Bạn đang đọc Đồ Lùn, Đồ Biến Thái: Chương không nhớ: Bảo bối
Hắn tâm tình vui vẻ, rất tự nhiên nắm tay nó. Bạn nhỏ kế bên rốt cuộc cũng bắt đầu có khả năng mẫn cảm với các hành động bất bình thường của Trịnh đại thiếu gia. Triệu chứng đỏ mặt có dấu hiệu giảm xuống, thẹn quá hóa giận, vùng tay:
-Thả ra. Tay thì toàn vi trùng vi khuẩn lại còn đòi truyền vi khuẩn sang tay ta. Còn bôi nước dãi lên miệng ta. Anh bẩn không phải dạng vừa đâu nhỉ.
Nói xong vùng vằng rời đi, khuôn mặt lạnh tanh và không cảm xúc.Hắn tròn mắt, lật đật đuổi theo. Cái này, định nghĩa về các hành động có tính chất lãng mạn của nó, cũng quá là khác người đi.
Hắn đen mặt. Làm ơn đi, nói cho hắn biết rốt cuộc người mà hắn đang thích đến từ hành tinh nào vậy. Rõ ràng mấy phút trước còn đỏ mặt đi bên cạnh hắn, không có sức phản kháng. Thế éo nào lại trở lại bình thường rồi. Không nên, không nên a~. Tiểu Hy a, em ở đâu vậy, anh trai thực bất lực rồi.
Hắn đương nhiên là đuổi được nó. Trong khi bạn nữ Diệu Thùy vô cùng khó khăn chạy đi, thì Trịnh Đại thiếu gia không mất chút công sức nào, đi bộ cũng đuổi kịp. Mẹ nó, ai kêu hắn khỏe thế làm chi, vô dụng.
Thật ra thì…Khụ khụ, không vô dụng đâu con gái. Cột cô nương ta để hắn khỏe cũng là vì tương lai con đàn cháu đống cho gia đình hai họ mà .
Một hồi em chạy anh đuổi. Hai bạn nhỏ nọ đã hoàn toàn bỏ quên Triệu Nhã-nhân vật chính của kế hoạch lần này sang một bên. Triệu Nhã vất vả trèo tường, khó khăn lắm mới nhảy ra được thì đã không thấy 2 vị đại nhân của chúng ta đâu, tất cả chỉ là 2 bóng hình chạy bên nhau vô cùng tình tứ, lập tức chạy bán sống bán chết:
-Đợi với, chạy chậm lại đi. Đợi ta với a
Thế mới biết, làm lỡ chuyện tốt của Trịnh đại thiếu gia, nhất định không có kết cục tốt đẹp.
Triệu Nhã à, điếu văn, quan tài mà ta cùng độc giả chuẩn bị cho thằng Thiên, liền chuyển nhượng cho ngươi vậy.
Sau một hồi dằng co trên vỉa hè, cuối cùng Triệu Nhã cùng đã đuổi kịp 2 bạn nhỏ nọ, thở hồng hộc.
– Chậm lại a, hai người chậm lại một chút.
Triệu Nhã cất giọng. Nó lúc này mới nhớ ra trên đời này có một người tên Triệu Nhã. Cảm thấy áy náy vô cùng, liền dừng lại, lí nhí
-Nhã tỷ, muội quên.
Triệu Nhã phất tay, lắc lắc đầu. Điều chỉnh hô hấp, xong mới cất giọng.
-Em là đồ trọng sắc khinh bạn.
– Là trọng chồng quên bạn.- Hắn vô sỉ sửa lại, liền bị ánh mắt ăn thịt người của nó bắn tới.
Nó trừng mắt:
– Gì? Ngươi? Chồng ta? Xin lỗi đi, ta có hôn ước với thầy Toàn đẹp trai rồi a
~Hắn đen mặt:
– Hôn ước?
– Phải, là hôn ước. Thầy từng nói, chỉ cần học giỏi, thầy nhất định chờ ta lớn a. (Chap Ta là sắc nữ)
Mắt nó sáng long lanh. Kì thực thầy có hứa, nhưng không đến mức như vậy. Chỉ là phóng đại một chút, chỉnh sửa một chút, thêm thắt một chút thôi. Chút chút thôi à.
Nhưng mà, nam nhân tử tế đáng yêu như thầy Toàn gái, nó thực hâm mộ quá đi mà.
– Thật sự? – Mặt hắn đen thêm vài phần. Cái động hủ đó, quả thật không có ai là gián điệp của hắn cả. Sao hắn biết được có chuyện này chứ. Bất quá động hủ kia toàn hủ nữ, không có một mống con trai nào. Tuy tâm hồn vặn vẹo nhưng chưa đến mức đồng tính luyến ái. Hắn không lo
Nhưng mà,hắn thế nào lại quên mất sự có mặt của Toàn gái đẹp. Không chút phòng bị,vẫn đinh ninh rằng ít nhất không có thằng cha nào làm vợ hắn động lòng
Mẹ nó, hắn muốn sát sinh.
Chuyện hôn ước này, nếu không tra rõ ràng, hắn không phải họ Trịnh.
Xem ra nếu không mau chóng tán đổ bảo bối, thì nhất định xảy ra chuyện không hay
Triệu Nhã rốt cuộc cũng cắt đứt tâm hồn đang bay bổng của Dương cô nương và tâm trạng muốn bùng cháy của Trịnh đại thiếu gia, cất lời:
-Hai người yên lặng một chút đi. Tìm quán nào đó ngồi cái coi, đứng đây vùng vằng mãi.
Nhờ Triệu Nhã, cuối cùng 3 bạn nhỏ cũng chịu nối nhau đến quán cà phê nhỏ trong ngõ hẻm bên đường. Rủ nhau gọi đồ uống.
-Thực ra, Diệu Thùy, anh có chuyện muốn nhờ em.
Miệng nhỏ ung dung nút trã sữa, rất duyên dáng phát ra tiếng chụt chụt. Nó ngừng uống, đáp:
-Bất kể là chuyện gì, chỉ cần tỷ nhờ, muội nhất định tận lực giúp đỡ
-Ừm…thật ra…thật ra.
-Thật ra làm sao?
-Thật ra, anh thích…thích…thích một người.
Cốc trà sữa trong tay đã được ai đó uống hết, lại còn tỉ mỉ dùng ống hút hút hết trà sữa vương trên thành cốc. Nó chớp chớp mắt:
-Thích? Tỷ tỷ, tỷ thích anh nào, có phải hay không rất đẹp trai, dễ thương.
-Không…không phải.
-Không phải? Vậy ra là không đẹp mã. Chắc chắn tính tình rất tốt, nhà có điều kiện?
-Không phải.
Nó nhíu mày:
-Cũng không phải? Vậy tỷ thích thằng cha như nào vậy?
Thật ra, thâm tâm Diệu Thùy vẫn luôn đối xử với Triệu Nhã như chị gái. Rất tự nhiên nghĩ rằng người Triệu Nhã thích là một đại nam nhân. Cũng không thể trách bạn ấy được. Các nàng biết mà, bạn ấy là hủ nữ, ngày ngày đến trường đều an tọa trong một cái động hủ. Đến cả hắn và Thiên An còn có thể ghép đôi, thì không gì là không thể.
Triệu Nhã thở dài:
-Diệu Thùy à, anh thích con gái.
…
…
…
ĐOÀNG!ĐOÀNG!ĐOÀNG
Nó có nghe nhầm không.
Triệu Nhã….lại….lại…lại thích con gái.
Nó mặt ngơ quay sang bạn nam họ Trịnh đang uống cà phê kế bên. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu, lại uống tiếp.
-Triệu Nhã, tỷ…tỷ thật sự không phải là đoạn tụ sao (Đoạn tụ: Chính là gay ý, dùng từ này cho nó văn vẻ :3)
Triệu Nhã gật đầu:
-Diệu Thùy, anh không biết phải giải thích thế nào. Nhưng anh không có cảm giác gì với tụi con trai như mấy thằng bóng khác. Anh lại thích một đứa con gái.
Nó im lặng,Nhã tỷ…thật sự không phải là đoạn tụ sao.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Triệu Nhã mặt mày xinh đẹp sắc sảo như con gái, xưng hô cũng là tỷ muội. Đồ áo mặc trên người, toàn là màu pastel (Tra google để biết thêm thông tin chi tiết nhé, nói chung là mấy màu kiểu xanh nhạt, hồng phấn,…í)Nhưng giọng nói, tính cách này nọ, cũng không ẻo lả.
Thậm chí…thậm chí còn có nét nam tính.
Nó nuốt nước miếng:
-Vậy tỷ…Không phải, anh muốn em giúp gì.
Triệu Nhã hít sâu một hơi:
-Diệu Thùy, anh muốn em làm quân sư cho anh, giúp anh cưa đổ người anh thích.
——————————————–
Nó và hắn rời quán cà phê, Triệu Nhã cũng đã rời đi. Nó thực chất đã đồng ý giúp đỡ, Triệu Nhã bảo có gì tối nay sẽ liên lạc sau. Chân cùng nhịp bước trên vỉa hè, nó hỏi:
-Chuyện của anh Nhã…
Đợi một chút, hắn đáp:
-Từ nhỏ ai cũng bảo tên đó xinh đẹp quá mức, i như con gái. Triệu Nhã lúc đầu không đồng ý, ai bảo cậu ta xinh đẹp, cậu ta liền xông lên đánh. Lớn thêm một chút, cậu ta lại bị mọi người kêu là đồ đàn bà, đồ gay, đồ ái. Dần dần khiến cho cậu ấy tự ti đến mức nghĩ rằng mình thật sự có vấn đề về giới tính thật. Về sau, chỉ cần có cảm tình với bất cứ đứa con gái nào, cậu ta liền né tránh. Nhất quyết cho rằng mình là gay. Lần này, chắc không đơn thuần là thích nữa, cậu ta yêu ai đó rồi.
-Anh Nhã thật đáng thương- Nó thở dài
-Vì sao lại kêu là anh Nhã?- Hắn nhiu mắt,
-Chẳng lẽ lại gọi chị Nhã sao. Anh Nhã đâu có gay, ảnh thích con gái.
Hắn nhăn mặt, tiến lên phía trước mặt nó, quay người lại, trực tiếp chặn đường
-Ý anh là, vì sao lại gọi anh Nhã, nhưng không gọi anh Thiên.
Nó tròn mắt:
-Tôi vẫn xưng anh-tôi với anh mà.
-Anh và anh Thiên khác nhau.
-Khác chỗ nào.
-Anh Thiên nghe tình cảm hơn. Từ nay cứ gọi anh Thiên đi
Nó hất mặt:
-Không gọi
-Thật không gọi?
-Không gọi là không gọi.
Hắn nhếch môi:
-Được. Không gọi anh Thiên nữa. Một là chồng. Hai là phu quân. Em chọn cái nào?
Nếu có thể dùng từ để diễn tả nụ cười của bạn nam nào đó lúc này
Một chữ “Gian”
Hai chữ “Nguy hiểm”
Ba chữ “Đại sắc lang”
Nó nuốt nước miệng:
-Thôi bỏ đi, gọi anh Thiên vẫn tốt nhất.
Trịnh đại thiếu gia cười hài lòng, đưa tay véo má nó:
-Tốt. Vậy nương tử, thê tử, phu nhân, ái thê, kiều thê, bảo bối, vợ, em muốn anh gọi em thế nào.
Nó đen mặt, trong lòng gào thét. Mẹ nó, cái nào cũng là vợ, chọn cái nào chẳng như nhau.
Ế, hình như, bảo bối không phải.
-Vậy liền gọi bảo bối.
Hắn tủm tỉm, cầm tay nó dắt đi:
-Bảo bối, vi phu đưa nàng đi dạo phố.
Chiều dần tàn. Nó mặc hắn kéo tay đi. Bất giác nhận ra một điều vô cùng bất bình thường….
Nó…lại cư nhiên nghe lời hắn.
…Lại cư nhiên để hắn nắm tay
…Trong lòng, lại cư nhiên có chút ngọt ngào
Lẽ nào, lại thích hắn thật…