Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL – Chương 47: Nàng Ướt Đẫm
Đúng là da người.
Nhìn qua là bị lột xuống ném ở đây rất lâu rồi, cuộn thành lại thành một mảnh, bề mặt có rất nhiều nếp nhăn chuyển thành một màu xám nâu, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rẳng đây là một tấm giẻ lau.
Bởi vì da người cùng máu thịt liên kết chặt chẽ, lại rất mỏng hoàn toàn không giống da thú, nên muốn lột xuống được một mảng như thế này là phi thường khó.
Mà từ cảm giác vừa rồi lúc Sư Thanh Y không cẩn thận giẫm lên cho thấy da người này thậm chí còn duy trì được độ đàn hồi, cũng không hề hư thối, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đưa đao cho chị.” Lạc Thần quỳ một gối xuống mặt đất, hướng Sư Thanh Y vươn tay.
Sư Thanh Y rút đao quân dụng ra đưa cho Lạc Thần, ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống.
Lạc Thần dùng đao cẩn thận lật tấm da vài cái, đem mó mở ra: “Nhìn xem.”
Sư Thanh Y nhìn theo hướng ngón tay Lạc Thần chỉ phát hiện trên da người có lỗ dài nhỏ, thoạt nhìn giống như bị vật gì vô cùng sắt bén đâm thủng, đường viền của mảnh da được cắt vô cùng chỉnh tề giống như bị một thứ sắt bén một đường cắt xuống.
Cắt đến thẳng tấp ngay ngắn như vậy, thủ pháp lưu loát đến đáng sợ, Sư Thanh Y hiện tại gần như có thể xác định đây là do con người làm.
.
Truyện Khác
Trước đây nàng từng xem qua một ít tin đồn được ghi chép lại, trong một số cổ mộ sẽ có một lượng lớn da nười được tuẫn tán, một số giáo phái có thể lợi dụng da người để bày ra những trận pháp tà môn.
Da của người chết rất khó lột xuống, nên những người tu kiến lăng mộ đều dùng người sống để lột da, sau đó lại dùng bí pháp đem da người bảo quản, do đó đạt được hiệu quả không hư không thối.
Nếu nói như vậy, cảnh tượng trước mắt có thể được lý giải một cách hợp lý.
Sư Thanh Y đứng lên, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không hợp lý lắm: “Nhưng nơi đây cũng không phải mộ tán, chỉ là một khoáng động, nên không cần phải tuẫn táng.
Nếu như là bố trí trận pháp, số lượng theo quy luật lại không đạt, vậy lột da ở nơi này cuối cùng là có mục đích gì?”
Lạc Thần mang đao trả lại cho Sư Thanh Y: “Ăn thịt.”
Cách giải thích này vừa trực tiếp vừa đơn giản, lại là cách giải thích Sư Thanh Y rất không muốn nghe đến, vừa rồi nàng thậm chí tận lực lảng tránh nghĩ đến phương diện này.
Cả người Sư Thanh Y phát lạnh, giọng nói cũng đè thấp: “Chị muốn nói đây kỳ thực cũng không phải do người làm mà là do cái gọi là động chủ làm sao? Thôn dân nói động chủ là quái vật, nếu vậy nên xuất hiện vết tích cắn xe mới phải, nhưng đường viền của tấm da thoạt nhìn giống như bị đao nhọn cắt đứt.”
“Không phải đao nhọn, là móng vuốt rất sắc nhọn.
Nếu là người sử dụng dao kéo cắt xuống, đường viền sẽ không cuốn vào như vậy, mà sẽ đặc biệt thẳng.” Lạc Thần nhẹ nhàng dùng tay ra ước lượng: “Chị nghĩ loại móng vuốt này phải vô cùng dài nhỏ sắc nhọn, đại khái là có hình dạng như thế này, chỉ cần nhẹ nhàng cào xuống, da liền bong ra.”
Sư Thanh Y nhìn kỹ đường viền của tấm da, quả nhiên giống như Lạc Thần nói, khẩu vị của động chủ trong động này cư nhiên nặng như vậy, hơn nữa còn là nặng đến biến thái, gặp qua ăn thịt người nhả xương nhưng chưa từng thấy qua ăn thịt người nhả da, nó cho là đang ăn nho sao.
Lạc Thần quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Thiên Mạch, lại nói: “Thiên Mạch tiểu thư, tôi nói đúng không?”
“Đúng vậy.” Thiên Mạch không phủ nhận: “Đây đích thực là da của một tế phẩm nào đó.
Cũng giống như loài chim có thiên tính thích thu thập các loại viên châu, viên thủy tinh, thứ này cũng có bản năng thích thu thập da người, hàm răng có thể tiết ra một loại dịch độc, khi hòa vào da có thể làm da cùng thịt tách ra, đồng thời bảo giữ da không hư thối.”
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh cứ như thứ bị lột da chỉ là một quả nho mà thôi.
Sư Thanh Y thấy Thiên Mạch đeo chiếc mặt nạ tràn ngập quỷ khí, lại nghĩ đến cảnh ngộ của mẫu thân Tào Duệ, nhất thời tức giận nhíu mày: “Tế phẩm? Tốt xấu gì cũng là một con người, lại bị Thạch Lan đẩy đến nơi này lột da ăn thịt, cô phải là người biết rõ ràng nhất, tự xưng là người canh giữ nhưng cũng không để tâm đến hay sao?”
Thiên Mạch đối mặt với sự chất vấn của Sư Thanh Y, bắt đầu mím môi, môi so với trước kia càng thêm tái nhợt.
Sư Thanh Y nhìn thấy phản ứng của Thiên Mạch tựa hồ tịch mịch cùng bất đắc dĩ, đột nhiên không rõ có cảm giác gì.
Đối mặt với da người trên mặt đất, nàng bởi vì thương hại mà sinh ra tức giận, thế nhưng đối mặt với Thiên Mạch nàng phát hiện bản thân cũng không có tư cách gì đa chỉ trích nàng, chỉ đành im lặng.
Kiểm tra tấm da người xong, cũng không thể tiếp tục chậm trễ, vì vậy ba người tiến sâu vào trong động đi tìm Vũ Lâm Hanh.
Thiên Mạch không sóng vai cùng đi mà chỉ theo sau hai nàng, chính xác mà nói là theo sau Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cũng không rõ vì sao nữ nhân này đột nhiên thay đổi thái độ, cho nên trong lòng vẫn đề phòng, phân rõ giới hạn, ngoài những lúc cần hỏi cũng sẽ không cùng Thiên Mạch trao đổi.
Sư Thanh Y chiếu đèn pin về phía xa, một chùm ánh sáng thẳng tắp xé rách màn đêm, nhẹ giọng nói với Lạc Thần: “Vũ Lâm Hanh bọn họ không chờ chúng ta mà lựa chọn đi đến chỗ nào đó, có khả năng rất lớn là đã gặp phải con động chủ lột da đó nên mới bất đắc dĩ chạy đi lánh nạn.
Nếu như vậy, hẳn là cậu ấy sẽ lưu lại ký hiệu gì đó cho chúng ta mới phải.”
“Mỗi lần Thạch Lan đều những mỹ nữ tuổi trẻ mỹ mạo xuống làm thức ăn, xem ra động chủ này đại khái là yêu thích mùi vị của nữ nhân a, trong bốn người cũng chỉ có Vũ Lâm Hanh là nữ, hơn nữa ngày thường dáng vẻ quyến rũ câu người, ngẫm lại đều phải vì Vũ Lâm Hanh mà toát một thân mồ hôi lạnh.”
Nếu như Vũ Lâm Hanh đang ở đây, nhất định sẽ tự kỷ mà nói xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.
Lạc Thần dùng đèn pin chiếu lên cao một chút, quan sát xung quanh: “Nhìn mặt đất cùng hai bên vách đá, tạm thời không có ký hiệu.”
Hang động rất sâu, nhưng cũng không phỉa là rộng lắm, cũng không cao, kết cấu hình vòng cung, đi ở bên trong cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Dọc đường rơi vãi một vài công cụ khai thác mỏ, vài sợi dây thừng mục nát, vài cái xẻn dùng để đào xới, thoạt nhìn đều là bởi vì hư hỏng nên bị vứt bỏ.
Sau khi đi qua vì lối rẽ, tầm nhìn cuối cùng mở rộng hơn một chút, đèn pin trong tay Lạc Thần quét qua, bỗng nhiên một cái bóng đột ngột xuất hiện giữa ánh đèn.
Kỳ thực cũng phải cái bóng kia di chuyển với tốc độ nhanh mà là hiệu ứng do Lạc Thần quét đèn pin.
Lạc Thần cấp tốc quét đèn pin trở lại, bóng đen kia quả nhiên vẫn còn trong tầm nhìn, bất quá cảm thấy có người đang chiếu đèn vào mình, cái bóng kia dường như bị hoảng sợ di chuyển càng nhanh hơn, lúc chạy giống như một con nai bị thú dữ đuổi kịp, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhìn vóc dáng mảnh khảnh đây phải là một nữ nhân, hơn nữa nàng còn đang mặc một thân giá y đỏ thẫm.
Tuy rằng ở khoảng cách xa nhưng kiểu cách cùng màu sắc của loại cổ đại giá y này Sư Thanh Y tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Đồng thời giá y này vốn dĩ rộng thùng thình phiêu phiêu dật dật, hiện tại lại dán sát trên người nữ nhân giống như bị dội một chậu nước từ đầu đến chân, đường cong cơ thể đều hiện rõ.
“Trên người nàng dường như ướt đẫm.” Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí: “Dấu vết ở cửa động cũng là ẩm ướt, người vừa rồi đi xuống nhất định là cậu ấy.”
Lạc Thần không nói chuyện, ba người nhanh chóng chạy vào sâu trong hang động, bên trong quanh co như một mê cung, cuối cùng sau khi lách qua một góc tường chạy đến một chỗ phìn ra như bụng hồ lô thì không thấy nữ nhân kia đâu nữa.
Nơi này rất trống trãi, bốn phía đều là vách đá cao vút, trên mặt có rất nhiều chỗ lõm, giống như bốn phái vách đá khảm vào vô số những con mắt băng lãnh.
Sư Thanh Y vốn nghĩ dựa vào nước chảy xuống trên người nữ nhân để phán đoán vị trị của nàng, ai biết được loại nền đá hắc sắc này cho dù có vết nước nhìn cũng không rõ, huống hồ vết nước còn gián đoạn, nên căn bản là không thể nào phán đoán ra.
Duy nhất có thể xác định chính là nữ nhân này nhất định trốn vào một nơi nào đó trong động, chỉ tiếc ở đây rất nhiều cửa động, không thể xác định nàng đã đi lối nào.
Ánh mắt Lạc Thần đảo qua, nhìn thấy trước cửa động ở hướng đông bắc có một cái sọt ngã trên mặt đất.
Ba người cẩn thận tiến đến chỗ cái sọt, trên sọt vốn dĩ phủ đầy bụi, hiện tại nằm nghiên ngã trên mặt đất, nhìn qua vị trí rõ ràng là đã bị thay đổi, giống như bị ai đó đá ngã.
Ánh mắt Lạc Thần nặng nề nhìn chằm chằm cửa động nơi miệng sọt hướng đến, đột nhiên tắt đèn pin, Sư Thanh Y tắt đèn theo.
Bốn phía lập tức rơi vào một mảnh tối tăm.
Bất quá cửa động mục tiêu đã được xác định, hơn nữa thị lực của Sư Thanh Y cực tốt, nên vẫn có thể từng bước một chuẩn xác đến gần cửa động kia mà không gặp trở ngại gì.
Ba người bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiếp xúc với mặt đất, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chậm lại, cuối cùng đến bên ngoài cửa động, Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi ngửi, lại ngửi thấy một cổ hương thơm nhàn nhạt.
Đây là hương nước hoa, vô cùng nhạt nhưng lại thấm vào tận tâm can, cùng hương thơm tự nhiên của nữ nhân trên người Lạc Thần có sự khác biệt rất lớn.
Sư Thanh Y rất quen thuộc với hiệu nước hoa này, cũng biết là ai thích dùng nước hoa loại này, tâm tình thoáng chốc buông lỏng, dùng giọng cực thấp gọi: “Vũ Lâm Hanh.”
Trong động lập tức vang lên tiếng quần áo cùng hành lý ma sát, giọng nói của Vũ Lâm Hanh từ bên trọng nhẹ nhàng truyền ra, đầu tiên là có chút ngỡ ngàng, sau đó rõ ràng mang theo cực độ khinh hỉ: “Sư Sư, chị họ cậu, đừng bật đèn, mau vào.”
Sư Thanh Y vươn tay ra, đúng lúc Vũ Lâm Hanh từ bên trong ló đầu ra, vì vậy tay nàng bỗng chốc chạm vào khuôn mặt của Vũ Lâm Hanh.
“Này, đừng động tay động chân, sờ soạng là phải thu phí.” Nghe ngữ khí của Vũ Lâm Hanh, dường như là đang cười.
Sư Thanh Y nói: “Tớ sờ soạng xong còn muốn rửa tay đây.
Cậu trốn ở đây làm gì, còn không cho mở đèn.”
Vũ Lâm Hanh nói: “Trốn vào trước rồi nói tiếp.”
Kế tiếp vang lên chính là âm thanh thu dọn đồ đạc, trong đó rõ ràng có tiếng súng ống va chạm, xem ra Vũ Lâm Hanh vừa rồi ở trong động trạng thái thần kinh vô cùng căn thẳng, nếu như không phải Sư Thanh Y ngửi được mùi nước hoa của nàng mà nhận ra người, vừa rồi nếu xảy ra giằng co rất khả năng sẽ dẫn đến nổ súng chết người.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Thiên Mạch ba người lần mò vào đi vào trong động, hang động này không sâu, cửa động nhỏ hẹp, Phong Sanh cùng Tô Diệc đang ở sâu bên trong trầm thấp nói chuyện, Trần Húc Đông cũng ở cùng bọn họ.
Sư Thanh Y ngồi ở gần cửa động nhất, nghe Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng nói: “Trước đó thấy có người chiếu đèn đến, rồi lại kỳ quái tắt đi, tớ còn tưởng rằng là kẻ nào khác, khẩn trương muốn chết, thiếu chút nữa sẽ nổ súng a.”
“Cậu nhìn thấy còn có người khác?” Ngữ khí của Lạc Thần có chút nặng.
“Nơi này rất tà môn, cũng không chỉ chúng ta vào đây, mà còn có một nhóm lớn, chuyện vừa rồi phát sinh thực sự là trong một lúc không thể nói hết.” Vũ Lâm Hanh thở gấp nói, lại có chút đắc ý: “Có phải là các người đã thấy cái sọt tớ dùng để lại ám hiệu gợi ý cho các người không? Ở đây cửa động nhiều như vậy, tớ cũng không dám tùy tiện đi quá xa để tránh đến những chỗ kỳ quái hơn các người sẽ tìm không được, nên mới chọn một hang động để trốn vào, nhân tiện chờ các người đuổi theo.”
Lạc Thần ngữ khí nhạt nhẽo: “Cậu xác định cái sọt đó không phải do cậu vội vàng chạy thoát bản thân không cẩn thận đá ngả sao?”
Vũ Lâm Hanh: “…..”
Tuy rằng không nhìn thấy nhưng Sư Thanh Y hoàn toàn có thể tưởng tượng, hiện tại sắc mặt của Vũ Lâm Hanh nhất định là chuyển xanh rồi.
Sư Thanh Y nói: “Cái sọt đó cũng không có thể nói rõ cái gì, vừa rồi bọn tớ nhìn thấy còn nghĩ rằng là nữ nhân kia đang trốn ở đây.”
Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: “Đã như vậy, vừa rồi cậu vì sao vẫn chắc chắn mà gọi tên tớ.”
Ngữ điệu của Lạc Thần bình thản mà nói: “Cậu nên đổi nước hoa đi.
Bọn tớ thì không sao, chỉ sợ động chủ ngửi thấy sẽ nhớ thương cậu.”
Vũ Lâm Hanh: “…..”
Sư Thanh Y cười một lúc, nhớ đến còn có chính sự phải làm, lại nghiêm túc hỏi Vũ Lâm Hanh: “Cậu nói còn có những người khác, có phải là chỉ nữ nhân kia hay không?”
Vũ Lâm Hanh bị Lạc Thần làm cho phiền muộn muốn chết, hừ rồi lại hừ nói: “Cái gì nữ nhân?”
“Cậu cùng bọn tớ gặp không phải cùng một người?” Sư Thanh Y trong lòng hồi hộp: “Cô ta cả người mặc hồng giá y ướt đẫm, cậu không nhìn thấy sao?”
“Cái gì ướt đẫm?” Vũ Lâm Hanh đứng ngồi không yên, xê dịch vị trí.
Nàng chen vào ngồi cạnh Sư Thanh Y, trong bóng tối tay ddingj phải cánh tay trái của Sư Thanh Y, thân thể đột nhiên cứng lại.
Sư Thanh Y cảm thấy tay của Vũ Lâm Hanh giống như bị điện giật, thoáng cái từ cánh tay của nàng rụt trở về.
“Làm sao vậy?” Nàng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Giọng nói của Vũ Lâm Hanh cứng nhắc: “Sư Sư, cậu thật giống như……!giống như ướt.”
Sư Thanh Y cũng không nhúc nhích: “…..”
Vũ Lâm Hanh đột nhiên thấp giọng hô lên: “Cậu……!cậu mới vừa rồi không phải nói ướt đẫm sao, nước trên người cậu từ đâu mà có!”
Nàng vừa dứt lời, Lạc Thần cấp tốc mở đèn pin, ánh sáng lay động, chiếu đến trên người Sư Thanh Y..