Bạn đang đọc Đố Liệt Thành Tính – Chương 2
Edit: Gấu Gầy
Lúc Tùy Phong đến chùa Vạn An, trời đã xế trưa, hai thị nữ của Thẩm Diên đang ở đó thu thập hành trang trở về Hầu phủ.
Thẩm Diên yếu ớt, không chịu được gian khổ, luôn có hai thị nữ ở bên cạnh, một người tên Chiếu Sương ôm kiếm đứng ở cửa, một người tên Tri Tuyết đang sửa soạn y phục, gấp xong hai kiện thở dài một tiếng, gấp tiếp hai kiện thở dài hai tiếng.
Thị nữ ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Diên đang nâng cổ tay vẽ tranh trước bàn, không biết có phải vì bái Phật mấy ngày nay hay không, lại nhiễm chút hương thơm nhàn nhạt.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt, lông mi dài đậm, làn da nhợt nhạt, mặt mày ngây ngô nhưng tuấn tú, ngay cả đầu ngón tay cầm bút cũng dường như trong suốt.
Rõ ràng là thiếu niên như ngọc, chỉ là không thể xua đi được thể chất yếu ớt bệnh tật kéo dài, khiến người nhìn nhịn không được lại thở dài một tiếng.
Thẩm Diên rốt cục cũng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi bị ai làm cho hết hơi à?”
Nhìn cứ giống như một quả cầu da bị kim chọc, thở dài không dứt.
Ngũ quan Tri Tuyết đều nhíu lại, mặt mày ủ rũ nói: “Chúng ta thật sự phải trở về Hầu phủ sao? “
“Công tử, lúc chúng ta đi tiểu Hầu gia có nói, bảo người đừng đụng vào hắn.”
Mí mắt Thẩm Diên cũng không nhấc lên, nói: “Không trở về Hầu phủ thì đi đâu? Ngươi tìm thử một chỗ cho công tử nhà ngươi xem.”
Tri Tuyết không nói lời nào, một lúc lâu sau lại do dự mở miệng: “Công tử, hai ngày nay ta nghe người ta nói…!Tiểu Hầu gia tính tình thay đổi vô cùng.”
Thẩm Diên không nói lời nào, Tri Tuyết liền nói tiếp.
“Nghe nói tiểu Hầu gia chịu xong gia pháp, mê man cả ngày, sau khi tỉnh lại, tính tình tệ hơn rất nhiều, hắn đuổi rất nhiều người hầu trong viện ra ngoài, còn hỏi đi hỏi lại mấy lần người trở về có hay không.”
“Ngay cả Tam gia Tứ gia của Vệ gia đến thăm, cũng bị hắn kêu gia đinh đuổi ra ngoài.”
“Tốt xấu gì cũng thân thích, ngày thường tiểu Hầu gia đối xử với bọn họ mặc dù không tính là thân thiết, nhưng cũng không có không lưu tình như vậy, bây giờ hắn hung dữ như vậy, công tử trở về không phải để hắn băm thành nhân thịt sao?”
Trầm Diên dừng một chút, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ, lúc lâu sau mới nói: “Hắn cách xa hai người kia một chút, đối với Hầu phủ cũng là chuyện tốt.”
Tri Tuyết lại líu lưỡi: “Công tử, ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi.”
“Mấy tiên sinh kể chuyện ở kinh thành đều nói, Vệ Toản ở trên chiến trường, tay không có thể xiên người thành xâu kẹo hồ lô, lấy đầu người treo ở thắt lưng làm chuông.”
“Bên ngoài mọi người đều nói hắn…”
Thiếu nữ miêu tả càng lúc càng cổ quái khoa trương, Thẩm Diên cuối cùng cũng gác bút xuống, kêu nàng dừng lại câu chuyện sống động như thật.
“Tri Tuyết.”
“Công tử?”
“Ta đã qua tuổi nghe chuyện quỷ quái rồi, Vệ Toản không phải đầu trâu mặt ngựa.”
Thẩm Diên nói: “Ngươi không cần phải dọa ta như vậy.”
Nói thêm chút nữa, chỉ sợ Vệ Toản sẽ mọc ra tám con mắt bốn cái tay.
“……!Ta đã hiểu rồi.”
Tri Tuyết ngượng ngùng nói: “Ta chỉ muốn nói, lần này chúng ta trở về…!nhất định phải cẩn thận, đừng chọc giận hắn.”
“Công tử, chúng ta đang ăn nhờ ở đậu đó.”
Ở ké Hầu phủ, còn khiến tiểu Hầu gia nhà người ta ăn gậy gia pháp, ước chừng hai mươi quân côn, cho dù Vệ Toản thân thể có cường tráng tới đâu, cũng phải nằm trên giường hết mấy ngày.
Cho dù ai nấy đều biết Thẩm Diên và Vệ Toản không ưa nhau, nhưng chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ngày thường dù có quậy phá thế nào, bất quá cũng chỉ là dạy dỗ đối phương bị phạt quét sân chép sách, Quốc Tử Giám đa phần toàn là con cái quan lại quyền quý, rất ít khi phải dùng đến thước gõ roi mây.
Ai ngờ lần này lại gây ra đại loạn như vậy, chỉ sợ sau khi trở về cuộc sống sẽ không dễ chịu.
Chuyện này phải bắt đầu từ mấy ngày trước, lúc thi cử hai người bọn họ đã cãi nhau.
Kỳ thật chuyện bọn họ hay tranh cãi cũng không phải ngày một ngày hai, trong Quốc Tử Giám hễ chạm mặt là muốn đập nhau, Vệ Toản tính tình kiêu ngạo hay độc mồm độc miệng, còn Thẩm Diên bình thường rất lành tính, nhưng không hiểu sao cứ phải hơn thua với Vệ Toản thì mới được.
May mà ngày thường Vệ Toản hay ở Chiêu Minh Đường, không liên quan tới Văn Xương Đường – nơi Thẩm Diên ở.
Ai ngờ trong tuần khảo thi, tiến sĩ đột nhiên nảy ra ý tưởng, đem hai nơi hợp lại thành một, Thẩm Diên và Vệ Toản còn rút chung một đề.
Hai người trả lời câu hỏi theo hai hướng trái ngược.
Trong lúc thi còn luôn miệng ngươi lạnh một câu, ta nóng một câu khiêu khích nhau.
Tiên sinh coi thi quát lên bảo dừng tranh cãi, đến lúc thi xong còn phải tiếp tục chứng kiến cảnh tượng âm dương quái khí.
Vệ Toản khoanh tay, cười nhạo y kiến thức thiển cận: “Chỉ là lý luận suông trên giấy mà thôi, Triệu Quát thấy ngươi còn phải cam bái hạ phong, ngày xưa nếu Triệu quốc mà có được ngươi thì hai mươi vạn đại quân đâu có bị bao vây suốt bốn mươi ngày, tại toàn quân chết hết rồi còn đâu.”
Thẩm Diên thần sắc ôn hòa, chỉ gà mắng mắng chó: “Nhà Triệu tại vì Triệu Quát mà bị diệt chắc? Chẳng qua phải chết là do hổ phụ sinh khuyển tử, hậu nhân của Triệu vương là một tên bất tài.
Chỉ giỏi miệng lưỡi biện bạch, thế mà vẫn có nhiều tên ngu xuẩn tưởng thật.”
Đấu khẩu một hồi, cả hai đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vệ Toản đi tới trước mặt y, nói: “Thẩm Diên, cái miệng của ngươi cũng lợi hại quá ha.”
Thẩm Diên nhàn nhạt ngước mắt lên, cười tươi nói: “Sao mà bằng tiểu Hầu gia, tuy đọc sách không nhiều, nhưng ỷ thế hiếp người lại vô cùng lợi hại.”
Vệ Toản nhìn y một hồi, biết thân thể y yếu ớt không thể đánh nhau được, đành xách vạt áo, áp người y vào tường.
“Là ta ỷ thế hiếp người? Hay ngươi cứ luôn khiêu khích châm ngòi thị phi?”
Vệ Toản không hề tỏ ra hung hăng, chỉ ghé sát bên tai y, ngữ điệu có chút lười biếng: “Thẩm Diên, nếu ở trong quân doanh, ta đã chỉnh ngươi lâu rồi.”
Thẩm Diên nhướng mày: “Sao, tiểu Hầu gia từng lên chiến trường à, bấy ngờ ghê.”
Vệ Toản liền cười, nói: “Bất ngờ cái gì.”
“Nếu không, sao Thẩm Diên ngươi lại đỏ mắt ghen tị như vậy?”
“Một kẻ phế vật đến cung cũng không kéo được như ta, muốn ra chiến trường để làm gì chứ.”
Lời nói như chọc vào tử huyệt của Thẩm Diên, đôi mắt y nửa thật nửa giả đỏ ngầu nhìn hắn nói.
Vệ Toản không biết vì sao lại sửng sờ, đang muốn mở miệng.
Chợt nghe học chánh đứng phía sau quát lớn.
“Vệ Kinh Hàn! Vệ Toản! Ngươi buông tay ra cho ta!”
“Ai dạy ngươi bắt nạt bạn cùng trường!”
Áo choàng trắng của Thẩm Diên đã trượt xuống đất từ lâu, sách trong tay văng ra tứ tán, người cũng bị Vệ Toản áp vào tường.
Bộ dạng này thật giống như Vệ Toản đang định động thủ với y.
Thẩm Diên nổi lên tâm cơ, làm bộ làm tịch, ở góc chỉ có Vệ Toản mới nhìn thấy, khoé môi cố ý mỉm cười.
Nhìn thấy tiểu Hầu gia thay đổi sắc mặt, y liền rũ mắt xuống, bày ra dáng vẻ chịu nhục nặng nề, trong nhu có cương: “Tiểu Hầu gia xuất thân cao quý, nên lấy đức phục nhân, thế nhưng khi tranh luận lại dùng vũ lực áp chế người khác, thứ lỗi cho Thẩm Diên không thể tuân theo.”
Giả vờ rất có phong thái, khiến học chánh càng thêm tức giận.
Khi y rũ mắt xuống, trong lòng liền hiện lên một tia mừng thầm đắc ý.
Vệ Toản nhìn y, đôi mắt luôn lười biếng phong lưu lại hàm chứa một tia khinh thường, nói: “Thẩm Diên, ngươi đắc ý rồi sao?”
“Chơi kiểu này còn ý nghĩa gì chứ, có bản lĩnh thì ngươi cứ giả vờ mãi đi.”
Ngọn lửa đắc ý kia dường như bị giội một gáo nước lạnh.
Y nhìn kỹ dáng vẻ đáng ghét của mình trong mắt Vệ Toản, mỉm cười nói: “Tất nhiên không phụ lòng tiểu Hầu gia gửi gắm rồi.”
Thẩm Diên khi đó chỉ muốn Vệ Toản bị răn dạy, chép phạt một cuốn sách, bọn họ thường xuyên xảy ra xích mích như vậy, Thẩm Diên tự biết ý đồ của mình không đúng, nhưng y thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng ăn hành của tên tiểu Hầu gia kiêu căng ngạo mạn kia.
Không ngờ lần này lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Vệ Toản bị phạt theo gia pháp, ước chừng hai mươi quân côn.
Trùng hợp thay, chuyện này là từ miệng học chánh truyền đến tai phụ thân Vệ Toản – Tĩnh An Hầu.
Tĩnh An Hầu tính tình thẳng thắn, mặc kệ Vệ Toản có động thủ hay không, trước tiên đánh con trai mình một trận.
Lý do cũng rất đơn giản, Thẩm Diên là cô nhi của bạn thân, cha mẹ đều mất, thể chất ốm yếu nhiều bệnh, thấy gió liền ngã, lại đang ở nhờ trong phủ Tĩnh An Hầu của ông.
Hắn cái gì cũng đều không ổn, tiểu tử ngươi đi vòng quanh là được rồi, tại sao lại động thủ? Còn ấn người ta vào tường?
Lỡ xảy ra chuyện gì, lão tử nhà ngươi thật là có lỗi với vợ chồng Thẩm gia.
Ông liền hùng hùng hổ hổ sai người mang gậy tới.
Nghĩ đến dáng vẻ thư sinh nho nhã, bệnh tật đáng thương của Thẩm Diên, rồi nhìn lại nhi tử nhà mình sao mà vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, đúng là coi trời bằng vung.
Ai đánh ai, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ.
Đêm đó Vệ Toản ăn ngay hai mươi gậy gia pháp.
Hắn không nói một tiếng, cắn răng trở về, giống như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt rất đáng sợ.
Cũng trong đêm đó, Thẩm Diên càng nghĩ càng lo sợ, sai người đưa thuốc thang cho Vệ Toản, trình độ diễn xuất của Tri Tuyết cũng cỡ y, cúi đầu rũ mắt nói: “Công tử sợ hãi, xin tiểu Hầu gia tha thứ.”
Chén thuốc được làm bằng dược liệu cao cấp, là bài thuốc chữa thương giảm đau.
Tiểu Hầu gia đang nghịch dao găm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, khóe miệng cười cười: “Bưng thuốc trở về, giữ lại cho công tử nhà ngươi uống đi.”
“Bảo hắn từ nay về sau, ngàn vạn lần đừng có đụng đến ta.”
Thẩm Diên lúc này đang im lặng giữa màn đêm, đúng là một nam nhân trầm ổn như nước, bất động như núi, mang theo phong thái của một vị tướng quân.
Sau đó…!y suốt đêm thu dọn hành lý đến chùa thắp hương, không dám trở về.
Tri Tuyết nhỏ giọng nói thầm: “Thì ra công tử cũng biết sợ.”
Thẩm Diên nói: “Binh đến thì đánh, nước đến dâng nền, ta sợ gì chứ.”
Trong phòng tổng cộng chỉ có ba người, Chiếu Sương ôm kiếm ở cửa cả ngày ít nói, mở miệng ra chính là một kích, thản nhiên hỏi: “Công tử, vậy người chạy tới chùa làm gì?”
Thẩm Diên ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ nói: “Tĩnh tâm.”
Chiếu Sương liếc nhìn công tử nhà mình một cái, không biết xấu hổ, người nhìn có giống tĩnh tâm không, giống đi trốn thì có.
Công tử trẻ tuổi nhà người ta đều cầu công danh, cầu nhân duyên, cầu thân thể khỏe mạnh, chỉ có Thẩm công tử nhà nàng chỉ xin một lá bùa bình an, nhét vào trong rương, trên người cũng đã treo sẵn chừng mười mấy cái.
Lúc nàng đem cất lá bùa cho y, mặt trước là hai chữ “Bình an”, mặt sau dùng chỉ thêu “Tránh khỏi tai họa đổ máu, tránh khỏi nỗi khổ da thịt, tránh khỏi tai họa cướp bóc”.
Cũng không biết là thần nào phật nào độ, chắc là vị thần chuyên phụ trách vị tiểu Hầu gia vô thiên vô pháp kia.
Còn sợ một thần trấn không được, phải mười mấy thần may ra mới tránh khỏi kiếp nạn.
Rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, vừa ghen tị lại vừa sợ hãi.
Ăn nhờ ở đậu, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế.
Tri Tuyết thở dài: “Công tử không đấu lại hắn, lại cứ thích trêu chọc hắn.”
“Thích cái gì chứ.”
Thẩm Diên im lặng, một lúc lâu sau mới rũ mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Chẳng qua là không cam lòng, tại sao hắn lại may mắn như vậy.”
Sinh ra mọi thứ đều tốt, cha mẹ yêu thương, địa vị cao quý.
Thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, tuổi còn trẻ mà đã nổi danh kinh thành, ai thấy cũng phải gọi một tiếng tiểu Hầu gia.
Chiếu Sương nghe vậy giật mình, nói: “Công tử, mỗi người đều có số mệnh của mình, không thể cưỡng cầu.”
Y nói: “Ta cũng không cưỡng cầu.
Ta chỉ là…”
Chỉ là cái gì, y rốt cuộc nói không nên lời, nhìn chằm chằm bàn tay mình đang đặt bút xuống.
Lúc lâu sau mới cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm, mình chỉ là đồ đáng khinh mà thôi, có cái gì không dám thừa nhận chứ.
Đang nói chuyện phiếm, ngoài cửa chợt nghe tiếng người thông báo, có khách Hầu phủ đến, Tiểu hoà thượng dẫn một người vào cửa.
Thẩm Diên nhìn ra, là Tuỳ Phong – người hầu bên cạnh Vệ Toản
Bước vào cửa kính cẩn hành lễ xong, Tùy Phong liền nói: “Thẩm công tử, thuộc hạ đến truyền lời thay chủ tử.”
Sắc mặt Thẩm Diên ngưng tụ, lỗ tai dựng thẳng như thỏ trắng, nghiêm trận chờ đợi: “Tiểu Hầu gia có phân phó gì?”
Tùy Phong do dự trong chốc lát, có chút xấu hổ.
Ho khan một tiếng, kề sát vào, mới nói từng tiếng rõ ràng: “…!Ngài ấy nhớ người.”
Thẩm Diên hoài nghi mình nghe lầm: “Cái gì?”
Tùy Phong xấu hổ vô cùng, ho khan một tiếng.
Lặp lại lời vừa mới nói.
“……!Ngài ấy được hai mươi gậy gia pháp thức tỉnh, nhớ người nhớ đến tận xương, mong người nhanh chóng trở về.”
Mọi người có mặt đồng loạt rùng mình.
Thẩm Diên nghe xong da đầu tê dại.
Tùy Phong nói xong da đầu cũng tê dại.
Thẩm Diên cố gắng dùng ánh mắt để xác định những lời này không phải là uy hiếp y.
Bản thân Tuỳ Phong cũng hoang mang muốn chết, tiểu Hầu gia khi nói lời này thần sắc ba phần thật hai phần giả, còn mang theo chút tâm tư xấu xa, ai biết đang nghĩ cái gì.
Hai người đối mặt nhìn nhau một hồi.
Trong phòng im lặng như chết.
Vẫn là Thẩm Diên mở miệng trước: “Tùy Phong đại ca.”
Tùy Phong kiên trì “Vâng” một tiếng.
Thẩm Diên nói: “Tại hạ có một chuyện không rõ lắm.”
Tùy Phong đáp: “Thẩm công tử khách khí rồi.”
Thẩm Diên chần chừ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Gậy gia pháp của Hầu phủ chúng ta…!Không phải đánh trúng đầu rồi chứ?”
Một Vệ Toản đang bình thường như thế.
Tại sao mới có mấy ngày lại phát điên lên rồi..