Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Cổ Đại Thiên FULL – Chương 76: Diệu Phương Hoa
Đi tới gần U Đàm, xung quanh không người, chỉ có tiếng hạt mưa rơi tí tách vọng bên tai.
Hai gã Tu La tử sĩ theo hầu do dự nói: “Cung Chủ, đằng trước là U Đàm, chướng khí tràn ngập, cực kỳ nguy hiểm.
Cung Chủ thân thể quý giá, vẫn là chớ nên đến gần, nếu Chủ Thượng biết được, nhất định sẽ trách cứ hai huynh đệ chúng ta.”
Chu Du nhướn mi, nói: “Hai vị đại ca, các ngươi căn bản là không hiểu được Cung Chủ nhà ta.
Ngày trước khi Cung Chủ ta tự do ra vào U Đàm, các ngươi còn chưa biết được đang ở đâu đó.”
Hai gã Tu La tử sĩ thoáng cúi đầu, không dám nói nữa.
Ta nhân lúc này, cầm hai cây ma châm sớm đã kẹp ở giữa kẽ ngón tay nhanh chóng châm một cái ở bên cổ bọn chúng, hai người không nói tiếng nào, lập tức ngả xuống.
Chu Du hì hì cười nói: “Diệp Cung Chủ chuẩn bị cho Cung Chủ ma châm này quả nhiên lợi hại, cho dù là một con bò, dính một chút liền có thể tê dại ngã xuống.
Hai tên này người cao to, phỏng chừng không ngủ hết một ngày một đêm, cũng không dậy nổi.”
Thân thể ta lúc này đã gần đến cực hạn, lần này động thủ, tác động chân khí trong cơ thể, chợt phun ra một ngụm máu.
Chu Du kinh sợ, vội vã lấy khăn lụa ra thay ta lau vết máu, khẩn trương nói: “Cung Chủ người…”
Ta nói: “Ta không ngại.
Mắt thấy hôm nay sẽ có mưa tuyết rơi, ngươi trước tiên đem hai người này dời vào trong Thương Lãng Các tránh mưa, nằm trong mưa như vậy, e là không hay.”
Chu Du cong môi bất mãn nói: “Cung Chủ sao phả đối đãi bọn họ tốt như vậy, bọn họ thế nhưng là tay sai của Chủ Thượng, chỉ làm choáng bọn họ, cũng coi như là tiện nghi cho bọn họ rồi.”
Ta nghiêm nghị nói: “Ngươi không nghe lời của ta nữa sao?”
Chu Du lúc này mới cuống quít nói: “Hảo, hảo, Cung Chủ chớ giận, ta đây liền đi.”
Đem hai gã Tu La tử sĩ ngất đi mang tới Thương Lãng Các, sau khi thu xếp xong, hai người cầm ô hướng U Đàm đi tới.
U Đàm nhiều chướng khí, Chu Du đi vào chỉ có một con đường chết, ta liền năn nỉ nàng ở lại bên ngoài U Đàm chờ.
Nhiều năm như vậy không có tới, bên trong U Đàm vẫn là y như cũ.
Người của Yên Vân Hải tử tử sinh sinh, đổi hết một nhóm lại một nhóm, những cổ trùng cùng yêu thú được nuôi trong U Đàm, lại cũng chưa từng thay đổi.
Dưới mặt đất là hắc nham gồ ghề, tích đầy nước đọng cũ kỹ, một vài giọt nước mưa thỉnh thoảng từ phía trêи rơi xuống, rơi xuống những vũng nước lớn nhỏ trêи mặt đất, phát sinh âm thanh vắng lặng biến ảo khôn lường.
Sương mù màu trắng quanh quẩn ở trước mặt, huân đến mắt người phát đau đớn, ta từ lối vào gở xuống một ngọn đèn tường, tách ra chướng khí, cầm đèn chậm rãi thâm nhập sâu vào U Đàm.
Dễ dàng đi tới được cửa động hồ Phệ Tâm Cổ, ta dùng chủy thủ rạch một vết thương trêи ngón trỏ trái, nhiễu một chút lên giày cùng áo choàng lông, khiến trêи người mang theo một cỗ mùi tanh máu của chính mình.
Lúc đầu ta bị Quỹ Trĩ ép làm máu người dẫn cổ cho Phệ Tâm Cổ, đem máu tươi nuôi nấng những cổ trùng này mấy tháng, Phệ Tâm Cổ trong hồ tất nhiên là nhận ra khí tức của ta, cũng không dám đụng đến ta.
Nhưng nếu bên cạnh ta có người khác, vậy sẽ không chắc chắn nữa.
Trừ phi giống Long Câu Cổ Thành lần trước, ta đem lượng lớn máu trong cơ thể cho bọn chúng ăn, khiến chúng nó nghe ta điều khiển, bằng không chúng nó mặc dù không động đến ta, nhưng vẫn sẽ đi công kϊƈɦ người sống bên cạnh ta.
Băng qua Phệ Tâm Cổ đàm động, ta thở phào một ngụm bạch khí, cuối cùng tiến nhập Xà Đàm.
Bên trong Xà Đàm một mảnh âm u tĩnh mịch, bên trong quả thật là có một hồ sâu diện tích rộng, chính giữa là một cây cầu cực hẹp, thông tới đảo nhỏ ở giữa đầm.
Ta cầm theo đèn tường, chậm rãi tiến lên, dọc theo cầu bước tới hòn đảo nhỏ ở trung ương kia.
Đứng vững trêи bờ đảo nhỏ, ta để đèn tường xuống, cầm chủy thủ cắt một vết nơi cổ tay, máu tươi ồ ạt chảy ra, dọc theo ngón tay của ta, thong thả rơi vào trong nước đen kịt.
Tiên huyết vào nước, chậm rãi tan ra, mặt nước lay động vài tia sóng gợn không thể nhận ra.
Mất khá nhiều máu, ta bắt đầu choáng váng đầu, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ, dùng vải đơn giản buộc chặt vết thương nơi cổ tay, băng bó một phen, tiến hành cầm máu.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Ta nắm cổ tay, tròng mắt an tĩnh chờ đợi.
Không bao lâu, nước hồ trong Xà Đàm giống như bị cự vật gì đó đánh trúng, kịch liệt rung động một lúc, mặt nước sóng gợn lay động.
Tiếp theo, mặt nước bắt đầu cuồn cuộn nổi lên vòng xoáy to lớn, kèm theo bọt nước văng lên thật cao, một cái cự đuôi hắc sắc lộ khỏi mặt nước, lay động ở trong nước, toàn bộ Xà Đàm gần như sắp đổ nát.
Nửa bên thân hắc xà vươn lên thật cao, giống như tư thế bàn long xuất hải, trồi khỏi mặt nước, lân giáp trụ trêи người như hắc kính, đôi cự nhãn xanh biếc định ở trêи cao, lạnh lùng liếc nhìn ta.
Ta ngước nhìn đây hắc sắc thủy long xưa kia bị ta thuần hóa, thở hổn hển thấp giọng nói: “Đằng Xà, ta đã trở về.
Tới giúp ta.”
Đằng Xà cúi đầu rắn thấp xuống, hai mắt giống như phỉ thúy, lưỡi rắn thật dài lộ ở nơi cổ ta, tê tê rung động.
Lập tức, nó nhẹ nhàng, ɭϊếʍ ɭϊếʍ gò má của ta.
Rời khỏi U Đàm ra ngoài nhìn một cái, Chu Du đang một tay chống cây dù, rúc trong góc phòng run lẩy bẩy.
Thấy ta đi ra, nàng lập tức sắc mặt tái nhợt khóc ròng nói: “Cung Chủ, người đã ra rồi, ta còn tưởng rằng người ở trong đó… ở trong đó… A Du rất sợ… A Du rất sợ…”
Ta mệt mỏi chìa tay, xoa lên mái tóc dài đã ướt đẫm của nàng, đạm nhạt nói: “Sợ cái gì, ta vẫn ổn.”
Chu Du vội đem cây dù chuyển qua đỉnh đầu của ta, thúc giục: “Cung Chủ, đã trì hoãn rất nhiều thời gian, chúng ta mau đi thôi.
Ta nghe thấy tháp lâu bên kia đang không ngừng thổi kèn lệnh, một lần lại một lần, xem tình hình này, dường như Yên Vân Hải bên đó tình hình chiến đấu căng thẳng.
Chủ Thượng nếu chống cự không nổi, nhất định sẽ tới U Đàm bên này điều khiển cổ trùng và yêu thú, đến lúc đó bị bọn họ phát hiện chúng ta ở U Đàm, sẽ rất không ổn.”
“Ta hiểu, lần này hướng Quỷ Lâm đi tới.”
Chu Du thò đầu, hỏi: “Cung Chủ, ngươi không phải nói tới U Đàm tìm giúp đỡ sao.
Người đâu?”
Nàng vừa dứt lời, cái đầu hắc sắc to lớn của Đằng Xà liền lộ ra sau lưng ta, lưỡi rắn tê tê vừa phun, sắc mặt Chu Du chợt biến, hai mắt hướng lên khẽ đảo, thiếu chút nữa liền muốn té xỉu.
Ta vội vàng ôm nàng lại, nhấn nhân trung của nàng, nàng lúc này mới tỉnh dậy, trong mắt hơi nước lay động, hẵn là khóc luôn rồi.
Ta nhẹ giọng nói: “Không sợ, đây là Đằng Xà, nó sẽ không thương tổn ngươi.”
Chu Du hòa hoãn lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Cung Chủ, đây… đây chính là giúp đỡ mà người nói sao?”
“Ân.” Ta tằng hắng một cái, nói: “Chớ trì hoãn, mau tới Quỷ Lâm.”
Hai người một rắn đang muốn rời khỏi U Đàm, hướng Quỷ Lâm đi vội, xa xa lại bỗng dưng vang lên một tiếng quát lớn: “Đứng lại!”
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Nhẫn Phó thống lĩnh tọa hạ của Quỹ Trĩ, vết thương trêи mặt chồng chất, đang suất lĩnh một đại đội Tu La tử sĩ quần áo tàn tạ, lảo đảo đuổi tới.
Ta lường trước nhất định là bên kia chiến sự căng thẳng, quân lính tan rã, Thu Nhẫn dự định tới U Đàm dẫn cổ trùng cùng yêu thú ra đánh một trận cuối cùng, không ngờ đúng lúc bắt gặp ta cùng với Chu Du hướng Quỷ Lâm trốn.
Chu Du cầm cây dù trong tay ném một cái, lôi ta bước nhanh trong mưa to chạy như điên.
Đằng Xà khẽ cuộn thân mình, nửa bên thân rắn ngẩng lên thật cao, đuôi như roi thép cuồng tảo, lập tức đem một đại đội Tu La tử sĩ do Thu Nhẫn thống suất kia quét tới thất linh bát lạc, toàn bộ ngã xuống đất rêи rỉ.
Ta đặt ngón tay bên môi, ở phía trước huýt gió một tiếng, Đằng Xà không dám hiếu chiến, lập tức lại uốn éo người theo sát tới.
Mưa càng rơi càng lớn, giọt mưa lạnh lẽo thấu xương hung hăng nện xuống, cả người ta bị dội đến ướt sủng, trước mắt như treo một màn nước, đành phải đưa tay lau đi nước trêи mặt mới có thể thấy rõ con đường phía trước.
Đến sau đó, ta đã mệt mỏi tới mức đưa tay lau đi nước trêи mặt cũng không còn khí lực.
Cước bộ loạng choạng, nước mưa tạt vào chỗ vết thương cắt trêи cổ tay ta, lại thấm vào trong, cơ hồ có loại ảo giác cả người còn sót lại chút huyết dịch bị hòa tan ra.
Ta muốn đi gặp nàng một lần cuối.
Thời gian có hạn, ta hiểu, ta hiện nay là đang cùng thần chết so bước tiến.
Ta phải nhanh một chút.
Cho dù nhanh thêm một chút thôi, vậy cũng là tốt.
Quỷ Lâm đang ở trước mắt, mà lúc ta nhấc chân bước tới bụi cây lối vào Quỷ Lâm, thân thể cũng không chịu được nữa, ngã sấp vào trong bụi cây rậm rạp.
Đằng Xà dùng đuôi rắn nhẹ nhàng đem ta cuộn lên, thả trêи thảm cỏ, Chu Du đỡ lấy thắt lưng ta, bắt đầu khóc lớn lên.
Mưa to tầm tả, thực sự không phân rõ đâu là nước mưa, đâu là nước mắt của nàng.
“Cung Chủ, a Du cõng người đi… A Du cõng người đi.” Chu Du đưa tay cố sức lau mặt một cái, thân thể ngồi xổm xuống, mang ta cõng lên.
Ta úp sấp trêи lưng Chu Du, hai tay lại thực sực không có khí lực ôm lấy cổ của nàng, nàng cúi đầu khóc nói: “Cung Chủ, người ôm ta, ôm chặt một chút, nếu không sẽ ngã xuống mất.”
Ta cắn răng, cố gắng dùng hai tay, ôm lấy nàng.
Chu Du vừa chạy vừa khóc thút thít mắng: “Đằng Xà thật vô dụng, thật vô dụng! Rõ ràng to lớn như thế, lại không thể cõng người! Cung Chủ, Cung Chủ người sau khi rời khỏi đây thì đừng thèm nó nữa!”
Ta nghe vậy, im lặng nở nụ cười.
Đằng Xà đâu thể nghe hiểu được quở trách ngốc nghếc của nàng, thân thể khẽ cuộn, lại nhanh chóng bắn về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Trong Quỷ Lâm nhiều dây leo um tùm đan vào nhau, vả lại còn có rất nhiều quỷ vật khác, hết sức nguy hiểm, nó lần này đi trước, vừa vặn có thể thay chúng ta mở đường, đây cũng là nguyên do vì sao ta phải đem nó mang theo bên người.
Hạt mưa vỗ đến ta ý thức mê man, Chu Du cõng ta ta lảo đảo chạy hết một đoạn đường, có lẽ là thấy ta không phát sinh thanh âm gì, vì muốn giúp ta thanh tỉnh hơn, đành phải hô lớn: “Cung Chủ, người đừng ngủ nha.
A Du hát… hát cho người nghe!”
Lưng nàng cõng theo ta, đã chạy tới thở hồng hộc, thở đã khó khăn, hơn nữa mưa rơi mãnh liệt, sao còn có thể hát.
Một bài ca dao Yên Vân Hải lưu truyền rộng rãi qua tiếng hát của nàng, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ta ho khan, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Thật khó nghe.”
“Cung Chủ, người lại chê cười a Du… Không cho chê cười a Du.”
Chu Du tiếng nói khàn khàn, không biết là do khóc, hay là do hát.
Nàng thực sự quá mệt mỏi, cuối cùng không nhịn được, hai người cùng lăn ở trêи bãi cỏ lầy lội.
Hai người mặt đối mặt nằm, nước mưa chảy vào trong miệng ta, phi thường chát.
Ta nhìn mặt của nàng đầy nước mưa, nhẹ giọng dặn nàng: “A Du, ta khẩn cầu ngươi một chuyện.
Nếu ta chết, ngươi chớ đem thân thể ta ném lại trong Yên Vân Hải… Mang ta rời khỏi Quỷ Lâm… Lúc ta sống rời không khỏi… chết rồi… vẫn muốn ra bên ngoài…”
Ngay cả trước khi chết cũng không cách nào gặp lại nàng một lần.
Vậy chôn ta ở vùng đất nàng bước qua, cũng là tốt.
“Cung Chủ, người không cần nói… không nên nói nữa, a Du sẽ đem người ra khỏi Quỷ Lâm thật êm đẹp, Cung Chủ không sợ.” Chu Du khóc đưa tay dụi mắt, vùng vẫy bò dậy, ôm lấy thắt lưng ta, nâng ta dậy.
Há biết sau một khắc, tay nàng bỗng dưng run rẩy, sợ hãi gọi: “Cung Chủ!”
Ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy trong hơi nước bốn phía bốc lên, vô số con mắt màu đỏ chậm rãi vây tới, giống như quỷ lửa, lúc này mới hiểu được, tại sao Chu Du lại sợ hãi như vậy.
Những con này đều là Quỷ Hầu Tử.
Chúng nó là bá chủ trong Quỷ Lâm, bầy yêu thú phệ huyết tàn nhẫn nhất.
Kỳ thực ở trong Quỷ Lâm, cũng không nhất định sẽ gặp phải đàn Quỷ Hầu Tử này, tựa như ta năm đó lúc dọc theo Quỷ Lâm thầm muốn trốn khỏi Yên Vân Hải, vẫn chưa từng gặp phải chúng nó.
Có lẽ, đây là thiên ý.
Vô số con Quỷ Hầu Tử nhảy ra, lũ lượt hướng chúng ta nhào tới.
lưỡi rắn Đằng Xà tê tê lộ ra, đuôi dài cuồng tảo, mang theo kình phong, lập tức quét bay một đám lớn.
Thế nhưng số lượng đối phương thực sự quá nhiều, một bầy ngã, lại một bầy nhào lên, Đằng Xà ngăn được chỗ này, nhưng lại để lọt chỗ kia.
Nó hình thể to lớn, tất nhiên là uy lực kinh người, Quỷ Hầu Tử lại ỷ vào thân hình nhanh nhẹn, chạy loạn bốn phía, đúng là đấu một trận ngang sức ngang tài.
Lúc này, Đằng Xà bị vô số Quỷ Hầu Tử bao vây xung quanh, không rãnh chú ý đến ta và Chu Du bên này, lập tức liền có vài con Quỷ Hầu Tử giảo hoạt, hú lên quái dị, hướng ta và Chu Du phi nước đại mà đến.
Chu Du không biết võ công, nhưng vẫn run rẩy chọn cách che ở trước mặt của ta.
Ta lấy chủy thủ giấu trong giày ra, mũi nhọn chủy thủ hiện ra, dự định cùng mấy con Quỷ Hầu Tử kia đánh một trận cuối cùng.
Nếu là một mình ta, ta hôm nay tình cảnh như vậy, ngược lại cũng không cần chống cự.
Thế nhưng Chu Du ở bên, ta vô luận như thế nào, cũng nên bảo vệ nàng.
Chu Du run giọng nói: “Cung chủ không sợ.”
Ta nhẹ nhàng nói: “Ừ, ta không sợ.”
Nước mưa tàn phá bừa bãi mà cọ rửa gương mặt ta, ta nắm chặt chủy thủ, hờ hững nhìn Quỷ Hầu Tử trước mặt càng đến càng gần.
Ngày xuân Thanh Huyên, khoảng thời gian dạy nàng đọc sách viết chữ.
Rừng trúc đất Thục, gặp lại nàng.
Nụ hôn trêи đồng hoang Long Câu, cùng với rất nhiều triền miên cùng nàng, cuối cùng tan thành mây khói.
Nàng đã đan cho ta một giấc mộng đẹp lưu luyến.
Giờ đây, mộng sắp vỡ rồi.
Quỷ Hầu Tử từ hai bên vây đánh tới, nháy mắt tiếp theo, lại bị một cổ kình phong cắn giết.
Tốc độ thực sự quá nhanh, ta đầu óc quay cuồng, thậm chí không thấy rõ chúng nó rốt cuộc là làm sao mà chết, chúng nó liền ngã trêи mặt đất, không động đậy.
Mà Đằng Xà cùng Quỷ Hầu Tử đang hỗn chiến ở phía xa, lại tràn tới một nhóm ảnh tử đông nghịt, cách tầng mưa bụi, ta cũng nhìn không rõ diện mạo cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy mưa tên khắp bầu trời kϊƈɦ xạ tới, hàng loạt Quỷ Hầu Tử kêu thảm rồi ngã xuống.
Tiếp theo, một bóng người tinh tế cao gầy tách ra mưa bụi, bước nhanh hướng ta đi tới.
Người nọ trêи mặt thấm nước mưa, toàn thân áo mỏng màu trăng non ướt đẫm, phác họa ra đường cong eo tinh tế lã lướt.
Mười sáu cánh kim sí hoàng vũ quang cánh ánh sáng rực rỡ, giương cao trêи bầu trời giữa mưa phùn, ở giữa sương mù bạch sắc lượn quanh, giọt nước rơi xuống, so với sao trời còn lóng lánh hơn.
Ta ngơ ngẩn, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng đi tới trước mặt của ta, gần đến mức ta có thể cảm thấy hô hấp của nàng, có thể thấy trong mắt nàng nén nụ cười yếu ớt.
“Lạc Thần, ta tới đón ngươi về nhà.”
Nàng nỉ non một tiếng, đem ta ôm ngang lấy, cánh dài mở ra, ta chỉ cảm giác thân thể bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng.
Không trung mưa to đổ xuống, gió lạnh thổi ở bên tai.
Ta ôm cổ của nàng, cách màn mưa phùn lất phất, vô hạn gần kề mà nhìn đôi hồng mâu của nàng.
Đôi mi thanh tú đồng tử đỏ, vốn là khuôn mặt quen thuộc mát lạnh tựa dòng suối xanh, giờ đây toát ra một loại đặc biệt xinh đẹp sóng sánh, tựa như thiên niên mỹ ngọc trải qua thiên điêu vạn trác mới có được, đoạt ánh mắt người.
Mắt nàng khẽ cười, giọt nước mưa trêи mi run rẩy, nhẹ giọng nói: “Ta ngày trước từng nói với ngươi, chờ ta sau khi lớn lên, sẽ mang ngươi bay lên bầu trời, nhìn khắp non sông tươi đẹp này, mà nay, rốt cục như nguyện dĩ thường (*).”
Nếu như đây là một giấc mộng.
Vậy ta cũng như nguyện dĩ thường.
(*) Như nguyện dĩ thường: thành ngữ, ý là đạt được nguyện vọng, hay nguyện vọng thành hiện thực..