Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên

Chương 72: Nhập Quan


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL – Chương 72: Nhập Quan


Âm Ca quỳ trên mặt đất, ánh mắt ngây dại nhìn thi thể nhanh chóng lạnh đi của Thạch Lan, nước mắt vô ý thức trào ra.

Mặc dù nàng là một kẻ ngốc nhưng cũng biết a tỷ của nàng đã chết.

Không có người nghiêm ngặt quản giáo nhưng phía sau lại quan tâm thương yêu nàng, thậm chí còn cam nguyện vì nàng bỏ qua sinh mệnh của bản thân.

Âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, giống như cả một ngọn núi đang sụp đỗ, âm thanh này gần như truyền xa trăm dặm, mãnh liệt mà kéo đến biến thành một đợt sóng lớn quét qua toàn bộ tầng sáu.

Dưới từng đợt sóng âm Sư Thanh Y cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có.

Trực giác nói cho nàng biết lần này thứ gì đó dị thường nguy hiểm, chỉ cần một chút sai sót tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này.

Sư Thanh Y một tay nắm lấy tay Âm Ca: “Đi mau.”
Âm Ca còn chưa hồi tỉnh sau cái chết của Thạch Lan, cả người mềm nhũn như một vũng bùn.

Nàng vốn dĩ ngốc nghếch, hiện tại càng thêm ngốc, Sư Thanh Y ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhưng không biết phải dìu đỡ như thế nào.

Không có cách nào, Sư Thanh Y đành phải đem nàng cõng trên lưng, lớn tiếng nói: “Ôm chặt vào, nếu như ngã xuống, chị em sẽ không bao giờ để ý đến em nữa!”
Những lời này giống như một cây kim đâm mạnh vào lòng khiến Âm Ca kích động đến ngẩn người, một giây sau, nàng liền ôm lấy cổ Sư Thanh Y.

Nàng ôm vô cùng chặt, rất sợ sẽ ngã xuống, đồng thời bắt đầu bất giác lo lắng, nếu như chị tức giận không để ý đến nàng thì phải làm sao mới tốt.

Âm thanh vỡ vụn càng thêm đinh tai nhức óc, bốn phía cuồn cuồn gió lốc, rất nhiều hòn đá nhỏ vụn bị cơn lốc này cuốn vào sau đi bắn ra, tốc độ nhanh đến đáng sợ khiến chúng trở thành những viên đạn đoạt mệnh, hiện tại mỗi một bước đi đều là giẫm lên tự lộ.

Cùng những hòn đá cuồn cuộn bắn ra còn có vô số cát.

Cát bay khắp nơi, lúc Sư Thanh Y ngược gió chạy đi, chỉ có thể miễn cưỡng mở to mắt, đồng thời chú ý tránh né những mảnh đá vụn.

Lạc Thần cùng những người khác đã không nhìn thấy đâu, chỉ có thể cơ bản nhìn thấy vài chùm sáng chiếu tán loạn.

Mơ hồ nghe xa xa có người nổ súng, gần như là hoảng loạn không có trật tự, thế nhưng trong lúc trời long đất lỡ, tất cả công kích đều có vẻ không có tác dụng.

“Lạc Thần!” Sư Thanh Y trong bão cát hô to.

Nàng liên tiếp hô vài tiếng nhưng chỉ phí công.

Cát bay đá chảy càng thêm mãnh liệt, nhóm người lại phân tán, ngay cả tiếng súng cũng không nghe thấy nữa, lại càng không cần nói đến tiếng hô.

Lo lắng chạy một hồi, Sư Thanh Y liền thấy ba lô của mình bị gió cuốn đến phía trước, may mà đã đóng kính nên những vật bên trong mới không rơi ra.


Đến lúc này những thứ trong ba lô đã ít đi rất nhiều, trọng lượng trở nên rất nhẹ.

Thức ăn cùng công cụ là thứ không thể thiếu, cho dù chỉ còn lại một ít cũng tuyệt đối không thể bỏ qua, Sư Thanh Y không chút do dự cúi người nhặt ba lô của nàng trở lại.

Lúc ngẩng đầu, đột nhiên bị người kéo về phía sau.

Người nọ thở dốc nói: “Sư Sư.”
Sư Thanh Y nghiêng mặt nhìn thấy Vũ Lâm Hanh từ phía sau xông ra Phong Sanh cùng Tô Diệc vẫn như cũ một tấc cũng không rời.

Vũ Lâm Hanh không bị thương, hiển nhiên được bảo vệ rất khá, trái lại Phong Sanh cùng Tô Diệc cả người đều là vết thương do đá vụn cắt vào, nhất là Phong Sanh, trên khuôn mặt anh tuấn cũng xuất hiện vết thương, vô cùng chật vật.

Sư Thanh Y không khỏi vội quát lạnh: “Vừa rồi cậu đã chạy đi đâu vậy! Lạc Thần đâu?”
“Không nhìn thấy, đều đã phân tán cả rồi! Tớ đang tìm lối ra!” Trên mặt Vũ Lâm Hanh phủ một tầng mồ hôi, nàng yêu quý dung mạo như vậy, nhưng cũng không thèm lau, ảo não nói: “Ở đây chung quanh đều ẩn giấu cơ quan cùng cửa ngầm, cầu thang đã bị một cánh của đá chặn lại, chúng ta ngay cả đường xuống phía dưới cũng bị cắt đứt.”
Quỷ lâu bố cục tinh xảo, người xây dựng tính toán vô cùng chu đáo, nghe được đường xuống dưới bị phong tỏa, Sư Thanh Y cũng không kinh ngạc, mà chỉ dặn dò: “Không thể xuống phía dưới vậy thì chạy lên trên.”
Đúng lúc một khối đá lao đến, bốn người cùng lúc khom người tránh né.

Phong Sanh che chắn cho đầu của Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh ngồi xổm trên đất trầm thấp mắng một câu: “Quan trọng là không tìm được cầu thang để lên trên a! Thứ đang ở kia thổi gió không chừng đang ở chỗ cầu thang, nếu vậy chúng ta chẳng phải chết chắc rồi sao!”
Sư Thanh Y miễn cưỡng mở mắt, quét qua bên kia vài cái, cư nhiên phát hiện có ánh sáng chỗ bức tường hướng tây bắc.

Bởi vì khoảng cách quá xa, nên ánh đèn pin trở nên mơ hồ không rõ.

Tổng cộng có hai chùm sáng, bỗng chốc bắt đầu di động lên phía trên.

“Mau nhìn hướng mười giờ, có người đang đi lên tầng trên, cầu thang thông lên lầu có khả năng là ở bên đó.” Duy trì tư thế nằm sắp, Sư Thanh Y cắn răng nói: “Vũ Lâm Hanh, cậu mau mang theo Âm Ca đến bên đó.”
Nơi đó ít nhất có hai người đang chạy lên lầu, Thiên Thiên, Trữ Ngưng, Diệp Trăn cùng Trần Húc Đông không biết trong số đó là hai người nào, cũng có thể là tất cả bọn họ đều ở đó.

Nghĩ vậy, lòng Sư Thanh Y quả thực nóng như lửa đốt.

Hiện tại tình huống khẩn cấp, những người kia có thể thuận lợi chạy trốn, tìm được vị trí của cầu thang, nhất định có liên quan đến Lạc Thần.

Hướng của cơn lốc đã thay đổi, đang dần dần di chuyển về bên phải, cát đá cũng không mù mịt như lúc đầu, Sư Thanh Y chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất đó là Lạc Thần đã dời đi lực chú ý của thứ kia.

Bọn họ bên này càng nhẹ nhàng thì cho thấy Lạc Thần bên kia càng khổ cực.

Sư Thanh Y buông Âm Ca xuống, Âm Ca vẫn còn ngây ngốc, Sư Thanh Y bảo vệ đầu của nàng, đem nàng giao cho Tô Diệc cõng, nói: “Các người theo hướng ánh đèn mà lên tầng trên, nhanh lên.”
Vũ Lâm Hanh khàn khàn nói: “Còn cậu?”
Sư Thanh Y đeo ba lô trên lưng, chạy vào trong gió cát, lớn tiếng nói: “Đừng nói dư thừa, mau đi.”
Vũ Lâm Hanh nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của nàng dần biến mất, môi dưới bị cắn ra một mảng trắng bệch, nghiêng đầu ra hiệu cho Phong Sanh cùng Tô Diệc nhắm hướng tây bắc mà chạy.

Sư Thanh Y lao vào gió cát đi chưa được mấy bước thì thình lình thấy một bóng người cuộn tròn trên mặt đất, miêu trên người thấy được vô cùng rõ ràng, đúng là Thiên Thiên.


Nàng dường như đã ngã sấp xuống, nhìn đáng vẻ này, hình như là đặc biệt đến tìm Sư Thanh Y.

Thân thể Thiên Thiên vốn dĩ càng lúc càng suy yếu, đang run rẩy chống nửa người dậy, khuôn mặt quyến rũ phủ đầy mồ hôi lạnh.

Sư Thanh Y chạy đến đỡ nàng dậy.

Thiên Thiên bắt lấy cánh tay Sư Thanh Y, môi run rẩy nói: “A……!Sư tiểu thư, bên kia có lối ra, mau đến đó, không nên qua bên này, xà mẫu đã xuất hiện rồi.”
Liếc mắt nhìn bên cạnh Thiên Thiên chỉ còn một con rắn nhỏ màu bạc, con màu vàng không biết ở nơi nào, Sư Thanh Y lập tức đoán được đại khái.

Dưới tình huống như vậy, Diệp Trăn bọn họ không có khả năng dễ dàng tìm được cầu thang, trừ phi là hai con rắn Thiên Thiên nuôi dưỡng ở phía trước dẫn đường.

Sư Thanh Y nhíu mày không nói lời nào, đúng lúc nghe được Nguyệt Đồng tê rống, Sư Thanh Y cao giọng gọi Nguyệt Đồng trở về.

“Mang nàng đi.” Sư Thanh Y tâm phiền ý loạn, sau khi vỗ thân thể Nguyệt Đồng căn dặn một tiếng, liền xoay người lại chạy đi.

Sự đáp lại lạnh nhạt này vốn nằm trong dự liệu.

Nữ nhân này không có khả năng cùng mình chạy thoát thân, nàng còn có một mối lo rất lớn.

Nhưng rõ ràng là trong dự liệu nhưng vẫn không buông bỏ được mà theo đến.

Sắc mặt Thiên Thiên ảm đạm, trong bão cát ánh mắt từ từ liễm đi.

Suốt đời nàng dường như đều đang cưỡng cầu, cưỡng cầu mệt mỏi liền cười buông tay.

Buông tay lại không cam lòng, rồi lại tiếp tục cưỡng cầu, ngày ngày tháng tháng liền một vòng tình cảm luẩn quẩn buồn cười mà tàn khốc.

Trước lúc ngủ say nàng còn giữ một tia ý thức cuối cùng vẫn cảm thấy mình may mắn, một đời cầu mà không được hoa trong gương trăng dưới nước cuối cùng có thể giải thoát, không cần vướng bận nữa, nào ngờ tỉnh dậy lại cảm nhận được hương thơm quen thuộc kia, thấy vòng tay kia, mới biết được đau khổ vẫn chưa kết thúc.

Nguyệt Đồng sau khi biến hóa hình thể to lớn, tám đuôi trắng noãn.

Nó nghiêng đầu nhìn Thiên Thiên sắc mặt tái nhợt một cái, đột nhiên há mồm ngậm lấy áo Thiên Thiên, khéo léo hất nàng lên trên lưng.

Mà Sư Thanh Y trong lúc đang chạy bên tai đột nhiên nghe được một tiếng nổ, so với bất cứ thứ gì trước đó đều đáng sợ hơn.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy bức tượng hắc sắc cách đó không xa đã vặn vẹo biến dạng, căn bản không phải là bức thạch điêu rắn lạnh trước đó nàng nhìn thấy mà giờ phút này sinh mệnh ẩn giấu bên trong đã hoàn toàn thức tĩnh.

Thạch điêu loang lỗ vết rỉ sét bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi, vỏ ngoài vỡ vụn, bóng đen ẩn giấu bên trong cuối cùng đứng sừng sững như tòa nhà cao tầng, quanh có uống éo, giữa không trung cuốn lại mấy vòng.


Cái đầu thật lớn in bóng lên vách tường, giống như giao long xuất hải, du long vào mây.

Gió lốc mang theo mùi tanh cuồn cuộn kéo đến, Sư Thanh Y thấy cái bóng thật dài dừng một chút, nửa thân trên vươn cao, hình như đang đánh giá gì đó.

Tuy rằng cách một khoảng xa nhưng nàng lại có thể nhìn thấy lớp vảy đen bóng loáng, trải qua thời gian mài giũa, lớp vảy quanh thân tựa như một tấm gương thật lớn, mặt gương lạnh lẽo, so với hắc nham còn lạnh lẽo sắc bén hơn vài lấy.

Giây tiếp theo, cự xà nhanh như chớp di chuyển, bò đến một góc hẻo lánh.

Góc kia là một mảnh đen kịt, không có đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng Sư Thanh Y biết Lạc Thần nhất định đang ở đây.

Nàng dùng hết khí lực hô to: “Lạc Thần! Mau trở lại!”
Cùng lúc đó, đèn pin trong tay nàng hướng đầu cự xà chiếu đến, đầu nó chuyển hướng vung lên, thình lình chiếu ra một đôi mắt khổng lồ xanh rờn.

Nó phun ra cái lưỡi đỏ tươi như máu, hiển nhiên giống như một cây roi dài màu đỏ vô cùng đàn hồi, ngay cả một bộ phận vốn mềm mại như vậy cũng có thể trở thành vũ khí lấy mạng, càng không cần nói đến thân thể khổng lồ cứng như thép của nó.

Thảo nào nhóm người mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ thờ phụng nó, kính ngưỡng nó, còn tôn làm đồ đằng, thậm chí đặt trên hoàng long.

Nó thực sự rất có khí thế cùng uy phong, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đủ khiến người khác bủn rủn tay chân không dám động đậy.

Lưỡi rắn phun ra đồng thời đầu nó cử động, hướng thẳng đến thân ảnh trắng như tuyết trong góc tường.

Lạc Thần vốn dĩ muốn cùng nó kéo dài thời gian, mượn đó dời đi sự chú ý của nó, nhằm tạo cơ hội cho những người khác thoát thân, hiện tại thấy Sư Thanh Y trở lại, lập tức đình chiến, tránh né sự tấn công của cái roi đỏ, nhảy ra sau vài bước đạp không mà đi.

Cự xà thân thể khổng lồ, Lạc Thần thân thể nhanh nhẹn tạm thời tránh được, vì vậy cự xà càng trở nên hung bạo, đuôi rắn điên cuồng quất xuống, phạm vi sát thương trên mười mét.

Sư Thanh Y bị ảnh hưởng, nhìn thấy cự xà điên cuồng quất đuôi, vội vàng tránh né.

Lạc Thần nhảy và bước đến bên cạnh nàng, đưa tay chụp tới, ôm lấy thắt lưng nàng, lần thứ hai nhảy lên.

Cơn lốc phía sau cuốn đến, cát bay đá chảy, giống như ngày tận thế đã đến.

Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, mang theo nàng mềm mại lấy đã đạp tường mà đi.

Tuy rằng vô cùng mệt mỏi, thân thể bắt đầu rơi vào trạng thái suy yếu, nhưng Lạc Thần vẫn dốc hết sức lực bảo vệ Sư Thanh Y, đem cái gọi là nguy hiểm ngày tận thế bỏ lại sau lưng, tận lực làm ra dáng vẻ như thường ngày để nữ nhân của nàng không cần lo lắng suy nghĩ.

Sư Thanh Y ôm chặt lấy Lạc Thần, tiếng gió rào rít bên tai, có thể gần kề Lạc Thần, cảm nhận được nhịp đập của tim nàng.

Cảm giác gần gũi này khiến Sư Thanh Y yên tâm cùng thả lỏng rất nhiều, nàng một mặt phối hợp với bước chân của Lạc Thần, một mặt nói: “Đến chỗ ánh đèn hướng tây bắc!”
Lạc Thần trong lòng hiểu rõ, dưới chân phát lực.

Cự xà theo sát phía sau, nhiều lần sắp đánh vào hai người, hình thể của nó vô cùng to lớn, nó di chuyển một chút đã muốn hơn mấy trăm bước của người bình thường, cho dù Lạc Thần tinh thông khinh công nhưng muốn thoát khỏi nó cũng vô cùng khó khăn.

Ánh đèn pin cuối vách tường đã gần trong gang tấc lại đột nhiên tắt liệm.

Không phải là do người tắt đi mà là gặp phải vật cản, giống như cửa sổ khép lại, che mất ánh sáng trong phòng.

Nơi đó có cửa, đây là ý nghĩ toát ra trong đầu Sư Thanh Y.


Trên tường có gồ đá để đặt chân, rất giống vách đá nhân tạo để chơi leo núi, bất quá so với kia vách đá giả tốt hơn một chút, kích thước lớn hơn đồng thời số lượng cũng nhiều hơn, muốn leo lên trên là tương đối dễ dàng.

Lạc Thần ôm nàng nhảy lên, Sư Thanh Y nhân cơ hội đó chiếu đèn, liền phát hiện trên tường có một thông đạo.

Thông đạo rất chật hẹp, chỉ có thể thấp người bò vào, giống như xây lỗ thông gió trên tường.

Xung quanh mật đạo có rất nhiều lỗ nhỏ hoặc thấp hoặc cao, có đóng kín cũng có mở rộng.

Lạc Thần tìm được một chỗ đặt chân, một tay vịn trên mép lỗ hổng, Sư Thanh Y cũng đưa tay nắm chặt thân thể lại được Lạc Thần đẩy vào trong thông đạo.

Một cổ hơi nước bên trong ập vào mặt, Sư Thanh Y cũng không chần chừ, nhanh chóng bò vào bên trong đưa tay kéo Lạc Thần lên.

Cùng lúc đó, cự xà đuổi đến.

Hai mắt xanh lục của nó tựa như hai ngọn đèn lồng tử thần, treo ở phía sau Lạc Thần.

Hoàn cảnh hiện tại giống như chỉ mành treo chuông, Lạc Thần khẽ mím môi, kéo tay Sư Thanh Y tránh khỏi cửa động.

Trước kia cường đại như nàng nhất định sẽ không thất thủ.

Đáng tiếc, lúc này đã không giống như trước.

Đau đớn dày vò nàng, trong nháy mắt chạy trốn, thân thể của nàng bởi vì run rẩy mà dừng lại, đầu cự xà vung lên, lưỡi rắn phóng đến hướng đến thắt lưng của nàng.

Sư Thanh Y gần như mất đi khả năng suy nghĩ, lập tức ôm lấy nàng, kéo nàng lại.

Dưới sự lôi kéo, thân thể Lạc Thần thay đổi vị trí, lưỡi rắn trực tiếp xuyên qua vai trái của nàng, ở vị trí chỉ cách tim một khoảng rất nhỏ, máu tươi lập tức không ngừng tuôn ra.

Sư Thanh Y ôm nàng ngã lăn trên mặt đất, cửa động quá chật hẹp, đầu cự xà vào không được, chỉ có thể vun cái lưỡi đỏ của nó vào, Sư Thanh Y một tay ôm Lạc Thần, tay kia rút ra đao quân dụng, giương cao lên.

Lưỡi rắn bị Sư Thanh Y một đao cắt đứt, rơi xuống một bên, còn đang không cam lòng mà giãy dụa.

Cự xà ở bên ngoài đau đến tê tâm liệt phế, điên cuồng dùng đầu đâm vào cửa động, toàn bộ tường dường như sắp sụp đổ.

Máu tươi trên vai trái không ngừng tuôn ra, Lạc Thần không lên tiếng, tay run rẩy sờ qua bên cạnh, rốt cục sờ được một khối đá nhô lên, run run đè xuống.

Một cánh của ngầm rơi xuống, phong tỏa của vào của đạo động.

Trời đất nhất thời tách biệt.

Cự xà còn đang điên cuồng va vào cửa động ở bên ngoài, một lần lại một lần, thế nhưng cánh cửa vô cùng rắn chắc đụng thế nào cũng không sập.

Trong thông đạo chật hẹp, Sư Thanh Y ôm chặt Lạc Thần, tim đập như trống đánh.

Nàng ôm Lạc Thần, trong tiếng va chạm hai người trầm thấp thở dốc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.