Đố Liệt Thành Tính

Chương 6


Bạn đang đọc Đố Liệt Thành Tính – Chương 6


Edit: Gấu Gầy
Vệ Toản nhìn thấy mấy trang trận đồ kia, là vào ngày Thánh Thượng đến thăm trường.
Thánh Thượng mang theo mấy vị trọng thần thân cận trong triều, ngay cả Tĩnh An Hầu cũng đi cùng.

Học quan Quốc Tử Giám dốc toàn lực ứng đối, còn học sinh thì nơm nớp lo sợ, nín thở tập trung.
Vệ Toản hơi mất tập trung.

Trước khi hắn sống lại, đã lâu không gặp Hoàng đế Gia Hựu.

Hiện giờ ông đã gần tứ tuần, cũng trạc tuổi phụ thân hắn, nhưng lại điềm đạm ôn nhu, góc cạnh hơn trong trí nhớ của hắn, mang theo vài phần uy nghiêm của người ngồi lâu trên địa vị cao.
Là một vị vua chính trực hiếm có.
Học quan theo lý thuyết nói qua ý nghĩa của kinh thư, rồi mời vài học sinh tranh luận, sau đó Ti nghiệp cung kính trình lên một quyển sách cho Hoàng đế xem trước, Vệ Toản suýt nữa bật cười.
—— đó chính là quyển trận đồ của Thẩm Diên.
Tiểu bệnh tử thật là biết làm việc ghê, kiếp trước kiếp này, đều am hiểu nắm bắt duyên kỳ ngộ, chả trách suốt đêm chỉnh sửa, hẳn là chỉ muốn trình lên cho Thánh thượng xem.
Đây cũng là một cách bộc lộ tài năng rất tốt.
Hắn theo bản năng ngẫm nghĩ, chỉ tiếc đương kim Thánh thượng tuy không khinh thường võ học, nhưng đối với binh pháp lại không thông hiểu, chiêu này của Thẩm Diên chưa chắc đã có hiệu quả.
Hắn nghe thấy Đường Nam Tinh “chậc” một tiếng, dùng âm thanh giống như muỗi kêu thì thầm: “Tiểu tử Thẩm Diên này, thật biết luồn cúi, nhờ được Ti nghiệp trình sách giúp hắn, cũng rất có bản lĩnh.”
Hắn dùng ánh mắt bảo Đường Nam Tinh câm miệng.
Hoàng đế Gia Hựu quả nhiên gọi chủ nhân quyển sách tiến lên.
Hắn giương mắt nhìn, Thẩm Diên bước ra từ trong đám học sinh đang cực kỳ hâm mộ của Văn Xương đường, lướt qua những quan viên đứng san sát hai bên trái phải, cũng không cảm thấy e dè chút nào, quy quy củ củ áo bào màu xanh mây trời, mặc ra cốt cách khiêm tốn như ngọc.
Cúi đầu bái lạy, tư thế lễ nghi không sai chút nào.
Nếu không phải biết rõ bản tính của y, nhìn thoáng qua, nhất định sẽ nghĩ y là một quân tử nhẹ nhàng.
Hoàng đế Gia Hựu nhìn thấy y liền đặt nhẹ quyển sách trong tay xuống, đánh giá y một lúc lâu, như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi chính là con trai của Tổng binh Khang Ninh năm xưa Thẩm Ngọc Cận?”
Y cúi đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hoàng đế Gia Hựu nói: “Chả trách phong cốt bất phàm như vậy, thì ra là con trai của Thẩm Ngọc lang năm xưa.”

Ông nói tiếp: “Phụ thân của ngươi rất tốt.”
Cận thần xung quanh liền cười theo, phần lớn đều khen ngợi liệt sĩ năm xưa.
Hoàng đế lại hỏi thêm vài chuyện, Thẩm Diên học hành thế nào, trong nhà còn người thân nào không, nghe Ti nghiệp khen Thẩm Diên đến tận mây xanh, cảm thấy có chút hứng thú, giơ tay nhìn trận đồ, muốn cầm lên truyền cho mọi người cùng đọc.
Lúc này Thẩm Diên mới lộ ra một tia khẩn trương và hy vọng.
Hoàng đế Gia Hựu chợt nhớ tới chuyện khác, lại hỏi: “Ta nhớ ngươi hiện giờ đang tạm trú ở Tĩnh An Hầu phủ đúng không?”
Thẩm Diên đáp: “Học trò may mắn được Hầu phủ thu nhận.”
Hoàng đế Gia Hựu lúc này bỗng dưng nhớ tới Tĩnh An Hầu phủ, ánh mắt lướt qua các quan viên học quan, cười nói: “Ta nhớ Kinh Hàn cũng đang học ở đây, hôm nay có đến không?”
Vệ Toản, tên tự là Kinh Hàn, cả ngày mọi người cứ tiểu Hầu gia tiểu Hầu gia, khiến hắn suýt chút nữa quên mất mình có một cái tên như vậy.
Quên mất mình tên là Vệ Kinh Hàn.
Mọi người nhìn sang, Vệ Toản đang lười biếng đứng ở đó, không giống như các học sinh khác, hắn là cháu trai của Hoàng đế Gia Hựu, thường xuyên ra vào cung, một năm cũng phải mấy chục lần, quả thực hắn không muốn nổi bật theo cách này.

||||| Truyện đề cử: Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ |||||
Nhưng mà Hoàng đế đã kêu, hắn đành phải tiến lên hành lễ: “Tham kiến Thánh thượng.”
Hoàng đế Gia Hựu vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Mới có nửa tháng không gặp, lại cao hơn nữa rồi.”
Hắn lén nhìn sang Thẩm Diên, thấy y mặt không đổi sắc, đang chắp tay mà đứng.

Đầu ngón tay của y lại rút vào ống tay áo, lặng yên không một tiếng động nắm chặt một góc tay áo.
Đường cong nụ cười trên khóe môi cũng mang theo cái lạnh mà người ngoài không nhìn ra được.
Hắn quá quen thuộc, kiếp trước mỗi khi Thẩm Diên không vừa lòng với hắn, đều làm động tác nhỏ như vậy.
Gia Hữu kêu người ban tọa, lại nói với Ti nghiệp: “Cháu trai này của trẫm là khó quản giáo nhất, các ngươi không được dung túng cho nó, phải nghiêm khắc với nó một chút, tương lai Thông Vũ Hầu của Đại Kỳ ta đang nằm trong tay các ngươi đấy.”
Ti nghiệp vội vàng gật đầu.
Lời này khiến mọi sự chú ý đổ lên người hắn, không ai nhớ tới trận đồ gì nữa.
Hoàng đế Gia Hựu nói với hắn: “Vệ Hoàng hậu mấy ngày trước còn nhắc tới ngươi, nói ngươi bị Tĩnh An Hầu bắt đọc sách suốt ngày, ngay cả xương cốt cũng muốn mục, nếu rảnh rỗi, đừng ngại vào triều lãnh một công việc để làm.”
Trong lúc nói chuyện, mặt mày phủ một tầng âm u nhàn nhạt, ánh mắt đảo qua cận thần, nói không hé răng: “Có người trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào, cũng tránh vài người ỷ tuổi cao mà bất kính.”
Lời này xem chừng là đánh vào thần tử xung quanh.

Hắn chỉ nói: “Thần bình thường lười biếng quen rồi, không giỏi giao tiếp với các chư vị đại nhân, nếu chưa có quân doanh để vào, chẳng thà tiếp tục nhàn rỗi.”
Hoàng đế Gia Hựu lắc đầu, cười cười trừng hắn: “Ngươi thật là.”
Vệ Toản lại nhịn không được liếc nhìn Thẩm Diên một cái.
Thẩm Diên vẫn đứng ở đó, theo từng câu chuyện phiếm, càng thêm ảm đạm hơn.
Hoàng đế Gia Hựu không bảo y lui ra, y đương nhiên không thể lui ra, nhưng ở lại chỗ này, y cũng không nói xen vào được.
Không mặc quan phục, không phải quan viên văn võ, cũng không có việc gì cần đến mình, y giống như một người bị lãng quên.
Có chút giống với quyển trận đồ mà y đã chỉnh sửa mấy đêm đang để trên bàn kia.
Hắn nhịn không được suy nghĩ, trận đồ này của Thẩm Diên rõ ràng dùng cho đường thuỷ, muốn vẽ ra, sợ là mấy đêm nay ngủ không ngon giấc.
Khổ sở luồn cúi đã lâu, ít nhất phải mất đến nửa năm tâm huyết, thế mà lại bị hắn chiếm mất cơ hội ngay lúc quan trọng, tất nhiên chỉ đành siết chặt bàn tay, trong lòng thầm mắng hắn.
Hắn không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng lại mơ hồ nhớ lại, tình huống này hình như không phải lần đầu xảy ra.
Mấy năm trước, khi Thẩm Diên mới chuyển tới, luôn bất tri bất giác sinh bệnh, thuốc thang dường như đều chảy vào Tùng Phong viện, hắn không thể quấy rầy Thẩm Diên tĩnh dưỡng, cho nên cũng không thân thiết.

Thỉnh thoảng vô tình gặp mặt, Thẩm Diên có chút câu nệ, nhưng cũng từng cười với hắn.
Nhưng sau đó, Tĩnh An Hầu được phong làm Đại tướng quân xuất chinh, dẫn theo Vệ Toản đi cùng, vốn định cho hắn ở trong quân doanh mài giũa một chút, ai ngờ hắn lại thật sự lăn lộn chiến đấu, lập được quân công không nhỏ.
Hoàng đế Gia Hựu không có con, rất thích hắn tuổi còn trẻ mà đã làm nên chuyện, tự tay nâng đỡ hắn, hứa sau này nếu hắn lại lập được công lao, sẽ cho Vệ gia hắn nhất môn song Hầu.
Lúc đó mọi người xung quanh đều hít hà một hơi, ngay cả phụ thân hắn cũng cuống quít khuyên nhủ Hoàng đế hãy suy nghĩ kỹ lại.
Hoàng đế Gia Hựu lại mỉm cười than thở: “Trẫm tuy chưa từng tới biên cương, nhưng rất trọng tướng tài, Vệ khanh thiện chiến, Toản Nhi anh dũng, tích xưa có cha con Vương Tiễn, Đại Kỳ ta sao lại không thể có thêm Thông Vũ Hầu.”
Cha con Vương Tiễn là công thần nhà Tần, vợ con được hưởng đặc quyền, trước sau vẹn toàn, cho nên lời hứa này rất có trọng lượng.
Tĩnh An Hầu nhận thừa ân mà trong lòng sợ hãi, liền nói rằng không dám.
Chỉ có hắn tuổi trẻ khí thịnh, cúi đầu cười bái, rồi cao giọng nói: “Ngày sau nếu toàn quân khải hoàn, mong Thánh thượng thực hiện lời hứa.”
Sau khi trở về, liền được ngự ban một cây ngân thương, được phong hư hàm, lại được Hoàng đế đặc cách, nói hắn tuổi còn nhỏ, chỉ cần đọc sách, không cần phải dậy sớm thượng triều.
Là một ân thưởng độc nhất vô nhị.
Ngày đó cả phủ từ trên xuống dưới chạy ra lĩnh chỉ, vô cùng vui vẻ.

Ngày đó phản ứng của Thẩm Diên như thế nào, hắn dường như không thể nhớ được.
Từ đó khắp kinh thành đều gọi hắn là Vệ Tiểu Hầu gia.
Mà nơi hắn xuất hiện, không ai còn nhìn thấy Thẩm Diên nữa.
Ánh mắt hắn không dừng lại trên người Thẩm Diên, nhưng trong đầu lại toàn là hình bóng của Thẩm Diên.
Trò chuyện một hồi, hắn rốt cục cũng nói: “Thánh thượng, thần có một việc thỉnh cầu.”
Hoàng đế Gia Hựu cười nói: “Hiếm khi ngươi mở miệng thỉnh cầu, nói trẫm nghe thử.”
Ánh mắt của hắn dừng trên tay Hoàng đế Gia Hựu, hắn hành lễ nói: “Thánh thượng xem xong trận đồ này, có thể sao ra một bản ban cho thần được không?”
“Thần mấy ngày trước chọc giận người vẽ trận đồ, nên không dám xin xỏ hắn, nhưng đã thèm thuồng từ lâu rồi.”
Liền thấy Thẩm Diên đứng ở một bên hơi chấn động, dường như không hiểu nổi ý đồ của hắn.
Vệ Toản không biết từ đâu dâng lên một cảm giác thú vị xấu xa, thấy Thẩm Diên hoảng sợ, hắn càng thêm đắc ý, ngay cả nụ cười nơi khóe môi cũng cong thêm vài phần.
Hoàng đế Gia Hựu ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ngươi dám ở chỗ của trẫm chơi bẩn, giờ lại còn muốn biến trẫm thành người xấu sao?”
Ông lại nhìn vào quyển trận đồ, lật hai trang rồi nói: “Ngươi đợi đi, trẫm đưa đến binh bộ để cho bọn họ xem trước đã, nếu thật sự tốt, không cần ngươi xin xỏ, trẫm cũng tự làm chủ sao ra nhiều bản, ban thưởng cho ngươi.”
Lập tức có người lấy quyển trận đồ xuống.
Thẩm Diên thần sắc phức tạp, dập đầu quỳ gối, trán chạm vào mu bàn tay.
Hành một đại lễ vô cùng đoan chính.
Hoàng đế Gia Hựu liếc nhìn Thẩm Diên: “Trẫm trước đây nghe nói hai người các ngươi không được hòa thuận, nhưng hiện giờ xem ra đúng là trẻ con —— bây giờ đã làm hòa rồi sao?”
Hắn không ngờ tin tức này lại truyền đến tai Hoàng đế.
Ngược lại có vài phần kinh ngạc.
Thẩm Diên hiện giờ còn đang ở ké phủ Tĩnh An Hầu, thân không có chức quan, cũng không náo loạn đến mức mọi người đều biết đến như kiếp trước, nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Hoàng đế Gia Hựu.
Có thể thấy được, rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào một tiểu Hầu gia như hắn.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước thanh danh kém cỏi của hắn bị đồn thổi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.

Hắn đang muốn mở miệng giải thích, chợt nghe thấy tiểu bệnh tử bỗng dưng mở miệng: “Kinh Hàn rộng lượng, đã…!hoà thuận như lúc đầu rồi.”
Hắn sửng sốt, nhịn cười nhìn về phía Thẩm Diên, thấy Thẩm Diên không có ý cười gì hết, chỉ cố hết sức nghẹn ra một câu như vậy thôi.
—— Không còn cách nào khác, Hoàng đế Gia Hựu đã mở miệng hỏi, Thẩm Diên sao có thể nói không hòa thuận được chứ.
Mặc dù không cam lòng, cũng đành phải cắn răng thừa nhận.
Còn phá lệ hô vang cái tên.
Kinh Hàn.

Cận thần bên cạnh cười nói: “Thanh niên tuổi này ai chẳng càn quấy, nào có tính toán gì đâu, ngày ngày ăn ngủ chung một phủ, muốn kết thù cũng khó.

Có lẽ Tĩnh An Hầu đối với Thế tử quá nghiêm khắc mà thôi.”
Hoàng đế Gia Hựu mỉm cười gật đầu, cho rằng đúng là như vậy.
Nói nói cười cười một hồi, Hoàng đế Gia Hựu lệnh cho nội thị lấy sách mang đi.
Trước khi rời bước ông liếc nhìn Thẩm Diên một cái, nói: “Tĩnh An Hầu phủ các ngươi, là nơi xuất hiện người tài.”
Thẩm Diên nhận một câu khen ngợi này, lại không phân biệt được là bởi vì trận đồ, hay là bởi vì Vệ Toản, càng quẫn bách mất phương hướng hơn nữa.
Y dập đầu tạ ân, lén nhìn sang hắn.
Khi hắn nhìn lại.
Y lại cúi đầu thật sâu.
+
Khi trở về, đã là hoàng hôn.
Vệ Toản đang đi ở phía trước, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ai gọi: “Tiểu Hầu gia.”
Âm thanh không cao không thấp, nhẹ nhàng tao nhã.
Là giọng nói của Thẩm Diên.
Hắn “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn.
Bên hồ liễu xanh, dưới bóng râm xuất hiện một dáng người áo xanh màu trời, bên ngoài khoác áo choàng như mây bay.
Y nhẹ giọng hỏi hắn, có thể cùng tiểu Hầu gia đồng hành được không?
Hắn lười biếng trêu ghẹo nói: “Ngay cả một tiếng Kinh Hàn cũng đã gọi rồi, còn có gì mà không được chứ.”
Thẩm Diên nhớ tới chuyện trước mặt Thánh thượng y tự mình đa tình, ra vẻ thân thiết với hắn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lộ ra vẻ khó xử.
Ai ngờ bị hắn bắt được cổ tay.
Y kêu “Ai” một tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diên, nói đùa: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nếu ngươi không phiền, ta cũng không ngại gọi ngươi một tiếng.”
“Chiết Xuân.”
Trong một khoảnh khắc, gió chợt nổi lên, thổi bay muôn ngàn dải lụa, dây cột tóc của Thẩm Diên cũng xao động theo làn gió.
Hắn thấy ánh mắt Thẩm Diên hơi ngưng đọng, trong mắt phản chiếu hình bóng của hắn.
Hắn thầm nghĩ.
Hai chữ Chiết Xuân này, vang lên rất hay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.