn biết rõ ràng sự thật hơn.
“Nếu như Khúc Lan chết, huynh có thể không…”
“Lương Dạ, đây không phải là trò đùa.” Mộ Dung Thu Thủy cắt ngang lời nàng, “Đây là việc không phải là muốn chơi thì chơi, không muốn chơi nữa thì có thể rời khỏi.” Hắn dừng lại một chút, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, không nên ở trước mặt ta rủa sự phụ của ta, sinh mạng của ông còn quý hơn cả ta.”
Đỗ Lương Dạ không nói gì, ánh mắt thay đổi như muốn khóc, nhưng nàng cố gắng khống chế.
Trong ngực Mộ Dung Thu Thủy nảy sinh một cảm giác o ép mạnh mẽ, hít thở khó khăn. Vì vậy, hắn phải xoay người sang chỗ khác, không hề liếc nhìn nàng một cái.
Sau đó, hắn nghe giọng nói đoạn tuyệt của Đỗ Lương Dạ: “Mộ Dung Thu Thủy, ta sẽ tự tay giết huynh!”

Hắn lặng im một chút, một nụ cười dịu dàng hiện lên khóe mắt: “Ta cầu còn không được.”
Đỗ Lương Dạ hai tay ôm lấy hắn, áp mặt vào tấm lưng dày rộng của hắn. Mộ Dung Thu Thủy nắm tay nàng. Không ai nói gì. Nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào trường bào của hắn, còn chưa kịp thấm nhòe lại tiếp tục rơi xuống rơi xuống.
Trái tim Mộ Dung Thu Thủy cũng tan nát theo.
Hắn cảm nhận được cơ thể mình ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy đang phân thành hai, loại đau đớn sắc bén này vô cùng rõ ràng từ trong ra ngoài, triệt để xé nát hắn ra. Ngay trong khoảnh khắc này hắn nghĩ: Hãy quên hết đi, cái gì mà phản Thanh phục Minh, cho hết thảy đi gặp quỷ đi.
Hắn vừa định mở miệng, Đỗ Lương Dạ đã buông hắn ra: “Muội phải đi.”
Nàng nói xong liền phi thân bay mất, gần như là chạy trốn.
Ngay cả nàng cũng sợ bản thân không thể khống chế được sẽ nói tất cả cho hắn biết. Nhưng trong tình yêu của họ vào lúc này, là hắn quyết ý muốn từ bỏ nàng, hắn đã muốn bỏ, thì nàng cũng tuyệt không muốn nhặt lên. Trên đời này từng có một người biết nàng, hiểu nàng, nhưng cuối cùng cũng không thể có nàng. Số phận không cho phép nàng hết lòng với tình yêu, như vậy, nàng chỉ đem sự hết lòng của mình trở thành một người thủ đoạn độc ác, là người nói được làm được.
Chỉ là, vì sao lòng của nàng lại đau đớn như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.