Bạn đang đọc Dò Hư Lăng – Tham Hư Lăng Cổ Đại Thiên FULL – Chương 74: Khói Lửa Bắt Đầu…
Dạo này, Yên Vân Hải đều là ở trong mưa.
Ngày xuân đã tới, nước mưa dồi dào, vốn là chuyện hết sức bình thường, bất quá năm nay lại có chút khác thường.
Mưa kéo dài rất lâu, lại vô cùng lạnh lẽo, xuân hàn do nước mưa mang đến như vậy, so với tuyết rơi ngày đông còn lạnh hơn.
Màn mưa trong suốt giăng khắp bầu trời không bao giờ ngừng nghỉ, khắp nơi đều dâng lên hơi nước.
Nước mưa lạnh buốt không ngừng rơi xuống, như cơn đau ốm triền miên dai dẳng, không cách nào trị khỏi.
Gần đây ốm đau của ta do chú ấn mang đến, giống như cơn mưa này, cho tới bây giờ cũng không hề dừng lại.
Thân thể trở nên càng ngày càng sợ lạnh, quần áo trêи người cũng càng mặc càng dày, đến sau này, ta đại đa số thời gian cũng không xuống giường được, chỉ có thể co rúc trong chăn mền dày một tầng lại một tầng, thẫn thờ nhìn những bồn lửa than đang cháy mạnh bên trong phòng ngủ.
Ta hiểu được, không thể kéo dài được nữa.
Ta muốn đi gặp nàng.
Cho dù chết, cũng nên chết ở bên cạnh nàng.
Ta đã từng hứa, vĩnh viễn, cũng không rời bỏ nàng.
Hôm nay bên ngoài Thiền Điện vẫn mưa to như trút nước, ta ngồi ngay ngắn trước gương đồng, nhìn Chu Du ở trong kính đứng sau lưng ta, thay ta trang điểm.
Ta trước giờ không thích trang điểm, ngoại trừ năm đó lúc kế nhiệm Cung Chủ Lạc Thủy Thập Cung, cha vì ta cử hành đại điển kế nhiệm, mẫu thân bèn thay ta trang điểm tỉ mỉ bên ngoài, như vậy trang điểm cũng coi như được một lần.
Chu Du đại khái là thấy sắc mặt ta vô cùng tái nhợt, liền lấy một chút tử nhị hoa thủy nhẹ nhàng vỗ vào trêи mặt ta, khiến ta thoạt nhìn thêm chút sức sống.
Chỉnh chu hồi lâu, mới xem như hoàn thành.
Chu Du đem hai lọn tóc dài của ta kéo ra sau đầu, dùng một sợi dây cột tóc ngân ti buộc lên, xong ghé trêи vai ta, cười nói: “Cung Chủ, hôm nay ngươi thật đẹp mắt.”
Ta cười nhạt không nói, nàng lại vội vàng nói rằng: “Xưa nay Cung Chủ tự nhiên cũng là cực kỳ đẹp.
Nhưng loại xinh đẹp hôm nay, và cái đẹp ngày xưa, lại có rất nhiều bất đồng.”
“Có gì bất đồng?”
Ta cầm lên mảnh Hồng Lý Ngọc Bội đã sửa xong trêи bàn trang điểm, ngón tay khẽ vuốt chốc lát, rồi bỏ vào trong ngực.
Chu Du cúi đầu, như đang suy tính trong lòng, một lát mới nói: “Dường như quyến rũ hơn nhiều, lại khiến người yêu thương.”
Ta đứng dậy, vịn mép bàn trang điểm, nói: “Miệng lưỡi quả thật ngọt ngào.”
“Đâu, a Du nói là lời tự đáy lòng.
Cung Chủ người biết mà, a Du trước giờ cũng không nói gạt người.”
“Vậy cũng phải.
Ngươi cũng chưa từng nói dối ta, cái miệng này chỉ luôn đi gạt những người khác trong Yên Vân Hải.”
Chu Du giậm chân một cái, mặt đỏ bừng nói: “Cung Chủ, ngươi nói bậy!”
Ta cười một trận, lại bắt đầu ho khan, đành phải đưa tay che lại.
Chu Du gương mặt vốn đang ửng hồng, thấy ta bỗng kịch liệt ho khan, vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, vội nói: “Cung Chủ, hay là người lên giường nghỉ ngơi một lát, đừng đi lại lung tung nữa.”
“Không cần.
Nếu đi nghỉ ngơi, chẳng phải là lãng phí công sức ngươi mới sáng sớm đã giúp ta trang điểm sao.” Ta lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, nói: “A Du, chính là ngày hôm nay.
Ngươi có sợ không?”
Trong mắt Chu Du quang mang dần ảm đạm, rồi lại sáng lên một chút, thanh âm vững vàng nói: “Không sợ.”
Ta đem chủy thủ mà Diệp Nhân Tâm đêm qua đã lén đưa cho ta cột vào sau giày, lúc này mới thẳng lưng lên: “Cứ cho là lát nữa chúng ta thật sự có thể đi vào Quỷ Lâm, cũng không nhất định có thể đi ra ngoài.
Quỷ Lâm cổ quái, sát khí tứ phía, bộ dáng ta hôm nay, không biết có thể chống qua nổi hay không.
A Du, ta không bảo vệ được ngươi, ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm, ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, ta chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại.
Cung Chủ, nếu ngươi rời khỏi, lưu lại một mình a Du còn có tư vị gì.
Lại nói thêm, cho dù ở lại Yên Vân Hải, Chủ Thượng nàng cũng sẽ không buông tha ta, ta muốn đi cùng Cung Chủ.”
Nàng nói xong, nhếch môi cực kỳ nghiêm túc.
Ta nhẹ giọng nói: “Đã như vậy, liền đi thôi.”
Nói là đi, chẳng qua là ngồi tạm ở hành lang bên ngoài phòng ngủ.
Chu Du thu xếp xong tất cả, từ phòng ngủ mang một cái bàn nhỏ ra, bày ở trước mặt ta, thay ta pha một ấm trà thơm, lại cầm gối mềm đệm lên thảm nhung bày trêи mặt đất, cho ta dựa vào.
Ta nâng tách trà bốc lên khói trắng, yên lặng nhìn cơn mưa tầm tã trước mặt.
Nước mưa bắn tung tóe, ngoài hành lang thấm ẩm ướt, lạnh thấu xương.
Chu Du nắm thật chặt áo choàng màu bạc khoác trêи người, lo lắng nói: “Hôm nay dựa theo cơn mưa liên tục như vậy, ước chừng phải đổi thành mưa tuyết rồi.”
Ta cầm nắp trà cản lá trà lại, thấp giọng nói: “Yên Vân Hải, đã rất lâu rồi không có mưa tuyết.”
“Phải, a Du cũng không nhớ rõ mưa tuyết lần trước cụ thể là vào lúc nào.
Mỗi lần có mưa tuyết, Yên Vân Hải luôn lạnh chết rất nhiều người.” Chu Du vén lên sợi tóc bên tai ta, dịu dàng nói: “Cung Chủ, thân thể người lúc này sợ lạnh như vậy, mưa này lại thực sự rất lạnh, ta đi lấy cho ngươi chậu lửa than tới sưởi ấm.”
“Không cần phiền phức như vậy, không cần dùng tới.” Ta nhìn thẳng màn mưa trước mặt, bất động thanh sắc nhẹ nhàng ra hiệu: “Quỹ Trĩ tới, chớ nên nói nhiều.”
Chu Du lập tức giống như lâm đại địch, sợ đến mức ngồi im bất động.
Tiếng bước chân của Quỹ Trĩ từ đầu bên kia hành lang truyền đến, càng ngày càng gần.
Ta thuận tay pha thêm một chén trà, đặt ở một bên, liền nghe được thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng của nàng vang trêи đỉnh đầu: “Lạc, bên ngoài lạnh, ngươi ngồi ở chỗ này làm gì.
Chu Du, ngươi không biết Cung Chủ nhà ngươi sợ lạnh sao?”
Nói đến câu sau cùng, đã tràn đầy tức giận.
Chu Du vội vàng dập đầu, ưu tư đáp: “Chủ Thượng bớt giận.
Cung Chủ vừa nói muốn ở hành lang thưởng thức trà ngắm mưa, khuây khỏa một chút, cho nên mới đi ra ngoài.
Nô tỳ liền đỡ Cung Chủ vào trong, Chủ Thượng bớt giận.”
Ta thản nhiên nói: “A Du vẫn chỉ là đứa trẻ, ngươi trách cứ nàng làm chi.”
“Đứa trẻ? Đã sống lâu như vậy, lại vẫn còn con nít? Buồn cười.” Quỹ Trĩ cười lạnh một tiếng, bỗng dưng sửng sốt, nghiêng mặt sang nhìn ta: “Lạc, ngươi có thể nói chuyện rồi.”
“Phải.”
Quỹ Trĩ sắc mặt rốt cục dịu lại, thậm chí có chút hỉ sắc, nói: “Tiện nhân Diệp Nhân Tâm kia lên làm đại phu, cuối cùng cũng có chút tác dụng, xem ra năm đó ta giữ nàng là đúng rồi.
Ngươi có thể nói chuyện, vậy biểu thị ngươi đã bắt đầu tốt hơn, chờ thêm thời gian nữa, ta bảo Diệp Nhân Tâm cho ngươi dùng thuốc trì hoãn chú ấn, ngươi có thể ít chịu chú ấn giày vò hơn.
Đến lúc đó ta giải được câu đố về tam khí, liền trả lại ngươi một thân thể khoẻ mạnh.”
Ta nhẹ giọng đáp ứng nàng: “Được.”
Quỹ Trĩ cúi đầu, thấy trà ta pha cho nàng, khóe môi cong lên, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Ta gọi: “A Trĩ.”
Nàng chỉ lo nhấp trà, đột nhiên nghe được ta gọi nàng, kinh ngạc đến mức nước trà trong tay đều rơi xuống, run rẩy hỏi: “Lạc… Ngươi kêu ta là gì?”
“A Trĩ.”
Quỹ Trĩ đặt chén trà xuống, nói: “Ngươi đã thật lâu, thật lâu không có gọi ta như vậy.
Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, ngươi cùng ta cùng nhau học bài, ngươi đều gọi ta là a Trĩ.
Sau này, ngươi liền không gọi như vậy nữa.”
Nàng tâm tình hòa hoãn xuống, tựa như có ý thổn thức.
Ta hiểu tính tình của nàng, nóng lạnh thất thường, lúc giận dữ, cho dù giết vạn người cũng sẽ không nhíu mày một cái, tính mệnh người khác ở trong mắt nàng chẳng qua là chuyện vặt mà thôi, muốn tàn nhẫn chà đạp như thế nào, nàng liền chà đạp như thế ấy.
truyện kiếm hiệp hay
Thế nhưng ở trước mặt ta, dù cho nàng luôn lấy cường quyền ép ta cúi đầu, thậm chí ép đến thành một loại cố chấp điên cuồng nông nổi, đến lúc nào đó, đối với ta rốt cuộc vẫn rất thủ lễ.
Ta yên lặng chốc lát, nói: “A Trĩ, ta muốn ra bên ngoài đi bộ một chút.
Ta thật lâu không có đi ra ngoài rồi.”
“Bên ngoài cũng sắp có mưa tuyết rồi, ngươi hôm nay bộ dáng như vậy, còn ra ngoài làm gì.”
Ta xoay mặt qua, yên lặng ngắm nhìn nàng: “Ta cảm thấy mỗi ngày tựa trêи giường trong phòng ngủ, trong lòng rất buồn bực.”
Quỹ Trĩ thoáng ngơ ngác, hồi lâu mới nói: “Ngươi trang điểm à?”
“Phải.
Ta nghĩ như vậy có thể nâng chút tinh thần của mình.”
“Lạc, hôm nay ngươi thật là đẹp.”
Ta không biểu thị gì, chỉ là hỏi nàng: “Ngươi đáp ứng ta rồi sao? Ta muốn đi dạo chung quanh một chút.”
Quỹ Trĩ nói: “Ta đáp ứng ngươi.
Bất quá ta sẽ gọi hai tên Tu La tử sĩ theo ngươi.”
Nàng nói, làm một động tác tay, thϊế͙p͙ thân thị vệ theo bên cạnh nàng liền khom người xuống.
Quỹ Trĩ thấp giọng cùng hắn dặn một tiếng, tên thị vệ kia gật đầu, bước nhanh rời đi, không bao lâu, liền dẫn trở về hai gã Tu La tử sĩ mang mặt nạ Tu La.
Ta đã sớm đoán được nàng sẽ như vậy.
Nàng nếu không đề phòng như vậy, thì không giống như là nàng nữa.
Quỹ Trĩ tự rót cho mình một chén trà, tùy ý nói chuyện cùng ta một lát, ta không mặn không nhạt đáp lời.
Ước chừng qua khoảng nửa ấm trà, từ cơn mưa tầm tả đột nhiên xông tới một gã Tu La tử sĩ, hoảng sợ đứng trước bàn trà của ta, quần áo ướt đẫm, nước mưa văng khắp nơi.
Quỹ Trĩ đập bàn một cái, cả giận nói: “Đồ hỗn hào, càn rỡ!”
Tu La tử sĩ toàn bộ đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, có thể dọa hắn sợ đến như vậy, nhất định là đại sự khó lường.
Tu La tử sĩ quỳ rạp xuống, run rẩy nói: “Chủ Thượng tha mạng, Chủ Thượng tha mạng.
Thu thống lĩnh bảo ta mời Chủ Thượng qua đó một chuyến, lối vào hướng đông Ô Bằng xoay quanh, hiện nay xảy ra… xảy ra chuyện lớn rồi! Ô Bằng một nửa đã bị người bắn chết, tình huống nguy cấp!”
Quỹ Trĩ nhíu mày, lập tức đứng dậy: “Dẫn ta đi.” Nàng nhìn ta một cái, nói: “Ta đi xem thử, ngươi ở nơi này nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta đáp: “Được.”
Quỹ Trĩ dẫn người lo lắng không yên mà rời đi, trêи hành lang Thiền Điện rốt cục chỉ còn lại có ta, Chu Du cùng với thϊế͙p͙ thân lưu thủ hai gã Tu La tử sĩ.
Ta nhàn nhạt nháy mắt ra hiệu với Chu Du, Chu Du nói với hai gã Tu La tử sĩ: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe Chủ Thượng dặn dò rồi.
Cung Chủ muốn đi ra ngoài đi bộ một chút, hai người các ngươi đi lấy dù đến đây, theo bên người.”
Hai người cùng ứng giọng: “Dạ, Cung Chủ.”
Chu Du cùng ta che chung một cây dù, chậm rãi đỡ ta đi.
Hai gã Tu La tử sĩ lại che chở bên cạnh hai cây dù, tránh để ta lâm bệnh, Quỹ Trĩ sẽ trừng trị bọn họ.
Giọt mưa bị gió cuốn bay đến trêи mặt, băng băng lãnh lãnh, giống như lưỡi dao sắc bén.
Đi hồi lâu, ta phát hiện bọn Tu La tử sĩ canh giữ bốn phía, thoáng chốc dường như thiếu đi rất nhiều.
Ta tuy rằng chưa từng đi ra ngoài, nhưng cũng biết chỗ nào là nơi trọng yếu của Yên Vân Hải, cần bao nhiêu nhân thủ canh giữ, lần này nhìn thấy phòng bị trống trải, đáy lòng thấy may mắn, lại vừa nghi hoặc.
Xa xa nghe được tiếng kèn lệnh, thảm thiết nghẹn ngào, xé toạc hơi nước dày đặc trêи không, hình như là từ hướng tháp lâu truyền tới.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Ta nhẹ giọng hỏi Chu Du.
Chu Du cũng khó hiểu đáp: “Không biết được.” Suy đoán một lúc, lại nói: “Tháp lâu lại vang lên kèn lệnh, đó là tín hiệu triệu tập mọi người của Yên Vân Hải ngăn địch.
Trong những năm này, ngẫu nhiên có những bộ lạc nhỏ từ phía bắc tụ tập quấy rối, đơn thuần mà nói, Yên Vân Hải tự nhiên cũng sẽ không xem ra gì, thế nhưng nhiều như vậy liên hợp cùng một chỗ, lại thêm Vu Cổ Thuật, Chủ Thượng rất là đau đầu.
Nói chung là hôm nay những bộ lạc đó ngại lần trước chịu khổ chưa đủ, lại tới biên giới khiêu khích thôi.”
Ta yên lặng không nói, Chu Du ngước mắt tha thiết nhìn ta, rất là kϊƈɦ động.
Ta hiểu được ý của nàng, hiện tại có ngoại tộc bộ lạc quấy nhiễu, Quỹ Trĩ phái người xuất chiến, Yên Vân Hải bên trong phòng bị không kĩ, đúng là thời cơ ngàn năm có một để trốn đi.
Thời cơ tốt như thế, sao có thể bỏ qua.
Ta chờ ngày này, đã chờ rất lâu rồi..