Đồ Lùn Đồ Sấc Sược

Chương 14


Đọc truyện Đồ Lùn Đồ Sấc Sược – Chương 14

Nghe nó nói thì hắn mới giật mình nhìn xuống thì đúng thật là hắn đang đứng ngay đấy,những con sóng lăn tăn đập vào chân hắn rồi nhẹ nhàng lăn vào bờ cát trắng mịn màng…Nhưng quan trọng là k hiểu sao lúc này hắn k còn cảm thấy sợ nữa, k còn sợ biển nữa rồi…
– Nè,ra đằng kia chơi đi – Nó cười và chỉ tay về phía xa
– Um- hắn nhìn nó nở 1 nụ cười dịu dàng và đầy ấm áp
– He, yên tâm đi, mi mà có chết đuối thì ta sẽ cứu mà – Nó cười toe toét
Và thế là nó với hắn cùng nhau tiến ra phía biển xa,cùng vui đùa trong làn nước xanh biếc nhưng mát rượu mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng này…
– Stop – Nó dơ tay lên kéo hắn lại
– Sao vậy ?- Hắn nhìn nó k hiểu
– Đi tới đây thui, ta k đi được nữa đâu.Đi nữa k khéo ta bị sóng oánh cho ngập đầu luôn và đưa vi vu sang nước ngoài quá à – Nó nhăn mặt
– Haha, uh nhỉ, ta quên mất là mi lùn mà – Hắn cười đểu
– Xì,ta lùn kệ ta – Nó chu môi cãi lại hắn
– Ủa, mà mi biết bơi cơ mà,lo gì? – Hắn nhìn nó
– Ai nói với mi là ta biết bơi bao giờ vậy? ,ta bơi toàn chìm chứ có nổi được bao h đâu à – Nó xị mặt,nhìn đáng iu cực
– Hở, thế sao nãy mi kêu cứu ta mà – Hắn nhìn nó ngạc nhiên
– Hehe, ý ta là nếu mi cơ nhỡ bị sóng cuốn đi thì ta sẽ kêu hai vớt mi ý mà- Nó cười tinh nghịch
– Ặc, vậy mi lừa ta hả? – Hắn lườm nó
– Đâu,tại mi tự suy diễn đấy chứ- Nó cười

– Hừ, thui k chấp mi,ra xa đi – Hắn nắm tay nó
– Mi ra đi, ta đã bảo là ta k ra được rồi ma, ta còn yêu đời lắm chưa muốn chết sớm đâu – Nó lè lưỡi
– Thì lên ta cõng- Hắn nói
– Hả?Thiệt chứ? – Nó nhìn hắn nghi ngờ
– Thiệt – Hắn gật đầu
– Mi k lừa ta rùi cõng ta đi được nửa đường thì vứt ta xuống biển chớ? – Nó hỏi
– Trời,ta vứt mi cho cá ăn à?Mà người mi da bọc lấy sương thì có gì cho cá ăn hả?Có lên lẹ k ta đổi ý bây h – Hắn nản toàn tập với nó luôn
– Lên, lên chứ hehe – Nó cười toe toét
Thế là hắn cõng nó trên lưng:1 thằng cao 1m80 cõng 1 con cao hơn 1m50 ra xa ngoài biển chơi trong tiếng nói truyện tíu tít của nó…bấy h hắn mới biết là nó nói truyện rất lắm chứ k kiệm lời như bình thường
– Nè, đang nghĩ zề vậy ?- Nó hỏi
– A! k,sao thế? – Hắn bối rối (sao giám nói là đang nghĩ về nó chứ, keke)
– Nhìn kia,cá đó, bé xíu luôn à – Nó chỉ hắn
– Uh,tại thủy chiều đang lên rùi nên mới có cá ở đoạn này – Hắn giải thích
– Bắt đi, bắt đi – Nó nói,tay với với xuống nước
– Bắt gì mà bắt.Tay ngắn với thế nào được,ngồi yên đi, ngã bây h? – Hắn gắt
– Ứ, bắt cơ – Nó ngang
– Bắt làm zề? – Hắn hỏi
– Mang về rán lên ăn, đần thế- Nó nói hồn nhiên như cô tiên
– Mi bị hâm à?Sao tâm hồn mi chỉ có ăn với uống k thôi vậy ?Thui,đi vào – hắn cõng nó quay lại bờ
– Ơ, sao ki bo thê? – nó nhăn mặt
– Ky cái đầu mi ý, bé tý thế thì ăn uống cái nỗi gì? – Hắn mắng nó
– Xì, đồ keo bo, bùn xỉn- Nó sị mặt
– Nói ta keo bo, bùn xỉn nữa là ta thả mi xuống đấy – Hăn dọa nó
– Oái đừng nha,tui chìm đó – Nó ôm chặt vào cổ hắn
Nắng chiều bắt đầu tắt,thủy chiều bắt đầu dâng lên,nó với hắn cứ vi vu trên biển mãi cho tới lúc ấy…Tuy nó với hắn chỉ nói những câu truyện vu vơ thôi nhưng cũng đủ làm hắn nhận ra rằng tim hắn đã hẫng mất 1 nhịp từ lúc nào khi hắn ở bên nó gần thật gần như thế này…
– hai ơi, hai đang làm gì đấy? – Nó lon ton chạy vào
– He,tụi này đang chuẩn bị tiếc nướng đó. Đúng món sở trường của nàng luôn rồi nghen – Ly nhìn nó cười tươi
– oa, thế hả?thích quá – Mắt nó long lanh sáng trưng lên như đèn pha oto

– Tắm vui k em? – Hai nhìn nó cười hiền
– Dạ vui, thấy được mấy con cá bé xíu đang bơi nữa ạ – Nó cười thích thú
– Chậc,nhỏ lùn này định đòi bắt mấy con cá ấy về nướng đấy, hết biết – Hắn chẹp miệng
– Haha, đúng là Việt Anh – Hai nó phì cười, Ly cũng len lén che miệng cười (cười ta đảm bảo nó k cho Ly toàn mạng đâu)
– Xì, cái đồ zô zuyên.A! ma tên Hưng đâu rồi nhở? – Nó ngó nghiêng
– He, Hưng đi mua thịt rôi – Ly nói
– A! Hưng nó về rồi kìa – Hai nó chỉ
– A, Hưng đẹp trai về rồi à?Mang tui sách giùm cho, vất vả quá – Nó xí xới chạy ra sách giùm tên Hưng sock làm hắn nghe xong té từ ghế xuống vì câu nói của nó (nghe quen quen ==.)
– Nè, nhỏ này hôm nay ăn nhầm thuốc à? – Tên Hưng chỉ về phía hắn hỏi Việt, mặt cứ nghệt ra
– K,phải đâu, cứ ai cho nó ăn là nó lại vậy đấy- Việt lắc đầu giải thích
– Thật k? – Hưng nhìn nó vẫn đang toe toét
– Thật, nhỏ Lùn này lươn kinh lắm – Hắn nói
– Thì sao, ta cho mi ăn lươn bi h ? – Nó lườm hắn
Và bữa tiệc nướng của tụi nó diễn ra vui vẻ, rộn ràng tiếng cười cho tới mãi tối. Lần đầu tiên giữa nó và tụi hắn k có khoảng cách,lần đầu tiên hắn và nó có thể cười 1 cách vui vẻ tới vậy, và lần đầu tiên nó phát hiện ra hắn sở hữu 1 ánh mắt rất đẹp khiến cho trái tim nó rung động 1 cách kỳ lạ.Tối hôm đấy mọi người vui chơi mệt như vậy nên mọi người ai cũng tắm rửa và đi ngủ từ sớm cả nhưng nó thì chẳng thể chợp mắt được chút nào nên nó quyết định ra ngoài biển đi dạo 1 chút cho thoải mái…
Nó dạo bước trên biển để những con sóng nhỏ lăn tăn đánh vào bờ dạt vào chân nó mát lạnh khiến nó rất thích và cảm thấy rất thoải mái.Nó cứ bước mãi dù bờ biển hiện tại đã chìm trong1 màu đen chỉ còn len lỏi ánh sáng đèn điện của căn biệt thự mà thôi…Nó nhìn thấy đằng xa có bóng dáng 1 ai đấy đang ngồi nhìn về phía biển.Bó bước lại gần, nó ngạc nhiên k ngờ lại là hắn,hắn hướng đôi mắt đầy u buồn của mình về phía biển cả xa xăm,vô hạn mà nó k hiểu được ánh mắt đó đang suy nghĩ những gì?
– Nam… – Nó gọi
Hắn vẫn im lặng chẳng phản ứng gì cả, dường như hắn k nghe thấy nó gọi
– ĐỒ SẤC SƯỢC – Nó hét lên
Hắn giật bắn mình quay lại nhìn nó đầy ngạc nhiên
– Nhìn cái gì? Làm gì mà tui gọi mặt cứ đần ra k thưa zị? – Nó ngồi xuống cạnh hắn

– Hì! Suy nghĩ chút.Sao k ngủ đi mà lại ra đây – Hắn nhìn nó cười nhẹ nhàng
– Mi mà cũng có thứ phải suy nghĩ cơ á? – Nó nhìn hắn k dấu được sự ngạc nhiên
– Sao k?Ta đâu có phải là loại người hồn nhiên k bao h biết suy nghĩ gì như mi – Hắn nói, mắt vẫn hướng ra biển
– Ai bảo ta k phải suy nghĩ nào?Này nhé: sang,trưa,chìu,tối ta phải suy nghĩ xem hôm nay nên ăn gì nè,suy nghĩ coi phải mặc gì nè,cái nhau với mi cũng phải suy nhĩ xem làm như thế nào để bật lại thắng được mi nè,…Chậc, nhiều lắm đó chứ – Nó vừa kê lể vừa xòe ngón tay ra đếm
– Trời, suy nghĩ như mi thì ngoài ăn, chơi và chọc ta ra thì còn gì nữa k? – Hắn nản luôn
– Thế chứ mi nghĩ cái gì à? – Nó nhìn hắn nhăn chán khó hiểu
– Ta nghĩ về mẹ ta – Hắn nhìn xa xăm
– Mẹ? À um…Thui mi đừng tự dằn vặt mình nữa, người đã mất rùi thì đừng buồn nữa,làm vậy họ sẽ vướng bận và k thể siêu thoát được đâu – Nó an ủi hắn
– Ta k buồn nữa nhưng mỗi lần nghĩ tới, mỗi lần ra đây là ra lại k thể nào k nhớ tới cái cảnh tượng mẹ ta lúc chết – Hắn nói, đôi mắt sâu nay càng sâu thăm thẳm tới kì lạ
– Mi ghét biển vậy sao? – nó hỏi
– Um…năm ta 5t mẹ ta đã tự sát ở biển.Lúc đấy ta đã chạy theo để giữ mẹ lại, ta hy vọng mình sẽ cứu được mẹ nhưng lúc đấy ta còn quá bé, đã biết gì đâu nên do k biết bơi mà suýt chút nữa thì chết theo mẹ rồi…umm, cũng từ đấy ta sợ nước à – Hắn chậm rãi kể cho nó nghe…
– Vậy té ra mi sợ nước là vì vậy hả? – Nó gật gù xem chưng có vẻ hiểu lắm
– Um… – Hắn khẽ gật đầu
– Rùi, mi đi theo ta,ta sẽ giúp mi giải tỏa nỗi buồn này – Nó nói rồi kéo hắn đứng dậy theo mình
– Hả? kiểu gì? – hắn vẫn chưa hiểu
– Đi thì biết – Nó kéo hắn đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.