Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 42


Đọc truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh – Chương 42

“Đệ cứ như vậy, bất chấp mọi thứ mà chạy đến Nghiệp Thành, việc ở Thượng
Kinh thì biết làm thế nào?” Muốn hắn nói hết những chuyện ở Kinh thành,
ta vừa giúp Liễm bôi thuốc lên vết thương trên tay trái, vừa thản nhiên
lên tiếng.

Thuốc mà ta dùng là loại thuốc trị thương có dược tính rất mạnh, Thiên Tâm Mạch Lạc tán, hắn chỉ bị thương ngoài da, loại
thuốc bình thường cũng đủ để chữa trị, nhưng mà ta cố tình muốn cho hắn
một chút giáo huấn. Thiên Tâm Mạch Lạc tán này, mặc dù công hiệu rất
mạnh, nhưng khi dùng thuốc thì người bị thương sẽ chịu không ít đau đớn.

Đôi tay của ta giúp hắn băng bó cũng cố tình không nhẹ nhàng, hắn đau đến
nhe răng trợn mắt, nhưng nhìn thấy nét mặt vô cùng khó chịu của ta, thì
toàn bộ oán hận đều phải đè nén xuống, nhỏ giọng nói: “Trước tiên ta đã
trở về Thượng Kinh nói rõ mọi chuyện, tỷ cứ yên tâm, ta nói với mọi
người trong nhà rằng, tỷ bởi vì nhớ nhung trượng phu đến nóng lòng, nên
mới ngàn dặm xa xôi chạy đến Mạc Bắc.”

Ta muốn cười nhưng lại
không cười nhìn hắn, “Ở trong thư ta dặn dò đệ trở về Thượng Kinh giúp
ta giải quyết tốt hậu quả, đệ liền nghĩ ra một lý do tốt như vậy sao?
Nhớ nhung trượng phu đến nóng lòng? Lừa ai chứ? Phụ thân với mẫu thân mà tin lời nói dối này của đệ mới là lạ!”

Hắn dương dương tự đắc
nói: “Tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao thì có hỏi tới hỏi
lui ta cũng chỉ nói như vậy, bọn họ có tiếp tục hoài nghi thì cũng không thể không giúp nữ nhi của mình, không đúng sao? Vì vậy đối với người
ngoài, thậm chí là với những người khác ở trong nhà đều nói tỷ đang ở
biệt uyển. Sẽ không xảy ra vấn đề gì. Đã có phụ thân và mẫu thân gánh
vác việc ở kinh thành, ta ở lại đó cũng không giúp được tỷ cái gì, không bằng là đến đây tìm tỷ. Đỡ phải ở nhà ngày đêm lo lắng, đêm ngủ không
biết đã gặp bao nhiêu là ác mộng.”

Ta nhịn không được lòng liền
mềm nhũn, tuy vẫn còn nghiêm mặt, nhưng giọng nói đã buông lỏng hơn
nhiều, động tác ở trên tay bất giác cũng nhẹ nhàng hơn, “Đừng có mà bào
chữa cho mình, lần này đệ đến, hơn phân nửa cũng là gạt người trong nhà
đúng không?”

Hắn thành thật gật đầu thừa nhận: “Đúng nha. Nhưng mà ta có để thư lại, cái này là học theo tỷ.”

Ta nhất thời tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói gì, chỉ là dùng sức đem mảnh băng buộc chặt.

“Nhị tỷ, nhẹ tay………”

Hắn làm ra bộ dạng đau đến nghiến răng nghiến lợi, ta biết trong đó phần
lớn chỉ là đùa giỡn, nên cũng không để ý đến hắn, cười như không cười,
liếc xéo hắn: “Hiện tại mới biết đau sao? Khí khái anh hùng trước kia
đâu rồi?”

Ngay lập tức hắn liền im bặt, lại không cam lòng liếc
mắt nhìn ta, vừa ấm ức nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là tỷ sai trước, âm thầm

cưỡi ‘Trục Phong’ của ta chạy đi, Mạc Bắc xa như vậy. Chỉ là một nữ nhân mà tỷ cũng dám? Ta vốn định sau khi tìm được tỷ nhất định phải xả ra
một chút tức giận, tại sao hiện tại người bị giáo huấn lại là ta? Tỷ gả
cho Tam điện hạ, cái tốt thì không học, lại học theo tính tình quái gở
của hắn, dáng vẻ không hề mỉm cười như vậy thật sự làm ta hoảng sợ.”

Ta ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, hắn đã mỉm cười, chần chừ tiến đến dụ dỗ:
“Tỷ tỷ tốt, ta đã chịu bị tỷ mắng, chỉ cần tỷ không tức giận, cho dù là
đánh ta hai cái ta cũng cam tâm tình nguyện. Tỷ không biết khi ta ở nhà, suốt ngày đều mơ thấy tỷ nếu không bị bọn mã tặc bắt đi thì cũng xảy ra chuyện. Mỗi lần tỉnh lại đều một thân mồ hôi lạnh, tỷ cũng biết tính
tình của ta, làm sao có thể ngồi yên? Vì vậy mới chịu không được mà chạy đến đây, tỷ tha cho ta lần này đi!”

Ta nghe hắn nói như thế, vốn đã mềm lòng, hiện tại cũng không nhịn được mà khẽ cười: “Đệ nha, thật sự là hết cách.”

Hắn thấy ta nở nụ cười, nét mặt hoàn toàn thả lỏng, cúi đầu nhìn xuống mảnh băng ở trên cánh tay, sau đó hơi ngửa đầu thảnh thơi tựa vào thành
giường: “Có thể nhìn thấy tỷ cười, một chút đau đớn vì Thiên Tâm Mạch
Lạc tán xem ra cũng không vô ích.”

Ta vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hắn: “Thì ra đệ cũng biết sao?”

Hắn nhìn ta nhướng mày cười: “Ở với tỷ lâu như vậy, tuy rằng không biết cứu người, nhưng đối với mấy loại thảo dược này cũng biết được một phần,
lúc tỷ vừa mở lọ thuốc kia ra, ta chỉ nghe mùi hương thôi là đã biết
không tốt. Nhưng nhìn thấy tỷ như vậy, nên chỉ có thể cam chịu số phận.
Ngoan ngoãn để người nào đó giày vò, mong rằng sau khi hành hạ lên người ta thì sẽ hết giận.”

Ta mỉm cười dùng quạt giấy ở trong tay khẽ gõ lên đầu hắn: “Nói như vậy, ta giúp đệ băng bó, chính là giày vò đệ sao?”

Hắn nở nụ cười, từ trên giường tiêu sái đứng dậy: “Cổ nhân thường nói, chỉ
có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, xem ra một chút cũng không sai. Ta
nói chuyện với tỷ, thôi không bằng đi thăm ‘Trục phong’ còn hơn. Nó mà
gầy đói, ta sẽ quay lại tiếp tục tính sổ với tỷ___”

Hắn vốn đang
cười nói, liền bỗng nhiên ngừng lại, ta có chút khó hiểu, giương mắt
nhìn lên, đã thấy trên gương mặt của hắn không còn ý cười, ánh mắt nặng
trĩu nhìn chằm chằm vào cổ của ta, giọng nói cũng mang theo một chút
khẩn trương, “Nhị tỷ, tỷ bị thương? Sao lại như vậy?”

Ta kinh
ngạc, nhìn theo ánh mắt của hắn, liền lúng túng không thôi, từ góc độ
này nhìn xuống. Vết đỏ lưu lại trong đêm hoan ái tối qua như ẩn như
hiện.

Sắc mặt nhanh chóng đỏ ứng, nắm chặt cổ áo, tay chân gần
như có chút luống cuống, sau đó ta vội vàng đứng dậy, đưa lưng về phía
hắn lên tiếng nói: “Không có chuyện gì, đệ không phải muốn đi thăm ‘Trục Phong’ sao, còn không nhanh đi.”

Hắn nghi hoặc khi nhìn thấy
hành động của ta, không những ngừng lại, mà giọng nói càng lúc càng khẩn trương lo lắng, thậm chí mơ hồ có chút tức giận: “Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Là ai làm tỷ bị thương?”


Ta càng lúng túng hơn, không
biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể vừa đưa lưng về phía hắn vừa nhẹ giọng nói: “Đã bảo là không có gì, đệ đừng hỏi.”

Hắn sao lại
chịu nghe, khi đã hỏi không ra kết quả liền dứt khoát vươn tay giữ lấy
ta, ta sợ tới mức liều mạng giãy giụa, giọng nói thất thanh cảnh cáo
hắn: “Mộ Dung Liễm!”

Nhưng căn bản hắn lại vờ như mắt điếc tai
ngơ, một tay vững vàng giữ lấy thắt lưng của ta, một tay nhẹ nhàng đẩy
ra cổ áo, kiểm tra cái gọi là “Vết thương” kia.

Ta vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, chỉ nhìn thấy nét mặt của hắn lúc đầu có hơi
ngẩn ra, tức thì liền có phản ứng, gương mặt anh tuấn lập tức đỏ bừng.

Dù còn trẻ người non dạ, nhưng hắn cũng không ngốc. Lại sinh trong gia
đình quan lại, đối với chuyện nam nữ, mặc dù chưa bao giờ trải qua, bị
bưng tai bịt mắt, nhưng cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ lỗ
mãng, cái gì cũng không biết, sao lại không thể phân biệt dấu hôn với
vết thương.

Bởi vậy, chỉ một lúc là hắn liền hiểu rõ, nét mặt đỏ
bừng không biết làm thế nào, chỉ hận là không thể tìm cái lỗ để chui
xuống, thậm chí cũng không nhớ phải buông bàn tay đang giữ chặt lấy ta.

Ta cũng lúng túng khó xử vô cùng, đang định bảo hắn buông tay, liền nghe
thấy một tiếng ho bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn lên. Nam Thừa Diệu đang
thản nhiên nhìn chúng ta. Trong ánh mắt hình như có chút không vui. *^^*

Ta nhẹ nhàng đánh vào tay Liễm, hắn lập tức liền có phản ứng, nhảy ra xa
tựa như bị ném cho một củ khoai nóng phỏng, cũng không nhìn ta mà vội
vàng nói với Nam Thừa Diệu: “Tỷ phu, ta đi thăm ‘Trục Phong’.”

Cũng không đợi Nam Thừa Diệu đáp lại. Gương mặt đỏ lên, không hề quay đầu mà phóng nhanh ra cửa, chẳng cần đến một hồi công phu, liền ngay đến bóng
người cũng không thấy.

Như vậy thật không hợp với lễ nghi, ngay
đến cách xưng hô cũng vì cấp bách mà buộc miệng gọi như trong gia đình
bình thường, cũng may là Nam Thừa Diệu không quá để ý.

Ta nhìn
thấy trong ánh mắt của Nam Thừa Diệu ban đầu có một thoáng không vui,
sau đó dường như bừng tỉnh, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh có hơi tự giễu,
mãi cho đến khi hoàn toàn lấy lại sự thờ ơ trước sau như một mới đi về
phía ta.


Ta rũ xuống ánh mắt, khẽ cười hành lễ, sau đó lên tiếng
nói nhỏ: “Thần thiếp đã trao những vật cần trao cho Điện hạ, nên cũng
không tiện tiếp tục ở lại nơi này, đợi hai ngày nữa, khi bệnh tình của
Sơ Ảnh đã hoàn toàn bình phục, liền lập tức khởi hành quay về Thượng
Kinh, sẽ không làm Điện hạ khó xử.”

Hắn liếc mắt nhìn ta thật
sâu. Sau một lát liền thản nhiên mỉm cười: “Từ trước đến giờ, nàng chưa
từng làm ta khó xử, nếu như đã đến Nghiệp Thành, Vương Phi thật không
muốn tận mắt thấy ta đại phá Bắc Lỗ hay sao?”

Ta ngẩn ra, hắn đã mỉm cười, vươn tay về phía ra: “Đi thôi, ta đưa nàng đi xem phong cảnh của Mạc Bắc.”

Đạo Ly Thanh Phong, là ngựa tốt mà thế gian khó tìm, màu lông đen nhánh
sáng rõ, vó ngựa trắng như tuyết, lúc ngồi tựa như đang cưỡi mây đạp
tuyết. Mỗi bước chân giống như âm thanh của vạn mã, đúng là cực kỳ trân
quý.

Vốn là ngựa tốt, lại đi theo Nam Thừa Diệu nhiều năm, được
thuần dưỡng hoàn toàn, bởi vậy ở cả Nam Triều, gần như nhà nhà đều biết
đến “Đạo Ly Thanh Phong”, sớm đã được xưng thành danh câu *ngựa quý*.
Hiện tại, ta và Nam Thừa Diệu hai người cùng cưỡi, mà “Đạo Ly Thanh
Phong” đã đi được vài trăm dặm nhưng vẫn cất vó như bay, đúng là không
phụ cho cái danh ngựa tốt.

Vào tiết Đông chí, biên cương Mạc Bắc
vẫn tuyết bay đầy trời, Nam Thừa Diệu lấy chiếc áo hồ cừu bao lấy ta và
hắn, cả người ta tựa hẳn vào lồng ngực ấm áp của hắn, chiếc áo hồ cừu
kia thậm chí còn phủ lên nửa gương mặt ta, chỉ để lộ ra đôi mắt, bởi vậy mặc dù gió lạnh gào thét ở bên tai, ta vẫn không có cảm giác quá rét
lạnh.

Nam Thừa Diệu vừa đưa ta đi qua từng vùng đất rộng lớn của
Mạc Bắc, đẹp như tranh vẽ, vừa giơ roi chỉ về phía xa, nói nhỏ ở bên
tai: “Nàng nhìn xem, ở trên đỉnh núi phía trước, nơi có khói bếp bốc lên chính là chỗ đóng quân của người Bắc Hồ. Chỉ mấy ngày nữa, ta sẽ bắt
bọn họ phải rời khỏi nơi này hoàn toàn, mảnh đất này, không chấp nhận
việc bị bọn mọi rợ Bắc Hồ nhúm chàm!”

Ta nghe thấy trong lời nói
của hắn có sự bình tĩnh lạnh lùng cùng ngạo nghễ, lẳng lặng nhìn theo
hắn về phía khói bếp kia, không nói gì.

Hắn nhận ra ta có chút
khác thường, giật mình lên tiếng nói: “Vương Phi đúng là có lòng nhân
từ. Đang lo lắng trăm họ lầm than sao?”

Ta lắc lắc đầu, cũng
không vòng vo, nhìn về phía xa, nhẹ giọng lên tiếng: “Hai quân giao
chiến. Thắng làm vua thua làm gặc, không phải ngươi chết thì ta chết,
không chấp nhận có một chút nhẹ dạ nhân từ. Huống hồ ở trong thời buổi
loạn lạc, nhân từ thật sự, cũng không phải là khăng khăng giữ lấy một
câu “Giới sát” *cấm giết*, mà là diệt trừ gian tà bảo vệ kẻ yếu, đối với cuộc chiến này, vốn do Bắc hồ xâm phạm trước, Điện hạ nghênh chiến giữ
gìn nước nhà, hành động này đều là vì sự bình yên cho ngàn vạn con dân
Nam Triều. Tuyệt đối không có nửa phần không đúng, thần thiếp cũng sẽ
không có suy nghĩ mềm yếu của nữ nhân.”


“Vậy vừa rồi Vương Phi trầm mặc là vì sao?” Lời nói của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, cùng gió truyền đến.

Ta do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói, “Thần thiếp nhớ rõ binh pháp đã từng nói qua, bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã. Bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã, cố thượng binh
phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, tái thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. Đối với Bắc Hồ, thần thiếp cũng chỉ nghĩ đến như vậy.”

Binh pháp tôn tử:

“Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã. Bất chiến nhi khuất nhân
chi binh, thiện chi thiện giả dã.”: Trăm trận đánh trăm trận được, chưa
phải là người giỏi trong những người giỏi. Không đánh mà làm khuất phục
được quân của người, ấy mới là người giỏi trong những người giỏi.

“Cố thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, tái thứ phạt binh, kỳ hạ công
thành.”: Thứ nhất là dụng mưu để chiến thắng, thứ đến là vận dụng ngoại
giao để thủ thắng, thứ nữa là dùng thủ đoạn quân sự để chiến thắng, còn
thấp nhất là đánh phá thành trì.

“Sao?” Hắn từ trên lưng ngựa tiêu sái nhảy xuống, vươn tay tới, trong đôi mắt âm trầm mơ hồ hiện ra vẻ tán thưởng.

Ta đưa tay cho hắn, để cho hắn ôm ta xuống ngựa, sau đó lại khoác chung
chiếc áo hồ cừu, cùng nhìn về phương Bắc, lúc này mới một lần nữa nhẹ
nhàng mở miệng nói: “Trên đường thần thiếp đến Nghiệp Thành, từng nghe
thấy, hằng năm khi mùa đông đến, chỉ cần tuyết rơi nhiều một chút, người Bắc Hồ vì không đủ thức ăn mà nhiều lần vượt qua biên giới để trộm
cướp, nhiễu loạn dân chúng. Sở dĩ năm nay cả nước đưa quân tấn công
Nghiệp Thành, cũng là do mùa đông năm nay tuyết rơi hung ác hơn so với
những năm trước, súc vật nếu không chết rét thì cũng chết đói, cả nước
Bắc Hồ, đã không còn thức ăn để vượt qua mùa đông. Vì vậy, thần thiếp
cho rằng, lấy binh lực dồn ép, cũng chỉ là sách lược tạm thời, không
bằng nên mở rộng buôn bán, vừa hỗ trợ vừa tiêu diệt hậu hoạ. Nếu có thể
như thế, chẳng những việc xâm phạm biên giới có thể giải trừ, mà dân
chúng Mạc Bắc cũng được an bình muôn đời!”

Hắn nhìn ta thật sâu,
một lúc sau, chậm rãi gợi lên nụ cười. Nhìn vào đôi mắt của ta mà lên
tiếng: “Một đôi mắt xinh đẹp như vậy lại có thể đem những điều này nhìn
thấu khởi thừa chuyển hợp(1) chỉ trong nháy mắt, Vương Phi đã sinh nhầm
vào thân nữ nhân. Có được tầm nhìn xa trông rộng này, ngoại trừ Tần
Chiêu, những tướng quân khác ở dưới trướng của ta cũng không có một ai
có thể nghĩ ra.”

Ta nao nao, nhưng ngay lập tức có phản ứng lại,
hơi khó hiểu liền nhẹ giọng hỏi: “Nếu như Điện hạ đã nghĩ tới điều này,
tại sao còn muốn kiên trì động binh?”

Hắn một lần nữa nhìn về
phía vị trí đóng quân của Bắc Hồ, thản nhiên lên tiếng, giọng nói bao
hàm sự thờ ơ lạnh nhạt cùng bình tĩnh, “Đặc tính của người Bắc Hồ là
liều lĩnh, nếu như không thể đánh thắng bọn họ vài trận. Sau này khi
trao đổi thông thương sẽ khó tránh khỏi bị bọn họ trở mặt. Vì vậy, trận
này nhất định phải đánh, hơn nữa, phải là đại toàn thắng!”

——— ———–

(1) khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt
đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.