Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng Cổ Đại Thiên

Chương 86: Liệt Tâm Phế…


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Cổ Đại Thiên FULL – Chương 86: Liệt Tâm Phế…


Nhịn hồi lâu, ta tận lực khiến cho thanh âm của mình bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Hài cốt chắp vá của những đại thần đi ra từ vạc lửa trong mộ Cô Tô công chúa, lúc đó cảm giác được thi thuật giả, đã từng ở trong mộ dạo chơi, sau đó hồng cốt đó lại ở bên ngoài một gian mộ thất vô cớ biến mất, thì ra đều là ngươi làm.”
“Phải.

Lần đó là ngày Đoan Yến cùng bốn vị cô nương các ngươi quen biết, a Cẩn, ta vẫn luôn nhớ rõ.”
Thanh âm của Yển Sư, lại biến đổi thành của Đoan Yến, ta nghe được hoảng hốt một trận.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.” Ta nói.
Yển Sư cười nói: “A Cẩn, vấn đề của ngươi vẫn luôn nhiều như vậy.

Thà làm quỷ minh bạch, không làm người hồ đồ, như vậy rất cực khổ, đại ca ca thật tình thương ngươi.”
Ta mắt điếc tai ngơ, chỉ là hỏi: “Ngươi dùng cách gì, khiến Chu Mục Vương sau này đồng ý để cho ngươi xây dựng lăng mộ Ly Ương công chúa? Ngươi khi đó, rõ ràng đã là một người chết rồi.”
Yển Sư im lặng hồi lâu, tuy rằng ta không nhìn thấy mặt của hắn, thế nhưng ta dám khẳng định hắn nhất định là đang cười.
Quả nhiên, thanh âm của hắn mang theo một tia vui vẻ: “Lúc đó đối với người đời mà nói, ta đích thực là một người chết.

Ta biết a Ương đã chết, ta nhất định phải báo thù, nhất định phải đem những kẻ từng hại ta, diệt trừ đến không còn một mảnh.

Mà nếu muốn báo thù thành công, cũng chỉ có thể ỷ lại vào người có quyền lực tối cao lúc đó, người đó, cũng chỉ có thể là vua thôi.

Năm đó sau khi ta giả chết, lẻn vào cung đình tìm được Cơ Mãn, dùng một điều kiện trao đổi với hắn, hắn lúc này mới thu nhận ta.

Từ lúc đó, hắn lệnh cho ta dịch dung, thay đổi thân phận tiếp tục sống sót, thay hắn xây dựng mộ của a Ương.


Tất cả những thứ trong mộ công chúa, toàn bộ đều là ta vì a Ương nàng mà chuẩn bị.

Ta còn muốn Tĩnh Viêm cùng Chiết Chi bồi táng theo nàng, có hai Thần Hoàng mười sáu cánh ở cùng nàng, nàng rốt cuộc cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo nữa.”
Thanh âm của ta không có phập phồng, hờ hững nói: “Chu Mục Vương Cơ Mãn tham luyến trường sinh, ta đoán điều kiện để hắn thu nhận ngươi, đó là ngươi sẽ đem huyết nhục của nhị bá cùng nhị bá mẫu của ta, cho hắn ăn, để hắn cũng trường sinh giống như ngươi, không già không chết.

Nhị bá cùng Nhị bá mẫu của ta đối đãi ngươi như người thân, xem ngươi là bạn bè tốt nhất, tin cậy mọi điều, ngươi vì để trường sinh, lại gϊếŧ bọn họ, đã chết, cũng không buông tha di thể hai người bọn họ, ngươi như vậy, ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
“A Cẩn, tùy ngươi nói như thế nào, ta cũng sẽ không để ý.

Hôm nay ta sắp đại hỉ, tâm tình rất là khoan khoái.”
Ngón tay của Yển Sư sờ đến trên mặt của ta, ta khinh bỉ nghiêng mặt đi.
Hắn liền chỉ là vén lên vài sợi tóc của ta, lơ đễnh nói tiếp: “Chỉ là ta đã lừa Cơ Mãn.

Hắn cho là thứ hắn ăn vào, thật sự là thịt của Thần Hoàng, trên thực tế, những thứ đó đều là độc dược chậm rãi ăn mòn tính mạng của hắn mà thôi.

Ta không thể để cho hắn chết sớm như vậy, phải từ từ mà chết, chậm đến sau khi ta xây xong mộ của a Ương, hắn liền có thể chết được rồi.

Bất quá lão hồ ly Cơ Mãn này, hắn đem Minh U Hoàn giao phó cho tâm phúc của hắn bảo quản, mãi đến khi hắn chết, ta cũng không thấy được Minh U Hoàn lần nào cả, mãi đến khi Minh U Hoàn thất lạc.

Ta rất cần Minh U Hoàn, nhưng có tìm thế nào cũng tìm không được, cuối cùng ta thực sự không còn biện pháp, đành phải đem các loại đầu mối về tam khí cùng trường sinh bất tử lan truyền, khiến cho thế giới này loạn lên, để cho kẻ khác tới giúp ta tìm.

Lực lượng của cá nhân một người luôn luôn nhỏ bé, chỉ có ở trước mắt du͙ƈ vọиɠ vô số xếp chen chúc chung một chỗ, tam khí mới nhanh hiện thân.”
Ta châm chọc nói: “Chẳng trách những văn tự trên Ngọc Toa Lục, chỉ là miêu tả trọng điểm về tam khí, còn lại đều là lời nói suông.


Cái gọi là Ngọc Toa Lục ghi chép trường sinh chi thuật, chẳng qua chỉ là lời sáo rỗng ngươi lừa thế nhân mà thôi.

Thời Chiến quốc, ngươi dịch dung thay Sở Vương Cảnh Phi Tuấn biên soạn Ngọc Toa Lục, thời Hán triều, ngươi lại mê hoặc Hán Võ Đế thay ngươi tìm kiếm Minh U Hoàn, ngoài ra còn có những vị vua hoặc quan to quý nhân bị ngươi lừa gạt lợi dụng, ta mặc dù không rõ ràng, đoán chừng cũng là rất nhiều.

Chỉ vì tham lam du͙ƈ vọиɠ này của ngươi, ngươi lừa gạt bao nhiêu người, lợi dụng bao nhiêu người, lại hại chết bao nhiêu người.

Ngươi đã diễn kịch ngàn năm rồi, mặt nạ đổi tới đổi lui, thanh âm đổi tới đổi lui, ngươi lẽ nào không mệt sao!”
“Mệt, ta thật rất mệt.

Mệt nhất trên đời, chính là diễn kịch rồi.

Từ giờ trở đi, ta chỉ là Yển Sư, không phải Ly Ương, không phải Hoài Dương Tử, không phải Đoan Yến, không là bất luận kẻ nào nữa, ta cũng không cần diễn kịch nữa.”
Hắn cúi đầu cười, đưa tay qua, cởi xuống vải đen che mắt trên mặt của ta.
Miếng vải đen rốt cục được gỡ xuống, mắt tới tới lui lui miễn cưỡng mở ra hồi lâu, mới coi như thích ứng được ánh sáng chiếu vào.
Ta ngẩng đầu lên, lặng im nhìn mọi thứ trước mắt.
Cảnh hỗn độn lúc này, sớm đã không còn là dáng dấp của nửa năm trước lúc chúng ta đi vào nữa.
Chỗ hổng bị Bệ Ngạn phá vỡ đã bị hòn đá lấp kín, tiếng nước tí tách, đầm nước không người ngày xưa đã không còn nữa, chỉ còn lại có một tầng nước cạn tới mắt cá chân lạnh lẽo thấu xương.

Ba cây thạch trụ cao vút trước mắt, trong đó có cây thạch trụ ta bị thấu tinh xiềng xích trói buộc bên trên, vây quanh mình một vòng những ngọn đèn dầu chập chờn mờ nhạt, vẫn đang nhàn nhạt tản ra ánh sáng lạnh.

Một cây thạch trụ một mặt khảm thiên mệnh kính, một cây thạch trụ một mặt thì khảm Minh U Hoàn, còn lại một thanh Địa Sát Kiếm, bị gác lại ở trên một thạch đài đặt giữa ba cây thạch trụ.
Nằm trên thạch đài là một nử tử mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, Lang Gia bội hoàn, tóc dài đen nhánh như nước chảy tản ra, đôi mắt đóng chặt, khuôn mặt kiều mỹ tươi đẹp, dường như sẽ lập tức từ trong giấc mộng tỉnh lại.
“A Cẩn, đây chính là thê tử của ta Ly Ương.

Ngươi có thể gọi nàng một tiếng chị dâu.” Yển Sư cũng mặc một thân hỉ phục màu đỏ dựa ở một bên thạch đài, dây buộc tóc đỏ, đứng thẳng người, đôi mắt hẹp dài đen sẫm chứa vài phần tiếu ý, đang lẳng lặng nhìn ta chằm chằm.
Ánh sáng ngọn đèn xung quanh chiếu đến hắn, cũng chiếu sáng nữ tử ngủ say trên thạch đài.
Ta mỉa mai: “Yển Sư, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, ta cám ơn ngươi mời ta đến uống ly rượu mừng này.”
Khóe môi hắn khẽ cong: “A Cẩn, đại ca ca ta thành thân, tất nhiên sẽ không quên ngươi, chén rượu này mời ngươi, là chuyện đương nhiên.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi chớ nên hối hận.”
“Ta sao phải hối hận.” Yển Sư xoay người, nhấc lên chuôi Địa Sát Kiếm đã giải phong ấn lúc nãy.

Thân kiếm đen sẫm, khắc ấn màu đỏ kỳ quái bên trên, dưới ánh lửa tản mát ra từng trận hàn khí khát máu.
Ánh mắt ta trượt tới, ngược lại nhìn chằm chằm Địa Sát Kiếm trong tay Yển Sư.

Hai tay bị trói buộc ở phía sau, lòng bàn tay bởi vì nhiệt độ tăng dần, khẽ căng ngón tay, liền có thể cảm nhận được mồ hôi trong suốt nóng bỏng.
“Ngươi nhất định sẽ hối hận!” Ta đề cao thanh âm, có chút run rẩy quát lên: “Ngươi quả thực đã ngu xuẩn đến cực hạn, trên thực tế ngươi căn bản là không cứu được nàng!”
Yển Sư dừng cước bộ lại, trong phút chốc, lại từ trong vũng nước cạn bước về trước một bước, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút buồn bực.

Bọt nước bắn đến trên áo hỉ phục đỏ tươi của hắn, thấm thành một mảnh màu sắc vô cùng đậm.
Hắn có thể chịu đựng châm chọc khiêu khích ta đối với hắn, lại không thể chịu đựng được sự thật ta nói ra.
Một sự thật liên quan đến Ly Ương vợ hắn.
Một kẻ điên đáng thương.
Ta thừa cơ lại nói: “Người chết thì hồn phách tan, làm sao có thể sống lại? Cho dù sống lại, chẳng qua cũng chỉ là một thứ trống rỗng mà thôi, trước đây ngươi ở dưới chân núi Mặc Ngân Cốc, đem tam thi thần cổ chôn vào trong thân thể của Trần Linh, lúc khiến nàng biến thành hoạt tử nhân, ngươi liền phải có chút hiểu ra! Ngươi đã hại chết người nhiều như vậy, ngươi tự hỏi, bọn họ có khả năng sống lại hay sao! Bọn họ đều đã chết hết rồi!”
“A Ương và cỗ thi thể kia bất đồng.” Sắc mặt Yển Sư trầm xuống: “Nơi này là chỗ Tây Vương Mẫu ngủ say, Tây Vương Mẫu sẽ giúp ta.


Ta chờ đợi ngày này, đợi đã nhiều năm như vậy, cuối cùng đã chờ được rồi.”
“Ngươi không cần tự lừa dối mình nữa.

Chúng thần mai một, Tây Vương Mẫu cũng theo đó mà vong, thần đều đã chết cả rồi, thế gian đã không còn thần tồn tại, Ly Ương công chúa cũng đã chết, ai cũng cứu không được!”
“Câm miệng!” Yển Sư giống như bị người vỡ mộng, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn ta, cuối cùng giận dữ hét: “Ngươi nói bậy! A Ương nàng sẽ sống lại! Nơi này là di chỉ của thần, tàn dư thần thức của Tây Vương Mẫu, đã ngủ say ở đây.

Ngươi là hậu duệ của tam thanh điểu, tam thanh điểu mười sáu cánh vốn từ máu tươi của Tây Vương Mẫu sinh ra, giờ đây trên đời này còn mười sáu cánh sống sót, chỉ còn lại có một mình ngươi, chỉ cần dùng máu trong tim ngươi cúng tế tam khí, thần thức của Tây Vương Mẫu liền có thể ngưng tụ ở đây một lần nữa, để những tàn dư thần thức đó đi vào trong thân thể a Ương, a Ương liền có thể sống lại thật tốt!”
“Ngươi cái người điên này! Đây căn bản không thể nào! Ngươi vì cách nghĩ không thiết thực này, lại có thể hại chết nhiều người như vậy, cũng đem chính mình ép thành một người điên! Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi thật sự cho nàng sống lại, nàng bất quá cũng chỉ là một cái xác rỗng chứa hỗn độn thần thức, một cỗ máy! Nàng cái gì cũng không phải, chỉ là một cái xác mà thôi!”
“Không sao, không sao cả, ta không để tâm.” Yển Sư cầm lấy Địa Sát Kiếm, chậm rãi đạp nước tiến đến gần ta.

Sát khí của Địa Sát Kiếm vào cơ thể, hắn không cách nào chịu đựng được phản phệ lực của thanh kiếm kia mang tới, tay cầm kiếm đã hiện ra một loại yêu dị màu đỏ, tựa như máu rỉ ra.
Nụ cười của hắn âm trầm mà lạnh lẽo: “Xác rỗng cũng tốt, cỗ máy cũng được, ta đều không để tâm.

Chỉ cần a Ương nàng có thể đứng lên, tốt đẹp đứng trước mặt ta, ta liền hài lòng thoả dạ.

Mặc kệ hồn phách trong cơ thể nàng có tiêu tán hay không, mặc kệ nàng có chứa hỗn độn thần thức hay không, biến thành một kẻ ngốc, nàng cuối cùng vẫn là thê tử của ta, mãi mãi cũng là thê tử của ta.”
Ta nghe vậy, nhớ tới Lạc Thần chẳng biết bị hắn trói ở nơi nào, nhất thời lửa giận công tâm, gào thét: “Ngươi vì cái xác rỗng gọi là thê tử kia, liền đoạt đi thê tử của ta! Ngươi đem Lạc Thần trả lại cho ta! Ngươi đem nàng trả lại cho ta!”
“Không trả được nữa.”
Hắn nhếch miệng cười.
Ta sửng sốt, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
“A Cẩn, xin lỗi.

Ta nói rồi, a Ương sẽ trở về, ta không cần vật thay thế như nàng, không muốn tiếp tục chơi đùa với nàng nữa.”
Môi hắn khẽ nhếch, thổi một hơi ở trên tay, nhẹ giọng cười nói: “Cho nên, ta đã đem nàng, hoá thành tro bụi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.