Đọc truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh – Chương 83
Nếu, không có một lần vô tình bắt gặp bên ngoài Sướng Âm cung kia, ta nhìn thấy dáng vẻ hoa
lê đẫm mưa, thiền lộ thu chi (1) của nàng, có lẽ nào lại không sinh lòng thương xót.
Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nên
nhàn nhạt lên tiếng: “Đỗ tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, hôn chỉ đã được
Thánh thượng bố cáo khắp thiên hạ, ngươi là Trắc Vương phi chưa xuất giá của Tam điện hạ, thật sự không cần phải đến đây nói những lời này với
ta, bởi vì, ta thấy ngươi thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là
Tam điện hạ thấy thế nào.”
Nàng rưng rưng mắt nhìn ta, dường như
còn muốn nói thêm điều gì, nhưng quả thật ta không muốn tiếp tục bắt ép
bản thân phải đối đáp với nàng, chỉ nói ta muốn nghỉ ngơi, sau liền để
Họa Ý tiễn nàng ra khỏi Mặc Các.
Lúc này, nàng cũng không tiếp tục phiền hà, đoan chính hành lễ với ta, sau đó lẳng lặng lui ra ngoài.
Đợi khi nàng rời khỏi, Sơ Ảnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn căm giận
nói: “Cho dù những gì nàng ta nói đều là sự thật thì em vẫn chán ghét!”
Ta mỉm cười vỗ lên tay nàng: “Sơ Ảnh, em phải nhớ kỹ, nếu thật sự muốn tốt cho ta, thì dù rằng em có chán ghét nàng thế nào cũng phải nhịn.”
Những gì Đỗ Như Ngâm vừa nói, thật ra cũng không phải tất cả đều là giả tạo,
ta tin rằng có những điều giống như nàng nói, bởi vì dung nhan bên ngoài mà từ nhỏ có nhiều người lâm vào cảnh thân bất do kỷ.
Nhưng cũng chính vì như thế mà ta tin rằng, nàng không phải là dạng nữ tử đơn
thuần vô hại giống như trong mắt mọi người, tâm kế của nàng có lẽ còn
vượt xa sự tưởng tượng của ta.
“Tiểu thư, vì sao người luôn tự
làm khổ chính mình như vậy, vốn chúng ta không cần phải hòa nhã với
nàng!” Sơ Ảnh bất bình lên tiếng.
Ta hờ hững mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta không muốn làm thỏa mãn tâm ý của kẻ khác.”
Những ngày sau, mỗi khi sáng sớm Đỗ Như Ngâm đều đến Mặc Các vấn an, cho dù
số lần ta đồng ý gặp nàng cũng chỉ khoảng một hai phần mười, cho dù Nam
Thừa Diệu đã từng nói, nàng không cần phải câu nệ đến lễ nghi hình thức.
Chưa bao giờ ta để tâm hay chú ý đến những chuyện của nàng, nhưng miệng đời
thì ở đâu cũng có, mọi việc ở Thiều Nghi Quán vẫn không ngừng truyền vào trong tay ta.
Bọn họ nói, hắn đối với nàng vô cùng sủng ái,
không tiếc ngân lượng ban thưởng, tìm kiếm kỳ hoa dị thảo trong khắp
thiên hạ, chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của hồng nhan.
Bọn họ nói,
hắn vì nàng mà từ bỏ Nhược thủy tam thiên (2), ngay cả Đệ nhất vũ cơ của Nam Triều – Tang Mộ Khanh, cũng trở thành quá khứ.
Hắn đưa nàng
đi dạo hồ ngắm hoa, đưa nàng du xuân dự tiệc, trong bữa tiệc thì ân cần
quan tâm, không hề kiềm nén tình cảm, cũng không hề kiêng dè người khác.
Mặc dù còn chưa có danh nghĩa Trắc Vương phi, nhưng trong khắp kinh thành, không ai là không biết đến ba chữ “Đỗ Như Ngâm.”
Còn ở trong Tam vương phủ, bóng dáng của nàng có ở khắp mọi nơi, chỉ ngoại trừ “Ngọc Lộ điện” cùng “Phong Lâm vãn”.
Ta khẽ cười, dù rằng là giống nhưng vẫn không phải, đến cùng thì nàng cũng không thể thay thế cho phương hồn mãi không chịu rời đi ở trong lòng
hắn.
Ta không biết Đỗ Như Ngâm có biết chuyện về công chúa tiền
triều hay không, nhưng ta tin rằng, mặc dù biết thì nàng cũng vờ như
không biết.
Ta từng nghe thấy nàng luyện qua một khúc “Hoán Khê
Sa” ở hoa viên của Vương phủ, âm thanh yêu kiều uyển chuyển, mềm mại du
dương, từng âm từng sắc đều là tâm ý tương tư không nói nên lời —-
“Than chi than, dõi mắt non sông nhớ bóng người— sầu chi sầu, mưa vần hoa nát tiếc ngày xuân —- sầu chi sầu, một đời ngắn ngủi trôi đâu mất — biết
hay chăng, chi bằng thương kẻ trước mắt đây—-”
Ta không biết, có
phải nàng luyện bài hát này để Nam Thừa Diệu nghe hay không, mà nàng
cũng không nhận ra là ta đang đi đến, chỉ cất giọng hết lần này đến lần
khác, khúc nhạc du dương, nhưng lại mang theo một sợi tơ phiền muộn
không dễ gì nhận thấy, chỉ trong một khắc đó ta liền hiểu rõ, trong lời
nói của nàng, tình cảm đối với Nam Thừa Diệu là thật, không hề giả tạo.
“Vương phi, Đỗ tiểu thư vẫn không chịu đi, bảo rằng có vật gì đó muốn dâng lên Vương phi, nô tỳ nói là sẽ giúp nàng chuyển nhưng nàng cũng không chịu, thế nào cũng phải đích thân trao cho Vương phi.” Họa Ý tiến vào, vẫn là dáng vẻ bất khả kháng: “Cho tới bây giờ, nô tỳ chưa từng thấy qua người nào cố chấp như vậy.”
“Nàng không phải là cố chấp, mà là không
biết xấu hổ, tiểu thư cũng đã thể hiện rõ thái độ là không muốn cùng
nàng gây rối không yên, ấy thế mà mỗi ngày nàng đều đến đây, cố tình đâm chọc vào mắt chúng ta, cũng không biết là đang suy tính cái gì!” Sơ Ảnh căm giận nói, sau đó lại chuyển hướng sang hỏi Họa Ý: “Nàng muốn đưa gì cho tiểu thư? Nàng có thứ gì mà tiểu thư nhà ta không có ư, hay là có
vật gì mà chúng ta không thể tốt bằng của nàng, có ai yêu thích gì mà
nàng ta còn làm ra vẻ nịnh bợ!”
“Được rồi Sơ Ảnh, đã nói với em
bao nhiêu lần, từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa.” Ta lên
tiếng cắt ngang lời nàng, mặc dù biết nàng vì ta mà tức giận, nhưng nàng vốn là đứa trẻ đơn thuần thiện lương, luôn giúp đỡ mọi người, ta không
muốn vì ta mà khiến cho tâm hồn thanh khiết của nàng có bất kỳ thay đổi
nào.
Sơ Ảnh bĩu môi, không nói, nhưng Họa Ý đã lên tiếng: “Nô tỳ
cũng không biết Đỗ tiểu thư muốn tặng vật gì lên Vương phi, nàng bảo là
muốn tự mình dâng lên, vậy Vương phi định thế nào, có gặp nàng hay
không?”
Ta liếc mắt nhìn qua cơn mưa phùn lất phất bên ngoài cửa
sổ, thản nhiên nói: “Nếu như không gặp, e là nàng ấy lại luôn đứng chờ,
mời nàng đến tiền sảnh đi.”
Họa Ý vâng lệnh đi ra ngoài, Sơ Ảnh
đưa ta đi đến tiền sảnh ngồi xuống, Đỗ Như Ngâm chưa bước vào, ta đã
ngửi thấy mội hồi hương thơm như muốn thấm vào ruột gan, không nồng đậm, nhưng lại nhẹ nhàng vương vấn, thật lâu không ngừng.
Váy áo màu
hồng nhạt, cả tà váy lẫn tóc mai đều thấm ướt mưa phùn, còn tỳ nữ hồng y đứng ở phía sau nàng lại đang cầm một chiếc hộp gỗ màu hồng trong tay.
“Dân nữ Đỗ Như Ngâm tham kiến Vương phi.” Nàng vẫn đoan chính hành đại lễ với ta.
Ta cũng không buồn nói đi nói lại lời ngăn cản, chỉ ngắn gọn lên tiếng hỏi: “Hôm nay, Đỗ tiểu thư đến Mặc Các có việc gì không?”
Nàng gọi một tiếng “Hồng nhân”, tỳ nữ hồng y ở phía sau liền trao chiếc hộp
gỗ màu hồng kia cho nàng, Đỗ Như Ngâm cung kính cầm lấy chiếc hộp tiến
lên từng bước, nhẹ giọng nói: “Cô cô của dân nữ chuyên buôn bán hương
liệu ở Hằng Sơn, tuy rằng Hằng Sơn là nơi xa xôi, nhưng hương liệu lại
vô cùng tốt, đây là “Thư hòa an tức hương” do nàng tự điều chế, chỉ dùng hơn mười loại hương liệu để điều phối như cam tùng, úc kim, đình bản,
băng phiến, xuyên khung . . . Đáng lẽ một vật bình thường thế này Ngâm
Ngâm không nên dâng lên Vương phi, nhưng hương này Ngâm Ngâm đã dùng hơn mười năm, có tác dụng thư giản tinh thần, yên giấc, điều hòa huyết mạch cũng rất hiệu quả. Dạo gần đây, cô cô có sai người từ Hằng Sơn đưa đến
Thượng kinh mấy hộp, Ngâm Ngâm nghĩ Vương phi đã quen với thiên mộc
*thảo dược thiên nhiên* ở trong cung, mà đàn hương cũng là một loại
hương quý hiếm, có lẽ người cũng sẵn lòng thử thay đổi một lần, cho nên
lúc này mới mang đến, xin Vương phi nhận cho.”
Ta khẽ cười: “Đỗ
tiểu thư bất chấp mưa gió đứng chờ bên ngoài Mặc Các, là vì muốn đưa
“Thư hòa an tức hương” này cho ta, nếu ta không nhận, chẳng phải là
không biết phải trái hay sao?”
Nàng vội vàng quỳ xuống đất, đáp
lời: “Ngâm Ngâm không dám, nếu Vương phi thật sự không thích, Ngâm Ngâm
mang về là được, tuyệt không dám có suy nghĩ như vậy!”
Ta không
muốn tiếp tục dây dưa với nàng, nên bảo Sơ Ảnh tiếp nhận hộp gỗ trong
tay nàng, thản nhiên nói lời cảm tạ, liền để Họa Ý tiễn nàng ra ngoài.
Hương kia đúng là rất thơm, cho dù không hề đốt, lại cách một lớp gỗ dày nhưng vẫn nhẹ nhàng thấm vào tận tim gan.
Sơ Ảnh thù hằn nhìn vào chiếc hộp ở trong tay: “Tiểu thư, người nhận hương này làm gì, có cái gì mà chúng ta không có chứ, hà cớ gì phải dùng đến
cái loại hại người này của nàng!”
“Mặc dù là nhận, nhưng cũng
không ai bắt em phải dùng, cần gì phải để bản thân vướng vào cái danh
không coi ai ra gì.” Ta tiếp nhận cái hộp từ trong tay nàng, để lên bàn, nghiêm mặt nói: “Nhưng mà Sơ Ảnh, cho dù là đang ở trong Mặc Các, em
cũng không được nói bừa.”
Sơ Ảnh tròn mắt nhìn ta, nhất thời
không nhịn được liền lên giọng: “Em không nói bừa, nàng đúng là dùng
hương này để hại người! Ngày đó em đi tìm Tầm Vân lấy đồ, vừa đến gần
Thiều Nghi Quán liền nhìn thấy tiểu nha hoàn bên trong cầm một chiếc hộp trông rất thần bí, Tầm Vân cũng cảm thấy kỳ lạ nên đi đến xem qua, vừa
nhìn là biết đó chính là hương liệu dùng để đốt, tra hỏi nửa ngày nàng
mới khóc lóc nói ra, là Hồng Nhân bảo nàng chôn đi, nói đó là, đó là,
Thôi tình mị hương . . .”
Giọng nói của nàng càng ngày càng thấp, mặt cũng đỏ bừng.
Ta kiên quyết lên tiếng cắt ngang lời nàng: “Em không nên nghe người khác
nói bừa, ngoài trừ Hồng Nhân ra, những người hầu hạ trong Thiều Nghi
Quán đều là người của Tam vương phủ, sao có thể làm như vậy.”
“Tiểu thư, đó là em tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể giả!” Sơ Ảnh vội la
lên: “Lúc ấy, Tầm Vân tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tiểu nha hoàn kia dường như vừa mới nhập phủ, nghe thấy vài lời khen của cái người ở
Thiều Nghi Quán kia liền trở nên hồ đồ —- tiểu thư, em không nói bừa,
người không tin thì cứ hỏi Tầm Vân!”
Ta khẽ thở dài, ngón tay vô
thức vuốt lên chiếc hộp gỗ màu hồng ở trên bàn, tuy rằng ta không hiểu
nhiều về hương liệu, nhưng cũng biết Thôi tình mỵ hương có tác dụng thế
nào với thân thể.
Sơ Ảnh vẫn còn tiếp tục nói: “Đáng giận nhất
là, sau này có một lần em đi qua Thiều Nghi Quán, lại vẫn thấy Hồng Nhân kia cầm một cái hộp, không biết trong hộp chứa gì nhưng cũng cùng một
dạng với chiếc hộp tiểu nha đầu kia cầm, em đoán, nàng vẫn còn dùng vật
đó để hại người!”
“Chuyện khi nào? Sao bây giờ mới nói với ta?” Ta trầm giọng hỏi nàng.
Nàng hơi ấp úng lên tiếng: “Cũng đã rất lâu, gần đây tiểu thư ăn uống không
tốt, em sợ tiểu thư nghe xong lại đau lòng không vui, cho nên mới không
nói . . .”
“Lúc nhìn thấy Hồng nhân lại cầm chiếc hộp đó, em có nói với ai hay không?”
Nàng gật đầu: “Khi đó, em liền đi tìm Tầm Vân, nhưng mà thái độ của nàng rất kỳ lạ, nói rằng chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, em luôn cảm thấy ấm
ức, sao lại là hiểu lầm? Ngày đó, nàng rõ ràng là rất tức giận, tại sao
sau này lại có vẻ như ngầm đồng ý, chẳng lẽ là nàng cũng bị Đỗ Như Ngâm
kia mua chuộc? Chúng ta có nên đi nói với Tam điện hạ không…”
Lúc nàng nói chuyện, cảm giác lạnh lẽo từ trong đáy lòng của ta tựa như
những sợi tơ đang chầm chậm lan tỏa mà không thể khống chế.
Sơ Ảnh không biết, nếu Tầm Vân đã hiểu rõ chuyện này, thì không có lý nào mà Nam Thừa Diệu không biết.
Ngầm đồng ý không phải là Tầm Vân, mà là Nam Thừa Diệu.
Nếu đã hiểu rõ mà vẫn không tận lực ngăn cản, đơn giản là vì muốn bao che
muốn bảo vệ Đỗ Như Ngâm khỏi lời chê trách của người khác, hoặc là, đây
vốn là chuyện nơi khuê phòng của bọn họ.
Sơ Ảnh vẫn còn lẩm bẩm suy đoán, ta ngắt lời nàng, lẳng lặng lên tiếng hỏi: “Sơ Ảnh, em có thể phản bội lại ta hay không?”
“Sao tiểu thư lại hỏi như vậy? Cho dù có chết, Sơ Ảnh cũng không phản bội
tiểu thư dù là một phần một chút nào!” Nàng hoảng sợ, vội vàng kêu lên.
Ta nắm tay nàng trấn an, khẽ thở dài: “Em đừng hoảng, ta hỏi như vậy chỉ
vì muốn nói với em, Tầm Vân đối với Nam Thừa Diệu cũng giống như em đối
với ta, từ nhỏ nàng và Trục Vũ đã ở bên cạnh điện hạ, thời điểm hắn gian nan nhất nhưng các nàng vẫn trung thành, không hề ly khai, hiện tại
cũng sẽ không phản bội lại hắn.”
“Vậy tại sao Tầm Vân trở nên như thế?” Sơ Ảnh mơ hồ hỏi: “Chẳng lẽ chuyện lúc trước thật sự là hiểu lầm, đó không phải là mỵ hương…”
Ta nhắm mắt lại, khóe môi vẫn mang
theo nụ cười nguội lạnh: “Có hiểu lầm hay không ta không rõ, nhưng ta
biết, cho dù chuyện này là sự thật, thì đó cũng là, Tam điện hạ tự mình
nguyện ý.”
(1)
Lê hoa đái vũ
ý chỉ hoa lê thấm ướt hạt mưa. Dùng để nhắc đến dáng vẻ khi khóc của
Dương quý phi. Sau này được lấy để miêu tả nữ nhân xinh đẹp.
Xuất xứ từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị đời Đường: “Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiền, lê hoa nhất chi xuân đái vũ.”
Thiền lộ thu chi
ý chỉ hình ảnh sương sớm mùa thu đọng trên đầu cành, cũng để miêu tả nữ nhân xinh đẹp.
Xuất xứ từ “Tiễn vi binh tào” của Vương Bột đời Đường: “Ưng phong điêu vãn diệp, thiền lộ khấp thu chi.”
(2) Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm: Nước Nhược ba ngàn, chỉ
lấy về một gáo – ý chỉ chung thủy với một người (trích đoạn Bảo Ngọc Đại Ngọc nói chuyện Phật, Hồng Lâu Mộng