Đọc truyện Đó Là, Yêu – Chương 16: Trải nghiệm tình yêu đầu tiên
*Action 1
Đêm hè mát mẻ, gió mát thổi vào mặt, tôi đứng đối diện quán bar Luân Hồi, nhìn thấy bạn học tểu Trình đang đi về hướng tôi.
Xem ra tôi rất ít đối mặt nhưng trí nhớ lại khắc sâu gương mặt ấy, không có biểu cảm gì, chỉ vì ánh đèn đường sáng nhạt làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt ấm áp.
Hắn đi đến bên cạnh tôi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi, băng qua đường phố không người.
Con đường kia rõ ràng rất vắng vẻ, ngay cả một bóng người đi qua cũng không có, huống chi ô-tô, nhưng hắn lại nắm tay của tôi, nắm chặt dắt qua.
Tay hắn nắm tay tôi như tỏa ra hơi ấm, không dao động. . .
*Action 2
Đi vào quán bar, người phục vụ ở quầy rượu xem ra nhìn tôi với hắn rất quen, vừa thấy hắn liền hỏi: “Muốn uống rượu gì?”
Hắn nhìn tôi một cái, hỏi: “Nước chanh được không?”
Tôi gật đầu.
Thế là hắn gọi hai ly nước trái cây, chúng tôi một người một ly, tôi đoán đại khái là hắn muốn cùng tôi nói chút chuyện quan trọng, hi vọng chúng tôi đều có thể giữ vững tỉnh táo.
Tối qua dưới mái hiên, chúng tôi mặt đối mặt ngồi đây, rõ ràng đêm rất lạnh nhưng tôi lại cảm tháy rất khô nóng.
“Anh từ lúc nào thì . . . thích em?” Thời điểm tôi hỏi hắn, gương mặt tôi nóng đến có thể chiên được trứng.
Hắn cười cười, không trả lời.
“Rốt cuộc là từ khi nào?”
Tôi vẫn không trả lời, tôi vẫn tiếp tục hỏi.
Bị tôi bức không còn đường lui, hắn thẳng thắn đáp: “Em tính xem, em cho rằng lúc nào thì là lúc đó.”
Việc này, cũng co thê do tôi định đoạt sao?
*Action 3
Nhìn ra bạn học tiểu Trình không muốn trả lời, tôi quyết định đổi vấn đề: “Từ lúc nào anh bắt đầu không thích Trác Trác?”
Hắn quay đần nói với phục vụ bàn: “Cho thêm hai chai bia.”
Haizz, tôi lại hỏi điều không nên hỏi rồi!
Uống cạn hai chai bia, bạn học tiểu Trình mới nói: “Anh với cô ấy chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, anh đối với cô ấy từ trước đến giờ chưa từng nói những điều không nên nói, chưa từng làm những điều không nên làm, vì sao em lại nghĩ anh thích cô ấy?”
“Bởi vì quả quýt kia!” Tôi chất vấn, “Nếu như anh không thích Trác Trác, vậy tại sao anh lại đem quả quýt cho Trác Trác, không cho em?”
Bạn học tiểu Trình nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, hỏi một câu tôi thiếu chút nữa học máu: “Quả quýt nào?”
Tôi uống một hớp nước chanh, nén máu sắp phụt ra: “Chính là thời gian Đại học năm hai, anh gặp em với Trác Trác, anh đem quả quýt trong tay cho Trác Trác, duy nhất một quả, lại đem cho cô ấy.”
“Có chuyện này sao? Anh không nhớ.”
Tôi: ” . . . “
Chuyện tình tôi khắc sâu trong trí nhớ một đời, hắn lại có thể hoàn toàn không có chút ấn tượng.
Hắn nhìn ra tôi để bụng chuyện quả quýt kia, vừa cẩn thận suy nghĩ, nói với tôi: “Nếu quả thật có chuyện này, như vậy với suy luận lô-gíc của anh: lúc đó anh nhất định nghĩ cho hai người bạn em, cô ấy gần anh nhất, anh thuận tay đưa cho cô ấy, sau đó cô ấy nhất định sẽ chia cho em một nửa.”
Trác Trác quả thực là chia cho tôi một nửa, thế nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là một nửa đó Trá Trác chia cho tôi chứ không phải hắn.
Tôi lại hỏi: “Vậy sao anh không chia đôi quả quýt ra, cho em một nửa, cô ấy một nửa?”
“Chỉ là một quả quýt thôi mà, anh còn phải trịnh trọng chia nửa nó ra, chia cho hai nữ sinh, em cho rằng anh nhàm chán như vậy sao?”
Nói thật, hắn không phải là một nam sinh nhàm chán như vậy.
Bạn học tiểu Trình còn nói: “Còn nữa, với tư duy lô-gíc của anh, nếu muốn tặng quýt cho nữ sinh, anh nhất định sẽ mua mười ân tám cân để tặng, sao lại chỉ mua một quả. . . Anh lúc đó nhất định là tiện tay đưa, không hề suy nghĩ gì.”
“À. Vậy lúc đó trong đầu anh nghĩ gì?”
Bạn học tiểu Trình lại nói với phục vụ: “Cho thêm hai chai bia nữa đi.”
Ash? Tôi lại nói điều không nên nói rồi sao?
*Action 4
Tôi đang định hỏi rốt cuộc hắn với Trác Trác đã từng lui tới với nhau chưa, lần đó “bữa cơm tất niên” đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy hai chai bia nữa lại cạn đáy, ánh mắt của hắn có phần mơ màng, tôi quyết định — lần sau lại hỏi.
Sau đó tiểu Trình đưa tay nắm chặt lấy tay tôi đặt trên bàn.
Hắn nói với tôi: “Nhiều năm như vậy đã là quá khứ rồi. Chỉ còn một tháng nữa anh phải đi rồi, đi đến thành phố khác. . . Vì sao bây giờ em lại đến tìm anh?”
“Em, em biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, chúng ta sắp tốt nghiệp, đây là thời điểm tốt nhất để chấm dứt một đoạn tình cảm, mà không phải bắt đầu. . . Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là — anh có muốn ở cùng với em hay không?”
Hắn không trả lời lại tôi.
Nhưng tôi có thê đọc hiểu sự do dự của hắn.
Hắn từng nghĩ tới, có thể khi đó tôi không có dũng khí, lựa chọn trốn tránh.
Hiện tại, tôi không muốn trốn tránh, chúng tôi cần phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, không cách không gian, khoảng cách giữa hai bên, còn có rất nhiều rất nhiều trở ngại khác không biết nữa, đây không phải là một khởi đầu tốt đẹp, nhất định là rất khó để có một kết thúc tốt đẹp. . .
*Action 5
Chúng tôi ngồi ở quán bar đến khi khu nhà trọ sắp đóng cửa.
Hắn tiễn tôi về trước cửa nhà trọ, tôi đang định đi vào nhà trọ, hắn đột nhiên lại giữ chặt tay tôi.
Tôi vừa quay đầu, nụ hôn của hắn rơi xuống.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đụng chạm, chính là đụng chạm, tôi nhất thời có cảm giác như bị diện giật.
Đêm hè gió đặc biệt dịu dàng. . .
Nụ hôn này, chỉ là lướt qua, không có tìm kiếp sâu hơn.
“Chúng ta thử một chút xem.” Hắn nói bên tai tôi.
“Thử cái gì?”
“Thử một lần yêu không chia tay.”
“Không chia tay. . . “
“Không chia tay!”
Một chiều kia, tôi không ngừng liếm môi, cảm giác môi vẫn còn tê dại, không phải bị trúng độc rồi đấy chứ?
*Action 6
Nửa đêm, tôi ôm em trai Shin trằn trọc, di động vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tôi vui mừng bấm nút nghe. “A lô. . .”
Giọng của bạn học tiểu Trình vang lên bên tai: “Tối mai có rãnh không?”
Tôi nhẹ nhàng liếc các bạn cùng phòng ngủ say trên giường, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Muốn hẹn em đi xem phim.”
“. . . Anh không phải lại chơi bài thua đấy chứ?”
Tôi lờ mờ nghe thấy giọng của hắn thoáng chứa ý cười: “Nếu không phải thì sao?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “. . . Cũng đi.”
“Ngày mai, à, là năm rưỡi chiều nay, anh ở cửa tầng ba chờ em, anh đi trước năm phút sẽ gọi nhắc em.”
“Không cần nhắc, em không quên đâu.” Tôi nhìn Trác Trác một cái, “Hay là anh đến rạp chiếu phim chờ em đi.”
“Ừ, được rồi.”
Tôi đang chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe thấy hắn nói: “Anh ngủ không được. . . “
“Em cũng vậy.”
“Chúng ta trò chuyện một lúc đi.”
“Được.”
Sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện, nói chuyện gì tôi hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ tôi trùm mền nói chuyện với hắn rất vui vẻ, cười đến mức chết ngộp luôn vẫn không bỏ điện thoại xuống được.
Về sau lúc tôi ngủ, tỉnh dậy vẫn thấy điện thoại ở bên tai.
*Action 7
Tôi với bạn học tiểu Trình đi xem phim lần thứ hai, là ngôi sao lớn
Bộ hài kịch ngôi sao lớn này, không ngoài ý muốn làm cho tôi khóc thành dòng lớn.
Tử Hà tiên tử nói: “Ta đã đoán trước được bắt đầu nhưng lại không đoán được kết thúc. . . “
Tôi ôm khăn giấy nước mắt chảy đầy mặt, bạn học tiểu Trình chìa tay ôn lấy vai tôi, an ủi vỗ lưng.
Tôi đang cực kỳ bi ai muốn chết, có bạn trai hào phóng dâng hiến bờ vai, tôi đương nhiên không khách khí hưởng dụng một phen.
Hắn vừa nói bên tai tôi: “Em biết không? Lần đầu tiên anh hẹn em đi xem phim, em cứ khóc, anh cứ nghĩ. . . “
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ anh cần phải cho em mượn vai dùng.”
Tôi chùi nước mắt hỏi: “Vậy sao anh lại không cho em mượn?”
“Anh sợ em không trả.”
Tôi cố không bật cười: “Thật nhỏ mọn.”
“Thật ra anh sợ nhất chính là. . . Anh không muốn làm cho em trả lại.”
Biết rõ bạn học tiểu Trình đối với tôi tính tình “hào phóng”, tôi càng tin tưởng vào tương lai sau này hơn nữa!
— khóa thứ mười hai —
Có người thường hỏi tôi: Tình yêu có hạn sử dụng sao?
Tôi cho rằng có. Giống như đồ ăn có hạn sự dụng, tình yêu cũng vậy, cũng sẽ biến chất, ăn vào thì vô vị, bỏ thì lại tiếc.
Nhưng giống như vậy, tình yêu cũng giống như thức ăn, có thể trải qua một số phương pháp để tăng hạn sự dụng cho nó.
Ví dụ như chọn thời gian ướp lạnh thấp, thêm muối làm tăng hương vị, hoặc bỏ thêm một chút chất bảo quản. . .
Tóm lại phương pháp có rất nhiều, phải xem phải có tâm ý “bảo quản” không mà thôi!