Bạn đang đọc Đồ Lém Lỉnh … Bắt Được Em Rồi – Chương 13 TT
Sáng hum sau tại sân bay Tân Sơn Nhất 1 người con gái mặc bội váy đen bó sát người để lộ lên từng đường cong cơ thể, tay kéo vali mái tóc xoăn dài buông xõa màu hạt dẻ, khuôn mặt sắc sảo toát lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. khiến ai đi qua ngoái nhìn cũng phải giật mình run sợ. Người con gái đó đi lên 1 xe BMW đậu bên ngoài lao vun vút đến bar Away thay vì về biệt thự. Vừa đến nơi người con gái đó bước vào thu hút được pao nhiu ánh nhìn rồi đồng loạt cúi đầu.
– Chị hai!_tất cả người trong bả kêu lên.
– Khánh đâu?_người đó lạnh lùng hỏi.
– Chị Băng Băng em đây?_Khánh từ đâu xuất hiện mồm cười toe.
– Vào_Băng Băng lạnh lùng rồi đi vào phòng Vip dành riêng cho bang chủ. Vừa vào phòng Băng Băng ngồi xuống nhấm nháp ly rượu lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó rùi hỏi Khánh.
– Tình hình bang thế nào?_Băng Băng hỏi
– Vẫn ổn chị ạ chỉ có phi vụ qua em gọi cho chị hỏi y kiến thôi ạ_Khánh kính cẩn. Băng Băng không nói gì mắt nhìn ly rượu khẽ cười khẩy khiến Khánh giật mình.
Lương Băng Băng 22 tuổi chị họ của Bi rất yêu 3 nhỏ bang chủ bang Away lạnh lùng, quyết đoán,chỉ cười với 3 nhỏ
Trịnh Đình Khánh 20 tuổi em cùng cha khác mẹ với Thiên Ân rất ghét Thiên Ân vì bít được bản chất thật sự của nhỏ, rất ham tiền nhưng nghe lời Băng Băng mọi việc đều hỏi ý kiến Băng Băng xong mới làm, đợt này có vụ làm ăn với Ân thấy có món tiền lớn nên anh mới trần trừ hỏi ý kiến chị hai chứ như mọi lần anh từ chối thẳng thừng vì Away không phải bang đâm thuê chém mướn, trúng tiếng sét ái tình của nó.
Hắn tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường nó 2 hộp sữa với cái bánh piza để bàn, trong phòng không có 1 ai chắc mọi người đi học hết rồi. Hắn nằm thở dài thườn thượt nhắm mắt ngủ típ.
Nó đang ngồi học mà cứ nghĩ tới hắn không pít giờ này hắn đã tỉnh chưa trong người cảm thấy thế nào?
– Rè…rè…_điện thoại của nó rung báo tin nhắn,
– Ôh yeah…hahahahaha_nó đọc tin nhắn sung sướng cười ha hả.
– Thiên Anh! Em cười gì vậy?_bà cô dạy toán hỏi khi thấy tư nhên nó cười
– Dạ không không có gì cô cứ tiếp tục đi ạ. hì_nó biện minh rồi cười trừ
– Có chuyện gì mà mày đột nhin lên cơn thế?_Suny và Zumy hỏi nhỏ nó
– Chị Băng Băng về Việt Nam đang đợi mình ở bả Away?_nó hí hửng.
– THẬT KHÔNG?_2 nhỏ hét toáng lên
– Suny và Zumy thật cái gì?_bà cô quắc mắt hỏi.
-Ơ dạ…dạ.._2 nhỏ ấp úng
– À ý 2 bạn là trông cô hum nay thật là ĐẸP ý mà. hì_nó biện minh giúp 2 nhỏ.
– Các em mà còn làm ồn là tôi đuổi ra ngoài đấy_bà cô dọa
– Rất hân hạnh_nó buột miệng
– Em nói gì?_bà cô nóng máu
– Dạ không em có nói gì hì_nó xua tay chối. Bà cô không nói gì quay lên giảng bài tiếp
– Thật à?_Suny hỏi
– Ừm chị vừa nhắn tin cho tao nè_nó khẳng định. – tý ra chơi cả bọn trốn nha
– OK_2 nhỏ đồng thanh.
Vừa trống ra chơi 2 nhỏ phi 1 lèo ra ngoài để khỏ gặp Bun và Bin.
– Giờ sao có lên thay đồ lấy ván trượt không?_Suny hỏi.
– Nhỡ Kin còn trên đó thì sao cứ đi rồi ra kia bắt taxi_nó nói rồi 3 nhỏ tẩu thoát bằng lối lần trước trốn.
Bun và Bin đứng ngoài hành lang chờ mãi không thấy tụi nó ra nên ra ngó vào lớp nó lại không thấy 2 chàng tưởng 2 nàng xuống căn tin nên cũng đi xuống mua ít đồ rồi lên thăm xem Kin thế nào.
– Tụi nó bắt tãi đến thẳng 1 shop quần áo chọn bộ đồ mặc thay cho đồng phục trường. Nó mặc quần sooc đen ngắn áo phông trễ vai trắng bó sát người. Suny mặc quần lửng bó áo 2 dây khoác áo bò bên ngoài. Suny mặc áo ren mỏngr quần sooc ngắn. Xong xuôi tụi nó gửi đồng phục cho nhân viên quầy rồi bắt taxi đi đến bar. Vừa bước vào 3 mọi ánh mắt đổ dồn vào 3 nhỏ thèm thuồng, ganh tỵ.
– Ê người đẹp đi chơi với tụi anh nha_1 tên đi đén cợt nhả.
– Biến_nó trừng mắt quát
– Làm gì mag nóng thế em đi chơi với tụi anh tụi anh chiều mà_thằng bên cạnh nói
– Vậy à? Vậy đi theo tụi em nè cưng_nó cười toe nháy mắt nói làm ấy thằng đơ điện xong hí hửng đi theo. Tụi nó dẫn 2 thằng lên phòng Vip 305 làm 2 tên trố mắt nhìn.
– Phòng này nha anh_Nó nhẹ nhàng nói.
– Phòng….phòng….này…_2 thằng lắp bắp.
– Còn chưa chịu biến sao?_Suny trừng mắt. 2 thằng ù té chạy. Nó nhếch mép cười rồi mở cửa bước vào.
– Chị._3 nhỏ kêu lên rồi chạy đến ôm chầm lấy Băng Băng.
– 3 công chúa nhỏ của chị._Băng Băng dang tay đón 3 nó miệng cười toe khiến Khánh trố mắt nhìn.
– Tụi em nhớ chị quá à? Mà chị về Việt Nam có chuyện gì à?_nó nũng nịu hỏi.
– Chị vì chuyện của 3 con quỷ con mà về đây_Băng Băng trả lời.
– Chuyện gì thế chị?_Zumy hỏi rồi quay xang Khánh
– Tụi em có bít Trịnh Thiên Ân không?_Băng Băng hỏi
– Có mà sao chị_nói hỏi
– Cô ta trả cho người của chị 500 triệu để khử 3 cô nương đấy_Băng Băng nói
– Ra là vậy mà ai đây chị_nó giờ mới để ý đến Khánh.
– Đây là Khánh người cô ta thuê để khử tụi em đó_Băng Băng giới thiệu
– Khánh đây là 3 người trị giá 500 triệu của cậu đấy….Khánh…_Băng Băng quay sang Khánh nói thấy hắn đứng đơ người thì gọi.
– Ơ dạ_Khánh hoàn hồn.
– Làm gì mà đơ người ra như thế đây là 3 người em cần khử đấy_Băng Băng nheo mắt.
– Ơ chị…_Khánh lúng túng đỏ mặt chàng ta đã trúng tiếng sét ái tình của nó rồi. Chị lại nói thế làm chàng mất điểm trước nó rồi. 4 nàng nhìn Khánh phì cười.
– Chào anh em là Nguyễn Hoàng Thiên Anh,_nó cười tươi nói
– Còn em là Trịnh Vũ Tuyết Mai_Suny nói
– Còn em là Chu Lê Mai Thư_Zumy nói.
– Tụi em rất vui khi được làm quen với anh, anh đẹp trai vầy được chết dưới tay anh tụi em cũng cam lòng à_nó cười nháy mắt nói làm ặt Khánh đã đỏ giờ còn đỏ hơn đơ toàn tập.
– Phì….hahahaha_nhìn vẻ mặt Khánh khi bị nó chêu làm 3 nàng phì cười.
– Thôi, Bi em đừng chêu nó nữa hồn nó bay lên 9 tầng mây về không kịp đâu_Băng Băng giải vây cho Khánh.
– Hì không về kịp thì phi máy bay lên đón_nó nói
– Mày có phi máy bay giấy thì có ý_Suny nói.
– Thôi không đùa nữa vào việc chính đi. Em tính thế nào Bi?_Băng Băng hỏi
– Em mún chị với anh Khánh đóng với em 1 vở kịch_nó ngồi nhìn ly rượu nói.
– OK chị pít thể nào em cũng có trò mà_Băng Băng đồng tình.
Nó hớp 1 hụm rượu nhếc mép cười khẩy.
Bun và Bin học xong xuống lớp nó thì chẳng thấy tụi nó đâu.
– Bin, Suny, Zumy từ lúc ra chơi thì không thấy vào lớp học nữa rùi_My nói khi thấy Bun và Bin đứng ngoài cửa.
– Hả?_2 chàng đồng thanh rồi chạy 1 mạch về ký túc thấy hắn đang ngồi ăn piza hút sữa thì vội vàng hỏi.
– Bi không về đây à?_Bun hỏi
– Không đã về đâu?_hắn ngơ ngác.
– Đi đâu mà bỏ 2 tiết cuối mà cũng không về đây?_Bin nói
– Cái gì? Gọi điện thử xem._)hắn hốt hoảng nói rồi tìm điện thoại gọi cho nó.
Nó sau khi bàn kế hoạch với Khánh và Băng Băng xong thì cùng Băng Băng đi mua sắm.
– Con tắc kè màu xanh màu đỏ, em mang về em nấu cari…_chuông điện thoại của Zumy
– Cái tay, cái tay, cái tay bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân, vớ được cái đầu…._chuông điện thoại của Suny vang lên
– Ai mắt kính, ai giày độn hông, cần chi cái đôi mắt kính vì đôi mắt đã tinh anh….._chuông điện thoại của nó
– Bun gọi_Zumy móc điện thoại ra nói.
– Bin gọi_Suny nói
– Tụi mày nghe máy đi bảo tụi mình đi chơi ấy ổng khỏi lo_nó nói. Thế là 2 nhỏ nghe điện thoại.
– Sao em không nghe điện thoại?_Băng Băng thắc mắc hỏi
– Em không mún nghe_nó bùn bùn nói. Băng Băng cũng không nói gì thêm. Xong tụi nó lại tiếp tục mua sắm rồi đi làm tóc đánh móng chân…..chơi chán chê rồi đi ăn gần tối tụi nó mới mò về.
– Tới đây thôi chị, chị cầm đồ giúp bọn em mang về nhà anh Bun nhé tụi em trèo tường khó mang vào lắm_nó nói
– Được rồi cẩn thân đấy nhé gặp lại sau bye_Băng Băng nhắc nhở
– Vâng bye chị_3 nhỏ cầm túi đựng đồng phục trường vẫy tay chào Băng Băng rồi đi ra chỗ lúc sáng trèo
– 2 Đứa mày đẩy tao lên trước thám thính rùi tụi mày lên sau nha._nó nói rồi 2 nhỏ đẩy nó lên bám vào thành tường.
– Đưa tay đây?_nó nói nhỏ. Nhờ sự giúp đỡ của nó cuối cùng 2 nhỏ cũng lên được tụi nó bám cây trèo xuống. Đi thẳng về ký túc xá.
– Ui chết rùi mày ơi đèn phòng mình sáng chắc 3 ổng trong đó nãy Bin quát tao về tao không về giờ sao?_Suny lo lắng
– Đi xem thế nào rồi tính típ._nó nói rồi tụi nó lẩn lẩn về phòng ngó đầu vào không có ai tụi nó thở phào phi vào ghi vào 1 tờ giấy
” Chủ phòng đã ngủ, xin đừng làm phiền
” rồi dán cánh cửa đóng sầm cửa lại.
– May thế ông ý mà có đây chắc tao chết mất._Suny thở phào.
– Chắc tao cũng giống mày quá_Zumy rùng mình
– Hề hề mỗi tao là không sao_nó đắc trí cười.
– Giỏi quá ha_Bun và Bin đứng cửa nhà tắm đồng thanh
– Chuyện_3 nhỏ đồng thanh chợt thấy gì không đứng 3 nhỏ ngẩng mặt lên nhìn về phía nhà tắm mắt trợn tròn khinh ngạc.
– Sao….sao….anh lại…._Suny lắp bắp chỉ Bin.
– Sao? gặp anh vợ không vui à_Bin cời cười nói.
– À không không phải như thế ui gần ngày không gặp em nhớ chồng quá à_Suny phản bác phi 1 mạch đến chỗ Bin nịnh nọt làm cho nó và Zumy cười ha hả.
– Thế à? Anh cũng nhớ vợ quá cơ tụi mình đi hằn huyên tâm sự sau bao nhiu tiếng xa cách chứ nhỉ_Bin nói rồi lôi Suny đi mặc cho con bé mặt nhăn như *** khỉ.
– Vợ còn cười được nữa à đi_Bun nói rồi lôi Zumy đi.
– Cứu tao hix hix_Zumy cầu cứu.
– Hazz. Tại hạ xin chia bùn_nó thở dài lắc đầu rồi cười sằng sặc.
– Em đã đi đâu_hắn hỏi. Nó giật mình thôi cười giờ nó mới để ý đến hắn cũng có mặt.
– Chả liên quan_nói rồi nó ra tủ lấy quần áo đi tắm. Nó vừa đóng cửa nhà tắm đang định cởi áo thì hắn xông vào ôm chầm lấy nó hun tới tấp lên môi nó. Nó chống cự nhưng không được đành để im sau n phút sau nó cảm tưởng không thể thở được nữa thì hắn buông nó ra nó thở hổn hển chưa bao giờ nó lại thấy cần không khí như bây giờ.
– Đây là hình phạt khi em để người khác lo lắng._Hắn vừa thở vừa nói rồi đóng cửa đi ra.
– Tên điên_nó chủi rồi chốt cửa nhà tắm vào tắm típ.
Hắn tức lắm gọi điện thì nó không nghe máy về hỏi thì nó nói chả liên quan hắn lo lắng cho nó mà nó cứ dửng dưng như không ý.
Nó tắm xong ra ngoài thì không thấy hắn đâu chắc đi về rồi. Thật ra nó cũng đã hết giận hắn rồi nhưng nó là con gái phải làm cao tý chứ nên nó vẫn tỏ thái độ vậy. Nó lên giường đi ngủ.
Tại phòng của Ân.
– Reng….reng…_chuông điện thoại của Ân reo lên
– Sao? Thế nào….tốt….xong việc mày sẽ có 500 triệu mai được về phép tụi nó sẽ trượt ván về 1 mình tụi mày cứ thế mà hành động_Ân nói chuyện điện thoại xong nhếch mép cười cay độc.
– Nguyễn Hoàng Thiên Anh mày đừng trách tao_Ân nói
– Sao? Thằng đó dồng ý rồi à?_Vân hỏi
– Ừm 500 triệu 1 món lớn như vậy rễ gì nó bỏ qua tao pít tính nó mà, giải quyết mấy con nhỏ xong là tuy thuộc vào chúng mày đấy liệu mà làm cho tốt_Ân mỉa mai. Thảo không nói gì trong lòng nhỏ không mún hại tụi nó.
Sáng hum sau tụi nó xuống dưới căn tin thì gặp Thảo
– Mình gặp bạn 1 lát được không?_Thảo e dè hỏi nó. Nó cũng vui vẻ bảo 2 nhỏ kia đi trước rồi đi theo Thảo ra sau trường.
– Hum nay mấy bạn đi về với Bun được không?_Thảo e dè hỏi làm nó hơi giật mình chẳng phải Thảo chơi cùng Ân sao đáng lẽ phải mún bọn nó về 1 mình chứ.
– Sao vậy?_nó hỏi
– À không mình chỉ sợ mấy bạn đi về mình nguy hiểm thôi, thôi mình đi trước đây chào bạn_Thảo nói rồi bỏ đi lun. Nó khẽ mỉm cười rồi xuống căn tin.
– Sao? Nhỏ đấy nói gì vậy?_Suny và Zumy đồng thanh
– Nhỏ ấy mún hum nay tụi mình về chung với Bun_nó trả lời
– Sao lại thế?_Suny ngạc nhiên hỏi
– Chẳng phải tụi nó mún khử mình sao?_Zumy thắc mắc
– Chắc trong số đó không có nhỏ đó_nó nói
– Xem ra nhỏ vẫn là nười tốt._Zumy phán
– Ừm tao cũng nghĩ vậy_nó và Suny gật gù.
Tan học trên đường về đúng như dự tính tụi nó bị chuốc thuốc mê bắt đi đua đến 1 nhà hoang cũ.
Tụi hắn về đến nhà thì gặp Băng Băng:
– Chị! Chị đến khi nào vậy? Bi đâu?_Bun mừng rỡ khi nhìn thấy Băng Băng nhưng không thấy nó đâu thắc mắc hỏi.
– Chị mới đến, Em là Kin?_Băng Băng nói rồi quay xang hắn
– Vâng sao chị pít nó là Kin còn thằng này là Bin_Bun ngạc nhiên
– Ừm mấy đứa đi theo chị_Băng Băng nói rồi đi ra cửa
– Đi đâu thế chị?_Bun chạy theo hỏi
– Đi xem kịch_Băng Băng nói rồi lên xe
– Kịch_3 chàng nhìn nhau rồi cũng lên xe. Tới nơi Băng Băng và tụi hắn xuống xe 1 thằng con trai cúi đầu kính cẩn.
– Chị hai.
– Sao rồi.
– Mọi người đang ở trong đấy ạ.
– Được rồi 3 em đứng ngoài nghe nhé._Băng Băng phẩy tay nói rồi quay xang tụi hắn nói xong đi vào. Tụi hắn đứng ngoài nghe.
Tụi nó bị trói vứt ở dưới đất. Băng Băng bước vào. tất cả cúi chào trừ Thiên Ân
– Ào_1 chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt tụi nó. Tụi nó tỉnh dậy
– Tỉnh dậy rồi hả?_Ân nói
– Thiên Ân sao tụi tui lại ở đây đây là đâu_nó lo lắng hỏi
– Vì tao bắt bọn mày đến đây_Ân nói
– Nhưng tại sao chứ_nó hỏi lại
– Vì mày không nghe lời tao nên tụi mày phải chịu_Ân chu chéo
– Lại là vì Kin sao?_Nó hỏi
– Đúng vì mày không chịu rời xa anh Kin không nghe lời tao cảnh cáo_Ân khẳng định
– Cô có yêu anh Kin không_Nó yếu ớt hỏi.
– Yêu ư. Tao yêu chứ anh ý đẹp trai vậy mà. Nhưng tao yêu tiền của hắn hơn, vì hắn mà chị tao phải chết mày bít không?_Ân quát
– Cô mún trả thù ư?_nó hỏi lại
– Đúng tao mún trả thù nhưng vì may tất cả là vì mày mà kế hoạch của tao khó thực hiện được nên giờ mày phải biến mất. Nhân đây tao cũng nói lun ày bít việc mày mất dây truyền cũng do tao sai người làm nhưng tiếc thật nhỏ đấy làm ăn chẳng ra gì nên bị Kin phát hiện, việc mày bị nhốt trên phòng cũng do tao làm, chuyện Kin hiểu lầm mày tát tao cũng là do tao kêu Kin xuống rồi cố tình tự tát mình để hắn nghĩ xấu về mày, chuyện chậu hoa rơi gần trúng đầu mày cũng là do tao ném, mày cũng may thật bao nhiu lần không chết, chuyện ở hồ bơi cũng là do tao thấy Kin ra nên mới bỏ tay mày ra và tự ngã xuống. Sao sau pao nhiu lần như thế Kin vẫn lun bảo vệ tao đấy thôi. Tao đã nói với mày rồi thứ con nít mô côi như mày không hợp với anh Kin đâu._Ân mỉa mai.
– Đáng thương_nó lạnh lùng nói.
– Chat…mày nói gì_Ân nóng máu tát cho nó 1 phát khiến ai cũng giật mình. Băng Băng nhìn Ân bằng ánh mắt đầy tức giân, Khánh cũng vậy.
– Tao nói mày đáng thương bao nhiu lần hại tao mà tao không chết nên giờ mày mới thuê người khử tao. Trước khi mày khử thì mày nói hết sự thật để tao chết không nhắm mắt chứ gì?_nó bình thản nói.
– Đúng xem ra mày cũng thông minh_Ân mỉa mai.
– Không giám sao bằng mày được mày thông minh tới nỗi thue người nhà tao khử tao_nó nhếch mép cười
– Mày…mày…nói vậy là…là…ý gì_Ân lắp bắp.
– Cởi trói cho em_Nó nhìn Khánh nói. Khánh lon ton ra cởi trói cho nó và 2 nhỏ.
– Như này là như nào?_Ân ngỡ ngàng hỏi.
– Chưa hiểu hả cưng vậy chị cho hiểu nhé. Vào đi_Băng Băng lạnh lùng nói.
Hắn đứng ngoài nghe từng lời Ân nói ngỡ ngàng, thất vọng, hối hận, tất cả là tại hắn sao tại hắn mà bao nhiu lần nó bị Ân hại. Tại sao nó lại không nói với hắn để hắn cứ hiểu lầm nó vậy chứ. Đau, người con gái hắn iu vì hắn mà chịu bao nhiu nguy hiểm mà hắn lạ trách nó mắng nó nữa chứ. Bin nghe Ân kể những lần hại nó mà máu sôi lên sùng sục cô ta thật to gan giám hại bảo bối của anh như vậy anh cũng giận hắn lắm vì hắn mà Bi phải chịu bao nhiu nguy hiểm. Bin ngỡ ngàng không ngờ người con gái ngây thơ hiền lành mà lại ác độc đến như vậy bao nhiu lần hại tụi nó thế Bi tuy không phải là em gái ruột của anh nhưng anh cũng rất thương nó không thể tha thứ cho cô ta được. Tụi hắn đứng ngoài nghe Băng Băng gọi đẩy cửa đi vào mặt ại nấy đều xám xịt.
– Anh….anh….Kin sao anh lại….huhu anh Kin tụi nó bắt em đến đây em sợ lắm._Ân ngỡ ngàng nhìn hắn rồi chạy lại khóc lóc.
– HAHAHAHAHAHAHA_Tụi nó lăn ra cười
– Ân ơi mày bít tao nhịn cười nãy giờ khổ sở lắm không mà bây giờ mày còn làm trò hề nữa hahaha_Suny cười rách miệng
– Mắc cười chết đi được hahaha_Zumy nói.
– Cô thôi ngay đi cô còn không bít nhục à_Hắn trừng mắt quát Ân
– Anh….em…_Ân run sợ
– Bao lâu nay tôi coi cô như em gái đối sử tử tế với cô tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy_hắn bức xúc nói
– Anh…em xin lỗi…huhu…em pít sai rồi…huhu_Ân khóc lóc ôm chặt tay nó.
– Hazz thôi mày ơi tao không mún thấy nước mắt cá sấu đâu mình đi thôi chị Băng Băng đi thôi chị hết kịch rồi còn ở lại làm gì_nó nói rồi kéo Băng Băng đi .
– Bi_hắn gọi nó nó mặc kệ cứ thế đi.
– Nể tình chị gái cô tôi tha cho cô đừng bao giờ để tôi gặp lại cô lần nào nữa_hắn quát lên đầy căm phẫn rồi di ra.
– Xin lỗi Kin mày co thể tha nhưng tao thì không_Bun bấy giờ mới lên tiếng.
– Tao cũng vậy_Bin nói
– Tùy bọn mày tao không ý kiến_hắn nói.
– Anh Bun, Anh Bin em xin anh…huhu…tha cho em…_Ân hoảng hốt khóc lóc rồi quay xang cầu cứu Khánh. – Khánh em xin bọn họ tha cho chị đi. chị cin em đấy …huhuhuhu.
– Anh Bun, anh Bin…_Khánh thấy Ân khóc lóc quỳ xuống xin cũng hơi mủi lòng
– Được tội chết có thể tha_Bun nói.
– Em cám ơn….em cám ơn….huhuhu_Ân rối rít
– Cát đứt gân tay gân chân cô ta cho tôi_Bin ra lệnh cho đàn em Away ( vì Băng Băng là bang chủ Away nên bạch hổ và Away là đồng minh thay nhau quản lý các vũ trường đàn em của Away cũng nghe lời tụi hắn lắm.)
– Ơ anh Bun bảo tha cho em mà huk huk.._Ân ngơ ngác
– Tôi nói tha tội chết chứ đâu có nói là thả cô đi_Bun lạnh lùng rồi đi ra ngoài.
– Còn không mau làm?_Bin quát
– Dạ_người Away đồng thanh giữ lấy nhỏ rồi cắt đứt gân tay gân chân.
– Hazz động vào ai không động lại động vào em gái bang chủ làm chi_Khánh thở dài rồi theo Bin đi ra mặc cho tiếng van xin la hét của Ân.
Nó kéo Băng Băng ra ngoài vào trong xe Băng Băng hỏi
– Chị không ngờ em bị con nhỏ đó hại nhìu như vậy? Mà em có sao không?
– Hì không sao đâu chị em cũng chưa bị gì mà cô ta cũng gặp quả báo rồi anh Bun anh ý không tha cho cô ta đâu.
– Ừm chị bít là vậy nên chị mới theo em ra đây không chị đã xử đẹp cô ta rồi.
– Hì giờ đi chơi đâu chị?_Suny hỏi.
– Giờ chị đưa bọn em về nhà rồi chị phải đi Thụy Sĩ liền.
– Ơ sao chị đi sớm thế không ở lại chơi với tụi em à_3 nhỏ nhăn mặt
– Vì 3 cô công chúa chị phải hủy mấy cuộc hẹn bên Mĩ để về đây gấp giờ chị phải đi thôi
– Nhưng tụi em không mún chị đi_3 nhỏ xụ mặt.
– Ngoàn tại chị về gấp nên không sắp xếp được công việc khi nào chị sắp xếp được chị về với tụi em chịu hem?
– Chị hứa đó nha ngoắc tay nào_nó nói rồi đưa ngón tay út nhỏ xinh ra ngoắc tay chị làm 3 người phì cười.
– Mày mấy tủi oy Bi_Suny hỏi.
– Tao 17_nó trả lời
– Thế mà tao cứ tưởng mày là con nít 5 tủi cơ_Zumy cười nói
– Xí kệ tao về thôi chị_nó hất mặt. Băng Băng chở tụi nó về rùi phi thẳng ra sân bay.
Tụi nó về nhà đi tắm rồi xuống lầu vừa xem ti vi vừa ăn bim bim.
Hắn ra ngoài không thấy nó đâu vội gọi người mang xe đến rồi cùng Bin với Bun về nhà. Nhìn thấy nó ăn bim bim xem phim cười vui vẻ hắn thở phào nãy giờ cứ sợ nó đi đâu. Vừa nhìn thấy hắn bước vào nó ngừng cười ôm mấy gói bim bim lên trên phòng. Hắn nhìn theo nó mặt bùn rười rượi. Hắn ngồi xuống ghế đối diện Zumy, Suny, Bin, Bun
– 2 em đã bít hết chuyện Ân hại Bi?_hắn hỏi
– Không hẳn_Suny bình thản trả lời.
– Là sao?_hắn nheo mắt.
– Chỉ bít chuyện Ân tự tát mình oy đổ lỗi cho Bi, và chuyện ở hồ bơi là do co ta tự ngã._Zumy trả lời.
– Còn mấy chuyện kia thì không pít chỉ nghi ngờ thôi._Suny nói.
– Sao em/vợ không nói với anh_3 chàng đồng thanh
– Kin. Tụi em nói liệu anh có tin không?_Suny nheo mắt nhìn hắn
– Còn 2 anh tụi em không nói là vì Bi không cho nói Bi bảo để xem cô ta định dở trò gì ai ngờ cô ta thue người khử_Zumy giải thích.
– Nếu đợt này người cô ta thuê không phải người của Away thì chắc giờ tụi em đang nằm quan tài_Suny nói.
– Tụi em có giận anh không?_hắn bùn thiu hỏi hắn thật sự rất hối hận Suny nói đứng nếu không phải người của Away thì tụi nó đã….
– Nói không giận thì là nói dối_Suny nói
– Nhưng tụi em cũng thông cảm cho anh, anh cũng là người bị hại._Zumy nói.
– Nhưng mà em cũng tức lắm hum em tát nhỏ đó là tại nó nói Bi là loại mồ côi mẹ không có người dạy dỗ nên không pít nghe lời để cô ta thay mặt mẹ Bi dạy Bi, thế mà anh còn bênh nhỏ Bin còn mắng em chứ_Suny nói rồi quắc mắt nhìn Bin khiến mặt Bin méo sẹo.
– CÁI GÌ? CÔ TA GIÁM NÓI BI NHƯ VẬY Á_Bun hét lên
– Vâng thế em mới điên lên cho cô ta 1 bạt tai_Suny khẳng định.
– Kin tao đã nói với mày rồi mà mày không tin em tao nó không phải là loại người như vậy, tuy nó hơi trẻ con nhưng nó không kiêu căng chảnh chọe thù vặt người khác_Bun bức xúc nói.
– Tao xin lỗi là tao hại Bi, tao không tin cô ấy_hắn đau khổ nói.
– Thôi chuyện qua rồi dù sao nó cũng không bị sao cứ coi như đây là bài học cho anh nhớ_Zumy nói
– Quan trọng bây giờ là nó đang giận anh lắm bây giờ anh phải làm gì cho nó hết giận đi chứ cứ có mặt anh thì lại không có mặt nó, có mặt nó lại không có mặt anh thế này thì bùn lắm._Suny nói.
– Anh không pít mình nên làm gì bây giờ nữa_Hắn đau khổ.
– Để nghĩ coi_Suny vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ.
– A coa cách rồi_Zumy reo lên
– Cách gì?_cả bọn đồng thanh mắt sáng hơn đèn pha ô tô.
– Lại đây_Zumy ngoắc tay. 5 cái đầu chụm vào nhau thì thào.
– Em chỉ nghĩ ra cách đấy thôi còn thực hiện thế nào là tùy anh_Zumy nói.
– Ừm hì cám ơn em nhé thôi anh lên phòng đây_hắn cười toe hí hửng
– Vợ cũng lắm trò ha_Bun nói
– Chơi cùng Bi riết nên bị nhiễm chút đỉnh hì_Zumy cười cười.
Hắn đi lên phòng nó, nó đang ăn bim bim đọc truyện nghe thấy tiếng bước chân vội kéo chăn trả vờ ngủ. Hắn mở cửa phòng nó thấy nó đã ngủ hắn nhẹ nhàng bước nến nhồi cạnh nó. Má nó vừa nãy bị Ân tát vẫn còn sưng sưng. Hắn xót xa vuốt ve má nó nói.
– Vợ có đau lắm không anh xin lỗi là tại anh đã hại vợ chịu tủi nhục khổ sở. Tại anh không tin vợ mà thành ra thế này. Anh hối hận lắm, giờ anh phải làm gì để vợ tha thứ cho anh đây._hắn thấy thương nó quá sao nó phải chịu đựng mà không nói với hắn 1 lời nào chứ. Hắn khẽ dặt nụ hôn lên má, lên trán, lên môi nó đắp chăn cho nó cản thận rồi đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra nó mở mắt nhìn về phía cánh cửa khẽ mỉm cười nhẹ rồi kéo chăn ngủ.