Bạn đang đọc Đố Liệt Thành Tính – Chương 9
Edit: Gấu Gầy
Chưa được mấy ngày, đại bá phụ Vệ Cẩm Trình đã nhanh chân chạy đi nhậm chức, bổ sung nhân sự thanh tra binh bộ.
Trong mắt người ngoài, chuyện này không có gì bất thường.
Vệ Cẩm Trình ít nhiều cũng là người Vệ gia, mà đã là người Vệ gia, thì chắc hẳn chỉ trung thành với Hoàng đế Gia Hựu, cho đi theo kiểm tra sổ sách cũng hợp tình hợp lý.
Vệ Toản cuối cùng không hề liên quan gì đến chuyện này.
Dù sao hiện giờ, trong mắt người khác, hắn vẫn là một thiếu niên vô lo vô nghĩ, chuyện duy nhất cần quan tâm chính là việc học ở Quốc Tử Giám.
Cùng với cây gậy gia pháp của cha hắn – Tĩnh An Hầu.
Quả thật chính hắn cũng rất lo lắng về những thứ này, hắn sống lại đã hoàn toàn quên hết nội dung của những quyển sách đầu tiên đã học, hỏi một chút về vấn đề đàm luận binh pháp còn có thể được tiên sinh ưu ái, nhưng đến lúc bắt buộc phải học thuộc lòng, thì hoàn toàn không có cách nào lười biếng được.
Những câu văn tối nghĩa khó hiểu kia, hắn nhớ không được, lại lười học lại một lần nữa, có lần tiên sinh trong trường kiểm tra bài, hắn chỉ cười tủm tỉm rồi nói: “Học trò không thuộc bài, tiên sinh cứ phạt.”
Thật là một bộ dáng lưu manh cứng đầu cứng cổ.
Tiên sinh nghĩ đến vị tiểu Hầu gia này đánh không được mắng không được, phạt cũng không sợ, nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cứ thế qua nửa tháng, tiên sinh cuối cùng đã tìm được phương pháp trị hắn —— Chiêu Minh đường vừa mới chuyển tới một học trò Thẩm Diên vô cùng ưu tú.
Ông thay đổi chiến thuật, mỗi lần hắn không thuộc bài, chỉ quay đầu phân phó Thẩm Diên: “Thẩm Chiết Xuân, trò trông chừng hắn, khi nào thuộc bài mới được về nhà.”
Vừa nói xong, trong đường bỗng “Hả?” một tiếng.
Không phải hắn, cũng không Thẩm Diên, là giọng của Đường Nam Tinh.
Tiên sinh trừng mắt: “Liên quan gì đến trò, trò làm gì vậy?”
Đường Nam Tinh ấp úng không nên lời, một lúc lâu sau cúi đầu nói: “Không có gì, không có gì.”
Tiên sinh lại hỏi Thẩm Diên: “Chiết Xuân?”
Thẩm Diên đành chắp tay, ôn nhu nói: “Học trò hiểu rồi.”
Mí mắt Vệ Toản giật giật, liếc nhìn Thẩm Diên, trong mắt tiểu bệnh tử có chút không tình nguyện.
Tự dưng hắn thấy vui trở lại.
Có lẽ là trước kia chỉ thấy thần thái tử nặng nề trầm lặng của Thẩm Diên, hiện giờ nhìn thấy biểu tình gì của y, cũng đều cảm thấy thật thú vị.
Đợi đến khi tiên sinh rời đi rồi, đám học sinh cũng tự giác luyện chữ học bài, Thẩm Diên cầm sách ngồi trước bàn hắn, lại không nhìn hắn, nói: “Ta tự học bài của mình, tiểu Hầu gia cũng lo học bài đi.”
Hai người đối mặt với nhau, hắn liền ôm ngực, nhìn chằm chằm hàng lông mi cong vút của Thẩm Diên.
Các thiếu niên đang ở độ tuổi thích xem náo nhiệt, chung quanh mơ hồ có tiếng cười trộm vang lên, hắn cũng không hề nhúc nhích.
Mấy ngày nay Thẩm Diên đối xử với hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, y chỉ cúi đầu nói: “Học bài đi.”
Hắn cười cười, lật bừa một vài trang sách rồi nói: “Học từ đâu đến đâu?”
Thẩm Diên lật xem cuốn sách đang mở ra của hắn, thấy trang sách mới tinh, không khỏi cau mày, chỉ vào một dòng: “Từ chỗ này, học hết mười trang.”
Hắn cúi đầu xuống, không nhìn thấy chữ, chỉ nhìn thấy những ngón tay trắng nõn thon dài kia, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, vụt qua trước mắt hắn.
“Ừm”, hắn cúi đầu giả vờ tán thành.
Tiếng cười khúc khích của đám học trò xung quanh dần dần biến mất, có lẽ là không thấy hai người bọn họ gây chiến, nên cũng không có hứng thú gì.
Lúc này cửa sổ có tiếng chim hót thanh thanh, gió mát nhè nhẹ, mấy chữ viết tay bằng mực kia càng nhìn càng giống bầy nòng nọc bơi bơi.
Mùi hương thảo dược nhàn nhạt lượn lờ trên người Thẩm Diên, không biết từ khi nào đã bay vào khoang mũi, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Hắn càng đọc chữ, mí mắt càng nặng trĩu, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Từ sau khi sống lại, đã lâu rồi hắn chưa được ngủ một giấc thật ngon, giấc ngủ này là một giấc ngủ thanh tịnh không mộng mị mỏi mệt hiếm có, hắn lâng lâng giống như ngủ trên mây, kéo một mảnh bông mỏng làm mền.
Trong mơ dường như có người gọi hắn, hắn chỉ tiện tay quơ quơ.
Lúc tỉnh dậy, trời đã hoàng hôn, toàn bộ Chiêu Minh đường chỉ còn lại hai người.
Hắn và Thẩm Diên đang ngồi đối diện.
Thiếu niên dáng người như trúc an tĩnh đọc sách, còn hắn thì nghiêng đầu trên bàn học ngủ say, lúc tỉnh dậy vô thức dụi dụi mắt.
Bên ngoài sắc trời đã tối, ẩn hiện vài chấm sao mờ, Thẩm Diên hình như đã đọc hết quyển sách, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chằm vào hắn, mang theo vài phần bất lực.
Hắn cất giọng khàn khàn mới ngủ dậy: “Ngươi còn chưa về.”
Thẩm Diên liếc hắn một cái: “Ta không đánh thức được ngươi…!Ngươi cứ siết lấy tay áo của ta.”
Hắn cúi đầu nhìn, trong tay quả thật đang nắm chặt một ống tay áo màu lam mềm mại, kề bên cổ tay gầy mảnh của Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: “Ta rút không được, muốn cởi xiêm y ra, họ Đường kia lại trừng mắt nhìn ta, bảo ta không được làm tổn hại thanh danh của ngươi.”
“Ta nói, vậy thì cắt đứt ống tay áo là được, hắn liền la to: Không được cắt tay áo, không được cắt tay áo…!Gần đây hắn uống nhầm thuốc gì không biết nữa?”
Vệ Toản có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Đường Nam Tinh, không khỏi bật cười: “Ai biết đâu à, đừng để ý tới hắn.”
Thẩm Diên dường như cũng đang nhớ lại cảnh tượng kia, thậm chí còn nở nụ cười.
Bờ môi nhếch lên cong cong một chút, vẻ lãnh đạm xưa nay như bị gió thổi tan, chỉ còn một đôi mắt cười như liễu xuân.
Hắn hỏi: “Vẫn còn phải học bài sao? Nhưng ta học không vô một chữ nào hết.”
Thẩm Diên liếc hắn một cái, nói: “Đã muộn rồi, ngươi về nhà đi.”
Một lúc sau, Thẩm Diên lại nói: “Ngươi học bài như vậy, làm sao thi tốt được? Không lẽ đợi đến khi nước tới chân mới nhảy sao?”
Nhìn thấy đôi mắt rũ xuống ra vẻ lạnh nhạt của Thẩm Diên, hắn biết rõ y là không kìm lòng được nên mới đốc thúc việc học của hắn.
Hắn nhịn cười, nói một cách mơ hồ: “Chắc là vậy á.”
Ngay cả khi không có trọng sinh, trên phương diện học bài, đúng là chỉ khi sát ngày đi thi hắn mới tập trung nhất.
Hắn không giống Thẩm Diên dựa vào khoa cử để thăng quan tấn chức, hắn là kiểu học nhanh quên nhanh, mỗi khi đi thi liền nghĩ cách qua mặt người nhà.
Thế nhưng cũng không đến mức giống như bây giờ, quên sạch sành sanh.
Lời hắn nói ra lọt vào tai của người đêm đêm thắp đèn đọc sách như Thẩm Diên, khó tránh khỏi y vừa chua vừa xót, nhàn nhạt nói: “Tiểu Hầu gia quả là trí tuệ vô song.”
Nói xong y liền cúi đầu thu dọn sách vở bút mực trên bàn.
Hắn cười thầm một tiếng, đứng dậy vươn vai, chợt nghe Thẩm Diệm hỏi: “Vệ Toản, động tác kéo cung của ngươi sao lại thay đổi rồi?”
Lúc này Vệ Toản mới ngừng lại một chút: “—— cái gì?”
Thẩm Diên cất giọng thản nhiên: “Buổi chiều luyện tập bắn cung, tư thế của ngươi có hơi dịch chuyển, chỉ dùng một chân chịu lực, mặc dù không làm mất đi độ chính xác, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.”
“Lâu ngày, thân thể sẽ thay đổi, rất dễ bị đau đầu gối.”
Khi nói lời này, y rất nghiêm túc, mơ hồ có thể nhìn thấy vài phần thần thái của thiếu niên trầm ấm ngày xưa, y cau mày nói: “Vệ Toản, ngươi trước giờ luyện võ Chu Chính, có phải bị thương ở chân rồi không?”
Vệ Toản không biết tại sao, trái tim bỗng rung rinh.
Thẩm Diên thân thể yếu ớt, không thể cưỡi ngựa bắn cung.
Chiêu Minh đường buổi chiều hôm nay, trong lúc hắn luyện bắn cung, đáng lẽ y nên ôn bài trong học đường.
Hắn im lặng một lúc, sau đó xoay người lại, nói: “Thẩm Diên, ngươi nhìn trộm ta.”
Thẩm Diên do thám tình hình quân địch bị bắt, tai y bỗng đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, y phất tay áo, có chút tức giận nói: “Đúng vậy, ta nhìn trộm ngươi đó, thì sao hả?”
Hắn cười nói “Hông sao hết.”
Chỉ là khiến người ta đau lòng—— nhưng lời này không thể nói trước mặt y.
Thẩm Diên đứng dậy muốn đi, lại bị hắn túm lấy tay áo.
Thẩm Diên trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn muốn sao nữa?”
Hắn nói: “Thẩm Diên, có phải ngươi thường xuyên đến chùa Vạn An không?”
Trong trí nhớ của hắn, bài vị của cha mẹ Thẩm Diên gửi trong chùa Vạn An, ngoại trừ lần trước là vì trốn hắn nên đi tránh họa, ngày thường nghỉ phép, cũng thường xuyên đi chùa Vạn An lễ Phật.
Chuyện này thích hợp với việc hắn muốn làm ngay bây giờ.
Hắn suy đi nghĩ lại, làm sao mới lừa được cái tên tiểu bệnh tử này đây, trong đầu bỗng hiện lên cách xưng hô mà mẫu thân hắn hay nhắc tới.
Hắn liền nói: “Thẩm ca ca, dẫn ta đi cùng có được không?”.