Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 86: Nhẹ Nhàng
Ta khó nhịn vui sướng kích động trong lòng, nói ra tiếng: “Lạc……”
” Hư.” Chính là ta còn chưa nói xong, ở phía sau Lạc Thần lại nhanh chóng bịt kín miệngcủa ta, ngăn ta lại, mà cùng lúc đó, ta nghe được thanh âm hành quân đều nhịp lúc nãy nhưng càng ngày càng gần, đột ngột hiện ra khác thường giữa u quang yên tĩnh chung quanh.
Ta thậm chí có thể nghe được trong đó mang theo tiếng ma xát lớn của áo giáp kim loại, thân mình nhất thời cứng đờ, gặp phải tình huống hỗn tạp đột ngột vui mừng lẫnsợ hãi như thế này cùng một chỗ, làm ta thật là không biết làm sao.
Lạc Thần cũng giống như có chút khẩn trương, trước khi âm thanh bật ra hơi hơi run rẩy, tiếp theo chỉ nghe nàng ở bên tai ta nói: “Chớ sợ, ôm chặt ta.”
Những lời này của nàng tuy chậm chạp nhẹ nhàng nhưng như tiếp thêm sức lực vô tận, làm ta tiêu sầu dựa vào nàng. Ta tâm trạng bình tĩnh, xoay người, theo lời gắt gao ôm nàng. Nàng liền tiện tay một tay nắm ở thắt lưng của ta, ta cũngkhông biết nàng đang tính toán chuyện gì,lập tức dưới thân cảm giác nhất khinh, đúng là ôm lấy cả người ta thi triển khinh công ở vách tường vài cái, bích hổ du tường (1) mà lên, lập tức bắt được hai chỗ giao nhau rủ xuống của xiềng xích giữa không trung.
Lạc Thần một tay bắt được thấu tinh xiềng xích, một tay nắm cả thân ta, sức nặng củahai người đều theo xiềng xích đè ép xuống, giống như con nhện bình thường mượn tơ nhện treo cao giữa không trung..
Ta lần này chưachuẩn bị tâm lý, hơn nữa từ trước sợ độ cao, đột nhiên cảm thấy trái tim thiếu chút nữa bay vút lên trên không, theo bản năng nhanh chóng ôm lấy Lạc Thần, tốt xấu cũng không dám liếc xuống một cái.
Mà bên kia bờ Cửu Vĩ cũng học theo, mở ra chín cái đuôi lớn run rẩy,nhanh như chớp nhảy lên vách tường,liền luilại cách chúng ta không xa, mở to đôi mắt u bích quan sátnơi xa.
Ta dựa vào người Lạc Thần, cơ hồ có thể cảm thấy hơi thở hỗn loạn mang theo nhiệt độ của nàng, phun trên cổ của ta, kích thích vết thương của ta, miệng vết thương giống như bị nàng đốt nóng, nóng bỏng hơi hơi ngứa.
“Tê——” Ta không chịu được loại đau đớnnày, cúi đầu hừ một tiếng.
Ta lúc này chôn đầu vai nàng, không có xem mặt của nàng, lại cảm thấy tay nàng nắm chắt bên hông ta, lập tức nghe thanh âm nàng ép tới cực thấp, ở ta bên tai nói: “Làm sao vậy?”
” Không chuyện gì…..” Thời điểm quan trọng này ta cũng không dám phức tạp vấn đề, chỉ lập tức ậm ờ cho qua.
Tuy nhiên cùng Lạc Thần treo giữa không trung như vậy thập phần vất vả, nhưng lúc này đó là phương pháp duy nhất có thể tạm lánh nguy hiểm, ngưng thần vừa nghe, chợt nghe thấy tiếng bước chân kia đều đặntừ xa đến quá gần, xem chừng là đang tiến đếnchỗ chúng ta.
Ta khẩn trương đến không thể hô hấp, tiếng bước chân này rõ ràng không giống tiếng bước chân của người. Người bình thườngđi đường tiếng vang có chiều hướng nặng nề, giẫm xuống rung rung, mà bên tai loại thanh âm này lại phi thường khẽ, hình như là một đám người cơ thể hết sức nhẹ nhàng đang hành quân.
Ta miết nhãn nhìn lên, liền thấy ánh sáng nhu hòa phát ra từ thấu tinh, bóng dáng của một đại đội đông nghìn nghịt tiến vào tầm nhìncủa ta.
Tạp sa tạp sa.
Với tiếng bước chân cùng áo giáp và âm thanh ma sát kim loại, bóng đen của đại độ kia rất nhanh lièn hướng chỗ chúng ta treo lơ lửng nhích lại gần. Bọn họ một đám xếp thành hàng chỉnh tề ngay ngắn, giống như đầu gỗ bình thường, bước chân không linh hoạt, đáng sợ nhất chính là, bọn họ mỗi người đều thập phần gầy, gầy hệt người tàn tật, so với dáng người gầy như gậy trúc kia không sai biệt lắm.
Mặt khác bọn hắn trên người đều khoác khải giáp màu đen, nhưng loại khải giáp này giống như là làm theo số đo thân người, không hề rộng thùng thình, mà là vừa vặn vây kín thân thể gầy yếu.
Ta đời này, còn không có gặp qua người gầy như cây củi giống họ. Bọn họ giống như người giấy được gấp thành, bay bổng không có điểm tựa, nhưng ta rõ ràng nghe đượctiếng bước chân phát ra khi bọn hắn đi đường.
Là người?
Là quỷ?!
Ta không dám nhìn những bóng người quỷ dị dưới thân này nữa, chỉ ngóng trông bọn họ có thể đi qua khỏi chúng ta, lập tức co rúm lại thu hồi ánh mắt, khi ngẩng đầu, vừa vặn cùng Lạc Thần nhìn nhau. Đôi mắt nàng thâm trầm liền hiện ra trước mắt, ta trộm nhìn đôi ngươi đen tự tại kia không hiểu được biểu tình của nó.
Hai người chóp mũi gần, hơi thở phả ra đều giao hòa cùng nhau.
Ta chỉ cảm thấy trái timcủa ta đều muốn nhanh nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng còn lại là trăm vị tạp trần: Dưới thân này là đội quân quỷ dị đang thong thả hành, trước mắt, còn lại là gần gũi nàng vô cùng. Trời cao tại thượng, cuối cùng tại sao lại muốn ta chịu loại tra tấn này!
Hứa là ta thân thể cứng nhắc bị ôm rất chặt, miệng vết thương lúc trước lại vỡ ra, ta cảm thấy có chất lỏng ấm nóngtheo cổ tay chảy xuống dưới, trên cổ cũng một mảnh ấm áp, nhất thời thầm nghĩ không tốt, giương mắt liền thấy Lạc Thần tiêm mi túc khởi, con ngươi đè nặng kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc địa nhìn vết thương trên cổ của ta.
Ta dĩ vãng chưa bao giờ thấy nàng lộ vẻ mặtnhư vậy, chỉ đành lắc lắc đầu, làm bộ như thập phần thoải mái cười khổ với nàng một cái, không tiếng động ý bảo nói: “Không có gì đáng ngại.”
Nàng môi trắng cắn chặt, nhìn chằm chằm ta hồi lâu,giây lát, nàng mới dời ánh mắt liếc xuống dưới.
Ta cũng theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, tuy rằng chúng ta ở chỗ cao, nhưng ta vẫn nhìn ra trong đội ngũ có một bóng người đột nhiên giật giật.
Người nọ đầu không linh hoạt lay động vài cái, chậm rãi nhìn hướng lên trên, tuy nhiên ta thực không nghĩ dùngchữ “lay động” này để hình dung, nhưng động tác người này quá mức cứng nhắc, giống như các khớp nối giữa đầu và thân thể đều rỉ sét, không thể tự do hoạt động bình thường. Thân thể chúng ta nhẹ nhàngphía dưới một mảnh hỗn độn, tất cả mọi thứ đều bao bọc trong ánh sáng mờ nhạt, ta chỉ có thể nhìn hắn ngẩng đầu lên, nhưngthấy không rõ dung mạo hắn.
Ta đây là sợ tới mức không nhẹ, theo bản năng thu hồi ánh mắt, vùi đầu vào vaiLạc Thần, may mà nhắm mắt làm ngơ.
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có hơi thở Lạc Thần thanh thiển mềm mại phả bên tai.
Ta nguyên bản hô hấp dồn dập, không biết vì sao, sau khi mặt dán lên da thịt mềm nhẵn lạnh lẽo của nàng, hô hấp dần dần trở nên ôn hòa, cuối cùng cùng nhất quán với nhịp điệu hô hấp của nàng.
Không cần khẩn trương, nàng ngay tại nơi này, ta đang cùng nàng ở một chỗ.
Những tên kia rất nhanh sẽ qua đi.
Ta tự trấn an như vậy, cũng không biết qua bao lâu, ta cảm giác được tay của Lạc Thần đặt bên hông thoáng chốc dùng vài phần lực, lập tức thân thể một khinh, thoát khỏi cảm giác treo lơ lửng, bị Lạc Thần ôm nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Ta ngẩng đầu, cảnh giác nhìn sang bốn phía nhìn sang, phát hiện bóng người quỷ dị kia đều sớm đi xa, không lưu lại một chút dấu vết.
Giống như trải qua một hồi ác mộng, ta thở phào một hơi lớn, có chút co rúm lại nói: “Đó là thứ gì? Dọa chết……”
“Đừng động.” Ta còn chưa nói hoàn, đầu vai đã bị Lạc Thần ấn trụ.
Ta giương mắt nhìn nàng, nghe nàng dặn dò ngoan ngoãn bất động.
Sắc mặt của nàng với bình thường tái nhợt hơn, dưới tay lên xuống,trêny phục kéo xuống mấy mảnh vải, thành thạo cầm máu vết thương trên cổ cho ta. Chúng ta lần này nhập mộ đột nhiên có chuyện, đáng tiếc ngay cả nước đều không mang theo đã tiến vào trong, chưa kể đếndược trị thương, chỉ đànhbăng bó thô lậu một phen.
Miệng vết thương trên cổ xử lý xong, nàng cúi đầu, nhìn mảnh vảirời rạch hiện giờ băng bó trên cổ ta, máu loãng không ngừng chảy xuống dưới, sắc mặt nhất thời so lạnh lẽo hơn trước. Ta lúc này này đau như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng thấy nàng sắc mặt u lãnh, ấn đường chất chứa đau khổ, nhất thời toàn bộ rên rỉ đều nuốt vào trong bụng.
Nàng quỳ gối bên người ta, đem mảnh vải loang lỗ máu buông ra, rồi cẩn thận bao lấy miệng vết thương, một vòng quấn quanh hảo, cả quá trình nàng ngay cả không thốt một tiếng, ngực lại thấp thấp phập phồng, mồ hôi trên chóp mũi tinh tế trong suốt rơi xuống.
Ta thậm chí có thể cảm thấy tay của nàng nhè nhẹrun.
“Lạc Thần?” Nàng im lặng chịu đựng làm ta cảm thấy ngực tê rần, không khỏi mở miệng gọi nàng.
“Ân.” Nàng thản nhiên trả lời ta, nhưngvẫn chuyên tâm băng bó.
“Lạc Thần….. Ngươi….. Ngươi chảy mồ hôi.” Ta vươn tay, vì nàng lau mồ hôi trên chóp mũi. “Ngươi đang sợ chuyện gì? Tay đều run rẩy.”
Nàng đầu vai ngẩn ra, lúc này mới ngẩng mặt nhìn ta, đôi mắt đen láy dâng lên tầng sương mù nhàn nhạt kề sát, nhưng có chút đỏ hồng.
Nhìn mắt nàng hồng hồng, ta nhất thời không biết làm sao đứng lên: “Ngươi……”
“Ta đang sợ chuyện gì?” Nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng buộclại mảnh vải dùng băng bó, ngược lại đem ta ôm vào lòng, ở bên tai tachua chát nói: “Ngươi nói ta đang sợ chuyện gì?”
“Ta ở trong mộ đạo này tìm lâu như vậy, lại thủy chung nhìn không thấy bóng của ngươi, ta…… Ngươi nói ta sợ chuyện gì?!”
Chỉ giả có chuyện muốn nói: chúc tết chấm dứt, lừa chachúc tết, ngày mai tận lực đổi mới.
=====================
(1) “Bích hổ du tường “ là tuyệt kỹ khinh công nằm trong Thất thập nhị huyền công của võ học Thiếu Lâm Tự thường được nhắc đến trong các tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa. Là loại công phu chuyên bò sát mô phỏng theo động tác của thằn lằn (bích hổ ), nên “Bích hổ du tường “ còn được gọi là “thằn lằn leo tường “ nhằm ám chỉ độ bám của lực chân và tay khi leo lên các bề mặt thẳng đứng.