Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 79


Đọc truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh – Chương 79

Không hẹn nhưng đột nhiên ta lại nhớ đến mấy tháng trước đây, cũng vì một tiếng đàn Kinh Hồng, hắn ngủ lại Mặc Các.

Đáy lòng lại nổi lên cảm giác đau đớn sắc bén, không thể khống chế mà lan
tràn, sao có thể tiếp tục hờ hững, sao có thể tiếp tục thông suốt, sao
có thể tiếp tục thuyết phục chính mình, điều duy nhất mà ta có thể làm,
đó là không cần phải suy nghĩ, không cần phải để tâm đến nữa.

Niềm
kiêu hãnh ung dung của ta, chỉ trong một thoáng, dường như hết thảy đều
đang cúi mình vào trong bụi trần, trên cả một đoạn đường ta cứ không
ngừng tự nói với mình, phải tin tưởng, hắn chẳng qua là đang diễn kịch
mà thôi, nhưng hiện tại, tất cả đều trở thành một vở kịch buồn cười để
lừa mình dối người.

Một điệu múa Chiếu Ảnh, vốn đã chạm đến tâm tư
của hắn, hiện tại còn có dung mạo tương đồng, cho nên vẻ mặt dịu dàng đó của hắn mới chân thực như vậy, cũng vì vậy mà tầm mắt của hắn vẫn không thể khống chế mà luôn dừng ở trên người nàng, mang theo vài phần dịu
dàng xa xăm.

Ta nhớ đến bức họa ở Ngự Hoa Viên kia, hắn nhanh chóng
dời đi không để cho Đỗ Như Ngâm nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn rơi vào
tầm mắt của ta.

Chẳng qua chỉ là một vài nét vẽ phác họa, nhưng người trong bức họa lại sinh động tựa như ở ngay trước mắt.

Đôi mắt trong veo, đôi mày như khói.

Bức tranh, là Đỗ Như Ngâm, nhưng lại có phần không đúng.

Hiện tại, ta mới hiểu rõ, người trong bức họa là ai.

Đó chính là đáy lòng của hắn, nhưng giờ đã không còn trước mắt.

Nàng dùng tính mạng của mình, cược hắn cả một đời không thể quên, dù rằng chỉ có sáu bảy phần tương tự nhưng cũng là quá đủ.

Ta khẽ hạ ánh mắt, giấu đi sự bi ai chán nản ở trong đôi mắt như nước, lại không thể lẩn trốn trái tim mình, cảm giác nặng nề kia gần như làm ta
không còn sức lực để chống đỡ.

“Không phải nói là Nhị tỷ trở về sao?
Hiện tại đang ở nơi nào?” Rất xa, liền nghe thấy giọng nói trong sáng
vui mừng của Liễm vang lên, một đường đi thẳng về phía Noãn các; “Nhị
tỷ, Nhị tỷ . . .”

Ta vội vàng thu hồi tâm tình của mình, đứng dậy cùng với mẫu thân bước ra ngoài.

“Nhìn xem, đầu ướt đẫm mồ hôi, con vừa mới cưỡi ngựa trở về phải không?” Mẫu
thân thấy hắn chạy thẳng một đường tới, liền vội vàng nhận lấy khăn lụa
từ trong tay Bích Chỉ lau mồ hôi cho hắn, vừa oán trách: “Đã lớn như
vậy, còn được phong tước Thượng tướng quân, chẳng mấy chốc phải nhanh
chóng rời nhà đi biên ải, ấy vậy vẫn không thay đổi được tính khí nóng
vội, đến lúc vào quân doanh, đối với thuộc hạ con cũng như vậy phải
không?”

Liễm mỉm cười, cầm lấy khăn lụa từ trong tay mẫu thân tùy
tiện lau gương mặt của mình, sau đó trả lại, liền nhìn ta cười nói:
“Điều này sao lại trách con, ai bảo Nhị tỷ không có đưa tin chính xác,
sớm như vậy đã trở lại.”


Nhìn thấy nụ cười trong sáng của hắn, những u sầu ở trong lòng ta cũng tiêu tan đi đôi chút, ta có thể nhận ra ánh
mắt mẫu thân vẫn còn lo lắng nhìn ta, nhưng vì không muốn mọi người lo
lắng, cũng không muốn để mặc bản thân cứ chìm đắm trong thương cảm, ta
cố ép bản thân phải dằn xuống đáy lòng rối rắm, khẽ cười: “Sao lại trách ngược lại ta.”

Hắn cười: “Đây là tỷ nói, không phải ta, nếu muốn trở về sớm hơn cũng không nói trước một tiếng, hại ta không hề biết trước
mà chạy ra ngoài, hiện tại lại phải giục ngựa trở về, đúng là bị hành hạ quá sức.”

“Vậy ta đi về trước, chờ đến khi đúng giờ lại tới, được không?” Ta mỉm cười ra vẻ muốn rời đi.

Hắn cũng biết là ta chỉ đang nói giỡn, nhưng vẫn vội vàng đưa tay cản lại:
“Aizz, sao lại có người như tỷ chứ, chỉ đùa một chút cũng không cho.”

Ta nhìn vào gương mặt của hắn, không khỏi mỉm cười, hắn cũng nở nụ cười, khuôn mặt sáng rõ làm cho người khác không thể dời mắt.

Bỗng nhiên hắn cười rộ lên, kéo cổ tay của ta: “Đi, ta mang tỷ đi cưỡi ngựa.”

Ta buồn cười mở to mắt: “Đệ lại nổi điên gì vậy?”

“Sao lại là nổi điên, đã lâu ta cũng không cưỡi ngựa với tỷ, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được múa kiếm cùng với Tần Tranh, lần này ta đi rồi lại càng không có cơ hội, trước tiên để Thanh Diễn tìm cho tỷ một bộ
nam trang, đỡ phải bị người khác nhận ra.”

Thậm chí hắn đã nghĩ đến
chuyện này, ta còn chưa kịp nói gì, mẫu thân đã vội vàng lên tiếng ngăn
lại: “Liễm nhi, con đã không còn là trẻ con, sao vẫn không biết nặng nhẹ như vậy, hai đứa một là Thượng tướng quân, một là Vương phi đương
triều, sao có thể cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài, nếu bị người khác nhận
ra, còn ra thể thống gì?”

“Nhận ra thì sao? Trước tiên nàng là tỷ tỷ
của ta, sau mới là Tam vương phi, ai quy định nàng đã gả cho người khác
thì không thể cùng ta cưỡi ngựa? Ngay cả cái hư danh Thượng tướng quân
này, ta lại càng không cần, còn quan tâm đến thể thống làm gì?” Lời nói
ra không chút kiêng dè, sau đó liền kéo tay ta bước ra ngoài.

“Liễm
nhi!” Mẫu thân hoảng loạn bước đến phía trước ngăn cản hắn: “Con không
được náo loạn, con không quan tâm, nhưng tỷ tỷ của con thì sao. Con sắp
đi Nam Cương hiển nhiên không cần phải quan tâm chuyện gì, nhưng Thanh
nhi còn phải tiếp tục ở lại Thượng Kinh, ở cái nơi đầy rẫy thị phi này,
nàng phải làm sao đây? Con có biết những lời đồn đãi kia có bao nhiêu ác độc hay không? Nếu con thật sự nghĩ cho tỷ tỷ của mình thì cũng đừng
náo loạn như vậy!”

Vốn đang hào hứng, mà với tính tình ương bướng như tiểu Ma Vương của hắn, thì dù có nói gì cũng xem như không nghe thấy.

Ta đang ngẫm nghĩ không biết phải làm thế nào, nhưng thật không ngờ sau
khi nghe thấy lời nói của mẫu thân hắn liền dừng bước, quay đầu nhìn ta, mỉm cười đành chịu, sau đó buông tay ta ra, ngửa mặt nhìn lên bầu trời
mà nói: “Nhị tỷ, ta đi rồi, trong nhà đã có phụ thân trông nom, sẽ không xảy ra chuyện gì, thực ra người ta lo lắng nhất chính là tỷ.”

Đáy
lòng như được sưởi ấm mà cảm động, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy mẫu
thân thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười: “Nghe xem tên tiểu tử này
đang nói cái gì đây, Nhị tỷ của con là Vương phi cao quý, lại hiểu biết
hơn, có gì để con phải lo lắng, tốt nhất là con nên tự lo cho mình thì
hơn, đừng có gây ra chuyện gì là ta liền cảm tạ trời đất.”


Dường như
bất chợt nhận ra còn có ở người ở bên cạnh, Liễm ngượng ngùng mỉm cười,
liền tập tức thay đổi đề tài: “Tam tỷ đâu? Khi nào thì đến đây?”

Trên nét mặt mẫu thân có một chút bất thường khó phát hiện: “Tam tỷ con đang mang thai, thân thể không được thoải mái, nên cũng không đến.”

Liễm
gật đầu, thật ra cũng không hề để ý, chỉ là gương mặt vẫn mang một hồi
tiếc nuối không cam lòng, ta biết hắn vẫn đang nghĩ đến việc không thể
đưa ta ra ngoài cưỡi ngựa.

Liền mỉm cười, xoay người nói với Bích Chỉ: “Tần tranh của ta đã mang đến Vương phủ, trong nhà hẳn là còn cái khác, phải không?”

Ánh mắt Liễm bỗng chốc sáng ngời, mà Bích Chỉ cũng rất nhanh nhẹn, lập tức
cười nói: “Tất nhiên là có, Bích Chỉ sẽ mang đến ngay cho tiểu thư và
Liễm thiếu gia.”

Chỉ một lát, Tần tranh liền được mang đến, tuy rằng
không phải là vật ta thường dùng, nhưng chầm chậm điều chỉnh dây đàn,
một lát sau cũng có thể thuận tay.

Liễm đứng giữa đình viện, tay cầm “Trạm Lô” mỉm cười nói với ta: “Vẫn là ‘Chiến Đài Phong’ sao?” *gió trên đài chiến*

Ta lắc đầu mỉm cười: “Mấy ngày trước, nhàn rỗi không có việc gì, ta vừa
phổ một khúc nhạc mới, so với ‘Chiến Đài Phong’ càng hòa hợp với ‘Kiếm
thế Phượng tường’ của đệ hơn, không bằng hiện tại chúng ta thử một
chút.”

Hắn nhiu mi nở nụ cười, cũng không hỏi nhiều chỉ phóng khoáng vung tay, ánh kiếm ‘Trạm Lô’ chói sáng, nhanh chóng ra khỏi vỏ.

Cùng một lúc, ta bật lên dây đàn, từng âm từng điệu, tựa như nước chảy mây trôi, hòa cùng thế kiếm của hắn mà tuôn trào.

“Cửu trọng thiên, ý trì trì, thủ ký thất huyền đồng, huy kiếm ỷ thiên cao.
Tứ hải bình, lục hợp thu, độc túy tiếu sa tràng, bôi tửu trường không. . .”

Đợi khi âm phù cuối cùng vang lên dưới đầu ngón tay, bộ kiếm thế
Phượng Tường của hắn cũng vừa kết, ý kiếm không hẹn mà hợp với tâm đàn,
mỗi một chiêu thức tựa như đã cùng nhau luyện qua trăm ngàn lần, hòa hợp không chút kẻ hở.

Kiếm thu đàn ngừng, nhìn nhau mỉm cười, giữa đôi
mày của hắn là vẻ vui sướng tràn đầy, ngay cả Thanh Diễn đứng ở một bên
cũng bùi ngùi nói: “Đã lâu thiếu gia không có múa kiếm thỏa thích như
vậy, nhưng mà Thanh tiểu thư, đây thật là khúc nhạc mới sao? Thanh Diễn
thấy thế nào cũng không giống?”

Liễm vui vẻ mỉm cười, thuận tay cầm
vỏ kiếm gõ lên đầu hắn: “Ngươi thì biết cái gì? Hôm nay, thiếu gia của
ngươi cũng là lần đầu nghe thấy, ngươi đúng là có phúc, đợi lúc chúng ta đến Nam Lương, biết đi đến đâu để tìm một khúc nhạc hợp tâm hợp ý như
vậy đây?”

Thanh Diễn vốn đang nhăn nhó sờ lên nơi vừa bị Liễm đánh

qua, nghe thấy câu nói sau cùng liền mỉm cười tranh nói: “Điều này không phải rất dễ sao, mời Thanh tiểu thư viết lại khúc nhạc này lên giấy,
rồi cho người chuyển đến, không phải là được sao?”

Liễm liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có thể đàn tranh sao?”

“A?” Thanh Diễn choáng váng, không nói nên lời.

Ta thấy bọn họ như vậy, không kìm được liền mỉm cười: “Nếu đệ thật sự muốn nghe, Nam Cương to như vậy, còn sợ không tìm thấy một người đàn tranh
sao?”

“Cũng không phải là tỷ đàn, tìm làm gì? Hơn nữa, khúc nhạc của
tỷ, sao ta có thể để cho người khác đàn?” Hắn không chút suy nghĩ liền
lên tiếng.

Nhất thời ta không biết phải nói gì, hắn cũng không có ý
tứ muốn ta trả lời, nhìn ta nở nụ cười: “Tỷ muốn viết thư cho ta, tốt
nhất là nên nói đến những chuyện quan trọng, ví như ai ức hiếp tỷ, nếu
như ta biết liền lập tức lãnh binh tấn công Thượng Kinh, đòi lại công
bằng cho tỷ.”

“Không được loạn ngôn! Ngươi đã là Thượng tướng quân,
nhưng lời nói hành động đều không hề có chút chừng mực, lời nói như vậy, ngươi cũng có thể nói ra sao?” Không biết từ khi nào thì phụ thân đã
trở về từ trong cung, đang đứng phía sau hoa viên, gương mặt tức giận.

Phụ thân quy định gia quy rất nghiêm, nhất là đối với các huynh đệ trong
nhà, thật không ngờ Liễm lại vừa vặn bị ông bắt được, hắn âm thầm nhếch
miệng nhìn ta, liền nhỏ giọng nói với phụ thân: “Đây không phải là ở nhà sao? Lại không có người ngoài.”

Sắc mặt phụ thân khẽ biến, nhìn thấy ông đang muốn giáo huấn, hắn liền vội vàng lên tiếng nói chuyện trước:
“Phụ thân, sao hôm nay về sớm như vậy, chính sự đều xử lý xong rồi à? Có mệt không? Thanh Diễn, ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, không phải
ngươi nói đã luyện tập rất lâu, muốn xoa bóp giúp lão gia hay sao?”

“A?” Thanh Diễn lại há hốc miệng.

“A cái gì mà a?” Liễm trừng mắt nhìn hắn: “Nhanh lên!”

Thanh Diễn cứng ngắc người, nói “Vâng” một tiếng, liền muốn tiến lên.

Phụ thân liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Được rồi, được rồi, xương cốt già
cả của ta cũng không muốn bị các ngươi giày vò đến tan nát, nếu sợ ta
giáo huấn thì nên biết nghĩ một chút, thái độ đúng mực vào.”

Liễm
cười rộ lên: “Đúng là không thể giấu giếm phụ thân điều gì, phụ thân
cũng đừng nóng giận, chỉ khi ở nhà nhi tử mới như vậy, còn ở bên ngoài
con là Thượng tướng quân, uy nghiêm lắm ah.”

Bị hắn quấy phá như vậy, phụ thân cũng đã hết giận một phần, hơn nữa ngoài miệng thì nói như
vậy, nhưng thật tâm lại rất cưng chiều đứa con này, hiện tại hắn sắp rời nhà, hiển nhiên phụ thân cũng không muốn tiếp tục trách cứ hắn, chỉ
trừng mắt nhìn một cái, thở dài một hơi, coi như xong.

“Sao sớm như vậy lão gia đã trở về?” Mẫu thân vừa căn dặn Bích Chỉ bưng trà sâm lên, vừa nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng không có việc gì.” Tuy là thản nhiên lên tiếng nhưng tầm mắt của phụ
thân lại chuyển về phía ta, ngừng lại một lát mới dời đi.

Lòng ta
liền hạ thấp, biết rằng chắc chắn đã có chuyện xảy ra, vẫn còn chưa kịp
suy nghĩ gì, phụ thân đã lên tiếng: “Phu nhân, nàng với Thanh nhi đến
thư phòng của ta một lát.”

Mẫu thân có phần không hiểu, nhưng chưa kịp hỏi, phụ thân đã rời đi trước.

Vì thế bà đành phải mỉm cười với ta: “Cũng không biết là có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”


Liễm cũng bước theo đến nhưng lại bị phụ thân ngăn ở thư phòng: “Ta có bảo con đến sao?”

Hắn nhíu mày nói: “Dựa vào cái gì mà Nhị tỷ có thể nghe còn con lại không thể?”

Ta nhìn vào đáy mắt của ông, ở nơi đó đang hiện hữu một thoáng nặng trĩu
không thể thấy rõ, thật ra ta đã có thể đoán được là vì cái gì, cho nên
cũng giống như ông, ta không muốn Liễm biết, bằng không với tính tình
của hắn, sợ là không có chuyện gì là không làm.

Cố gắng gượng cười, bước đến đẩy hắn ra, “Đệ sao có thể so với ta, chuyện người lớn, trẻ con đừng can thiệp vào.”

Hắn dở khóc dở cười, nhưng đến cùng vẫn không chịu đi: “Tỷ lớn hơn ta bao nhiêu tuổi chứ?”

Kỳ thật nếu là ngày thường, việc hắn thấy phiền nhất chính là nghe chuyện
triều chính, từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất là đến thư phòng của phụ thân,
nhưng hôm nay lại khăng khăng muốn vào, ta biết đó là bởi vì ta, người
thông minh như hắn, chắc đã có thể đoán được chuyện mà phụ thân muốn nói nhất định có liên quan đến ta, vì vậy mới muốn biết cho bằng được.

Ta càng cố gắng mỉm cười, vừa đẩy hắn ra ngoài vừa nói: “Bất luận là lớn
hơn bao nhiêu thì ta vẫn là tỷ tỷ của đệ, nói đệ không được nghe là
không được nghe, đâu cần phải nhiều lời như vậy?”

Hắn đưa mắt nhìn
ta, dường như có một nỗi buồn nào đó chợt lóe trong đáy mắt rồi biến
mất, nhưng khi ta nhìn kỹ lại thì hắn chỉ lộ ra dáng vẻ không cam lòng,
vừa lẩm bẩm nói bất công, vừa để mặc ta đẩy hắn ra khỏi thư phòng.

Cửa phòng vừa khép lại, mẫu thân liền nhẹ giọng hỏi phụ thân: “Lão gia, đến cùng là có chuyện gì?”

Phụ thân liếc mắt nhìn ta, sau đó mới từ tốn lên tiếng: “Trước khi ta rời
khỏi cung, hoàng thượng có cho gọi ta, người nói cho ta biết, Tam điện
hạ có đề cập đến chuyện muốn nạp nữ nhi của Đỗ Phụng An làm Trắc vương
phi.”

“Cái gì? Trắc vương phi? Điều này sao có thể?!” Mẫu thân kinh
sợ tột cùng, nghẹn ngào kêu lên: “Thân phận Đỗ Như Ngâm kia là gì? Nhận
làm thị thiếp đã là quá coi trọng, nói gì đến Trắc Vương phi? Nàng ta có muốn cũng không thể! Lão gia có nói rõ với hoàng thượng hay không?”

“Hồ đồ!” Phụ thân trầm giọng quát: “Đây là chuyện ta có thể quyết định sao? Hoàng thượng đã đặc biệt nói với ta, xem ra chuyện này hơn phân nửa đã
được định đoạt, hôn sự của thiên gia, ý nguyện của chúng ta thì có ích
lợi gì? Hoàng thượng không trực tiếp mang thánh chỉ đến xếp đặt mà lại
nói trước để chúng ta chuẩn bị tâm lý, ngoài trừ tạ ơn, ta còn có thể
nói gì đây?!”

Mẫu thân không kìm lòng được mà nhìn về phía ta, bỗng chốc liền rơi lệ, không nói thêm gì.

Giọng nói của phụ thân cũng khẽ dịu đi, tuy là trấn an nhưng vẫn mang theo
vài phần đau lòng không dễ gì phát hiện: “Quan chức lớn nhỏ trong triều, có ai là không có tam thê tứ thiếp, huống chi Tam điện hạ còn là hoàng
tử, lại nói, một ngày còn có Mộ Dung gia chúng ta, nhất định sẽ không để Thanh nhi bị người khác khi dễ.”

Hơi thở mẫu thân bị dồn ép đến cực
điểm, cuối cùng cũng không nhịn được: “Việc này làm sao có thể giống
nhau? Thân phận Đỗ Như Ngâm hèn mọn, nàng cũng xứng ư?! Nữ nhi của ta
sao có thể chịu loại oan ức sỉ nhục như vậy?! Hoàng tử thì thế nào, cũng mới thành thân chưa bao lâu, chẳng phải Thái tử điện hạ cũng chỉ có một mình Diễm nhi, mặc dù con bé đang mang thai không thể hầu hạ nhưng cũng không nghe người muốn nạp Trắc Vương phi hay thị thiếp . . .”

“Càng nói càng hồ đồ!” Phụ thân ngắt lời của bà: “Nữ nhi còn ở đây, nàng đừng khóc!”

“Nhưng mà . . .”

Mẫu thân còn muốn nói điều gì, ta nhẹ nhàng chạm vào tay bà, mỉm cười lạnh
nhạt vô cùng: “Mẫu thân không cần nói nữa, không phải mỗi hoàng tử đều
như vậy, nhưng, điện hạ là hoàng tử, nên có thể làm như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.