Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL – Chương 89: Rời Đi
Sư Thanh Y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: “Em không ủy khuất bản thân.”
“Hơn nữa có chị ở đây, em nhất định sẽ không đã bị bất luận ủy khuất gì, không phải sao?” Ánh mắt của nàng trong suốt bổ sung một câu, trong mắt cất giấu vài phần ôn nhu cùng giảo hoạt.
Lạc Thần không nói, mà chỉ cười khẽ.
Nàng cưng chiều Sư Thanh Y, cũng không cần ngôn ngữ dư thừa, một ám chỉ nhẹ nhàng cũng đủ rồi.
“Đi thôi, chờ bọn họ nhận thấy chúng ta rơi lại phía sau, không rõ tình huống nhất định sẽ sốt ruột.” Sư Thanh Y xoay người dắt lấy tay Lạc Thần.
Lạc Thần gật đầu.
Hai người nắm tay đi vào bên trong, lúc Sư Thanh Y xoay lưng đi, ánh mắt Lạc Thần lạnh lùng liếc nhìn phía sau.
Nơi đó trên vách đá cũng có rất nhiều cửa động, to nhỏ quy cách khác nhau, xuyên qua cửa động có thể mơ hồ nhìn thấy tình huống ở sâu bên trong.
Tựa hồ có một thân ảnh đang đứng, cao gầy mảnh mai, yên lặng bất động.
Lạc Thần nhíu mày, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, đôi môi mím thành một đường trắng nhợt.
Sư Thanh Y nắm tay nàng đi được một đoạn, nhận thấy lòng bàn tay nàng chút chút mồ hôi, không khỏi quay đầu lại: “Tay chị sao lại lạnh như vậy, còn đổ mồ hôi?”
“Thể chất của chị vốn là như vậy.” Lạc Thần sắc mặt không đổi nói: “Đi cũng rất lâu, nên có hơi nóng.”
Sư Thanh Y biết nàng cho dù đang mùa hè thân thể phần lớn thời gian cũng là lạnh, lúc trời nóng ôm nàng rất thoải mái, mùa đông da thịt càng lạnh thì không cần phải nói, Sư Thanh Y nàng nàng lạnh cho nên cũng thường ôm nàng.
Thể chất thuộc hàn lúc này lại đổ mồ hôi là tương đối hiếm thấy, dưới nền đất nhiệt độ rất thấp, ngay cả Sư Thanh Y cũng chưa từng xuất mồ hôi.
“Có phải khó chịu chỗ nào không?” Sư Thanh Y lo lắng, liên tục nhẹ giọng hỏi vài vấn đề: “Là bởi vì trước đó xuống nước nên bị lạnh sao? Sẽ không bị cảm chứ?”
Lạc Thần cong môi cười: “Chị không yếu đuối như vậy.”
Nàng nháy mắt, buông tay Sư Thanh Y ra, Sư Thanh Y quay đầu lại, thấy một nhóm người đứng cách đó không xa.
Vũ Lâm Hanh đang ở phía sau cùng của đội ngũ, hướng hai người nói: “Chậm như vậy, xảy ra chuyện gì?”
Sư Thanh Y vội vàng xua tay: “Không…..!Không có việc gì, cùng Lạc Thần kiểm tra rồi tình hình phía sau một chút.
Các người thế nào, có phát hiện gì mới không?”
Vũ Lâm Hanh nhíu mày, hình như rất khổ não: “Có.”
“Làm sao vậy?”
Vũ Lâm Hanh nói chuyện với hai người xong lại chỉ chỉ xuống mặt đất, rồi chỉ lên vách đá, thậm chí ngay cả nhưng cửa thông đạo trên vách đá cũng chỉ vào.
Nàng nói: “Các người tự mình xem đi, vết máu ở đây đột nhiên rất nhiều.”
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn quanh, cũng khẽ nhíu mày.
Trước đó nàng chính là dựa vào vết máu cùng mùi tanh một đường đuổi đến đây, khi đó vết máu tuy rằng bảy rẽ tám lách có lúc gián đoạn nhưng vẫn duy trì một hướng, dấu chân trên mặt đất cũng tương tự.
Càng đến sau đó, vết máu càng nhạt, cuối cùng có xu hướng biến mất, chỉ còn lại có dấu chân trên bùn, như vậy chứng tỏ có người bị thương, dần dần vết thương của hắn có lẽ đã ngừng chảy máu mới đúng.
Trước đó nhìn thấy các dấu vết đều ăn khớp bình thường, mãi cho đến nơi này lại phát sinh thay đổi, trở nên kỳ hoặc.
Vết máu vốn đã biến mất, lại đột nhiên xuất hiện trở lại, còn tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng không bắn tun tóe trên phạm vị lớn mà chỉ nhỏ từng giọt.
Nói cách khác không có người nào bị tấn công ở nơi này, có khả năng nhất đó là – người trước đó bị thương vết thương lại rách ra, nên máu nhỏ xuống.
Nếu như quả thật là như vậy, cũng không có gì phải nói.
Nhưng thực tế vết máu lại ở khắp nơi, kéo dài về phía trước, trên mặt đất có, nhánh thông đạo bên cạnh có, hai bên vách đá cũng có, thậm chí cửa thông đạo trên vách đá đều có, đấu chân cũng mất trật tự, không phân biệt được phương hướng.
Sư Thanh Y quan sát những cửa động kia, quả nhiên vết máu thậm chí còn kéo dài vào tận bên trong thông đạo trong vách đá.
Mùi máu trong không khí không tính là nặng, nhưng Sư Thanh Y lại bị những vết máu nơi này làm cho đầu choáng mắt hoa, nàng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Diệp Trăn dùng ngón tay cọ cọ mũi, lầm bầm một câu: “Máu cũng không thể lãng phí như vậy a, chỉ còn kém cầm một cái siêu tưới ra, bệnh tâm thần.”
Hất ra?
Sư Thanh Y đè xuống cảm giác không khỏe, thần sắc nhẹ nhõm.
Vũ Lâm Hanh cũng không biết Sư Thanh Y đang suy nghĩ gì, chỉ là hỏi: “Sư Sư, đây có thể là dấu vết của nhóm người tiểu di là cậu lưu lại sao?”
“Hẳn là phải.” Sư Thanh Y gật đầu: “Dấu chân không sai, chỉ là vết máu thay đổi.”
“Vậy máu này…….”
Sư Thanh Y lấy ra một bình nước khoáng nàng đã uống một nửa, chỉ vào bình nói: “Tớ nghĩ tiểu di bọn họ hẳn là dùng bình nước khoáng loại nhỏ, trên nắp bình đục vài lỗ nhỏ, sau đó cắt máu vào, tưới nước và máu ra thì có thể làm được hiệu ứng trước mắt.”
Diệp Trăn cả kinh nói: “Con mẹ nó, thì ra tiểu nhóm người của di cô đúng là bệnh tâm thần!”
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn hắn.
Diệp Trăn nhanh chóng ngậm miệng.
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, giải thích: “Tôi hiểu ý của Sư Sư.
Trên đời này mẫn cảm với mùi máu tươi nhất chính là động vật, con người chúng ta so ra kém chúng rất nhiều.
Nếu như một con vật đang truy đuổi con mồi, con mồi bị thương chảy máu, thì bất kể nó trốn sang phương hướng nào đều có thể bị con vật săn khứu giác tinh nhạy theo mùi máu tanh đuổi đến, tôi tin tưởng Sư Khinh Hàn tiểu thư bọn họ hẳn là lâm vào khốn cảnh này.”
Vũ Lâm Hanh liên tượng một chút tình cảnh đó trong đầu, gật đầu nói: “Cho nên bọn họ đơn giản ở chỗ này tưới máu lên khắp các nhánh thông đạo, còn có những thông đạo sâu trong vách đá, mục đích chính là vì đánh lạc hướng khứu giác của thứ gì đó, ảnh hưởng đến việc phán đoán phương hướng của nó? Sách, nếu nói như vậy, cũng không phải không có khả năng.”
“Tớ nghĩ Thanh Y đoán không sai, bọn họ chính là ở chỗ này lấy máu.” Lạc Thần hồi lâu không nói lời nào mở miệng, ngón tay chỉ về cửa động bên phải vách đá.
Nơi đó rất nhiều vết máu, nhưng một khoảng tròn ở giữa lại không có máu, Sư Thanh Y đi qua ước lương, đường kín đúng bằng bình nước khoáng.
“Để tránh né, bọn họ cư nhiên lựa chọn nỗ lực lấy máu thống khổ như vậy, thứ đang đuổi theo rốt cục là thứ đáng sợ gì?” Vũ Lâm Hanh cảm thấy lạnh cả người.
Lạc Thần đột nhiên quay đầu lại, nhìn phía sau.
Ánh mắt của nàng tựa hồ chưa từng lạnh như vậy.
Xa xa một mảnh đen đặc, chỉ ở chỗ xa nhất ánh đèn pin có thể soi đến hiện ra một thân ảnh mơ hồ.
“….!Không biết.” Sư Thanh Y hít sâu một hơi, nói: “Bất quá tình huống trước mắt, một nửa khả năng chúng ta cũng đã tiến vào phạm vi săn bắt của thứ đó.”
Phần lớn những người trong đội ngũ mặt đều biến sắc.
“Chúng ta hiện tại phải thay đổi sách lược, hướng —”
Sư Thanh Y vừa dứt lời, âm thanh sàn sạt lại đột nhiên vang lên.
Sàn sạt —
Sàn sạt —
Trước đó loại âm thanh này vang lên hai lần, mới từ nhà họ Sư xuống địa đạo một lần, trước khi Lưu Tử Thành phát cuồng một lần.
Mà lúc này đây chúng lại gần như vậy, giống như ngay trên đỉnh đầu, lại cũng giống như ở dưới lòng đất.
Chúng không chỗ nào không có, âm thanh gần kề giống như sẽ lập tức chiu vào tai.
” —Hướng chỗ không có vết máu!” Giọng nói của Sư Thanh Y rét run, cấp bách nói ra nửa câu còn lại.
Đội ngũ nhất thời loạn cả lên, ánh đèn pin cúng hỗn loạn.
Khắp nơi đều là âm thanh sàn sạt như thủy triều nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh, loại thể nghiệm nghe tiếng không thấy hình này càng kích thích cảm quan con người, người rơi vào cảnh này sẽ sản sinh liên tưởng, do đó không ngừng phóng đại cảm giác sợ hãi, đến cuối cùng hít thở không thông trong chính liên tưởng của mình.
Đội ngũ rẽ vào một thông đạo bên trái, một đường chạy thật nhanh.
Đại khái là Sư Khinh Hàn bọn họ để lại vết máu khắp nơi, hành động không tiếc lấy máu để bảo toàn tính mạng này chứng tỏ — đối phương rất mạnh, chỉ cần chậm một chút thì có thể sẽ chết.
Cũng không biết chạy bao lâu, Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, trong hỗn loạn nhìn một chút, phát hiện cư nhiên không tìm thấy thân ảnh của Lạc Thần.
“Lạc Thần?” Nàng đột nhiên mờ mịt.
Bước chân của nàng chậm lại, xoay người, bắt đầu tăng tốc chạy ngược lại: “Lạc Thần!”
Một loại cực đại sợ hãi đột nhiên vây lấy nàng, lòng bàn tay tựa hồ vẫn còn lưu lại xúc cảm nơi bàn tay của Lạc Thần, lạnh lẽo, lòng bàn tay Lạc Thần thấm một tầng mồ hôi.
“Sư Sư, cậu làm gì!” Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy Sư Thanh Y đột nhiên chạy ngược trở lại, nhất thời sợ đến thất kinh: “Cậu ngu ngốc à! Mau trở lại!”
“Không thấy Lạc Thần đâu nữa, tớ đi tìm nàng! Các người đi trước! ”
Sư Thanh Y quả thực sắp điên rồi, mặc kệ Vũ Lâm Hanh gọi nàng như thế nào, nàng vẫn tiếp tục chạy trở lại.
Trong nhận thức của nàng, Lạc Thần tuyệt đối không có khả năng sẽ đi nhầm đường, trừ khi nàng lại một mình ở phía sau đối đầu với kẻ địch, để tạo cho đội ngũ một con đường sống.
Nếu như ngay cả nguyên nhân này cũng không phải, như vậy —
Sư Thanh Y không dám nghĩ tiếp.
Sư Thanh Y từ trước đến nay tốc độ rất nhanh, Vũ Lâm Hanh căn bản đuổi không kịp, chính trong lúc đuổi theo sắp đứt hơi, một luồn gió từ bên cạnh thổi qua, người đó trực tiếp nắm lấy tay Vũ Lâm Hanh, vận khinh công mang nàng đuổi theo.
Bộ pháp của Thiên Thiên vẫn quỷ dị như rắn, thất vặn bát lách, Vũ Lâm Hanh lại một lần nữa sắp nôn ra.
Đang đuổi theo, Vũ Lâm Hanh choáng váng đến thất điên bát đảo, thì nhìn thấy cửa động phía trước đột nhiên nhảy ra một thân ảnh.
Người đó thân thể thoăn thoắt, thoáng cái đã ra khỏi cửa động chạy đến phía sau Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lòng nóng như lửa đốt, căn bản không biết có người đến, lúc đó chỉ cảm thấy thắt lưng kéo căng, đã lập tức bị người kia kéo cho chao đảo, sau đó bị người kia ôm chặt kéo vào cửa động.
“Chết tiệt!” Vũ Lâm Hanh hận không thể giết người kia: “Nuôi rắn, nhanh lên một chút!”
Thiên Thiên mang theo nàng, cực nhanh hướng cửa động.
Mà Sư Thanh Y bị người đó ôm lấy thắt lưng, lúc đó nàng chạy đi chỉ dựa vào thị lực bản thân không mang đèn pin, trong bóng tối bị người ôm lấy, nàng nhất thời lửa giận công tâm, một cổ bạo khí bắt đầu dâng lên.
Nàng vươn tay chế trụ cổ tay của người ôm nàng, đang chuẩn bị vặn ra để thoát thân, nhưng người đó vẫn như trước ôm chặt nàng, tiếp tục kéo nàng vào sâu bên trong.
Đồng thời người đó thanh âm ôn nhuyễn, run rẩy mà cấp thiết nói: “A Thanh.
Là dì!”
“Tiểu di?” Sư Thanh Y cả kinh, lập tức nới lỏng tay.
Sư Khinh Hàn không dám mở đèn pin, mà chỉ nắm lấy tay Sư Thanh Y lôi kéo nàng quẹo vào khắp ngõ ngách, giày của Sư Thanh Y giẫm phải thứ gì lông da mềm mại gì đó trong góc.
“Hư.” Sư Khinh Hàn như lâm đại địch, thở hổn hển nói: “Chờ ở chỗ này, không nên cử động.”
Sư Thanh Y vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, sau đó, nàng chợt nghe một thanh âm xa xa vang lên.
Đó cư nhiên là tiếng trẻ con khóc..