Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 75: uối


Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 75: uối


“Bốp” _ Quốc đấm Thiên Tuấn thật mạnh…
Thiên Tuấn ngã dúi dụi xuống đất. Sao khó thế này? Cú ngã ấy đâu có đau đớn gì!?… Không! Đó là cú ngã tinh thần thật đau, và anh không thể đứng dậy được nữa.
– Sao? Không đứng dậy được à?… Có cần tôi đỡ không? _ Quốc dẫm lên tay Thiên Tuấn và nói.
– Cậu… hực… _ ánh mắt Thiên Tuấn nổi lên từng tia đỏ au.
– Không cần à? _ Quốc nheo mắt, lên giọng đồng thời di chân lên tay Tuấn mạnh hơn.
– Đủ rồi! Anh không thấy mình quá độc ác với anh ấy à? Hai người đã là bạn rất thân, coi nhau còn hơn anh em ruột thịt, vậy mà giờ anh nỡ…
“Chát”
Cô chưa kịp nói hết câu thì Quốc đã cho cô một cái tát.
– Tôi cần cô phải dạy đời tôi à? _Quốc tới gần bóp miệng cô. – Nói cho cô biết. Quốc mà ngày nào cô quen, là thằng bạn thân suốt ngày nhút nhát đã chết rồi. Nghe rõ chưa?
– Yaaaa… _ Phong thấy thế liền xông lên đạp Quốc. – Hự…
Nhưng không những không làm gì được Quốc, mà Phong còn bị anh hạ lăn xuống đất.
Tiếp đến là Gia Linh, nhưng cô cũng chẳng làm gì được Quốc.
Anh ta không những mạnh mà còn là bạn của họ, họ không thể xuống tay thật tình với Quốc được.
– Chịu thua tâm phục khẩu phục chưa? _ giọng khàn khàn của MK.
Tất cả đều trừng mắt nhìn lão.
– Chắc là mấy người không hiểu tại sao kế hoạch mĩ mãn của mấy người tạo ra lại thất bại thảm hại trong tay ta lắm đúng không!?
– …
– Hà hà, cũng nhờ bạn tốt của các người cả. Quốc quả thực làm việc rất tốt, và là người có năng lực nổi trội hơn hẳn. Điều quan trọng là… nói tới đây, ông ta đến gần và khoác vai Quốc. – Cậu ấy biết tìm đến tôi.
– Ông nói sao? Anh Quốc không đời nào tự tìm đến ông. Nói! Ông đã làm gì với anh ấy? _ cô gằn lớn.
– Ha hahaha. Nếu không tin thì cô có thể hỏi cậu ấy mà… Sao, cậu có muốn nói gì với con bé đó không?
– Tìm đến ML là do tôi tự nguyện, không ai ép buộc tôi cả. Chỉ tại các người ngốc ngếch quá nên tự tạo ình một con đường chết đó thôi. _ Quốc đút tay vào túo quần ngạo mạn.
– Anh… _ cô không còn lời nào để nói với Quốc.
– Ông đã biết trước, và tất cả chỉ là một cái bẫy mà ông đã giàn xếp sao? _ Thiên Tuấn.
– Đúng vậy.
– Tại sao ông biết?
Ông ta nhìn sang Quốc.
– Tất cả công lao to lớn này là phải kể đến anh bạn này đây. _ ông ta vỗ vai Quốc.
Thiên Tuấn chỉ biết trân mắt nhìn Quốc mà không thể nói lời nào. Mà nói… anh biết nói gì? Càng nói chỉ càng làm mình bị tổn thương mà thôi…
– Cậu còn lời nào muốn nói nữa không? _ MK.
– Muốn bắt, muốn giết sao thì tùy.
– Chết ư? Đâu dễ thế.
– Ông còn muốn gì ở chúng tôi? Bao nhiều năm nay, ông hết hại đời cha rồi đến đời con mà vẫn chưa đủ sao? _ Phong.
– Đó, vấn đề là ở đó. Các cậu có trách, thì phải trách ba mẹ các cậu đã phản bội tôi.
Nghe lão nói thế, tất cả đều nhìn nhau…
– Tôi phải giữ mấy người làm con mồi thì mới dụ họ trở về được chứ, ha hahaha…
– Ông thật là một con quỷ dữ. _ Gia Linh.
– Quỷ dữ mà có một đứa con gái như cô thì cũng thú vị phết.
– Tôi không đời nào là con của loại cầm thú như ông.
– Không nói nhiều, bắt hết chúng lại cho ta. _ MK ra lệnh.
Lập tức, bọn tay chân liền đưa cô, Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh đi.
– Cậu làm rất tốt! _ MK dành lời khen ngợi cho Quốc.
– Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ mà thôi. _ nói rồi Quốc cũng theo bọn tay chân áp giải bọn cô.

==:=:=:=:==
Nhà nội,
– Có chuyện gì sao con cứ đi đi lại lại vậy Trâm Anh? _ nội hỏi khi thấy Trâm Anh cứ đi lại đến chóng cả mặt.
– Dạ… con…
– Ngồi xuống đây rồi có gì thì nói nội nghe xem nào!
– Dạ…
– Sao!? Có chuyện gì thì kể nội nghe coi.
– Cũng không có gì đâu nội, bé Na với anh Thiên Tuấn đi công tác vài ngày nên con hơi lo thôi.
– Cha cha, nhớ rồi chứ gì. _ nội nói rồi đưa tách trà lên miệng.
Trâm Anh chỉ cười mà không nói gì, mặt chị đượm buồn vô hạn.
– Nộ ơi nội! Chị Trâm Anh ơi!… _ ngoài cổng có tiếng người gọi.
– Hình như tiếng của con bé Kì Lâm thì phải. _ nội đoán.
– Để con ra mở cổng. _ Trâm Anh nói rồi đứng dậy.

– Chị Trâm Anh! _ Kì Lâm vừa thấy Trâm Anh đã mừng ra mặt.
– Có chuyện gì mà gấp gáp vậy em?
– Dạ… _ Kì Lâm đảo mắt lên phòng cô qua ban công.
– Em đến tìm bé Na à?
– Dạ.
– Na có việc nên đi mất vài ngày rồi em à.
– Haizzz… _ Kì Lâm thở dài thườn thượt.
– Có chuyện gì thế em?
– …
– Cứ nói chị nghe xem có giúp được gì không.
– …
Trong nhà có nội nên không tiện, Trâm Anh đành kéo Kì Lâm sang ngồi xuống xích đu để nói chuyện.
– Rồi, giờ có chuyện gì thì làm ơn kể đầu đuôi cho chị nghe xem nào!
– Chậc, thiệt tình…
– …
– Em thấy bé Na dạo này khác quá chị ạ. Em chắc chắn là nó không tự nhiên bỗng đổi tính đổi nết như thế đâu. Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với nó mà em không biết. Nó cũng không nói với ai. Chị! Chị có biết nguyên nhân là từ đâu không chị? Nếu chị biết thì hãy làm ơn kể em nghe đi! Em không muốn mất một người bạn như nó đâu chị. _ Kì Lâm nói trong nước mắt.
– Haizzz… _ Trâm Anh thở dài. – Xin lỗi vì đã để em bận tâm và buồn nhiều! Nhưng lúc này… thực sự, chị không thể nói với em về chuyện gì Lâm à.
– Chị nói thế là có chuyện với Na Na thật đúng không chị!?
– …
– Chị nói đi! Em xin chị mà!
– Chị không thể nói với em trước điều gì vào lúc này đâu Lâm à! Thứ lỗi cho chị!
– Nhưng…
– Hãy kiên nhẫn, hy vọng và chờ đợi Na Na trở về được không em? _ Trâm Anh nắm lấy tay Kì Lâm.
– Nhưng Na đi đâu hả chị?
Trâm Anh lại nhìn ra xa xăm, ánh mắt buồn vô hạn.
– Chị không biết.
– Vậy khi nào Na về?
– Chị không biết.
– …Na làm việc gì thế chị?

– … Chị không biết.
– … _ mặt Kì Lâm xụ xuống. – Em lại càng không biết.
==:=:=:=:==
MK,
“Két” _ cánh cửa nhà giam các cô được mở ra.
– Vào đi. _ một tên đẩy mạnh cô vào trong.
Cô bị té nhào người xuống đất, nhưng do đang bị trói tay ngược ra phía sau nên cô không thể tự đứng dậy.
– Các người không thể nhẹ tay được à? _ Phong.
– Her, với lũ mấy người thì không đáng. _ Quốc lạnh giọng.
– Cút ra khỏi nơi này! _ cô ấm ức.
– Ok! Tôi chịu sao nổi nơi dơ dáy, ẩm mốc này. Chào. _ Quốc nói rồi đút tay vào túi quần, ngông nghênh bỏ đi.
“Két… rầm” _ cánh cửa đã bị khóa chặt.
– Na Na, em không sao chứ? _ Thiên Tuấn lo lắng.
Lắc đầu
– Em không sao, hai có sao không?
– Hai không sao… hự…
– Còn nói không sao, máu anh đang chảy nè. _ cô thấm đi vết máu trên miệng anh bằng vai áo mình.
– Mọi người, coi ai kia? _ Gia Linh phát hiện có một người khác cũng bị nhốt cùng các cô.
– Lại là một nạn nhân của lão ta. _ Thiên Tuấn gằn lên.
– Không biết có sao không. Để em qua đó xem thử. _ cô nói rồi dựa người vào tường đứng dậy.
– Cẩn thận nhe em!
– Vâng! Em biết rồi.
Cô từ từ tiến gần lại người đó…
Vì ánh đèn không rõ màu, người đó lại đang gục đầu vào góc tường nên cô không thể nhìn rõ mặt. Nhưng chắc là một người con trai.
Cô ngồi xuống, cố nhìn kĩ xem anh ta có động thái gây hại nào không. Khi đã chắc chắn an toàn cô mới gọi:
– Này anh!
Không trả lời.
– Anh gì ơi!?
Không trả lời.
– Anh gì ơi!?
Không trả lời.
Cô tiến gần lại hơn, dùng chân đá nhẹ vào người anh ta…
– Này anh!
Vẫn không có tác dụng.
Cô nhìn sang phía Thiên Tuấn rồi lắc đầu.
Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh cố gượng dậy để lại chỗ cô.
– Nè! _ cô bực mình đá mạnh vào người anh ta.
– A… _ anh ta đổ người xuống đất, chỉ a nhẹ lên một tiếng rồi nằm quằn quại trên đất thấy mà thương.
Có lẽ vì không còn chút sức lực nào nữa, thậm chí để thốt nên sự đau đớn cũng không còn.
Nhìn những vết thương trên mặt, trên tay chân anh ta… quần áo thì lấm lem mà toàn mùi máu tanh.
– Có lẽ anh ta rất đau đớn. _ Thiên Tuấn nhận định.

– Lật anh ta lên xem đi. _ Gia Linh đề nghị.
– Nhưng anh ta có vẻ đang rất đau đớn. _ cô ngăn.
– Ý tôi nói là xem anh ta có bị sao không. _ Gia Linh giải thích lại.
– Ờ. _ cô xoay người lại, dùng vai đẩy anh ta nằm ngửa lên.
“Chớp chớp”
– Ực…
Cả Thiên Tuấn, Phong và Gia Linh đều sững người khi nhận ra khuôn mặt ấy…
– Mọi người sao vậy? _ cô thấy thái độ của cả ba không bình thường nên hỏi.
Gia Linh nhìn cô rồi hất mặt về phía anh ta.
Cô nhìn Gia Linh rồi quay lại nhìn người đó…
Mắt cô cố mở thật căng để chắc rằng nó không nhìn lầm. Cô như chết lặng đi…
*Tại… tại sao…??? Không! Không phải chứ!? Cậu…”
– Á… _ cô hét lên rồi bật ngửa người ra sau. – Không! Em đang nhìn lầm đúng không anh hai?
– Na à! Em bình tĩnh đi.
– Anh trả lời em đi!
Thiên Tuấn chỉ im lặng.
Cô vội nhoài người đến gần cậu, dùng người và vai cố nâng cậu ngồi dậy. Nhưng không được.
– Cởi trói cho em! _ cô hét lớn.
– …
– Nhanh lên!
Thiên Tuấn đang trọng thương nên không thể làm nhanh chóng được.
Phong thấy vậy liền cúi xuống, dùng răng mình để tháo dây đang trói chặt tay cô ra.
Vì trói rất chặt nên Phong cần thời gian để mở nó ra, răng của anh đã ê buốt nhưng vẫn cố sao để có thể tháo nó ra. Đến khi răng anh chảy máu thì dây mới bắt đầu lỏng ra hơn. Thêm chút nữa thì anh đã xử gọn cái dây thừng khó nhằn đó.
– Gia Bảo! _ cô đỡ cậu dựa vào ngực mình để cậu dễ thở hơn. – Bảo à! Cậu đừng làm tớ sợ mà, cậu mở mắt ra nhìn tớ đi! Hức…
– Khốn nạn. _ Thiên Tuấn Tức giận mà không thể làm gì hơn.
– Anh có tức giận cũng thế thôi. Ông ta vốn đã mất hết nhân tính rồi. _ Gia Linh nói bất cần.
– Đúng vậy. Điều nên làm bây giờ là hãy bình tĩnh nghĩ cách ra khỏi nơi quái quỷ này. _ Phong tiếp lời.
– Gia Bảo bị thương nặng quá hai à. Sao nóng vậy nè? Chết rồi, cậu ấy sốt cao lắm anh ơi.
– Em cởi trói cho Bảo với mọi người đi. _ Thiên Tuấn nói.
– Vâng! _ cô vội làm theo như chiếc máy.
Lật đật, run rẩy tháo những vòng dây mà mãi cô vẫn chưa mở được một nút thắt nào.
– Bình tĩnh đi! Làm gì mà cứ như cày sấy vậy. _ Gia Linh.
– À, em nhớ rồi. _ cô à lên rồi vội tháo dày của mình ra.
Dấu dưới chiếc lót dày là một con dao nhỏ, mảnh nhưng rất sắc.
– Em thông minh đấy! _ Phong cười.
– Thích nghi thôi. _ cô trả lời.
Với sự giúp đỡ của con dao thì không mất nhiều thời gian để cô tháo hết được những sợi dây trói chặt tay của mọi người.
– Thuốc giảm đau đây, cho cậu ấy uống đi. Công hiệu lắm đó. _ Gia Linh đưa cho cô một viên thuốc nhỏ xíu.
Cô cứ nhét thuốc vào miệng cậu rồi nó lại rớt ra, cứ nhét vào rồi lại rớt ra… Cứ như thế đến vài lần mà vẫn chưa cho cậu uống xong viên thuốc.
Cô nhìn cả ba vẻ bất lực.
– Haizzz… _ Gia Linh thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô. – Đưa viên thuốc đây!
– Cậu đòi lại à? _ cô hỏi ngây ngô.
Gia Linh bật cười rồi lắc đầu chịu thua cô.
– Ngốc vừa thôi Na Na ngốc ạ. _ Gia Linh nói rồi một tay dí vào trán cô, tay kia lấy lại viên thuốc mà cô đang cầm.
– Cậu định làm gì?
– Cho cậu ta uống thuốc.
– Để tôi được rồi.
– Thế nãy giờ cậu có cho cậu ta uống được chưa?
– Em cứ để Gia Linh cho Gia Bảo uống thuốc đi! _ Thiên Tuấn nói.

– Tránh! _ Gia Linh ra lệnh.
Cô nhẹ nhàng đặt cậu xuống rồi đứng dậy…
“Bụp”
– A
Gia Linh đấm mạnh vào vết thương ở tay cậu làm cậu a lên đau đớn. Đúng lúc cậu vừa há miệng thì Gia Linh thả viên thuốc vào miệng cậu cho cậu nuốt xuống…
Qua là có hiệu nghiệm…
– Gia Bảo! _ cô vội chạy lại đỡ cậu lên.
Gia Linh phủi tay rồi đứng khoanh tay trước ngực.
– Cậu làm gì vậy? Cậu không thấy cậu ấy đang đau sao còn làm thế? _ cô xót xa cho cậu.
– Không thấy sao còn hỏi. Cho cậu ta uống thuốc chứ làm gì.
– Nhưng có cần phải dùng cách đó không, cậu ấy đang đau mà.
– Không chết đâu mà lo. _ Gia Linh vẫn nói khiêu khích cô.
Nhìn cô và Gia Linh mà cả Thiên Tuấn và Đại Phong đều nhìn nhau rồi lắc đầu cười cho hai cô bạn nhỏ.
– Cảm ơn! _ cô lí nhí.
– Không mướn. _ Gia Linh nói.
– Hai đứa thôi cho anh xin đi được không? Rõ ràng đều muốn làm bạn tốt với nhau mà cứ suốt ngày ngồi đâu đấu khẩu đó là sao!? _ Phong nói.
– Hứ, ai thèm bạn. _ Gia Linh buông một câu dối lòng rồi bỏ sang ngồi một bên góc tường đối diện với mọi người.
– Cậu không sao chứ Gia Bảo!? Cậu uống thuốc rồi hãy mau hạ sốt nhé! _ cô lau những vết nhem bẩn trên mặt rồi vuốt lại tóc cho cậu.
– Na Na! _ cậu thều thào kêu tên cô trong cơn mê sảng.
– Tớ đây, Na của cậu đây nè. Cậu hãy mau mở mắt ra nhìn tớ đi! _ cô vỗ nhẹ vào má cậu.
– Đừng bỏ mặt tớ mà Na!… hức… Tớ cô đơn lắm!… Tớ lạnh!… Tớ sợ lắm!… Na! _ cậu vẫn mê man nói sảng.
Cô ôm cậu vào lòng để sưởi ấm cho cậu.
– Tớ xin lỗi cậu! _ cô ôm cậu chặt hơn.
Thiên Tuấn nhìn cô rồi qua chỗ Gia Linh ngồi xuống.
__The End__

Hạnh phúc không dễ tìm nhưng cũng không khó kiếm.
Hạnh phúc không phải là một điểm đến mà là một hành trình mà bạn đang đi.
Hãy nhận ra Hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi nhất của cuộc sống thường ngày! Hãy biết tự thỏa mãn cho bản thân mình, biết tự hài lòng và vui vẻ từ những điều nhỏ nhoi ấy! Đừng mải kiếm tìm thứ gì đó mà để Hạnh phúc tuột mất khỏi tầm tay!
Hạnh phúc có thể chỉ là bình thường khi ta có nó trong tầm tay ta. Nhưng khi ta để vụt mất nó, thì Hạnh phúc lại trở thành một thứ xa xỉ mà ta không thể với tới!
Để Hạnh phúc ra đi rất dễ!
Nhưng để tìm một Hạnh phúc thì rất khó!!
Và để giữ cho Hạnh phúc ấy mãi bên ta lại càng khó hơn!!!
Chúc các bạn Hạnh phúc trong cuộc sống!!!
Author: Chishikarin_360

P/s: Chishi chào tất cả các bạn thân yêu!!! *cúi đầu*
Hôm nay mọi người còn chê ngắn nữa hong nà??? *hịhị*
Cuối cùng thì bộ truyện “Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu!?” cũng đã được hoàn thành.
Hixhix… (TT_TT) Sao tự nhiên lại không muốn end truyện thế nhỉ!?
Gần một năm qua Chishi viết bộ truyện này là quãng thời gian Chishi vui nhất!
Chishi vui không phải vì chỉ có thuận lợi và tiếng cười thôi khi viết nó, có rất nhiều khó khăn và thử thách Chishi mới hoàn thành được bộ truyện này. Nhưng Chishi vui vì mình đã tìm được niềm vui khi viết truyện, tìm được những người bạn – tất cả những người đã ủng hộ Chishi trong thời gian qua. Chishi không biết nói gì hơn là lời cảm ơn chân thành nhất từ tận đáy lòng xin gửi đến tất cả mọi người!!!
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Chishi cho dù có khó khăn mấy! Và cũng xin lỗi nếu đã làm mọi người buồn lòng! Chishi mong rằng mọi người sẽ vẫn mãi bên cạnh để cùng bước và ủng hộ Chishi!!!
Chishi end truyện nhưng không end Chishi đâu nghe. Đừng quên Chishi như một cơn gió ngang qua thôi nhé! *hihi*
Mong rằng khi Chishi viết những tác phẩm sau sẽ luôn được mọi người ủng hộ nhiệt tình như vậy! (Hơn nữa càng tốt nghe!!! *nháy mắt*)
Mọi người nếu muốn thắc mắc hay nói chuyện với Chishi thì có thể ment ngay trên web 360 này hoặc liên hệ qua địa chỉ face “Author Chishikarin” nha. Chishi sẽ tiếp nhiệt tình lun. *khì khì*.
Những gì muốn nói thì vô hạn, mà giấy mực thì có hạn. Chishi xin dừng bút tại đây nhé.
Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa!!!
Thân ái!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.