Đồ Lùn Đồ Sấc Sược

Chương 17


Đọc truyện Đồ Lùn Đồ Sấc Sược – Chương 17

1 lúc sau thì xe cũng khởi hành đi lên thành phố và trở về ngôi nhà của tụi nó. Việt lên xe thỉ ngủ luôn và cả đêm qua nó đã ngủ chút nào đâu,còn Ly cũng ngủ luôn sau đó 1 lúc vì nhỏ hôm qua cũng ngủ khá muộn mà sáng lại tỉnh dậy sớm nên h ngủ bù.
Tới nhà nó với Ly vẫn còn đang say giấc nồng nên Việt với hắn đành đích thân bế 2 nàng lên tận phòng ngủ rồi mới về phòng mình nghỉ ngơi.
Nó với Ly ngủ tít mít tới tận sáng hôm sau, mãi cho tới lúc má lên gọi thì 2 đứa mới dậy…
– Cô chủ, cô chủ đậy đi…tới h đi học rồi – má lay 2 đứa
– Dạ – nó với Ly dụi dụi mắt ngái ngủ
2 đứa mắt nhắm, mắt mở lết vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi cuối cùng là thay đồ: Nó mặc 1 chiếc áo phông trắng co hình chữ thập cách điệu to đùng màu đen, khoác thêm áo gile màu đen mỏng ra ngoài,quần tụt đen, mài trắng đằng sau, giầy Nike trắng đen, mũ lưỡi trai đen nhìn nó h cực kì cá tính và do nó lại đội mũ nên khuôn mặt dễ thương mấy ngày qua lại bị nó che đi mất rồi. Ly thì mặc 1 chiếc váy dây anh biển nhạt nhiều tầng có thắt 1 chiếc nơ khác điệu ở trước ngực màu trắng, eo thắt 1 dây lụa trắng, ngoài khoác 1 chiếc áo lửng tay phồng cộc màu trắng, chân đi giầy cao gót mày trắng 5 phân nhìn đúng phong cách của 1 tiểu thư đài các…
Cả 2 khi chuẩn bị đâu vào đấy thì cùng nhau bước xuống nhà…
– Má,hai con đâu rồi? – NÓ bước xuống hỏi
– Dạ, cậu chủ đi từ sáng sớm với 2 cậu kia rồi. Cậu bảo là bận việc gì đó ạ, trông cậu chủ có vẻ rất vội vàng.- Nó nói
– Thế ạ, thôi má cho con ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi má nhé – Vẻ mặt nó k dấu được sự khó chịu
– Vâng – Má nói rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn
– Bọn họ làm sao vậy nhỉ? – Ly hỏi, mặt thất vọng lắm
– Chịu, k hiểu sao lại vậy. Ghét, để tới lớp hỏi hai xem rốt cục truyện quái gì đang sảy ra à – Nó căn miếng bánh mì, ăn nhồm nhoàm
– um…- Ly ậm ừ nhưng khuôn mặt thì biểu hiện rõ sự lo lắng
Ăn sáng xong xuôi nó với Ly đi tới trường . Tới lớp nó đã thấy hắn, hai nó, và cái tên Hưng đang ngồi nói truyện gì đó với nhau rồi.Nó nhìn cực kì ngứa mắt và k hiểu sao lại thấy rất cáu giận, khó chịu trong người; nó tiến lại bàn mình mém cái bịch” cặp sách 1 cái sượt qua mặt hắn khi hắn đang cười toe toét với mấy nhỏ bên cạnh 1 cách dứt khoát…
– Gì đấy? – Hắn dừng lại nhìn nó
– Trả gì cả!!!- Nó nói lạnh lùng

Nó hất mặt quay đi trước sự khó chịu k kém của hắn và cũng chẳng thèm nhìn cái mặt hắn đang nhăn nhúm lại lần nào, bước đến bàn hai nó đồng thời đá *** cái tên ngồi cùng hai nó ra và bắt đầu công cuộc tra hỏi+ thẩm vấn hai nó:
– Hai
– Gì vậy em gái – Hai nhìn nó cười dịu dàng
– Sao sáng nay hai k đợi em đi cùng? – Nó đi thẳng vào vấn đề
– À, thực sự xin lỗi em nha. Tại sáng nay hai có việc gấp nên k đợi em được, hai xin lỗi – Hai xoa đầu nó
– Việc quái gì chứ? – Nó hậm hực
– Hì, hai bận thật mà, thông cảm cho hai đi – Hai nó lảng tránh câu nói của nó
– Hai…
Nó đang định mắng hai nó 1 trận thì thầy giáo bước vào lớp và xát ngang lời nó
– Tất cả lớp chật tự xem nào – Thầy gõ thước kẻ rầm rầm xuống bàn gỗ
Cả lớp ổn định chỗ ngồi,trật tự nghe thầy nói
– Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm 1 thành viên mới nên các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.Vào đi em – Thầy giáo gọi
Bước vào lớp là 1 cô bé có khuôn mặt baby, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài quá vai được bạn ấy làm xoăn lọm ở dưới, cô bé mặc 1 chiếc váy màu trắng, trên ngực cài 1 bông hoa được làm bằng lụa màu đen rất kì công,đai lụa buộc ở eo cũng màu đen,diềm váy 2 tầng của cô bé cũng là ren đen; chân cô đi 1 đôi giầy cao gót màu đen tầm 6 phân, trên đầu buộc 1 chiếc bờm màu trắng có đính đá nhỏ, tai đeo 1 khuyên hình chữ thập cách điệu, cổ đeo 1 chiếc vòng mảnh hình chữ thập có hình chữ thập và cánh thiên thần, tay đeo lắc bạc …trông cô bé đạm chất tiểu thư khê các k khác gì bạn Ly Ly nhà ta…
– Bạn ấy là Hoàng Thùy Linh, là người anh gốc Việt nên con nhiều thứ k hiểu ở phong tục Việt Nam nên các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé- Thầy giáo nói tiếp trong khĩ lũ con trai cứ gọi là tự dưng ngã cái rầm k hiểu vì sao còn mấy bạn nữ thì cũng k khỏi ghen tự trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này
Nó với anh nó vốn mang dòng máu lạnh giống nhau nên chẳng quan tâm lắm tới mem new của lớp, khi nó với anh nó vẫn đang âm thầm, lặng lẽ nói truyện thì thấy cả lớp xôn xao, náo loạn cả lên và nhất là khi quay sang hắn với tên Hưng lại được thêm nhỏ Ly nhìn lên bảng k chớp mắt thì nó với hai mới tò mờ nhìn lên bảng coi người nào mà hớp được hồn mấy anh chàng và cô bạn Ly Ly vốn nổi tiếng xinh của nó đến thế…
– LEE QUALY…- Cả nó và hai nó sau khi nhìn lên bảng rồi chết sững vài giây rồi quay lại nhìn nhau thì đồng thanh hét to

Cả lớp bị tiếng hét của hai anh em nhà này thu hút nên đồng loạt quay lại nhìn và cũng k trừ nhỏ mới đến đó tới cũng tò mò quay lại nhìn luôn. Vẻ mặt nhỏ khi vừa nhìn thấy thủ phạm hét lên giữa lớp thì từ ngạc nhiên rồi chuyển sang mừng rỡ và ngay lập tức nhỏ chạy xuống ngay bên bàn nó, ôm chầm lấy nó tíu tít nói:
– Anh Việt Kute của em, em nhớ anh chết mất à
Mấy đứa kia nhìn cảnh tượng vừa rồi thì cứ chỗ mắt ra nhìn, mồm há muôn rớt luôn cả quai hàm; còn Hưng, hắn Ly thì chết đứng luôn tại chỗ trả hiểu gì luôn…
– Nhóc, nhầm hàng rồi – Nó đẩy cô bé đó ra
– Hả? – Nhỏ ngơ ngác
– Anh Việt đây cơ mà, chị là Việt Anh à. Có mỗi thế mà nói k biết bao nhiêu lần mà vẫn nhầm là sao zị? – Nó mắng iu nhỏ
– Hả, hehe lôn, lôn roài, lỗi kỹ thuật tý ấy mà. Tại lâu quá rồi k gặp 2 người mà cũng tại 2 anh em 2 người giống nhau quá à, Việt Anh lại mặc đồ boy nữa nên là…ui anh Việt iu quý của Qualy – Nhỏ liến thoắng 1 hồi rồi đẩy nó ra ôm chầm lấy 2 nó
– Hì, lâu lắm k gặp em, nhóc lớn quá rồi à nha – VIệt dịu dàng xoa đầu Linh
– Ai vậy Việt ?- Nhỏ Ly lên tiếng hỏi, nhìn nó cười nhưng nụ cười tỏa ra sát khí ngùn ngụt khiến ông Việt nhà ta cũng cảm thấy có gì đó bất ổn ở đâu đó…
– à à…hì đừng lo, nhỏ này là Lee Qualy, hay tên Việt Nam là Hoàng Thùy Linh đó, nó là em họ xa của tui với hai tui chứ hổng có yêu đương gì đâu à, con bé ngây thơ lắm, yên tâm đi – Nó hiểu ý nhỏ bạn nên vội vàng giải thích
– Ồ! Vậy hả?, um, chào Linh nha, tui là Ly- Quách Ly Ly, rất vui được quen bạn – Ly nhìn Linh nở nụ cười tươi
– Um, Linh rất sẵn lòng – Linh cũng đáp lại bằng nụ cười tươi k kém
– Rùi, Linh lại đây chị giới thiệu thêm cho em 1 số bộ mặt đáng nói. Tên này là Nam, Vũ Anh Nam, đại thiếu gia nhà họ Vũ thay bồ như thay áo nên em đừng có mà chết hắn nhé – Nó cố tình nhấn mạnh cụm từ “thay bồ như thay áo”
– Hì, Linh rất vui được biết anh – Linh cúi chào lễ phép
– Rồi, tiếp, tên này la Phạm Gia Hưng, đại thiếu gia nhà họ Phạm- Nói rồi nó léo tên Hưng dậy (vì tên này đang úp mặt vào bàn ngủ thì phải, hết nói nổi)
– Um, chào anh ạ – Linh cười, cúi người chào

– Hì…chào Linh – Hưng sau 1 hổi mãi mới nói ra được, nụ cười cũng đầy gượng ép
Lúc bấy h Linh mới để ý thấy rằng giọng nói này quen quen…k, phải nói là rất quen, chính xác thì cái giọng nói mà Linh k thể nào quên được …ngẩng lên nhìn để xác nhận lại rằng thì 4 mắt chạm nhau, 2 con tim đau đớn, 1 người k tin vào mắt mình…Linh bỗng dưng ấp úng, giọng nói run run:
– Ơ…anh…
– Ủa? sao mặt 2 người đần thúi ra zị ?- Nó ngó Linh rồi lại ngó sang tên Hưng
– À, k có gì đâu- Linh đỏ mặt quay đi
Hưng cũng lấy tay che mặt quay đi cái khuôn mặt đỏ lên của mình nhưng dù có làm vậy thì cái khoảng thời gian sững lại kia của Hưng với Linh cũng k thoát giỏi mắt của 1 số vị tiền bối già trước tuổi và có thâm niên nhiều năm cua gái …
– Ủh mà lạ ghê hén, người đó đâu rùi Linh – Nó nhớ ra gì đó, bắt đầu ngó dáo dác đưa mắt tìm…
– Dạ, anh ấy còn bận nhiều việc bên Anh nên anh ấy bảo k về đâu ạ – Linh hiểu ý nó
– HẢ? CÁI GÌ? K VỀ Á? – Nó hét lên như k tin vào tai mình
– Ấy, chị đừng cáu tại…- Linh cố gắng giải thích cho nó hiểu
– Hừ, được lắm. Hai, cho em mượn điện thoại – Nó cắt lời Linh, với nó chẳng có lời giải thích nào ở đây cả
– Này, lại tính quậy gì đấy? Mà điện thoại em đâu ? – Hai nhìn nó
– Haizz, bình thường có dùng làm gì đâu nên vất péng ở nhà roài. Thui, mau đưa em mượn lẹ đi, nhanh lên – Nó nói 1 cách hồn nhiên, vế sau nhắc lên thì 2 răng lại nghiến kèn kèn báo hiệu điều chẳng lành
– Ờ, nhẹ tay với anh ấy thôi đấy – Hai nó rút cái Iphone 4 màu đen bóng loáng của mình ra đưa nó
– Xem xét – Nó buông 1 câu cực kì vô tình rồi cầm máy bấm bấm 1 dãy số điện thoại ngoại quốc nào đó
– Gì vậy ? – Hắn hỏi hai nó bằng ánh mắt khó hiểu khi nhìn thấy hành động kì cục của nó
– Chậc, chọn lúc nào k chọn lại chọn đúng lúc này.Haizz, thôi rồi Nam ơi mày gặp đối thủ rồi- Việt vỗ vai thằng bạn chán nản an ủi
– Là sao? – hắn đã k hiểu h càng k hiểu hơn
– Xem thì rõ – Việt mặt về phía nó

– Alo! – đầu dây bên kia nhấc máy
– Ai vậy ?- Nó hơi khựng lại 1 chút khi nghe đầu dây bên kia là 1 giọng nữ vang lên
– Dạ, tôi là thư kí của ngài Lee.Xin lỗi cô, ngài Lee đang bận họp nên hiện tại k nghe máy được ạ, cô có muốn nhắn gì k? – Giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi nhưng thực ra cũng khá là bất ngờ vì chưa bao h có 1 cô gái nào lại có được số điện thoai di động của ngài chủ tịch cả, bởi ngài vốn là người ít nói và cũng k bao h thích trăng hoa hay là dành chút tình cảm vé nhỏ nào cho phái nữ cả…
– Tôi k quan tâm hắn bận cái quái gì cả. Bảo hắn mau ra đây ngeh điện thoại k là tui đánh sập cả tòa nhà YG cao chọc trời của ổng cho xem – Nó đe dọa, giọng cực kì lạnh lùng nhưng cũng cực kì cáu giận. xem chừng người mà nó tìm mà gặp nó h có lẽ chết k toàn thây là truyện nhất định sẽ sảy ra mà k cần tiên đoán…
– Dạ, cô là…- Giọng nữ có vẻ e dè và lo lắng
– Mika, Mika Nakashima – Nó nói gần như sắp hét nổ cả máy bên kia luôn
– Dạ, cô đợi cho 1 chút ạ – Cô thư kí lúng túng nói. Lần đầu tiên trong đời cô lại gặp 1 cô gái có bá khí đáng sợ như vậy
1 lúc sau thì 1 giọng nam trầm nhưng ấm đầu bên kia bắt máy 1 cách vội vàng…
– Alo!
– LEE RYAN – Nó hét lên làm người tên Ryan ở đầu dây bên kia muốn thủng màng nhĩ luôn. Hai nó với Linh nhìn nhau chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hắn thì trố mắt nhín nó
– Hì, chào em gái yêu quý, gọi anh hả? – Giọng Lee nhỏ nhẹ vang lên
– Yêu cái quái gì mà yêu hả? Yêu mà anh bỏ em ở Việt Nam mấy năm trời k thèm ngó ngàng à? Đi chết đi – Nó quát k thương tiếc
– Đừng cáu mà, tại anh bận quá à – Lee giải thích
– K biết, dẹp hết. Trong ngày hôm nay mà k về Việt Nam thì từ h anh đừng có về nữa luôn cũng được, BYE – Nó nói, chính xác thì là ra lệnh xong rồi cúp máy cái “rụp” luôn k thương tiếc. Còn người bên đầu dây bên kia thì mặt mũi méo sẹo…
– Chậc, anh đã bảo em nhẹ tay với anh ý 1 tý rồi mà – Hai nó lắc đầu thở dài bất lực
– Xì, nhẹ lắm rồi đấy nhớ. May k bắt về luôn và bắt 2 tiếng nữa có mặt tại đây là quá nể mặt rùi – Nó cau có nói
– Hihi, phen này ảnh Lee chết với Việt thật rồi – Linh che miệng cười khanh khách
Rồi mọi người bước vào tiết học như bình thường cho tới h nghỉ trưa thì những bí mật của 1 số người đã dấu kín sẽ được tra khảo bởi 1 số ng tò mò và tất cả sẽ được tiết lộ ^^~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.