Đọc truyện Đó Là, Yêu – Chương 21: Tình yêu, không thuận buồm xuôi gió
Trên con đường tình yêu, không có thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không phải không có đường để đi.
Nếu như bạn cho rằng tình yêu của bạn đã đến mức không còn đường để đi, như vậy, thỉnh cầu bạn đừng đổ lỗi cho “tình yêu” mỏng manh. Là các bạn không tận lực đi tìm lối đi khác.
*Action 1
Mỗi bậc cha mẹ đều toàn tâm toàn ý yêu con cái của họ. Bọn họ xem bạn như báu vật dù cho bạn đã trưởng thành, bọn họ phản đối bạn với người bạn yêu ở cùng một chỗ, chẳng qua là bởi vì ở trong mắt họ, bạn đáng giá được một người tốt che chở, được một người quý trọng, suốt đời cũng không thay đổi tình yêu dành cho bạn!
Dưa vào tình yêu lớn lao này, khi mẹ tôi nghe nói tôi yêu đương với một tiểu nam sinh hai mươi tuổi, còn đến mức ở cùng với nhau, không nghĩ cũng biết, kết quả có bao nhiêu nặng nề.
Kỳ nghỉ về nhà, tôi bị mẹ mắng khéo không hết da. “Từ nhỏ con đã thiếu mắt nhìn người, cho tới bây giờ. . . càng thiếu. Cậu ta là đán ông, chơi đùa một chút không sao cả. Con là con gái, con chơi đùa nổi sao?”
Tôi nói: “Anh ấy nghiêm túc với con mà.”
“Nghiêm túc. Bây giờ nghiêm túc, sau này còn có thể nghiêm túc sao?”
” . . . “
Sau đó, rốt cuộc tôi bị mẹ phán cho không thể chịu đựng nỗi, bỏ lại một câu trước khi bước ra cửa: “Dù sao người con thích chính là anh ấy, con với anh ấy đã sống chung với nhau rồi.”
*Action 2
Ngày hôm sau, chị họ tôi nghe nói tôi yêu đương với một tiểu nam sinh, cũng đến tận tình khuyên bảo tôi: “Tâm Tâm à, chị thật không hiểu em suy nghĩ thế nào. Đàn ông ngày nay khi yêu thì thề non hẹn biển, thời điểm bỏ rơi em sẽ không quay đầu lại. Em không phải hai mươi tuổi, em đã hai mươi ba rồi, em có từng nghĩ tới hay không, ngộ nhỡ vài năm sau hắn không nhớ em, em có muốn tìm một người đàn ông thích hợp cũng khó như lên trời.”
Tôi gật đầu, tôi có nghĩ tới, mỗi ngày đều nghĩ, nằm mơ cũng nghĩ, cho nên tôi vô cùng sợ hãi vài năm sau hắn sẽ chán ghét tôi, không muốn tôi nữa.
Tôi nói: “Chị họ, mặc kệ tương lai ra sao, bây giờ em không muốn xa anh ấy.”
Chị họ: ” . . . “
Dì Năm của tôi rất có tiếng nói chung, dì nhỏ, thím, cô cô, còn có tiểu thúc. Bọn họ nghe nói tôi yêu đương với tiểu nam sinh hai mươi tuổi, liền thay phiên nhau đến khuyên bảo tôi.
Tôi hiểu rõ, họ yêu tôi, thương tôi, nên mới không muốn tôi đi nhầm đường, không muốn tôi có một ngày nào đó bị đàn ông tổn thương mình đầy thương tích mới hiểu được bản thân luc trước ngu ngốc đến nhường nào.
Nhưng tôi cố tình hết lần này đến lần khác ngu ngốc, biết rõ đây là một vàn bài nguy hiểm, đã thua bởi tuổi già hạnh phúc của tôi, nhưng tôi vẫn nguyện ý đánh cược một lần. . .
Bạn học tiểu Trình gọi điện cho tôi, nghe ra được tâm trạng không tốt, hỏi tôi lý do vì sao không vui.
Tôi nói cho hắn biết: “Bởi vì ngoại trừ em, tất cả mọi người đều cho rằng anh và em không thể có kết quả.”
Hắn cười nói: “Không phải mọi người, còn có anh!”
” . . . “
Cúp điện thoại, hắn gửi đến cho tôi một ca khúc, bài của Lương Tịnh Như.
Tôi hiểu, đó là hắn luôn nghĩ cho tôi, cho nên tôi luôn luôn nghe: “Yêu thục sự cần phải có dũng khí, để đối mặt với những lời đồn đại vô căn cứ, chỉ cần một ánh mắt kiên định của anh, tình yêu của em còn có ý nghĩa. . . Chúng ta đều cần dũng khí để tin tưởng vào tương lai có nhau. . . “
Đoạn gian nan khó khăn kia, mỗi lần tôi thiếu kiên quyết, sẽ tìm bài hát này mở nghe mấy lần, nháy mắt bề ngoài đã lấy lại dũng khí.
*Action 3
Không lâu sau, tôi nghe nói ba chồng mẹ chồng đã nghe nói tôi với con trai của họ có quan hệ “bất chính”.
Bọn họ nói chuyện với bạn học tiểu Trình hơn một giờ đồng hồ.
Tôi không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy hắn cầm điện thoại đầu mày nhíu chặt, lặng im.
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi hỏi hắn: “Ba mẹ anh nói thế nào? Có phải lại phản đối chúng ta sống chung không?”
Hắn nói: “Không, bọn họ chẳng qua là tùy tiện hỏi thăm vậy thôi.”
Tùy tiện hỏi, vậy sao hắn lại cau mày chặt như vậy?
Tôi không tin: “Bọn họ không nói gì khác sao?”
“Ba anh nói: tiêu hết ba nhiêu tiền cho bạn gái, ngày mai ba ra ngân hàng chuyển ho ít tiền.”
Tôi đương nhiên không tin, chỉ là bạn học tiểu Trình nói lừa dụ cho tôi vui, ai ngờ ngày hôm sau bạn học tiểu Trình vừa nhìn, thấy con số trong tài khoản tăng lên!
Ngôn tình tiểu thuyết quả nhiên là nghệ thuật! Trên thực tế, làm gì có cha mẹ nào cắt đứt quan hệ ruột thịt máu mủ!
*Action 4
Đêm đông yên tĩnh, tôi ngồi một mình trong phòng như hầm băng, máy tính liên tục phát bài :
“Rốt cuộc cũng phải đưa ra cái quyết định này, người ta nói thế nào em không quan tâm, chỉ cần anh khẳng định như vậy, cho dù là chân trời góc biển hay bất cứ nơi đâu em nguyện ý đi theo anh…”
Gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, từng đợt rét thấu xương. Tôi nhìn lò sưởi, nghĩ đến tiền điện tháng trước, đành nhịn!
Tôi lấy cái ga giường cũ cát thành thất linh bát lạc, chăn kín cửa sổ, nhưng vẫn ngăn không được không khí lạnh bức người ở bên ngoài.
Tôi mở tủ quần áo ra, muốn mặc thêm vài bộ quần áo nữa, ngoài ý muốn nhìn thấy bộ trang phục hai ngày trước đi dạo phố tôi nhìn thấy rất thích. . .
Từ khi lên Đại học, tôi có một thói quen đặc biệt ngược đãi bản thân, mỗi lần tôi không muốn học, muốn sa đọa đi chơi đâu đó một thời gain, tôi sẽ đi dạo phố.
Đặc biệt thích môi trường xinh đẹp, giá cả hàng hóa vượt ra ngoài khả năng tài chính của tôi.
Bởi vì một lần trông thấy tôi yêu thích cái váy kia, trang sức kia, đồ trang điểm kia, tôi đều có động lực học mãnh liệt. Sau khi trở về ít nhất có thể chuyên tâm đọc sách một tháng.
Thói quen khích lệ tốt của tôi đây gặp phải bạn học tiểu Trình. . . Ôi! Bi kịch rồi!
Hai ngày trước, tôi phát hiện bạn học tiểu Trình quá mức trầm mê ôn nhu, không nhớ bài vở, tôi quyết định cùng hắn đi cảm thụ khích lệ. Tôi nhìn thấy quần áo trên người người mẫu vô cùng xinh đẹp, tôi vô cùng thích, nhịn không được thử một chút.
Hắn nhìn ra tôi rất thích: “Trang phục rất hợp với em, thích thì mua đi.”
Tôi liếc mắt nhìn nhãn hiệu, liền kéo hắn bước đi.
“Rất đắt sao?”
“Em muốn về học thất tốt, chờ sau này em kiếm được tiền rồi, lại đến mua nó.”
Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, nào ngờ . . . hắn lại mua.
. . . . .
*Action 5
Bạn học tiểu Trình tan tầm trở về, thấy tôi mặc quần áo mới ngồi trên giường xoa xoa tay, lập tức mở hệ thống sưởi lên, nắm tay tôi đang lạnh cóng ôm vào lòng.
Hắn hỏi tôi: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh.” Tôi chỉ chỉ quần áo trên người, “Anh mua nó lúc nào vậy?”
Hắn thuận miệng đáp: “Buổi trưa được lãnh lương anh đi mua, quay về không thấy em ở nhà nên treo trong tủ quần áo.”
“Nhưng mà. . . nó rất đắt.”
Hắn cười nói: “Anh nói rồi, tiền có rất nhiều cơ hội để kiếm, cơ hội lấy lòng người yêu không có bao nhiêu.”
Hắn từng nói sao? Tôi chẳng nhớ gì cả, trí nhớ của hắn bao giờ cũng tốt như vậy!
*Action 6
Tôi mặc trang phục thích nhất, dựa vào người bạn trai thích nhất.
Đó là tôi đã từng trải qua mùa đông lạnh lẽo nhất, cũng là mùa đông ấm áp nhất!
Hắn ôm lấy tôi, đề nghị: “Chúng ta cùng thi nghiên cứu đi!”
“Thi nghiên cứu?” Thi vào trung học khiến tôi trong lòng vẫn còn sợ hãi, quả thực để lại cho tôi bóng ma tâ lý, cái gì cũng không muốn thi lại.
“Nếu như chúng ta cùng thi đậu nghiên cứu sinh, cha mẹ của chúng ta có thể thay đổi định kiến.”
Ba tôi đã từng ám chỉ tôi: “Làm việc không như đọc sách, xã hội rất phức tạp, va chạm với nhiều người rồi, đều sẽ thay đổi ít nhiều tâm tính ban đầu. Các con nếu như có thể ở lại trường học, quan hệ không chừng lại ổn định hơn.”
Tôi có chút do dự: “Nhưng mà em đây rất ngốc, thi chắc không đậu nổi đâu!”
“Yên tâm, còn có anh!” Hắn cười hôn lên mặt tôi, “Em không muốn tiếp tục làm bạn học của anh nữa sao?”
“Muốn!”
“Chờ anh hoàn thành công việc, rồi sẽ thi nghiên cứu sinh với em!”
“Được!”
Hai tháng sau, hắn bỏ việc chuyên tâm giúp tôi ôn tập, từ đó về sau, tôi bước lên đường thi nghiên cứu không đường về.
*Action 7
Vì thời kì nghiên cứu sinh, trí nhớ của tôi rất bi thảm, cũng là khoảng thời gain ấm áp nhất.
Mỗi ngày, chúng tôi đều mặc kệ gió mưa mà đến phòng tự học học, phấn đấu làm hết đống bài tập chất cao thành núi, mãi đến khuya khi trăng lên đầu óc váng vất mới quay trở về. Tôi dựa vào hai người Cậu bé bút chì nhỏ và Cậu bé bút chì lớn, mệt mỏi không muốn động đậy, hắn lại nấu một chậu nước nóng, bưng tới cho tôi. . .
Tôi nhìn mặt mũi dịu dàng của hắn, tôi hỏi: “Vì anh mệt mỏi cũng đáng!”
Mặc dù nói như vậy, đối mặt với rất nhiều tài liệu ôn thi nghiên cứu, tôi thực sự khăng khăng không muốn xuống, tôi nản lòng nói với hắn: “Em không muốn thi, căn bản là thi không đậu. . . Vì sao em lại phải lãng phí thời gian không thể yêu đương như vậy?”
Mỗi lần như vậy, bạn học tiểu Trình đều sẽ nói cùng một câu với tôi: “Có một số việc, em kiên trì, không nhất định có khả năng thành công, nhưng em không kiên trì, em sẽ nhất định thất bại. . . Cho dù thất bại, em hi vọng em thất bại thì nói một câu: Em đã từng cố gắng, em không hối hận! hay nói câu: Nếu như lúc đó em cố gắng nỗ lực một chút, có lẽ kết quả đã không như vậy. . . “
Tôi cắn chặt răng, cầm sách lên tiếp tục xem.
Tôi không phải vì việc nhất định thi nghiên cứu sinh, tôi chỉ nghĩ một ngày nào đó có thể thản nhiên nói với bản thân một câu — tôi đã cố gắng hết sức, tôi không nuối tiếc!
*Action 8
Về việc thi tiếng Anh cấp bốn lần thứ n tôi vẫn không qua, bị cuốn sách tiếng anh giày vò đến bi thảm, không nghĩ cũng có thể biết.
Còn hắn, bị đầu óc ngu dốt của tôi làm cho te tua thê thảm, không muốn cũng biết. Nhưng tính khí hắn bao giờ cũng nhẫn nại, dạy tôi lĩnh hội những ngữ pháp khó hiểu, dạy tôi cách nhớ kĩ các từ vựng tiếng Anh khô khan.
Nửa đêm trước khi ngủ, hắn lại lật sách chính trị ra, nói một chút lý luận tiên tiến cho tôi, cùng tôi thảo luận chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm.
Sáng sớm tỉnh lại, hắn đều khảo tôi mấy từ vựng tiếng anh, vì bị hắn khnh bỉ, tôi không thể không liều mạng nhỏ học hết đống từ vựng khô khan đó.
Mỗi lần tôi không chịu nổi áp lực, muốn từ bỏ, hắn đều sẽ theo tôi đi dọc hành lang vừa đi vừa chạy, vì tôi miêu tả quãng thời gian đẹp nhất chính là thời học sinh: “Chúng ta cùng nhau thi đậu nghiên cứu sinh, chúng ta lại trở thành bạn học, chúng ta cùng lên lớp, cùng đến nhà ăn ăn cơm, em còn có thể đến sân thể dục xem anh đá cầu, cho em làm cổ động viên. . .”
Để đạt được khao khát đó, tôi sẽ phải có nghị lực tăng gấp trăm lần để tiếp tục học.
Còn nữa, mỗi lần tôi tinh bì lực tẫn, hắn đều sẽ dẫn tôi đi ăn món thịt nướng tôi thích nhất, giữa mùi thịt mù mịt, hắn hứa với tôi: “Sau này thi đậu nghiên cứu sinh, mỗi ngày anh đều dẫn em đến chỗ này ăn thịt nướng. . .”
Tôi cười cười cầm tay hắn: “Đừng quên những gì anh đã hứa với em.”
“Em nên tin tưởng vào trí nhớ của anh.”
Khi đó, hắn là động lực lớn nhất của tôi, là mong ước tương lai sau này của tôi. . .
*Action 9
Cuộc thi nghiên cứu sinh kết thúc, tôi lo lắng chờ đợi kết quả đạt được.
Chúng tôi đều thi đậu. Tôi thi được mấy phần cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hắn đạt được điểm số không giống người, đạt điểm tuyệt đối, có thể trực tiếp học lên thạc sĩ.
Thời điểm cha mẹ nghe tin đạt được thành tích phi thường đó, tỏ rõ thái độ sùng bái, hoàn toàn bình tĩnh.
Ba tôi còn tâm sự với tôi một phen, nội dung chính là ý nghĩ đề xuất tôi: “Các con cùng nhau học thạc sĩ đi, tình cảm ở trường tương đối ổn định.”
Suy nghĩ lo lắng của ba tôi mặn hơn nhiều so với đứa ăn toàn cơm như tôi, tối đó tôi gọi điện cho bạn học tiểu Trình: “Anh học thạc sĩ đi, em cũng thi tiến sĩ.”
Hắn chần chừ vài mười giây: “Học thạc sĩ ít nhất phải bốn năm.”
“Bốn năm cũng không phải là lâu, dù sao tuổi anh còn trẻ, có thời gian.”
“Nhưng em khẳng định em có thể tốt nghiệp tiến sĩ sao?”
Tôi nói: “Vì tương lai của chúng ta, dù phải liều cái mạng nhỏ này em cũng phải học!”
“Được, vậy chúng ta cùng đồng lòng cố gắng.”
Cứ như vậy, chúng tôi cùng nhau cố gắng đến cùng!
Tôi nghĩ, con đường hạnh phúc chưa bao giờ phân sai lối. Cho dù bạn chọn sai đường miễn là bạn kiên trì đi tiếp, kiên trì không quay đầu lại, cứ như vậy sẽ đến được điểm cuối của hạnh phúc.
Chỉ sợ bạn trên đường đi gặp phải vòng lẩn quẩn muốn quay đầu, không biết hạnh phúc với bạn là gì. . .