Bạn đang đọc Đố Liệt Thành Tính – Chương 98
Thẩm Diên và Vệ Toản ở thành Khang Ninh từ xuân đến thu, thỏa thuận đình chiến giữa hai bên cuối cùng đạt thành, sự vụ của thành Khang Ninh cũng được Bạch tướng quân tiếp nhận, đã đến lúc họ phải trở về kinh.
Tiệc chia tay trước khi rời đi được tổ chức dưới gốc cây lê lớn nhất thành, trên cành treo đầy tơ lụa từ đêm Thất Tịch, cho dù không có quả lê, cũng thật tươi đẹp trong gió.
Khi họ tới, Thẩm Diên không biết tòa thành này có ý nghĩa gì với y.
Lúc đi, lại luyến tiếc không nỡ.
Tri Tuyết ôm Chiếu Sương, mắt đã sưng lên vì khóc, trước khi đi đã được Chiếu Sương dỗ dành mấy ngày, nhưng đến lúc này nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống: “Sao ngươi nỡ bỏ bọn ta, nói ở lại là ở lại, ngươi đi rồi ai bảo vệ công tử, nếu có người bắt nạt bọn ta thì phải làm sao?”
Chiếu Sương dỗ nàng ăn chút điểm tâm, nhẹ giọng nói: “Nếu ta làm tướng quân, sau này chẳng phải ngươi sẽ là muội muội của tướng quân sao, uy phong lắm đó.”
Tri Tuyết vẫn rưng rưng nước mắt: “Ta đâu có muốn làm muội muội tướng quân, ta chỉ muốn ba người chúng ta luôn ở bên nhau, nào biết chỉ có một mình ta nghĩ như vậy, ngươi và công tử đều không quan tâm đến.”
“Y phục trang sức của ngươi, có bộ nào không phải do ta chọn cho ngươi chứ, ngươi rời xa ta làm sao được.”
Nói đến đây, nàng liền ôm chặt Chiếu Sương, nước mắt từng giọt chảy dài: “Thành Khang Ninh xa xôi như vậy, ta muốn gặp ngươi cũng khó.”
Chiếu Sương vén từng sợi tóc của nàng ra phía sau, nhẹ giọng nói: “Nếu ta có thể lập công, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đoàn tụ với ngươi.”
“Đến lúc đó, ngươi lại chọn cho ta son phấn trâm cài.”
“Về phần công tử……!Nhắm mắt làm ngơ đi, chỗ nào cũng nhìn không được.”
Nàng cố ý làm ra vẻ mặt bất lực.
Tri Tuyết vừa khóc vừa cười, nện nàng mấy cái, không ngừng rơi nước mắt dưới hõm cổ nàng, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng quên ta.”
Bên kia Bạch Chấn Đạc đang kính rượu cho Thẩm Diên, một hán tử khá cường tráng, thật lâu cũng không nói nên lời, hai mắt đỏ hoe vỗ vai Thẩm Diên.
Liễu quân sư ở bên cạnh treo đôi mắt hồ ly, vài phần bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn tiền đồ của ngươi xem, cũng không phải là không gặp được nữa.”
Liễu quân sư nắm lấy tay áo Thẩm Diên, dặn dò từng chữ: “Trong kinh có nhiều quý nhân, lần này ngươi trở về, mọi chuyện đều phải cẩn thận, đợi khi nào bọn ta có cơ hội vào kinh báo cáo công vụ, sẽ đến Hầu phủ gặp ngươi.”
“Nếu bị ủy khuất gì, cứ việc trở về đi, bọn ta không sánh được với Hầu phủ, nhưng cũng là nhà của tiểu công tử, bất luận xảy ra chuyện gì, bọn ta đều hướng về công tử.”
“Bọn ta sẽ cho ngươi thấy, chỉ cần ngày nào Chiếu Sương còn theo Bạch đại ca, bọn ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
“Thư từ qua lại, tuyệt đối không được đứt đoạn……”
Nói xong, đôi mắt hồ ly trở nên ỉu xìu, Liễu quân sư ngửa cổ uống một ngụm rượu, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta không đưa tiễn, nhưng tâm nhãn rộng lớn sẽ dõi theo các ngươi, núi cao nước xa, ngươi nhớ trở về thăm chúng ta đấy.”
Thẩm Diên mỉm cười, đáp lại từng câu một.
Vừa quay đầu, đã thấy Bạch Chấn Đạc ngồi xổm ở góc tường, ôm vai Vệ Toản, khóc lóc lau nước mắt.
Bị Liễu quân sư đá một cước, mắng: “Khóc cái gì mà như nhà có tang vậy, có gì muốn nói thì nói nhanh lên, kẻo người ta đi rồi lại gào lên hú hét.”
Bạch Chấn Đạc ngập ngừng lau nước mắt, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Nhớ viết thư.”
“Có chuyện gì, Bạch đại ca đều làm chỗ dựa cho ngươi.”
Vốn dĩ Thẩm Diên cũng đau lòng, nhưng thấy Bạch Chấn Đạc như vậy, nhớ lại dáng vẻ ân cần nhiệt tình của hắn lúc mới tới, tự dưng cảm thấy buồn cười.
Y liên tục gật đầu.
Bữa tiệc này Thẩm Diên uống rất nhiều rượu, nghe được rất nhiều tiếng “Tiểu công tử”, trong lòng vừa nóng vừa xót.
Nhiều người say khướt, nằm la liệt dưới đất, ngay cả Vệ Toản cũng uống rất nhiều, ngồi nghỉ dưới gốc cây lê.
Thẩm Diên đến ngồi bên cạnh Vệ Toản, ôm đầu gối nhìn đám người này một hồi, sau đó thì thầm: “Đã vào thu rồi, sao cây lê này còn chưa ra trái.”
Vệ Toản buồn cười nói: “Sống nhiều năm rồi, bận rộn thực hiện nguyện vọng của người khác cũng không dễ dàng, còn muốn kết trái gì nữa.”
Thẩm Diên từng nghe Bạch cô nương nói cây lê này có linh, liền nhìn chăm chú hồi lâu, nhưng không nhìn ra linh khí.
Vệ Toản cởi áo choàng ra, đắp lên người y, nhẹ giọng nói: “Mệt thì ngủ một lát.”
“Lâm đại phu nói thân thể ngươi bây giờ không nên uống rượu, nghỉ ngơi chút đi cho bớt mùi rượu.”
Thẩm Diên khẽ “Ừm” một tiếng, dựa vào vai hắn, nhắm mắt lại.
Hồi lâu, Thẩm Diên nằm mơ nói mớ gọi hắn: “Vệ Toản.”
Hắn đáp “Ừm”.
Thẩm Diên nói: “Cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn hắn cùng y trấn giữ thành Khang Ninh.
Cảm ơn hắn cùng y trải qua rất nhiều chuyện.
Cảm ơn hắn đã thay đổi quỹ đạo ban đầu của y.
……
Đêm nay Vệ Toản nằm mơ.
Trong mơ, hắn vẫn ở dưới gốc cây lê này, hắn chôn cất người quan trọng nhất của mình dưới gốc lê.
Trước đêm tuyết rơi, Thẩm Diên nói muốn chôn mình ở tòa thành này, hắn nghe Thẩm Diên nói, không biết nên chôn Thẩm Diên ở đâu, cuối cùng nghe nói cây lê này có thể thực hiện nguyện vọng của con người.
Vệ Toản không tin lời quỷ thần, nhưng vẫn để Thẩm Diên ở đây.
Từ đó về sau, mùa xuân hoa lê tàn, mùa thu quả lê chát.
Càng nhìn cây lê này, hắn càng cảm thấy rất giống Thẩm Diên, vì vậy hắn thường đến đây, cuối cùng canh giữ dưới gốc cây này suốt một năm qua.
Hắn không có gì phải lo lắng, nút thắt duy nhất không thể vượt qua chính là Thẩm Diên.
Sau đó vài năm, mười mấy năm, hoặc lâu hơn nữa, hắn vẫn lặng lẽ ngồi dưới gốc cây.
Một người qua đường đi ngang qua, giống như tăng nhân, lại không phải tăng nhân, pháp danh Viên Thành.
Ông ngồi trên mặt đất, ăn một quả lê vô cùng chua chát, nhẹ giọng nói, cây lê này có linh.
Hắn ngước mắt lên.
Người qua đường cười nói: “Ta có duyên với cây này.”
“Hắn có một nguyện vọng, hắn vừa nói với ta.”
Vệ Toản chỉ cho là nói nhảm, uống cạn rượu trong bình, uể oải nói: “Nguyện vọng gì?”
“Cây này chẳng phải có thể thực hiện nguyện vọng của người khác hay sao? Nhưng ta đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không thấy nguyện vọng của mình thành hiện thực.”
Người qua đường không nói gì, cũng không trả lời, chỉ đếm từng viên Phật châu, sau đó chậm rãi hỏi hắn: “Nếu có thể đưa ký ức của ngươi trở về mấy năm trước, thay đổi tất cả quỹ đạo vận mệnh, ngươi có bằng lòng không?”
Vệ Toản cảm thấy kỳ lạ, cười nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao, lại có người cam lòng giúp ta.”
Người qua đường nói: “Không phải chuyện tốt ta ban cho ngươi, mà là chấp niệm của hắn để lại.”
“Hắn có một nguyện vọng, cần ngươi giúp hắn thực hiện.”
Vệ Toản cảm thấy buồn cười.
Nhưng không biết tại sao, lại khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, cành lê lay động, lá lê rung rinh, giống như vui mừng khôn xiết.
Người qua đường nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, nếu vận mệnh quá khứ thay đổi, vậy ngươi sẽ không tồn tại ở kiếp này nữa.”
Tất nhiên, Thẩm Diên chôn dưới gốc lê đang phân huỷ thân xác kia cũng sẽ không tồn tại.
Vệ Toản đột nhiên có chút ngây thơ không đúng lúc: “Nếu vậy, bọn ta sẽ đi đâu, có còn cơ hội gặp lại không?”
Người qua đường nói: “Có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất vào khe hở thời gian.”
“Có lẽ……!ngay cả ta cũng không biết.”
“Ta chẳng qua chỉ là người truyền lời mà thôi.”
Vệ Toản chăm chú nhìn cây lê hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi nói đùa cũng được, lừa ta cũng không sao, nếu hắn thực sự có nguyện vọng cần phải thực hiện, vậy ký ức của ta, ngươi cứ cầm lấy đi.”
Người qua đường hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta?”
Vệ Toản tuỳ tiện đặt bình rượu xuống bên cạnh, lẳng lặng gối tay lên trán, nằm dưới tán cây lê.
Gió thổi qua, cánh hoa rơi như tuyết, hắn vẫn giống như vị tiểu Hầu gia vô tư ngày trước.
Vệ Toản nói: “Ta sẽ đi cùng hắn trong khe hở thời gian”.
Dù sao cũng phải có người đi cùng Thẩm Diên cô đơn quạnh quẽ.
Hắn từng muốn trao mọi thứ trên đời cho Thẩm Chiết Xuân hiu quạnh đó.
Mùa xuân hoa nở, mùa thu trăng sáng, mùa hạ ve kêu, mùa đông tuyết trắng.
Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều.
Nhưng cuối cùng, tất cả những gì hắn có thể cho y chỉ có chính hắn vào thời khắc này.
Hắn muốn trong khe hở thời gian, sẽ được gặp y một lần.
Dù chỉ một lần.
Ngay lập tức, hắn thực sự tin lời của người qua đường.
Giống như cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Diên trong từng cánh hoa lê.
Tuyết trắng bay đầy trời, người qua đường ngồi xuống đất gõ mõ, nhắm mắt tụng Vãng Sinh chú.
Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, dường như rất nhiều năm hắn không nghe thấy một âm thanh nào, như thể hắn đang ngủ say trong sự im lặng vĩnh hằng, quên đi rất nhiều chuyện.
Đến lúc tỉnh mộng, bốn bề đều là sương mù hư ảo, hắn không biết mình đang ở nơi nào.
Trong thời gian tĩnh mịch, chỉ có một cây hoa lê, bị hắn dựa vào rất lâu.
Chợt từ đâu xuất hiện một con thỏ nhỏ mắt đỏ như tuyết, nhảy vào lòng hắn, tìm một chỗ thoải mái, làm ổ trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Hắn ôm thỏ, vuốt ve bộ lông mềm mại, thì thào nói: “Ta đã có một giấc mơ đẹp.”
“Mơ thấy cha mẹ vẫn còn…!mơ thấy ngươi chưa từng…”
Âm thanh dần dần có chút bối rối, hắn nói: “Chiết Xuân, ngươi từng như thế nào?”
Sau đó nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Con thỏ nhỏ trong tay như tuyết tan ra, biến ảo thành một thiếu niên xinh đẹp.
Tay áo như tuyết, lúc giơ tay lên, hoa lê tung bay lả tả.
Y ngồi trong lòng hắn, nhẹ nhàng gõ vào trán hắn.
Nếu hắn mở mắt ra, sẽ nhìn thấy khuôn mặt thuộc về Thẩm Diên, không ốm yếu tiều tụy, mà đầy đặn ôn nhu, chỉ là có chút buồn bực, gõ trán hắn thở dài: “Không phải đã để lại một chút ký ức rồi sao, sao lại càng lúc càng quên nhiều như vậy.”
Dường như nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, ngươi nhớ tới người kia càng nhiều, sẽ quên ta càng nhiều.”
“Ngươi sẽ không quên hết mọi chuyện về ta đấy chứ, giống như một lần nữa quen biết ta…”
Một lát sau, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt.”
Thẩm Diên cúi đầu, hôn nhẹ lên trán hắn.
– —-
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết viết có dễ hiểu hay không.
Nhìn chung:
Đời này tiểu Hầu gia, là dùng bộ xử của tiểu Hầu gia mười mấy tuổi để giải quyết mọi vấn đề, khuyến mãi thêm thẻ nhớ tương lai, cho nên mới có khí chất thiếu niên, dù sao đầu óc cũng tương đối mới mẻ –
Còn bộ xử lý của Đại Hầu Gia đã bị rút thẻ nhớ, sẽ mãi mãi ở bên cạnh Đại Chiết Xuân.
Không có thế giới song song trong bối cảnh này, khi tuyến thời gian thay đổi và mọi thứ được tính toán lại, Đại Hầu Gia và Đại Chiết Xuân vốn là ngọn nguồn ký ức, sẽ trở thành bản sao lưu của hệ thống thời gian, và được di chuyển đến một khoảng trống trong khe hở thời gian (thư mục sao lưu dữ liệu), có thể về sau, khi gặp được cơ duyên, họ sẽ đi đến thế giới khác, nhưng bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
——
Lời của Gấu Gầy: Không biết các bạn có hiểu hay không, nhưng mình thì hiểu thế này.
Thứ nhất, vì Vệ Toản quay về quá khứ là do chấp niệm của Thẩm Diên, cho nên nơi nào có Thẩm Diên sẽ là nơi hắn đến.
Thứ hai, Vệ Toản mang cấu hình và suy nghĩ của thiếu niên, nhưng được tiếp thêm thẻ nhớ tương lai, đương nhiên sẽ mạnh hơn, chỉ là đôi khi thẻ nhớ cũng bị lag, cho nên có một số chuyện tương lai hắn không nhớ rõ.
Thứ ba, Vệ Toản càng nảy sinh tình cảm với Thẩm Diên bao nhiêu, sẽ càng quên Đại Chiết Xuân bấy nhiêu.
Thẻ nhớ có dung lượng nhất định, tăng cái này thì phải giảm cái kia.
Thứ tư, không có thế giới song song, chỉ có duy nhất một Vệ Toản và một Thẩm Diên trên đời.
Hai người đã gặp nhau ở kiếp này, vậy thì Đại Hầu Gia và Đại Chiết Xuân sẽ không tồn tại nữa.
Thứ năm, nếu Vệ Toản không quay về quá khứ ngay thời khắc đó, thì hắn và Thẩm Diên ( lúc này là Đại Hầu Gia và Đại Chiết Xuân) sẽ được di chuyển đến khoảng trống (thư mục sao lưu dữ liệu) trong khe hở thời gian, và chờ đợi thời cơ gặp nhau ở một thế giới khác..