Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 2: Tái ngộ
* 1 tuần sau
Một ngày mới lại lên, những tia nắng ấm áp len lỏi qua những khe lá, những giọt sương sớm long lanh đang từng giọt tí tách. Bên trong khung cửa sổ, một cậu ấm đang chìm trong giấc chiêm bao. Ánh nắng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, đi vào giấc mộng của cậu.**Một hoàng tử trong bộ lễ phục sang trong, chàng cưỡi chú bạch mã trong khu vườn đầy hoa, dưới những bóng cây cổ thụ mát rượi. Bên kia vườn hoa hồng, một nàng công chúa với mái tóc dài buông xõa bóng mượt, nàng khoác lên mình bộ váy thướt tha không kém phần lộng lẫy dài chấm gót. Khẽ đung đưa chân trên chiếc xích đu bằng hoa dây leo với đôi mắt mơ màng, hình như đang hát vu vơ gì đó. “Nàng đang đợi ta chăng?” nghĩ vậy chàng liền tiến về phía nàng. Khi đến cạnh nàng, chàng khẽ cất tiếng:-Qeen in my heart !!! _và mỉm cười trìu mến, nụ cười tỏa sáng chờ nàng quay lại. Công chúa dừng chân thôi đung đưa xích đu, nàng quay lại mỉm cười như thay lời chào- “ … ”- “ … ”Cả hai đều im lặng không thốt nên lời.-Chàng đến rồi sao? _công chúa lên tiếng, phá đi sự im lặng của cả hai.- “ … ” _hoàng tử vẫn đang dường như bất động trước công chúa.Công chuá tiến lại sát bên hoàng tử, ghé vào tai chàng thỏ thẻ:-Chàng… đồ vũ phu bệnh hoạn. _nàng buông một câu xanh rờn rồi lùi lại hai bước để hoàng tử có thẻ nhìn rõ mình, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười đắc ý:-Chàng quên thiếp rồi sao? _công chúa khẽ hỏi khithấy chàng đang bất động.Nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình ‘khuôn mặt…,cặp kính…, đôi mắt.., mái tóc…, …’-Không! Không! Không thể! _chàng sợ hãi quay lưng định bỏ chạy nhưng bị khựng lại vì trước mặt chỉ toàn một màu đen, lùi về mấy bước quay lại hướng khác cũng chỉ toàn là màn đen phủ kín. Một nàng công chúa đột ngột hiện lên sáng lóa giữa bóng đêm ấy:-Chàng định đi đâu vậy? mình chưa tâm sự được chút nào mà! _nàng chớp mắt đa tình gửi đến chàng.-AAAAAAA… _chàng la lên tìm chút gì đó gọi là hi vọng thoát y… . Ý lộn thoát thân.**
(Quay về hiện tại)BỊCH…(cậu vùng vẫy đạp tung chăn, lăn xuống sàn)-AAAAAAAA… _cậu mở mắt nhưng chưa hết sợ hãi vẫn đang la thất thanh.-Hoàng tử… là …hít ù…là…? Hộc hộc… còn công công chúa… là…con nhỏ…._cậu vừa thở hổn hển vừa nói mệt nhọc, trông cậu như vận động viên maraton vừa hoàn thành đường đua vậy. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập, mồ hôi trên trán nhễ nhại.-Không! Không! Sao có thể như thế được. _cậu lắc đầu nguầy nguậy tự phủ nhận điều mình nghĩ.-Ực…ực… Chỉ là mơ thôi. Ha. Ha. Là mơ. Ha… _cậu gật gật đầu tự khẳng định để trấn an mình rồi cười khổ.Hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh, quả là có hiệu quả.Vừa hoàn hồn lại chút thì…:Cạch… _có tiếng cửa mở.Mới hoàn hồn trái tim phản chủ lại rộ lên hồi trống ra quân. Sock tập 2. Sợ tim mình cũng nhảy ra ngoài chiến đấu nốt cậu đưa một tay lên ngực ngăn cản. Ngồi nép sát vào cạnh giường, tay bấu chặt vào chăn nhắm mắt chặt chờ điều gì sẽ xảy ra. (thua nhoz lun, jậy cũng sợ, con trai mà như thỏ ý)Thịch … thịch _có tiếng bước chân, nó dừng lại cạnh cậu, trên vai cậu có thứ gì đó lành la… * ơ… nhưng sao nó ấm vậy, cảm giác rất an toàn…* cậu cảm thấy vậy đang suy nghĩ thì bị xén ngang.-Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu ổn chứ? _tiếng của một old lady vang lên (thì ra là zú của cậu).Cậu mở vội mắt *khuôn mặt phúc hậu tuy đã U50 nhưng làn da thì chỉ khoảng U25. Zú! Đúng là zú rồi*. Không ngần ngại cậu lao vào lòng bà, hơi bất ngờ trước hành động của cậu nhưng bà cũng khẽ vuốt vuốt lưng cậu.-Phù… vậy mà con tưởng, haiz… _cậu thở phào nhẹ nhõm.-Cậu tưởng là ma à… hà hà. _bà cười hiền (nãy nghe cậu hét nên bà đoán)-Sao zú biết??? _cậu giật nảy người ra khỏi lòng bà.-HA HA HA… _zú cười càng to, khiến cậu cụp mắt xuống vẻ giận hờn.-Có gì đáng cười mà zú lại cười con vậy chứ?Nhận được thái độ của cậu bà nén lại, cất nụ cười kia đi.-Thôi cũng trễ rồi cậu rửa mặt rồi xuống dùng bữa, xong còn đến trường nữa. _bà đánh trống lảng (già mà não không già ti nào). Rồi đỡ cậu đứng dậy.-Dạ? Đến trường sao??? _cậu đưa vẻ mặt ngây thơ bất ngờ của mình ra trưng cho zú xem.Ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, vì trước giờ cậu chưa để ai nhắc vì chuyện học tập bao giờ (mặc dù thành tích không đáng tự hào). Bà hỏi lại:-Ô… thế hôm nay không phải ngày tựu trường của cậu sao?-Hôm nay…? Tựu trường…? Tựu… AAA đúng rồi con quên mất. Cám ơn zú nhé. Chụt >…