Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL – Chương 87: Nghiệm Quỷ
Đôi mắt kia thực sự quá mức quỷ dị.
Tròng trắng mắt biến thành màu vàng, nhãn cầu vốn dĩ hình trong méo méo bất quy tắc, giống như dịch thể ố vàng từ từ tản ra trong mực nước.
Lưu Tử Thành cả người toàn là máu, nhưng thoạt nhìn lại không có chút nào đau đớn, sát ý cuồn cuộn.
Máu tươi nhuốm đỏ dao găm, tất cả đều máu của các huynh đệ, nhưng máu trên người hắn lại có màu đỏ sậm, còn có xu thế chuyển thành đen.
Máu đen từ vết thương bị đạn bắn ồ ạt chảy ra, rơi xuống mặt đất, đặc sệt như tương hồ.
Sư Thanh Y thất sắc, máu trên mặt đất thậm chí có thể dung hợp với bùn đất, trong nháy mắt nhiệt khí quỷ dị tràn ra.
Trong lòng biết không ổn, lớn tiếng quát: “Hắn đã không phải người nữa! Đừng chạm vào máu của hắn! Chạy mau!”
Nam nhân này vốn dĩ là bắt buộc nên mới bắn vào Lưu Tử Thành, Lưu Tử Thành là đồng đội là anh em, bọn họ vì vậy đã gánh áp lực tâm lý rất lớn, kết quả bắn nhiều đạn như vậy, nếu là người thường thì đã sớm chết nhưng hành động của Lưu Tử Thành không hề bị ảnh hưởng, nam nhân này bởi vì thế càng thêm hoảng loạn.
Lúc này vừa nghe Sư Thanh Y nói Lưu Tử Thành không còn là người, còn không thể chạm vào máu của hắn, nam nhân lập tức ngừng bắn, rất sợ bị máu tươi dính đến, sau đó vội vội vàng vàng chạy sâu vào bên trong thông đạo.
Sư Thanh Y ở phía sau cùng, biết rõ không thể cùng Lưu Tử Thành cứng đối cứng, cũng muốn tránh một trận đau đầu.
Trên thân nam nhân có máu đen, để đề phòng dĩ nhiên không thể đến gần, vì vậy dao quân dụng không dùng được.
Mà duy trì liên tục xạ kích không những không ngăn được bước tiến của hắn trái lại sẽ làm máu của hắn chảy ra càng nhiều, máu của hắn có ẩn chứa nguy cơ, chảy càng nhiều máu càng khó giải quyết.
Lạc Thần vốn dĩ ở phía trước, sau khi nghe được phía sau xảy ra biến cố lập tức quay lại, Lưu Tử Thành thần trí bất minh, hoàn toàn giống như cái xác không hồn, mang theo dao găm mãnh liệt tấn công.
Lạc Thần thả nhanh cước bộ, chuẩn bị kéo tay Sư Thanh Y để nàng tránh ra, nhưng Sư Thanh Y lại né tránh nàng, đồng thời run giọng nói: “Trước hết không nên chạm vào em!”
Nàng giống như một con thỏ hoảng sợ.
Ánh mắt Lạc Thần mang theo kinh ngạc, bàn tay vươn ra đông cứng trên không.
Lưu Tử Thành tấn công rất điên cuồng, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y chỉ đành chi hai hướng thối lui.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, không nói gì nữa, nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ thấy vách đá bốn phía có rất nhiều cửa động, nàng vội vàng dùng chuôi Cự Khuyết đập vào một cửa động.
Đá vụn rơi xuống, nàng lập tức nhặt lấy đá vụn cầm trong tay.
Lưu Tử Thành nhắm phương hướng của Sư Thanh Y xông đến, Lạc Thần vun tay ném đá, một viên đá vụn xé không đánh vào cổ tay Lưu Tử Thành.
Cổ tay Lưu Tử Thành run lên, cầm không nổi dao găm khiến nó rơi xuống đất.
Trong miệng hắn lẩm bẩm một tiếng, tròng mắt bị hòa tan bắt đấu lệch xuống hai bên khóa mắt, dáng vẻ muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
Tuy rằng đã không phải người, biến thành một thứ nào đó nhưng năng lực của hắn tựa hồ cũng không bởi vậy mà đặc biệt gia tăng.
Vừa rồi có thể trong khoảng thời gian ngắn giết chết vài đội hữu hoàn toàn là bởi vì hắn vốn là người trong đội, mọi người không chút nào đề phòng, hơn nữa hắn bị bắn lại không chết nên mới để hắn lợi dụng được sơ hở.
Hơn nữa hắn cũng giống như người phải mượn sát thương từ vũ khí.
Lưu Tử Thành nghiêng người chuẩn bị nhặt dao lên, lúc này Thiên Thiên không biết khi nào đã chạy đến, cầm một nắm bột phấn màu nâu, vãi lên người Lưu Tử Thành.
Thông đạo nhất thời bị một tầng bụi nâu bao phủ, Lưu Tử Thành bị vây trong bột phấn lớn tiếng tê rống, nghe âm thanh của hắn hình như vô cùng thống khổ.
“Mau lui về phía sau!” Thiên Thiên nhắc nhở Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y theo lời lui lại, Thiên Thiên cầm một bình gỗ nhỏ nhanh tay trút bột phấn bên trong ra.
Bột phấn màu nâu được nàng rắc từ trái sang phải, kéo thành một giới tuyến bột phấn.
Lưu Tử Thành tê rống đảo quanh tại chỗ như một con đại tinh tinh, thoạt nhìn hắn rất muốn vượt qua bột phấn nhưng lại không dám, cùng lúc đó Sư Thanh Y cảm giác động tác của hắn bắt đầu trở nên không đồng bộ, thậm chí lung lay sắp đổ.
Thiên Thiên nói: “Như vậy có thể ngăn trở hắn một đoạn thời gian, chúng ta mau đi thôi.”
Ba người không hề dừng lại, rất nhanh chạy sâu vào bên trong, chuẩn bị cùng đội ngũ hội hộp, lưu lại Lưu Tử Thành ở phía sau, muốn đuổi theo nhưng không dám.
“Đó là thứ gì?” Sư Thanh Y vừa chạy vừa hỏi Thiên Thiên: “Là thứ loại cổ trùng này sợ sao?”
Bởi vì nguyên nhân nào đó, trong lúc nàng chạy vẫn giữ khoảng cách với Lạc Thần cùng Thiên Thiên, nàng rất sợ các nàng sẽ chạm vào mình.
“Đúng vậy, đó là tang phấn.
Có những cổ sư lúc luyện cổ lo lắng cổ sẽ thoát khỏi không chế cho nên sẽ ở bên ngoài phòng nuôi cổ rắc ba vòng tang phấn, giam giữ cổ trong trùng trong phòng nuôi, để tránh chúng thoát ra bên ngoài.
Lưu Tử Thành xem ra là bị cổ trùng nuôi trong đống da thú bám vào mới phát sinh biến dị, nếu là cổ trùng khống chế lý trí thì tang phấn cũng sẽ có tác dụng đối với ký chủ.”
“Vậy hắn vĩnh viễn cũng không dám đến sao?”
Vẻ mặt Thiên Thiên lộ ra một chút khó xử: “Cũng không nhất định.
Đến nay tôi cũng không biết cổ căn là thứ gì, tang phấn có thể chống đỡ bao lâu, dĩ nhiên cũng không thể tùy tiện phán đoán.
Có lẽ hắn không dám đến gần nữa, cũng có thể chỉ trong vài tiếng, không thể biết được.”
“Thiên Thiên, cô rắc chút bột phấn lên người tôi đi.” Sư Thanh Y đột nhiên nói.
Ánh mắt Lạc Thần trầm nặng.
Bước chân của ba người dần chậm lại, cuối cùng dừng bước.
Sư Thanh Y đứng yên, thản nhiên nói: “Các người không nên đến gần tôi, cũng không nên chạm tôi, trên người tôi có thể đã trúng loại cổ này.
Tôi cũng giống như Lưu Tử Thành, đều bị tay khô chạm vào.”
Thiên Thiên nhíu mày.
“Nếu như tôi bị cổ trùng ký sinh, cô rắc chút bột phấn lên người tôi, tất cả đều sẽ sáng tỏ.”
Thiên Thiên nói: “Sư Sư.”
Sư Thanh Y thúc giục: “Tình huống cấp bách, cô không nên do dự.
Tôi không sao.”
Thiên Thiên đành phải lấy lọ gỗ ra, cầm một nắm nhỏ bột phấn rắc lên người Sư Thanh Y.
Mùi hương này không khó ngửi, nhưng cũng không được tốt lắm, vị đạo có chút kỳ quái, Sư Thanh Y bị rắc phấn, không khỏi ho khan vài tiếng.
Nàng bị rắc phấn xong vẫn êm đẹp, Lạc Thần thấy thế sắc mặt cũng hòa hoãn.
Thiên Thiên lại nói: “Kỳ thực rắc tang phấn lên người cũng không thể nghiệm chứng.
Giả sử trong người cô có cổ, nhưng cổ trùng từ trước đến nay đều có thời kỳ ủ bệnh nhất định, như vậy trước lúc biểu hiện thành bệnh trạng, tang phấn kỳ thực cũng không thể làm gì.”
Sư Thanh Y: “………..”
Thiên Thiên nhìn thấy biểu tình của nàng nhịn không được xích một tiếng cười lên: “Bất quá trước đây đã nói qua với cô, cô thể chất phá lệ đặc biệt, máu có khả năng tinh lọc độc tố, mặc khi trúng kịch độc cũng sẽ biểu hiện trạng thái nhưng sau đó cũng sẽ dần dần tinh lọc, cuối cùng tiêu tán.
Độc tố như vậy, cổ trùng trên cơ bản cũng không cách nào ký sinh, nếu không khi cô trúng “trong trướng hoan” Sẽ không chỉ bị nó làm buồn ngủ thôi đâu.”
Biểu tình của Lạc Thần bắt đầu phức tạp.
Sư Thanh Y vốn dĩ trong lòng thả lỏng, nhưng hiện tại quả thực biết nói gì để chống đỡ: “……”
…..!Có thể không đề cập đến sự kiện đó không.
Đã hơn nửa năm không thấy Thiên Mạch xuất hiện, hiện tại là do Thiên Thiên lần nữa nhắc đến trong trướng hoan, Sư Thanh Y nhất thời dâng lên cảm giác xấu hổ khó nói.
Lúc này Lạc Thần nói: “Thanh Y, không phải em có mang theo túi hương lúc trước Thiên tiểu thư tặng sao, có nó trong người, có lẽ không sao.”
Trong đêm bình an Thiên Thiên từng tặng mỗi người một cái túi hương, có thể khiến phần lớn cổ trùng kiêng kỵ, vô cùng trân quý, Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca mỗi người đều có.
“Đúng vậy.” Thiên Thiên nói: “Túi hương đó hiệu dụng lớn hơn tang phấn, Sư Sư tuy rằng cô có thể tránh cổ, nhưng để phòng vạn nhất, túi hương vẫn phải mang theo.”
Sư Thanh Y gật đầu, sự tình giải quyết, ba người tiếp tục chạy vào bên trong.
Liên tiếp qua vài lối rẽ, lại qua một thông đạo trong vách đá, lúc này mới nhìn thấy một đoàn người đang thở hổn hển.
“Thế nào?” Vũ Lâm Hanh là người đầu tiên nhìn thấy các nàng, vội vàng thăm hỏi.
Sư Thanh Y ra hiệu cho nàng đi đến chỗ bên cạnh, ánh mắt hữu ý quét qua một vòng, sau đó mới nói: “Vương Thuận đâu?”
Đội ngũ yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người cùng nhìn về một hướng.
Vương Thuận vẻ mặt cứng nhắc, không lên tiếng.
Sư Thanh Y ngữ khí hiền hoà nói: “Vương Thuận, anh ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“…….!Chuyện gì?” Vương Thuận rốt cục mở miệng.
“Rất xin lỗi, huynh đệ của anh Lưu Tử Thành hắn đã….!bởi vì một số nguyên nhân, hắn đã không cứu được nữa.
Anh đến đây, có mấy câu tôi muốn chuyển cáo đến anh.”
Vương Thuận bước hai bước.
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Những người khác, đứng xa một chút.”
Những người khác còn không hiểu, nhưng Chúc Cẩm Vân lại vô cùng thông minh, biết có việc không ổn nên vội vàng lôi kéo hai nam nhân bên cạnh lui lại.
Phong Sanh nhìn thấy cũng bảo những người khác lui sang bên cạnh, cách Vương Thuận xa một chút.
“Có ý gì?” Vương Thuận không hài lòng: “Bạn thân của tôi vừa mới chết, các người con mẹ nó bắt đầu chèn ép tôi?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: “Tiểu thư, tôi giúp cô làm nhiều việc như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cô sẽ không đối đãi với tôi như vậy đi.”
Vũ Lâm Hanh trầm mặc chốc lát, nói: “Cậu nghe Sư Sư nói.
Một đại nam nhân thì sợ cái gì, chỉ nói mấy câu với cậu, nàng cũng sẽ không ăn cậu.”
Lạc Thần vươn tay phải, Thiên Thiên đặt bình tang phấn vào tay Lạc Thần.
Vương Thuận gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lạc Thần.
Lạc Thần biểu tình nhạt nhẽo, mở bình trút tang phân ra mặt đất, có thể nàng cảm thấy thứ này trân quý, dùng hết sẽ không còn nữa nên khống chế phân lượng rất nghiêm ngặt, không rắc xuống nhiều lắm.
Rắc xong nàng đạm nhạt nói: “Đây là tang phấn, có thể kiểm nghiệm cổ trùng.
Lưu Tử Thành lúc đó bị tay khô chạm qua, anh cũng thế, huống hồ hai người còn dính hắc dịch trong đó, anh đi đến chỗ có tang phấn nghiệm một chút liền rõ.”
Kỳ thực tang phấn đối với cổ trùng chưa phát tác không có tác dụng, Lạc Thần bất quá là đang lừa Vương Thuận mà thôi.
Vương Thuận lại không hề biết, nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời rất khó coi.
“Các người hoài nghi tôi!” Vương Thuận cả giận nói: “Tôi vẫn bình thường, căn bản không giống Tử Thành.”
“Tôi cũng chạm qua cái tay kia.” Sư Thanh Y giải thích: “Tôi cũng đã dùng tang phấn kiểm nghiệm qua, không có việc gì, anh kiểm nghiệm một chút thì có vấn đề gì.
Trừ phi anh —.”
Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của nàng chớp cũng không chớp mà nhìn Vương Thuận, trong vắt bình tĩnh, khiến vẻ mặt Vương Thuận càng cương lãnh.
“Được rồi.
Các người hoài nghi tôi…..hoài nghi tôi……” Vương Thuận nghiêng đầu, thì thào nói, sau đó bước về phía trước: “Vậy nghiệm, nghiệm xem….!nghiệm qua mới chứng minh được trong sạch.”
Hắn nói năng có chút khó khăn lắp bắp, bắt đầu đi về phía trước.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh vòng tang phấn nhìn hắn.
Một bước, hai bước, Vương Thuận chậm rãi đến gần, trong tay Lạc Thần nắm chặt vài hòn đá, bất động thanh sắc chờ hắn.
Đột nhiên, Vương Thuận xoay người trực tiếp xông vào đội ngũ.
Hai tròng mắt đục ngầu vòng vo đảo xuống, liếc mắt nhìn đến người thoạt nhìn mảnh mai nhất Chúc Cẩm Vân, tay trái rút súng hướng thẳng huyệt Thái Dương của Chúc Cẩm Vân.
Sư Thanh Y: “!”
Chúc Cẩm Vân bị Vương Thuận bắt giữ, mím môi không dám động.
“Cô! Lấy nước….nước ra…nước! Nếu không tôi lập tức giết….giết nàng!” Vương Thuận hướng Lạc Thần xoay đầu, tròng mắt bắt đầu hòa tan, đôi mắt ố vàng.
Lạc Thần vẫn bất động, ánh mắt băng lãnh quan sát.
“Nước! Nhanh……..!Nhanh lên một chút!”
Lạc Thần buông ba lô, từ bên trong lấy ra một chai nước khoáng, ném sang cho Vương Thuận.
“Hòa…..hòa tan!” Vương Thuận co quắp, lý trí dần dần tiêu tán nhưng hắn vẫn biết bản thân muốn gì.
“Anh rất thông minh.” Lạc Thần nói.
“Phí….phí lời.” Vương Thuận quát to: “Mau dùng nước…..đem tang….tang phân trong tay cô hòa tan…..nhanh! Giết nàng! Tôi……!Tôi giết nàng!”
Hắn đã bắt đầu khống chế không được ngôn ngữ của bản thân, nói năng lộn xộn, đồng thời nòng súng dí vào đầu Chúc Cẩm Vân càng tăng thêm lực.
Chúc Cẩm Vân không lên tiếng, Vương Thuận lại nhanh chóng đè chặt nòng súng thêm vào phần.
Chúc Cẩm Vân nghiêng đầu.
Lạc Thần chú ý đến ám hiệu của nàng.
“Được.
Tôi làm.” Lòng bàn tay nắm lại, bên trong cầm một hòn đá, tay kia chuẩn bị mở nắp chai nước: “Hảo hảo nhìn cho kỹ, nếu không lại oán tôi lừa anh.”
Vương Thuận chăm chú nhìn động tác của nàng, khuôn mặt hắn càng lúc càng vặn vẹo.
Lạc Thần vặn mở nắp chai, mạn bất kinh tâm nói: “Anh có từng nghe qua, có một bác sĩ ngoại trừ chữa bệnh còn rất giỏi đánh nhau?”
Lạc Thần vừa dứt lời, Chúc Cẩm Vân đột nhiên nhấc chân, hung hăng đá vào hạ thân của Vương Thuận.
Vương Thuận khom lưng kêu lên một tiếng, Chúc Cẩm Vân thắt lưng xoay chuyển, linh hoạt từ trong tay hắn thoát ra, Lạc Thần ngước mắt lên, hòn đá trong tay ném ra, đánh vào đầu gối của Vương Thuận, khiến hắn lập tức khụy xuống.
Hòn đá thứ hai thoáng chốc lao đến.
Đội ngũ trở nên hỗn loạn, rất nhiều người muốn nổ súng, Sư Thanh Y lớn tiếng nói: “Tất cả đều không được nổ súng! Đừng làm cho hắn chảy máu! Lui lại!”
– ————-
P/s: Tam Hoàng là ba vị vua đầu tiên của Trung Quốc TCN bao gồm Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng (còn gọi là Nhân Vương) lần lượt là Nữ Oa, Thần Nông, Phục Hy.
Ngũ đế là năm vị vua tiếp sau Tam Hoàng bao gồm: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn..