Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên

Chương 143: Thay Quần Áo


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL – Chương 143: Thay Quần Áo


*Editor: Culi
Sư Thanh Y mặc dù đỏ mặt, nhưng bốn phía tối như mực, nàng biết Lạc Thần không thấy rõ biểu lộ trên khuôn mặt, cảm giác xấu hổ bị hắc ám hòa tan một chút, đáp lại: “…Coi như vậy.”
Lạc Thần không lên tiếng nữa, chẳng qua là ôm nàng, tiếng hít thở hỗn loạn lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Sư Thanh Y chỉ nghe tiếng Lạc Thần hô hấp phập phồng bên tai, cảm thấy sắp điên đảo thần hồn, nàng nói: “Buổi tối hôm qua ta uống say, quên mất mình vẫn còn lệ khí, cùng ngươi làm chút chuyện hoang đường, hại ngươi nhịn không được…”
Lời còn chưa nói hết, thanh âm thở khẽ của Lạc Thần có chút buồn bực, lập tức tiếp lời: “Ta…chưa từng như vậy, ngươi nói lại.”
Sư Thanh Y muốn cười, vốn là nhịn không được, còn không chịu thừa nhận, ngoài miệng nói: “Được, ta nói lại.

Tối hôm qua ngươi chịu khổ, ta không muốn hiện tại ngươi vẫn phải chịu khổ, nhịn khó chịu như vậy.”
Lạc Thần càng ôm nàng chặt một chút.
Lúc trước Lạc Thần rõ ràng đã động tình, nhưng bởi vì Sư Thanh Y mà tự kiềm chế, hiện tại biết được ở nơi Tiểu Thế Giới này lệ khí của Sư Thanh Y có thể tiêu giảm, cảm giác căng thẳng và cẩn trọng cuối cùng cũng giảm chút ít, thời điểm ôm Sư Thanh Y, tay còn chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve.

Sư Thanh Y cảm giác Lạc Thần trong ngực mình có vài phần biến hóa, trong lòng mừng rỡ, một tay đặt ở ngực Lạc Thần, tạm thời không nhúc nhích, tay còn lại ở trên lưng Lạc Thần nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Không nên nhịn nữa, hiện tại ta cùng ngươi thân mật một chút, ta cũng sẽ không làm ngươi bị thương, ta có thể khống chế tốt.”
Lạc Thần đáp: “Ta không sợ mình bị ngươi làm thương.”
“Ta biết.” Sư Thanh Y nhớ nàng từng nói “Ngươi muốn như thế nào, ta đều có thể”, con mắt hơi nóng lên: “Ngươi sợ ta khống chế không được, cuối cùng bị lệ khí phản lại.

Ở bên trong Tiểu Thế Giới, ta sẽ không làm mình bị thương, ta cam đoan với ngươi.”
“Ừ, ta tin ngươi.” Lạc Thần đưa mặt dán sát má vào cổ nàng cọ nhẹ.
Tay Sư Thanh Y từ trên lưng đưa xuống eo nàng, thầm nghĩ đây cũng quá ngoan rồi.
Giống khối bánh bột lọc trắng, mềm mại nhu thuận, thật muốn cắn một cái.
Mặc dù Sư Thanh Y không bị bọt khí ảnh hưởng rõ ràng như Lạc Thần, nhưng đối mặt với một Lạc Thần như vậy, nàng căn bản cũng khó chống đỡ, cho dù hiện tại không có bọt khí, nàng cũng nhanh mềm hóa.
Thân thể Sư Thanh Y nóng hổi, ngón tay ở bên nụ hoa của Lạc Thần lại lần nữa chạm nhẹ, hỏi: “Ngươi vừa nói “Không thể như thế”, là lo lắng cho ta, vậy hiện tại, ta có thể làm như vậy sao?”
Dù chỉ là một cái chạm nhẹ như vậy, nhưng cũng bị bọt khí đẩy tình triều lên cao, vung lên từng trận tê dại.
Lạc Thần lại thoáng run lên, tựa như sắp bị nước nhấn chìm, cánh tay nàng để ở lưng người kia chặt chẽ thu lại.
Sư Thanh Y không động, đợi nàng trả lời.
Thanh âm Lạc Thần cực thấp: “…Có thể.”
Sư Thanh Y có được sự cho phép, quả thực như là bước lên đám mây, nàng vội tranh thủ thời gian trước hết để cho Lạc Thần dựa lưng vào rêu mạch tinh mềm mại, tay kia từ trong vạt áo Lạc Thần đột nhiên rút ra.
Nàng đang muốn buông Lạc Thần, rồi tay lại bị Lạc Thần nắm lại.

Lạc Thần khó có thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào đá mạch tinh, nói: “Ngươi đi nơi nào, đừng… đi.”
Sư Thanh Y thấy nàng đã có chút loạn đầu óc, nói chuyện đều như nói mê, càng bối rối, vội dỗ dành nàng: “Ta không đi, ở nơi này.

Chân ngươi hiện tại mềm nhũn, đứng cũng không vững, ta muốn cạo một khối rêu mạch tinh làm đệm cho ngươi, như vậy ngươi có thể ngồi.”
“Ăn nói bậy bạ.” Lạc Thần miễn cưỡng đứng thẳng người: “…Chân ta không mềm.”
“Được được được, là ta ăn nói bậy bạ, chân ngươi một chút cũng không mềm.” Sư Thanh Y cười nhẹ, liền ở má nàng thật nhanh thoáng hôn một cái.
Lạc Thần lập tức cứng đờ.
Sư Thanh Y tranh thủ thời gian lấy tay ngưng một mũi Kim Tiễn, mượn ánh sáng của Kim Tiễn, ở vị trí bên trái đá mạch tinh nhanh chóng cạo, liền bóc một khối rêu mạch tinh.
Chỉ là, nàng làm hơi gấp, khối rêu mạch tinh này cao thấp không đều, đem so sánh cùng khối rêu che bọt khí, thật giống một vật bị gặm lung tung tứ phía.
Nàng đem khối rêu mạch tinh này bày trên mặt đất, đưa tay ôm hông Lạc Thần, dìu Lạc Thần ngồi xuống, để nàng ngồi một tư thế tương đối thoải mái dễ chịu.

Lần này sau lưng cùng dưới thân Lạc Thần đều có rêu mạch tinh làm đệm, Sư Thanh Y rốt cuộc yên tâm chút ít.
Cuối cùng không cần miễn cưỡng chống đỡ thân thể để đứng thẳng, cơ thể Lạc Thần thả lỏng không ít, ngay cả giọng nói cũng giống như rót rượu, mang vài phần mê ly men say, nói: “… Thanh Y, tới đây.”
Sư Thanh Y cúi người xuống, dè dặt mà ngồi trên đùi Lạc Thần, dán sát vào Lạc Thần: “Đã tới.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay thăm dò vạt áo Lạc Thần, một bên phủ nàng, vừa nói: “Thả lỏng một chút, đừng đặt nặng.”
Lạc Thần bị nàng xoa nhẹ, miệng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, mang theo một chút run rẩy.
Sư Thanh Y xoa nàng, lực ở tay đều ôn nhu hết khả năng có thể, nói: “Như vậy cảm thấy tốt hơn một chút sao?”
Không gian yên tĩnh trong chốc lát.
Lạc Thần mới trầm thấp đáp nàng: “… A.”
“Cái gì mà ừ, rồi a, ta cũng không biết ngươi là có ý tứ gì.” Sư Thanh Y đương nhiên biết rõ nàng là có ý gì, hết lần này tới lần khác trêu chọc nàng.
Lạc Thần bị nàng làm khó dễ, hô hấp lại bắt đầu nặng, nhưng không lên tiếng.
Sư Thanh Y tiến đến Lạc Thần bên tai, nói: “Bên ngoài nghe không được, ngươi đừng nhịn nữa, có thể phát ra âm thanh.”
Lạc Thần: “…”
Coi như Sư Thanh Y không thể vào sâu như vậy, nhưng nàng quen thuộc nhất mỗi tấc da tấc thịt trên người Lạc Thần, biết rõ làm sao để khiến Lạc Thần có cảm giác vui thích, vì vậy nàng liếm nhẹ cùng dưới tay an ủi, cảm giác mang đến vẫn mãnh liệt như vậy.
Mà loại mãnh liệt này lại ở bên trong thủy triều của bọt khí trỗi dậy, mỗi một lần đầu lưỡi nhẹ lượn quanh, mỗi một ngón tay chạm đến, đều khiến cho dục niệm lúc trước được phóng thích.

Vô số cơn thủy triều phập phồng qua lại, rốt cục cũng tìm được cảng, bỏ neo cập bờ tại nơi Sư Thanh Y.
Lạc Thần cơ hồ như muốn chìm vào trong ngực Sư Thanh Y, bất quá nàng nghe thấy tiếng thở dốc khó ức chế được của Sư Thanh Y, vô ý thức đưa tay tới, tìm đến gương mặt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y còn tưởng rằng Lạc Thần muốn vuốt ve nàng, sau đó rất nhanh nàng phát hiện, Lạc Thần là ở trong bóng tối tìm vị trí hai mắt của nàng.
Lạc Thần sờ đến khóe mắt nàng, tựa hồ là đang cảm thụ độ ấm nơi đó.
Sư Thanh Y biết rõ suy nghĩ của Lạc Thần, vội vàng nói: “Đừng lo lắng, mắt của ta không có chuyện gì đâu.”
Chỉ là nàng vẫn không ngừng tay, hai vai Lạc Thần run run, miễn cưỡng đáp: “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Thế Giới này…chắc chắn là có lợi với lệ khí của ngươi.”
Lạc Thần thật sự quá ẩn nhẫn, dù đang ở bên trong bọt khí, cũng sẽ không phát ra âm thanh, chỉ là hô hấp trước đây luôn nhẹ nhàng, hiện tại lại phá lệ đặc biệt nặng nề.

Sư Thanh Y vốn không nghe được âm thanh nàng động tình mà có chút mất mát, bây giờ nghe Lạc Thần ở trong quá trình này còn cùng nàng mở miệng nói chuyện, cảm thấy khá thú vị.
Nàng cố tình muốn nghe Lạc Thần nói nhiều hơn, liền hỏi: “Nhưng ta không hiểu, vì cái gì tiến vào Tiểu Thế Giới, lệ khí sẽ suy yếu?”
Nàng biết, Lạc Thần đối với nàng từ trước đến nay hữu vấn tất đáp.

(có hỏi tất trả lời)
Quả nhiên Lạc Thần lúc nói chuyện có chút gián đoạn nhưng vẫn đáp: “Nơi này… Tiểu Thế Giới là căn cứ vào ý thức và trí nhớ của chúng ta mà cấu tạo thành, tuy nhiên chúng ta dùng huyết nhục thân thể xuyên qua khoảng cách, bị thu nạp vào, nhưng chính Tiểu Thế Giới cũng là mờ mịt tồn tại, cùng thế giới hiện thực tóm lại… ừ… tóm lại có bất đồng.

Chúng ta là thật, nó là giả, đối với thân thể có một chút ảnh hưởng đặc thù, cũng là bình thường.

Trên đời này…”
Sư Thanh Y mút cổ nàng một cái, có thể tinh tường cảm giác được cổ nàng run rẩy, không riêng gì bởi vì đang nói chuyện, càng bởi vì Sư Thanh Y cho nàng cảm giác.
Lời nói của Lạc Thần bị gián đoạn tại đây.
Sư Thanh Y nhẹ mút lấy, trong miệng hàm hàm hồ hồ: “ ‘Trên đời này’ đoạn sau đâu, ngươi tiếp tục nói, ta hiếu kỳ, muốn… nghe ngươi nói.”
Nàng mới không hiếu kỳ, nàng là biết rõ.
Thời điểm này nàng muốn hỏi Lạc Thần.
Lạc Thần đương nhiên biết rõ tâm tư của nàng, đành tiếp tục: “… Trên đời này ngoại trừ chúng ta hiện nay đang ở trong Tiểu Thế Giới, còn có thể thông qua đặc thù khoảng cách tiến vào Tiểu Thế Giới, đó là nguyên do, có… bất đồng.

Ở bên trong Tiểu Thế Giới, người sau khi tiến vào thời gian sẽ không trôi qua, ốm đau thậm chí sẽ được khỏi hẳn, một số người liền lựa chọn trốn ở bên trong, vĩnh viễn không… không muốn đi ra.”
“Nguyên lai là như vậy?” Sư Thanh Y nới lỏng miệng, ngón tay bên eo Lạc Thần vòng vo trên da thịt.
Chân dài của Lạc Thần dưới động tác của Sư Thanh Y hơi cong lên.

Sư Thanh Y biết rõ đây là Lạc Thần có phản ứng, tiếp tục làm khó dễ nàng, nói: “Tuy nói kẻ tạo ra Tiểu Thế Giới này bản lĩnh rất lớn, trên cơ bản tạo được gần như tương đồng, không nhìn kỹ rất khó để phát hiện, nhưng khi ngụy trang ánh mắt ta vẫn chưa đủ thích hợp.

Hiện giờ nếu ta kích động một chút, ngụy trang giấu không được, con mắt sẽ đỏ lên, vừa rồi ta thoáng hoàn thiện một chút ngụy trang, che kín toàn bộ.”
Lạc Thần đáp: “… Kích động?”
Sư Thanh Y đem vạt áo của nàng kéo mở ra một chút, cố ý nói: “… Ta hiện tại không thể kích động sao? Ai như ngươi, đều như vậy rồi, ngươi cũng không kích động, không có phản ứng.”
“Thanh Y, ta…” Lạc Thần vội nói.
“Ngươi cái gì?”
Lạc Thần nghe thấy trong lời nàng nói cất giấu chút tâm tình, yên tĩnh một lát, đáp: “Ta… có.”
Nàng nói chuyện luôn luôn kín đáo, có thể nói ra hai chữ “Ta có”, đã là thiên đại khó được.
Sư Thanh Y quả thực như được nàng tưới mật đường trong veo, lại sợ nàng lo lắng, nói: “Tóm lại ngươi yên tâm, ta không phải… kích động loại kia, hiện tại cũng nắm vững trong lòng bàn tay.

Nơi đây ta làm chủ, đối phương thừa dịp lúc trước ta không phát giác, đối với ta ngụy trang trang phục cùng ánh mắt, hiện tại ta đã biết, đối phương còn có thể ngụy trang qua mặt được ta sao?”
“… Lợi hại.” Lạc Thần lúc này cảm giác được nàng có chút đắc ý, nhịn không được nhẹ trêu chọc nàng một tiếng, lại nói: “Mặc dù đối với đồng tử của ngươi ngụy trang không đúng chỗ, nhưng đối phương ngụy trang quần áo của chúng ta lại rất tinh tế.”
“Chỉ là nhìn có vẻ tinh tế, trên thực tế đối phương đã phạm vào một sai lầm nhỏ.” Sư Thanh Y cùng nàng chia sẻ bí mật nhỏ, dắt tay Lạc Thần, hướng trên người mình sờ soạng: “Ngươi sờ thấy sao?”
Lạc Thần hô hấp dồn dập: “Không có.

Là… vật gì?”
Sư Thanh Y cười cười: “Bên trong bộ y phục này của ta, vị trí này kỳ thật cũng thêu một mảnh kim vũ, nhưng hiện tại ngươi sờ không thấy.

Đó là bởi vì đối phương căn bản cũng không biết rõ chỗ này của ta có thêu tuyến, ngụy trang liền có khuyết điểm.”
Ngón tay Lạc Thần ở bên trong vạt áo mềm mỏng dao động, nói: “Kẻ khác tiến vào Tiểu Thế Giới này, cũng sẽ không chú ý quần áo mình từng mặc qua, phải chăng ít đi… một mảnh thêu tuyến kim vũ giống như ngươi.”
Sư Thanh Y bị nàng sờ tới thở hổn hển: “Là đối phương ngụy trang không đạt đến trình độ cao nhất, nếu quả thật đã đến cực hạn, chi tiết ngụy trang loại…!ân…!loại quần áo này cũng sẽ không phạm sai lầm, số lượng bậc thang Ngọc thạch trước Hoàng điện cũng sẽ không sai.”
Hô hấp Lạc Thần sâu nặng, ngoài ý muốn nói: “Ngươi còn đếm bậc thang? Là nhiều hơn, hay là…!ít đi?”
Sư Thanh Y dưới thân nhẹ cọ trên đùi Lạc Thần, đè nén thanh âm nói: “Ừ lúc ấy hoàng điện cháy, khắp nơi…!khắp nơi là khói, ta biết rõ ngươi ở tay ta ghi chữ gì, về sau xuống đài đặc biệt đếm, tổng cộng ít đi ba bậc thang.

Bậc thang đều như vậy, bên trong Hoàng điện đoán chừng sơ hở càng lớn, bất quá coi như đối phương thức thời, biết rõ bản thân đối với Hoàng điện không đủ hiểu biết, sợ bị chúng ta nhìn ra, cố ý tạo ra sương mù nhằm che giấu, để cho chúng ta…!chúng ta tạm thời không cách nào tiến vào Hoàng điện.”
Lạc Thần bị nàng cọ đến khó nhịn, run giọng hỏi nàng: “Ngươi làm sao biết được Ngọc Thạch trước Hoàng điện vốn là có bao nhiêu bậc thang? Ngươi đếm… lúc nào?”
“Trước kia ta ngồi ở trên bậc thang đợi một người, liền dọc theo bậc thang qua lại cao thấp mà đi, từng cái nấc thang đều đếm rất rõ ràng.”
“…!Đợi ai?”
“Lại cố ý hỏi, khẳng định…!chính là đang đợi ngươi.” Sư Thanh Y sát lại, thoáng cắn lỗ tai nàng một cái: “Trừ ngươi ra, ta còn có thể…!đợi ai?”
Lạc Thần bị nàng cắn đến cong chân.
Sư Thanh Y ngồi ở trên đùi Lạc Thần, trong quá trình Lạc Thần cong chân, cảm giác cũng sâu không ít, tâm thần kích động.
Nàng một bên vuốt ve Lạc Thần, nghe được tiếng Lạc Thần thở khẽ, cảm giác được da thịt Lạc Thần trong tay nàng như muốn tan ra, trong miệng rồi lại cùng Lạc Thần nghiêm túc, đứng đắn nghiên cứu thảo luận các loại kỳ quặc cùng sơ hở phát sinh trong Tiểu Thế Giới, ngược lại càng đoan trang ngay ngắn lại càng có cảm giác câu hồn kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trên người nóng như lửa, trong miệng cũng nhiều ít chọc người kiều diễm bằng lời tâm tình, mà đều là lời nói đứng đắn.
Thế nhưng hiệu quả còn hơn cả lời nói riêng tư.
Sư Thanh Y trước kia chưa bao giờ có trải nghiệm mới lạ thế này, hô hấp nặng hơn, nhất định phải để Lạc Thần tiếp tục sờ nàng: “Nếu để cho ta cấu tạo Tiểu Thế Giới, nấc thang khẳng định phải bảo đảm, quần áo cũng sẽ nhỏ hơn, dù sao cũng là chính ta mặc quần áo, ngươi sờ phía dưới này, bây giờ ta sẽ đem kim vũ cũng thêm vào.”
Trên y phục kim vũ tinh xảo, từng mũi kim tuyến cực kỳ được chú trọng, cần quãng thời gian rất lâu mới có thể thêu lên, nhưng nàng lại nói mình sẽ thêm vào.
Tựa như nàng có thể theo như ý nàng, thay đổi chi tiết nhỏ trong thế giới.

Lạc Thần theo tay nàng sờ tới phiến áo được thêu tuyến kim vũ, biểu hiện cũng không kinh ngạc, tựa như đây đối với hai người mà nói, cũng không phải là chuyện gì kỳ hoặc.
Sư Thanh Y run run người, thúc giục Lạc Thần nói: “…!Ngươi mau giúp ta cởϊ áσ choàng.”
Lạc Thần đưa đầu ngón tay vào áo trong của nàng, chạm đến da thịt, dán nàng nói: “Nóng?”
Sư Thanh Y lúc này dùng sức xoa nàng một cái: “…!Có thể không nóng sao?”
Lạc Thần bị nàng xoa thiếu chút nữa là phát ra âm thanh, miễn cưỡng đem thanh âm kia áp xuống cổ họng, nói: “…!Không cần cởi, ngươi ở trong Tiểu Thế Giới này là chủ, vốn có thể đối với áo quần tiến hành ngụy trang, ngươi đổi sang loại lụa mỏng một chút cho thuận tiện.”
Sư Thanh Y mặt đỏ lên: “Ngươi…!ngươi thật biết nghĩ.”
Nếu như Lạc Thần để cho nàng mặc vào loại lụa mỏng dán sát da thịt, vậy phải làm thế nào? Cơ hồ như không mặc gì, vậy cũng quá thẹn thùng.

Xấu hổ, nàng cũng chỉ dám ở trong chăn mặc như vậy câu dẫn Lạc Thần.
“…!Ta muốn ngươi thay quần áo.” Thanh âm Lạc Thần đồng thời vừa mềm nhẹ cùng câu dẫn, hỏi nàng: “Có thể không?”
Sư Thanh Y không cách nào cự tuyệt nàng, nói: “…Có thể.

Ngươi muốn ta mặc cái gì, ta bây giờ cũng có thể mặc cho ngươi xem, chỉ cần là trước kia hay hiện tại từng mặc, ta vẫn nhớ nhiều kiểu dáng quần áo.”
“Vậy ngươi có thể…!mặc lại quần áo vũ nương sao.”
Tay Sư Thanh Y đình trệ chốc lát: “…”
Cắm vào sách ký
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng yếu chú thích: Vũ nương là nhân vật cổ đại thiên, cần phải xem phía sau đổi mới cổ đại thiên mới biết, vô cùng trọng yếu, lần đầu ở cổ đại 285 chương có chút nói tới,
Vẫn còn ở liên tái trung.

Một bên đâm cơ vừa nói chuyện đứng đắn, ta nguyện ý xưng là “Chuyện đứng đắn phổ lôi”.

Vẫn là câu nói kia, chương này muốn xem rất nhiều đứng đắn chi tiết, nghiêm túc.

Tiếp tục chấm điểm nhắn lại tưới rồi ~ ba ba ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.