Bạn đang đọc Đồ Lém Lỉnh … Bắt Được Em Rồi – Chương 17.2
Đã 2 ngày 2 đêm tụi hắn đi tìm mà hết các làng chài mà chẳng thấy tung tích nó đâu hum nay là đem thứ 3 cũng là đến làng chài cuối cùng tụi hắn đi trên nền cát ai ai cũng mệt mỏi và nghe được cuộc nói chuyện của 2 đứa trẻ:
– Thiên thần đã tỉnh dậy chưa?_bé trai hỏi
– Chưa từ lúc chú đưa về thiên thần vẫn chưa tỉnh chú nói là biển đã đưa thiên thần đến cho ta thì biển sẽ làm thiên thần tỉnh lại thôi hì hì_bé gái vừa nói vừa cười.
– Em bé có thể cho anh pít thiên thần bọn em nói như thế nào không?_hắn vội vàng đến cho 2 đứa nhỏ hỏi.
– Dạ thiên thần đẹp lắm em chưa thấy ai đẹp như chị ấy đó anh nhưng mà từ lúc về đây chị ấy toàn ngủ chẳng chịu dậy chơi với em_bé gái hớn hở kể rùi xụ mặt xuống.
– Có thể dẫn tụi chị đến xem thiên thần được không?_Zumy hỏi. Con bé mỉm cười kéo tay Zumy đi cả bọn đi theo vào 1 ngồi nhà 1 bà lão đứng ngoài cửa.
– Bà chị này mún xem thiên thần hì_bé toe toét
– Các cô các cậu là?_bà cụ thắc mắc
– Dạ chúng cháu xuống đây tìm người bà có thể..?_Bin chưa nói hết câu thì bà cụ mở cửa đi vào cả bọn đi theo.
– Chị thiên thần nè_bé chỉ vào nó đang nằm trên giường. Hắn sững sờ người con gái hắn iu nằm ở đây trước mặt hắn nó chưa chết hắn run run đến cạnh nó ôm chầm lấy nó vỡ òa. Bun, Suny và Zumy cũng chẳng khác gì hắn ùa vào ôm nó nức nở.
– Con trai ta đi đánh cả bắt gặp nên đã vớt cô bé đưa về đây còn thấy 1 người con trai nữa nhưng cậu ta bị đập đầu vào tảng đá nên đã…._bà cụ kể với Bin. – Cô bé yếu lắm viên đạn vẫn chưa được lấy ra do ở đây không đủ quân tư trang các cậu phải đưa cô bé về thành phố mổ lấy viên đạn ra gấp nếu không lão sợ cô bé không qua khỏi._bà cụ từ tốn nói.
– Dạ con cảm ơn cụ con cảm ơn gia đình đã cứu giúp em con. Con xin phép đưa lun em ấy về thành phố để phẫu thuật ạ_Bin lễ phép. Bà cụ mỉm cười gật đầu. Hắn bế nó đi bé con liền giữ lại.
– Anh đưa thiên thần cửa em đi đâu_bé dưng dưng
– Bé ngoan chị phải đưa thiên thần đi bệnh viện nếu không thiên thần sẽ không tỉnh lại được_Suny dỗ dành
– Ti để anh chị ấy đưa đi đi_bà cụ nói
– Khi nào thiên thần tỉnh lại chị bảo chị ấy đến chơi với em nhé_con bé xụt xùi nói.
– Ừm chị sẽ bảo_Zumy xoa đầu bé rùi cả bọn bế nó ra xe phi thẳng lên bệnh viện thành phố. Bun gọi cho bác sĩ Shin đến bệnh viện gấp để phẫu thuật cho nó. Đứng chờ ở ngoài lòng ai cũng lo lắng, hoang mang đứng ngồi không yên. 5 tiếng sau bác sĩ Shin bước ra cả bọn ùa ra hỏi
– Bác sĩ Shin Bi sao rồi?_cả bọn đồng thanh.
– Ca phẫu thuật thành công nhưng…_bác sĩ Shin e dè
– Nhưng sao?_cả bọn hỏi dồn
– Đã lấy được viên đạn ra nhưng tỉnh dậy hay không phải nhờ vào ý trí của tiểu thư_bác sĩ Shin nói rồi bước đi. Cả bọn dường như chết lặng chỉ dựa vào lý trí sao. Hắn lặng lẽ đẩy cửa bước vào nhìn người con gái trước mặt mà lòng xót xa.
– Vợ!_hắn thốt lên nước mắt lăn dài trên má. Cả bọn nhìn thấy nó như thế không cầm được nước mắt. 1 lúc sau Bin lau nước mắt nói
– Mọi người về nghỉ ngơi đi Bi sẽ tỉnh lại thôi con bé nó iu đời lắm sẽ tỉnh lại thôi, Bi tỉnh lại thấy mọi người như vậy sẽ không vui đâu_Bin khuyên giải.- Bun về thôi, Suny, Zumy, Kin
– Mọi người về nghỉ ngơi đi tui ở lại với Bi_Hắn nói rồi quay xang nhìn nó
– Ừm thế mày ở lại nha bọn tao về thay đồ rồi vào_Bin nói rồi cả bọn đi về.
Hắn ngồi đó nắm tay nhìn nó mà lòng hắn đau quặn thắt.
– Vợ, anh đợi vợ anh sẽ ngồi đây đợi vợ nhanh tỉnh lại nha_Hắn nói rồi cứ ngồi nhìn mí mắt nó mong sẽ động đậy
Sáng hum sau mọi người đến thấy hắn vẫn ngồi nguyên như thế mà thương xót
– Kin mày về nghỉ ngơi tí đi bọn tao ở đây với Bi_Bin nói
– Tao không sao mày cứ kệ tao_Hắn nói nhưng vẫn nhìn nó
– Kin mày cứ như vậy Bi tỉnh lại sẽ không vui đâu tao sợ lúc Bi tỉnh lại thì mày khụy lun mất nghe lời tao đi Kin về nghỉ ngơi tẹo đi mày ở đây cả đem rôi_Bin khuyên
– Ừm đúng đấy Kin mày về ăn chút gì đi_Bun thêm vào. Hắn lặng lẽ đứng dậy nói
– Vậy tao về thay đồ xong tao tới bọn mày ở lại trông Bi nhé_nói rồi đi thẳng.
Cả bọn ngồi quây quanh nó Sumy và Zumy kể truyện cho nó nghe. 1 tuần trôi qua nó vẫn nằm in bất động như vậy ngày nào hắn cũng ở lại trông nó hắn cũng đã bình tĩnh lại pít tự lo ình chờ ngày nó tỉnh lại cả bọn cũng nghỉ lun học thay phiên nhau ở lại kể truyện cho nó nghe.
– Bác_hắn kêu lên khi thấy ba nuôi nó tức hiệu trưởng trường.
– Bác đi công tác về mới nghe được tin Bi sao rùi_cha nuôi nó hỏi
– Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại_hắn bùn rầu nói.- Thôi bác ngồi đây chơi với cô ấy con đi lấy ít nước nha_hắn nói rồi bỏ ra ngoài. 1 lúc sau hắn vào mời hiệu trưởng nước
– Thôi bác phải về trường đây con ở lại với nó nhé_ba nuôi nó đứng dậy
– Để con tiễn bác_hắn nói rồi cùng hiệu trưởng ra ngoài. Lúc về hắn thấy y tá hốt hoảng chạy lên chạy xuống hắn lo sợ chạy đến giữ cô y tá lại hỏi
– Có chuyện gì thế?
– Bệnh nhân phòng 305 đột nhiên có chuyển biến xấu bác sĩ đang cấp cứu
Câu nói của y tá khiến hắn khụy lun xuống đất nước mắt lăn dài.
– Kin có chuyện gì vậy_cả bọn vào thấy hắn như thế hốt hoảng hỏi.
Hắn không trả lời mắt nhìn vào cánh cửa khép kín. Cả bọn nhìn hắn như hiểu ra vấn đề 2 nhỏ khóc nấc lên,
– Cạch_bác sĩ Shin mở cửa bước ra.
– Sao rồi bác sĩ_Bin chạy lại hỏi vì giờ chỉ có mỗi Bin thuộc dạng bình tĩnh nhất.
– Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức tiểu thư không qua khỏi_bác sĩ Shin bùn thảm nói.
– Đoàng_sét đánh ngang tai Bin, Bun khụy xuống, 2 nhỏ ngất ngay tại chỗ.
Sau đám tang nó hắn như người điên giam mình trong phòng