Đọc truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh – Chương 73
Trở lại Tam vương
phủ, trong đầu ta vẫn không thể xoá đi cuộc đối thoại giữa Ý Dương công
chúa và Đỗ Như Ngâm, rất rõ ràng, không thể nghi ngờ mục tiêu của các
nàng chính là Nam Thừa Diệu.
Búi tóc như gió, tóc mây như sương, dung nhan tựa tiên tử, Đỗ Như Ngâm kia quả thực nghiêng nước nghiêng thành
đến ta còn thấy yêu thương, ngay đến Khánh phi nương nương cùng Diễm nhi khi đứng trước nàng, e rằng cũng phải kém ba phần.
Mà Nam Thừa Diệu
từ trước đến nay luôn lưu lại cho thế nhân một hình tượng đúng với câu
“Bôi trung tửu sắc thường bích, Hoài trung mỹ nhân như ngọc” *Rượu trong chén ngọc màu xanh biếc, mỹ nhân trong lòng tựa như ngọc*, cũng vì vậy, Ý Dương công chúa mới mưu tính dùng dung nhan của Đỗ Như Ngâm để lấy
lòng Nam Thừa Diệu.
Chính là, trong khoảng thời gian dài chung sống,
ta lại rất rõ Nam Thừa Diệu là một người thế nào, cũng nguyện ý tin
tưởng hắn. Nhưng ta vẫn không yên lòng, kỳ thật một cái nắm tay sau cùng của hắn khi ở Dục Thuận Điện, có ý tứ trấn an rất rõ ràng, cũng vì vậy
mà làm ta có muốn không để ý cũng không được. Hiển nhiên, ta biết nhất
định là do hắn giật dây nên mới có thể mượn nhờ việc giả say để ngủ lại
trong cung, chỉ là không biết đến cùng sẽ có chuyện gì xảy ra, mặc dù
chưa bao giờ ta hoài nghi tâm cơ và năng lực của hắn, nhưng mà……., chỉ
mới nằm nghỉ không được bao lâu, liền bị đánh thức bởi một hồi tiếng đập cửa dồn dập, ở bên ngoài Tầm Vân vừa gõ cửa vừa vội vàng lên tiếng,
“Vương phi, nô tỳ Tầm Vân có việc gấp muốn cầu kiến Vương Phi!”
Ta
ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, phía Đông chỉ vừa hừng
sáng, mà Tầm Vân lại nôn nóng hỗn loạn đến như vậy, ngay cả quy cũ cũng
không màng đến, hiển nhiên chỉ có thể là chuyện liên quan đến Nam Thừa
Diệu. Vì thế ta vừa khoác áo ngồi dậy, vừa bảo Sơ Ảnh ra ngoài mở cửa.
Tầm Vân liền bước vào, tóc mai không còn chỉnh tề như ngày thường, mà nhìn
qua có phần hỗn độn, nàng vội vàng hành lễ với ta, sau đó gấp gáp lên
tiếng, “Vương phi, trong cung truyền ý chỉ, muốn Vương phi phải tức khắc vào cung, xe ngựa đã chờ bên ngoài cửa chính của Vương phủ.”
Ta hơi kinh hãi, “Hiện tại?”
Tầm Vân đáp. “Vâng, nô tỳ đã chuẩn bị bữa sáng cho Vương phi, ngay lập tức
sẽ mang đến Mặc Các, trước tiên xin Vương phi rửa mặt chảy đầu thay xiêm y.”
Ta tuỳ ý gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, liền hỏi, “Vội vã như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tầm Vân do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Người mà hoàng
cung phái đến cũng không nói gì, nhưng mà, theo như tin tức chúng ta có
được, hình như Tam điện hạ trúng phải kịch độc, đã phải điều động đến
thái y, hiện giờ ngay đến hoàng thượng cũng đích thân đến Dục Thuận
Điện, cho nên lúc này mới cho người gọi Vương phi.”
Đáy lòng bỗng
chốc nặng trĩu, chỉ cảm thấy một trận rét lạnh đau buốt tận xương tuỷ
trong một thoáng liền lan tràn khắp cơ thể, thật lâu sau, mới dần dần
hồi phục tinh thần.
“Tiểu thư, người đừng như vậy, đừng làm em sợ,
Tam điện hạ sẽ không có việc gì!” Sơ Ảnh cuống quýt đỡ ta ngồi xuống,
không ngừng khuyên nhủ.
Mà ta lại nhớ đến cái nắm tay trấn an của hắn khi ở Dục Thuận Điện, thoáng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Tầm Vân,
nói: “Hiện tại Điện hạ thế nào?”
Nàng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn,
“Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết hoàng thượng đã tập hợp tất cả các vị
danh y trong Thái Y viện đến hội chẩn cho Tam điện hạ.”
Ta gật đầu,
liền nói với Sơ Ảnh đang đứng phía sau, “Nhanh giúp ta rửa mặt chải đầu
thay quần áo, ngay tập tức ta phải tiến cung.” Hiển nhiên ta cũng không
còn tâm tư chờ Tầm Vân truyền bữa sáng đến Mặc Các, trực tiếp dẫn theo
Sơ Ảnh ra ngoài, lên xe ngựa mà hoàng cung đưa đến. Tuy rằng trong lòng
vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, nhưng trong lúc xe ngựa vọt đi như
bay, tâm trạng cũng dần dần trấn định, suy nghĩ cũng có một chút thư
thái, những việc xảy ra vào hôm qua đang chậm rãi hiện lên ở trong đầu,
cuối cùng hợp lại thành bốn chữ rõ ràng —”Châu Lan Đại Phượng”.
Xuống xe ngựa, sớm có thái giám dẫn đường đứng chờ ở trước Thừa Thiên môn,
vội vàng dẫn ta vào Dục Thuận Điện, nơi đó, sớm đã có cấm vệ quân canh
gác nghiêm ngặt, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Thái giám dẫn đường
cũng không trực tiếp đưa ta đến Đông Noãn các gặp Nam Thừa Diệu, mà
trước tiên là đi vào chính sảnh của Dục Thuận điện, Dục An sảnh. Trên vị trí chủ thượng ở Dục An sảnh, thiên tử ngồi đấy với vẻ mặt lạnh lùng,
thân mặc thường phục, ngay đến mũ miện cũng không đội, bên ngoài chỉ
khoác một chiếc áo choàng hoàng sắc, đôi mày đã cố gắng kiềm chế nhưng
cuối cùng vẫn không che giấu được vẻ rét lạnh phẫn nộ. Ở một bên, chính
là Khánh phi nương nương dung mạo yêu kiều mềm mại, lúc này cũng chỉ
trang điểm tuỳ ý, ngay đến tóc mai cũng có phần hỗn độn, có lẽ vì chuyện xảy ra bất chợt, cho nên bọn họ cũng không kịp quan tâm đến cách ăn
mặc. Nếu người trong cung đến truyền chỉ đã tránh né không nói cho ta
biết lý do phải tiến cung, vậy thì ta chỉ có thể thu lại nỗi lo lắng bất an không thích hợp này, bước đến dịu dàng hành lễ, khuôn mặt rũ xuống.
Hoàng thượng thản nhiên lên tiếng bảo ta đứng dậy, tầm mắt lạnh lùng quét qua gương mặt của ta, không buông tha một chút biểu cảm nào, qua một lúc
lâu, mới nói ban cho ghế ngồi, rồi ra lệnh cho vị thái y đang khom người đứng bên cạnh, “Giúp Tam vương phi bắt mạch.”
Mặc dù ta hiểu rõ
chuyện gì đang xảy ra, nhưng trên nét mặt vẫn là thần sắc lo sợ nghi
hoặc mà khó hiểu, không có lên tiếng hỏi, chỉ là chần chờ vươn cổ tay
phải của mình ra. Hiển nhiên động tác đó cũng không thoát khỏi ánh mắt
của hoàng thượng, nét mặt ông ta dịu đi đôi chút, mở miệng nói, “Ngươi
không cần phải sợ, chỉ là thỉnh mạch bình an thôi.”
Ta nhẹ nhàng rũ
xuống ánh mắt, lên tiếng đáp “Vâng”, sau đó để mặc cho thái ý đặt tay
lên mạch tượng của ta, chỉ một lát sau, thái y thu tay, thấp giọng trả
lời với Hoàng thượng, “Mạch tượng của Tam vương phi vững vàng, không có
bất cứ bất thường nào.”
Nét mặt hoàng thượng trở nên lạnh lùng như
đêm khuya, tuy rằng thần sắc không hề có một chút kinh động, nhưng lại
giống như cái bình tĩnh khác thường trước khi bão đến, bên trong đang từ từ tích góp mà có lẽ ngay đến chính ông ta cũng không nhận ra, sát ý
chợt loé rồi biến mất. Mà Khánh phi nương nương đang ngồi một bên chủ
toạ, lại bất chợt run tay, chén sứ men xanh thượng hạng liền rơi xuống
đất, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thuý, nước trà nóng bỏng cũng vấy
không ít lên người nàng. Tiểu cung nữ hầu hạ phía sau nàng hoảng sợ, vừa nói “Nô tỳ đáng chết”, vừa quỳ xuống cẩn thận lau đi nước trà thấm trên váy của nàng, sau đó thu dọn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Hoàng
thượng vốn đang phiền lòng, lại nghe thấy âm thanh chát chúa như vậy,
cho dù đối với Khánh quý phi luôn luôn yêu thương sủng ái như cũng có
phần mất kiên nhẫn, mặc dù không có trực tiếp mắng nàng, nhưng lại giận
cá chém thớt, đem ly trà ở trong tay nén lên trên người tiểu cung nữ
đang cúi mình thu dọn mảnh vỡ, mắng, “Ngay cả một ly trà cũng hầu hạ
không tốt, còn giữ các ngươi làm gì, kéo xuống! Kéo xuống!”
Lập tức
có thái giám lặng lẽ tiến vào, kéo tiểu cung nữ đang không ngừng kêu gào cầu xin tha thứ đi ra ngoài, cả Dục An sảnh lại phục hồi không khí hoàn toàn yên tĩnh. Khánh quý phi vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trước, dáng vẻ
hồn bay phách lạc, giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ chuyện mới
vừa rồi. Tỳ nữ Bảo Yên ở bên người của nàng bị hù doạ đến hoảng sợ, cũng bất chấp có bị hoàng thượng trách phạt hay không, giọng nói mang theo
lo lắng, khẽ hỏi: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ?”
Khánh phi nương nương giống như không hề nghe thấy, sắc mặt tái nhợt, thân
mình cũng không thể khống chế mà khẽ run, qua một lúc lâu, nàng mới run
run động môi, thì thào lẩm bẩm, “May là bọn chúng không biết hoàng
thượng ăn kiêng, may là bọn chúng không biết hoàng thượng ăn kiêng. . . “
Có lẽ hoàng thượng không ngờ nàng lại nói như vậy, ngẩn ra một lúc, sau đó ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu thương nhìn về phía Khánh phi nương nương, cách một cái bàn dài, ông ta cầm lấy bàn tay của Khánh quý phi, “Nàng
không cần phải sợ, trẫm sẽ không dễ chết như vậy!” Lời nói vừa dứt, vẻ
lạnh cứng tàn bạo ở giữa đôi mày càng ngày càng rõ nét, giọng nói rét
lạnh, “Trẫm để cho hắn chuẩn bị Lễ Chúc Mừng, thế nhưng hắn lại trù tính trong ngự trà của trẫm, vội vã như vậy có phải là vì không thể kìm lòng muốn ‘Cao tường trùng cửu thiên’ đây sao?” Cả phòng chật ních nhưng lại vắng lặng, không có người nào dám lên tiếng, ngay đến thở mạnh cũng
không dám phát ra âm thanh.
Ta cúi đầu thu mắt, hiểu rõ hiện tại ở
trong lòng hoàng thượng, cho dù không có chuyện văn tự lúc trước thì
việc ông ta nghi ngờ bất mãn với thái tử có lẽ cũng đã không thể nào
tiếp tục giải trừ.
Vốn, tội mưu hại hoàng tử không thể tha, huống
chi, ở trong lòng thiên tử, người mà hắn muốn ám hại cũng không phải là
Nam Thừa Diệu, mà là hoàng thượng. Ta và Nam Thừa Diệu ngồi cùng bàn,
các món ăn cũng không có phân chia, mà hiện giờ, Nam Thừa Diệu lại trúng kịch độc, trong khi ta lại bình yên vô sự, như vậy toàn bộ sự nghi ngờ
không thể tránh khỏi liền rơi lên một ngoại lệ duy nhất kia— vốn người
dùng là hoàng thượng, nhưng bởi vì ăn kiêng nên ban cho Nam Thừa Diệu
ngự trà —”Châu lan đại phương”
Bên trong Dục An sảnh lặng ngắt như
tờ, chỉ nghe giọng nói của thiên tử tức giận lên tiếng, “Các ngươi còn
đứng ngây đó làm gì, còn không mau đến phủ thái tử đem tên nghịch tử kia trói lại ngay lập tức cho ta!”
Hoàng Cung, vị đại thần thống lĩnh
thị vệ đang đứng hầu một bên nghe thấy vậy liền biến sắc, bất chợt quỳ
xuống, lên tiếng nói, “Xin bệ hạ nghĩ lại!” Hoàng Cung vốn là quan viên
nhất phẩm của triều đình, quản lý chỉ huy thị vệ, bảo vệ sự an toàn cho
Thánh Thượng, địa vị có phần tôn quý, thấy ông quỳ xuống, trong Dục An
sảnh, tất cả các quan chức còn lại cùng được gọi vào cung liền quỳ theo, “Xin bệ hạ nghĩ lại!”
Hoàng thượng giận đến cười to, “Được, cả lũ các ngươi, đều muốn kháng chỉ phải không?”
Hoàng Cung chính trực đáp, “Vi thần không dám! Chỉ là việc này không hề đơn
giản, xin hoàng thượng cho vi thần một chút thời gian để điều tra rõ
ràng, để tránh . . .”
“Oan uổng? Ngươi không biết thái y nói gì sao?
Đó là Hắc Diệp Quan Âm Liên!” Hoàng thượng tức giận cắt ngang lời Hoàng
Cung, “Nếu không phải Diệu nhi luyện võ từ nhỏ, thể cốt mạnh mẽ hơn
người bình thường, cho nên mới may mắn thoát chết, ngươi cứ nghĩ đi, nếu dùng trên người trẫm, thì hiện giờ ngươi có thể nhìn thấy trẫm sao?!”
“Hoàng thượng nguôi giận! Vi thần chỉ nghĩ, nếu Thái tử là người chuẩn bị Lễ
Chúc Mừng, như vậy điện hạ sao lại làm ra chuyện tự chuốc hoạ vào thân
thế này? Người hẳn phải biết rõ, một khi xảy ra chuyện không may, điện
hạ chính là người bị nghi ngờ lớn nhất!”
“Nghi ngờ?” Hoàng thượng
cười lạnh, “Trẫm còn chưa chết, các ngươi đã bênh vực hắn, nếu thật sự
trẫm uống chén ‘Châu lan đại phượng’ kia thì hắn danh chính ngôn thuận
trở thành tân đế, các ngươi vội vàng nịnh bợ hắn còn không kịp, có kẻ
nào còn để tâm đến việc nghi ngờ?!”
“Hoàng thượng! Vi thần thề chết
trung thành với hoàng thượng, tuyệt không hai lòng! Xin hoàng thượng
minh giám! Nhưng Thái tử xưa nay nhân từ hồn hậu, cả triều đều biết,
chuyện hôm nay, nếu như có người cố tình vu cáo hãm hại cũng không phải
là việc không có khả năng, chỉ bằng như vậy mà gán tội danh cho thái tử, vi thần sợ rằng trong triều có người không phục, mà khi truyền đến tai
người dân, cũng có thể tổn hại đến thiên uy của hoàng thượng. Nếu hoàng
thượng nhất định phải bắt thái tử, vi thần cũng quyết lãnh binh xuất
môn, tuyệt đối không có ý kiến khác! Chỉ là, vi thần khẩn cầu hoàng
thượng suy nghĩ lại!”
Lời nói vừa thoát ra, Hoàng Cung liền quỳ xuống đất, những quan chức còn lại lập tức phụ hoạ theo, “Xin hoàng thượng nghĩ lại!”
Ánh mắt hoàng thượng lướt qua mỗi người trong bọn họ, sát khí chợt loé rồi
biến mất, chẳng qua là vị bọn họ đều đang phủ phục trên mặt đất, khuôn
mặt rũ xuống, cho nên, cũng không hề thấy. Ngừng một lúc lâu, hoàng
thượng mới lại lên tiếng, giọng nói đã khôi phục vẻ bình tĩnh, “Tất cả
đứng lên đi.”
Cả đám người Hoàng Cung nửa tin nửa ngờ ngẩn đầu, có chút chần chờ, hỏi, “Việc thái tử điện hạ, người định xử trí thế nào?”
Hoàng thượng mỉm cười giễu cợt, “Các ngươi nhiều người như vậy đều toàn lực
bảo vệ hắn, trong triều đình người đứng ở bên cạnh hắn khẳng định còn
nhiều hơn, nếu trẫm thực sự xử trí hắn, không phải sẽ trở thành hôn quân sao?”
Một đám đại thần đang quỳ xuống đất sợ hãi lên tiếng, “Vi thần không dám!”
Hoàng thượng thờ ơ mỉm cười, “Ta cho phép các người, còn quỳ làm gì?”
Các thần tử hơi chần chừ ngồi dậy, vẫn chưa đứng vững, đã nghe thấy giọng
nói của Hoàng thượng lại vang lên giữa khung cảnh yên ắng của Dục An
sảnh, thản nhiên mang theo ý cười, “Truyền chỉ, trượng tễ *đánh đến
chết* toàn bộ thái giám cung nữ ở ngự thiện phòng tham gia vào Lễ Chúc
Mừng hôm qua, một tên cũng không để lại.”