Bạn đang đọc Đồ Lùn, Đồ Biến Thái: Chương 21: Anh nuôi
-Bảo bối, có chuyện này anh muốn nói với em, từ lâu thật lâu rồi.
Tốc độ gặm bánh bao của bạn nhỏ nào đó có dấu hiệu chậm lại, rồi ngừng hẳn.
Với logic của người bình thường, các phim điện ảnh bom tấn hay truyện ngôn tình bình thường, thì có vẻ như, hình như, dường như, xem ra, chắc là…..mình sắp được người ta tỏ tình rồi.
Đương nhiên, chuyện được ai đó tỏ tình thì là chuyện tốt.
Nhưng mà, đối tượng tỏ tình lại là cái người trước mắt….thì có vẻ như, hình như, dường như, xem ra, chắc là không phải dấu hiệu gì tốt lắm đâu nha.
Mặc dù như vậy, nhưng bạn nhỏ của chúng ta không tránh khỏi một hồi mơ màng, vận tốc của tim tăng lên
-Diệu Thùy….
“Thịch!Thịch!Thịch”
-Anh muốn hỏi em…
“Thịch!Thịch!Thịch”
-Có phải hay không áo lót lần trước anh mua, em mặc vừa chứ. Vội quá nên anh quên hỏi.
Thịch!Thịch!Thịc…..Thịch cái cmm
-Trịnh Tử Thiên….anh muốn chết sớm như vậy, liền cho anh toại nguyện.
Nó thẹn quá hóa giận, sẵn có bánh bao làm đệm đỡ đau tay, nó đấm thụi thụi vào người bạn nam vô sỉ nào đó. Thật ra, nói là đấm chỉ là để cho Diệu Thùy của chúng ta chút mặt mũi, tay chân lèo khèo như vậy, đấm đá quái gì được.
Hắn sau một hồi để bạn nhỏ nào đó hành hạ, liền cầm tay nó, giữ chặt không cho vẫy lung tung nữa.
-Thả ra, còn không mau thả ra
-Bảo bối, anh đùa đấy, anh có chuyện muốn nói thật mà. Chuyện hoàn toàn nghiêm túc luôn
Nó vô cùng nghi ngờ nhìn người trước mặt làm bộ nghiêm túc. Thôi, tin tưởng hắn một lần vậy.
-Diệu Thùy, anh đỗ đại học rồi.
Nó nhìn hắn, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
-Anh đi Y Hà Nội.
Nó tròn mắt:
-Anh? Y Hà Nội? Em tưởng anh theo nghiệp bố mẹ.
-Ừ, vốn dĩ như vậy. Nhưng anh không thích. Mà làm một việc mình không thích thì chẳng khi nào đạt kết quả tốt nhất cả. Mỗi người sinh ra là một nghề. Anh muốn làm bác sĩ thì mai này chắc chắn sẽ thành bác sĩ, không ai bắt ép được cả. Hơn nữa, em gái anh rất có khả năng, cũng rất muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, sống chết muốn thuyết phục bố mẹ cho làm cái nghề nửa tài nửa phận này, dù bố mẹ không có muốn.Cái đó chính là yêu thích, là đam mê với nghề nghiệp. Em cũng thế. Bố em là doanh nhân, muốn em nối nghiệp. Nhưng nếu em không muốn thì có thể không làm mà. Cuộc đời mình là do mình tự vẽ nên, sung sướng hay khổ cực cũng là do mình cả. Con đường em chọn lựa có thể không phải là con đường vinh hoa phú quý nhất, nhưng nhất định sẽ là con đường mà em muốn đi nhất. Em sẽ trở thành ai, chọn trường nào, kiếm được nhiều tiền hay không, có nổi tiếng hay không cũng không quan trọng, miễn là em thích, em đam mê. Không phải nói đàn ông là trụ cột gia đình sao. Về sau, em, cả tiểu bảo bảo bảo tiểu bối bối, anh nuôi.
Nó nhìn hắn, chớp mắt.
Trịnh Tử Thiên, anh hôm nay, vì sao lại trở nên đẹp trai dã man như vậy chứ.
Hắn nói, để hắn nuôi.
Nó, cả tiểu bảo bảo tiểu bối bối, để hắn nuôi.
Í, tiểu bảo bảo tiểu bối bối là đứa nào. Thú cưng sao?
Hình như..hình như không phải rồi.
Hắn tủm tỉm, vòng tay ra sau lưng ôm nó:
-Bảo bối, anh thật sự không được dẻo miệng cho lắm, cũng không phải là cái loại hiểu tâm lí phụ nữ hơn cả chính mình. Bất quá, anh thích em bao nhiêu, yêu em bao nhiêu không nói em cũng hiểu mà. 3 chữ quan trọng kia, để sau này anh thành bác sĩ, để sau này anh thành đạt, để sau này anh mua nhẫn cho em, nói cũng chưa muộn mà. Bây giờ nếu có nói ra, cũng chỉ là nói suông, anh cũng không thể đường đường chính chính nói yêu em khi trong tay chưa có cái gì được. Em còn phải học, còn sự nghiệp phía trước, nói yêu em lúc này không những không giúp gì được cho em, còn khiến em lao tâm khổ tứ tương tư gương mặt đẹp trai này của anh. Sau này, em đến tháng anh mặt dày đi mua bvs, em thích đánh đàn tối nào anh cũng nghe em đàn hát, em thích đếm tiền anh kiếm tiền về chất đầy nhà cho em đếm, chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe của em, không quá vô lí, cho dù là hy sinh gương mặt đẹp trai này, anh nhất định sẽ chiều. Nếu anh có nửa lời gian dối, em có thể chụp ảnh khỏa thân từ trên xuống dưới không sót chỗ nào bo đì hoàn hảo của anh để đe dọa anh, anh mà làm sai cái gì liền up nguyên vẹn lên mạng. Nhưng mà, quá trình từ đậu vào trường y đến trở thành bác sĩ dài đằng đẵng 10 năm, em có nguyện ý đợi anh không.
Nó cắn cắn môi, trong lòng có cảm giác rất khó tả.
Người này, bình thường lưu manh cợt nhả tình tính cổ quái trẻ con, bây giờ lại nghiêm túc đứng đắn, có cảm giác như một người đàn ông thực thụ.
Người này, vĩnh viễn bị tự kỷ cấp độ cực cao. Nói những lời như vậy còn không quên tự tâng bốc gương mặt mình, bo đì gì đó của mình
Người này, còn đòi đem ảnh khỏa thân của mình làm vật đính ước hôn nhân.
Người này, không quan tâm người khác bàn tán thế nào, hàng tháng vẫn sẽ đều đều đi mua hộ nó…
Người này, nó thích, thích chết đi được
-Anh…
-Ừ
-Em nguyện ý.
Hắn cười như chưa bao giờ được cười, không quên vuốt ve gương mặt:
-Bảo bối, anh biết ngay là em sẽ đồng ý mà. Sao có thể từ chối một người đẹp trai tài năng như anh chứ.
Nó nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn xung quanh. May quá, không có ai. Nếu có, nhất định phải nói với họ nó không có quan hệ thân thích gì với người động tí là khen mình đẹp trai này.
Bất quá, tự kỉ một chút, nhưng đáng yêu mà.
À…hình như, không phải một chút đâu
————————————————
Cột: Xao chìn, ta lỡ hứa với một vài bạn là thứ 6 vừa qua sẽ up chap. Nhưng lại không tính tới việc hôm đó rằm nên phải về quê. Rất xin lỗi các nàng a~. Chap này hơi ngắn, chap sau sẽ up vào t4, không đủ 2000 từ nhất định cột xinh đẹp sẽ bị trời tru đất diệt