Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 81: Lạc Thần Phiên Ngoại ( Nhị ) Khi Xưa
Khi ta mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi dựa vào dưới một gốc cây đại thụ. Lúc đó ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua khe hở của những tán lá rọi xuống, chiếu xuống dưới tàng cây một mảng lá rụng đầy màu đỏ vàng thật dày, hững hờ mà tiêu điều.
Hàn khí trên người còn chưa tiêu tán hết, nhưng thật ra thắt lưng cực kỳ ấm áp, ta cúi đầu nhìn xuống, nhưng là bên hông bị người vụng về mà đắp cho một bộ lông hồ ly, óng ánh mềm mại, đang có hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến.
Từ trong đầu ta lập tức hiện lên đôi mắt màu đỏ rựa như lửa kia.
Hài tử kia.
Nàng đi nơi nào ?
Vùng vẫy đứng lên, qua lại lảo đảo đi được vài bước, bốn phía ngoài âm thanh hắt xì cùng cước bộ dẫm lên lá rụng của ta, không còn tiếng vang nào , yên tĩnh trống rỗng thật sự.
Ta thấy bộ lông hồ ly còn để lại ở bên cạnh ta, ta nghĩ nàng vẫn còn ở gần, nhất định là muốn đến lấy lại. Theo bản năng sẽ mở miệng gọi nàng một tiếng, chính là lời nói ở bên môi, ta mới nhớ tới ta là không biết tên của nàng.
Mà chính nàng cũng nói, nàng cũng đã quên mất tên của mình .
Ta hướng bốn phía nhìn xung quanh một phen, hướng về phía sâu của cánh rừng mở miệng kêu: “Ngươi ở đâu?”
Bên trong là một mảnh yên tĩnh thâm trầm , không người trả lời.
“Ngươi ở đâu? !”
Lần này ta kêu lớn tiếng một chút , nhưng thật ra làm chim chóc đang ngủ say trong rừng tỉnh giấc mà rào rào bay ra khắp nơi, từ phía ngọn cây lao ra đông nghìn nghịt, tiếng động líu ríu thật lớn hướng phía chân trời lao ra.
Mà một lát sau, lại lần nữa trở về tĩnh mịch .
Ta nhìn chằm chằm bóng chim đã bay xa, không khỏi cười thầm chính mình ngốc, ta đây là đang làm sao?
Nàng, hẳn là đã muốn đi rồi.
Vốn là chỉ nhìn thoáng qua , nàng làm sao có lý do để dừng lại.
Trong lòng ta đối với nàng mặc dù đúng là có chút ngạc nhiên, bất quá chung quy là trong cuộc đời dài lâu này lại gặp gỡ một khách qua đường mà thôi, ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều , lập tức đem bộ lông hồ ly kia treo lên ngọn cây, mang kiếm xoay người rời đi.
Từ sau khi rời khỏi nơi đó , ta giống như trước lại lặn lội đường xa, càng không ngừng đi, đi qua sông núi, vượt qua ao hồ. Ta ở một nơi đã lưu lại dấu chân, lúc sau rời đi, nhiều năm sau đó có lẽ lại lần nữa đi trở lại nhìn xem một cái, xem năm đó dung nhan già nua tình cờ gặp gỡ, xem năm đó ruộng lúa mọc lên rừng cây lại càng thêm cao , hết thảy đều theo bước chân của thời gian không ngừng thay đổi , chờ đợi biển cả biến thành ruộng dâu.
Ta chỉ là một người xem lặng lẽ, thế nhưng cả đời này, đường đi quá dài, vĩnh viễn không có tận cùng.
Nghĩ muốn cầu nó dừng lại, cũng không cho phép.
Mà thời điểm khi ta mệt mỏi, nghĩ muốn tìm nơi nghỉ tạm, nhưng lại cũng đều tìm không thấy nơi cư trú bình yên.
Ta từ trong rừng đi ra, một đường đi được tới Thanh Huyên Trấn. Này Thanh Huyên đúng cách này Âm Thi thường lui tới đích cánh rừng gần đây đích một chỗ cổ trấn, do nhớ rõ lần trước khi ta đến Thanh Huyên, chừng như là sáu mươi năm trước , khi đó Thanh Huyên đã xảy ra một việc đại sự, chuyện này ta nhớ rõ rất rõ ràng.
Hiện giờ thôn trấn này so với sáu mươi năm trước , đúng thật là dáng vẻ đã có nhiều thay đổi , nhà hai bên ngã tư đường đều được sửa chữa hoặc xây lại, trong thôn phi thường náo nhiệt, người ở cũng là rất tốt .
Hiện giờ còn chưa tới buổi trưa, ánh mặt trời đã gay gắt , làm cho chói cả mắt, tiếng người chung quanh ồn ào, ta không kiên nhẫn như vậy để nghe tranh cãi ầm ĩ, tìm nơi yên lặng ở ngã tư đường, chui vào một quán trà không quá nhiều khác.
Quán trà này còn giữ tên như trước kia đích tên chưa từng thay đổi , trang hoàng lại lịch sự tao nhã rất nhiều, trừ bỏ uống trà, cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tinh xảo. Ta lần trước tới thời điểm nhưng thật ra nhớ hương vị Phù Cử Cao kia, nhân lúc tiểu nhị lại đây gọi món , ngoại trừ một ấm trà, chút đồ ăn đơn giản, còn gọi thêm một phần Phù Cử Cao.
Tiểu nhị lập tức ngây ngẩn cả người.
Ta nói: “Làm sao vậy, không phải đây là món ăn nổi tiếng của quán các người sao ?. Ta là muốn nếm qua một chút.”
Tiểu nhị sắc mặt hơi tái, nửa ngày mới phun ra nuốt vào nói: “Cô nương, ngươi. . . . Ngươi từng nếm qua Phù Cử Cao của chúng ta ? ! Xem cô nương như vậy. . . . Như vậy tuổi trẻ, lại không giống người địa phương, sao. . Thế nào lại biết Phù Cử Cao ? Hiện giờ trong tiểu điếm đã không còn món ăn này nữa , sáu mươi năm trước, sau khi ông chủ của quán chúng ta qua đời , cách làm Phù Cử Cao này cũng mất đi . . . .” Hắn lại run rẩy nói thêm : “Liền. . . Mà ngay cả chúng ta, cũng là nghe ông chủ hiện tại đề cập qua năm đó tiểu điếm lai lịch mới biết hiểu một phần, hiện nay những người khác hẳn là cũng không biết chuyện Phù Cử Cao này, càng chưa từng nếm qua. . . . .”
Thần sắc trên mặt hắn quả nhiên là thay đổi bất ngờ.
Ta sắc mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn.
A, ta cũng là quên , ta là người có thời gian không bao giờ cạn kiệt .
Hương vị này dĩ nhiên qua sáu mươi, lại sao sẽ cùng sinh ra nói? Chuyện này thật vô lý , lại muốn dọa người khác .
Mà hắn co rụt cổ lại, gặp ta không có phản ứng gì , cuống quít xoay người một cái, như bay bỏ chạy. Không bao lâu hắn mới đến trên bàn của ta đặt thức ăn, mang theo ấm trà tử sa tay run rẩy, cơ hồ đều phải đem nước trà đổ ra ngoài, cúi đầu, cũng không dám nhìn ta.
Ta là cường đạo, hay là ác phỉ, nhưng lại làm hắn sợ như vậy?
Ta bất động thanh sắc mà tiếp nhận ấm trà tử sa trong tay hắn, rót một chén trà nhỏ , đẩy cửa sổ bên cạnh bàn ra, nhìn ra phía ngoài.
Hắn thức thời mà vội vàng nhanh đi mất.
Quán trà sát bên đường ,từ lầu hai xuống phía dưới, đem hết thảy thu vào đáy mắt, chuyện nhân gian muôn hình vạn trạng , ta liền suy nghĩ cảnh trước mắt , chậm rãi mà uống trà. Hương vị của trà này so với sáu mươi năm trước, cũng thay đổi rất nhiều.
Ước chừng nửa thời gian uống trà , nguyên bản mặt trời chói chan nhô lên cao đích ngày, thế nhưng lập tức trở nên mây đen kín trời , chỉ chốc lát sau, trận mưa lớn mang gió hung hăn rơi xuống , một chút hạt mưa văng ra đến trên cửa sợ , lại vỡ tan.
Hôm nay, nhưng lại trôi qua thật nhanh.
Ta đem thân mình dịch vào bên trong , tránh để mưa to kia làm cho ướt , mắt phong chọn đi, chỉ thấy trên đường đích người đi đường bị này mưa to nhất thúc giục, mọi nơi chạy trốn đụt mưa, không bao lâu liền giống như ảo thuật bàn nháy mắt chạy trốn không còn một mảnh, gần còn lại bị giấy dầu bố bao trùm đích các màu tiểu sạp. Nguyên bản nầy sườn phố sẽ không đúng như thế nào náo nhiệt, hiện giờ nhìn lên, càng cảm thấy đắc tiêu điều đứng lên.
Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi.
Ta một lần nữa rót chén trà nhỏ, nhấp một hơi, hơi hơi giương mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn ra, chính là vừa nhìn, nhưng lại thiếu chút nữa làm đổ mất chén trà đang cầm .
Chỉ thấy ngã tư đường cách đó không xa một thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đi tới.
Người nọ thân hình gầy yếu, trên lưng lại cõng một thanh trường kiếm cùng dáng người nhỏ bé của nàng thật không cân xứng , thập phần cồng kềnh. Nàng xem ra bị trọng thương, quần áo trên người bị tàn phá không chịu nổi, trên người vết máu loang lổ, ở mưa thổi quét qua , máu loãng theo từng bước cước bộ chạy xuống , ở sau người mang theo một vệt máu thật dài , giây lát lại bị mưa hòa tan .
Đúng là nàng? !
Ta bất giác nhăn mày : nàng như thế nào lại biến thành dáng vẻ như vậy?
Nàng lảo đảo đi đến bên dưới quán trà , thân mình quơ quơ, chẳng biết tại sao, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn phía lầu hai.
Ta cùng với nàng thoáng chốc bốn mắt đụng vào nhau.
Nàng ngửa đầu, tóc hỗn độn dán vào hai gò má tái nhợt , ánh mắt mờ ảo từ trong mưa bụi hướng lại đây, đang yên lặng nhìn ta.
Mà ta bị nàng ngẩn đầu nhìn thấy , lần đầu rối loạn như vậy , cũng không biết như thế nào cho phải.
Nàng rõ ràng là nhận ra ta , khóe môi ẩn ẩn cong lên , đúng là ta đang khẽ cười cười, lúc sau cúi đầu, xoay người đi về phía trước. Giống như nàng cũng không bị trọng thương, hoặc là nàng đã là chết lặng , cũng làm ngơ vết máu loãng trên người.
Ta vội vã ra khỏi quán , đi ra đại môn, nhanh đi vài bước đuổi theo nàng , ngăn ở trước mặt nàng.
Ta cùng với nàng chiều cao cách xa nhau , phải cúi đầu nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mà nhìn lại ta, vết máu trên mặt dĩ nhiên bị mưa cọ rửa sạch sẽ , đôi mắt màu xám như hổ phách , trong hơi nước tinh tế như trong suốt kì lạ .
Từ trong đôi mắt của nàng , ta nhìn không có chút gợn sóng, nàng cả người giống như đều trở nên linh hoạt lạ kỳ, lưu lại chút cảm tình nào .
“Đi nơi nào?” Ta liếc nàng, hỏi.
Nàng sửng sốt nửa ngày, lại không lên tiếng.
“Đi nơi nào?” Ta lặp lại một lần.
Kỳ thật ta hỏi nhiều làm gì ? Ta không ngừng xen vào việc của người khác, cái này ta lại phá quy củ của ta, đuổi theo đến hỏi nàng một vấn đề ngu xuẩn này, mà lại là hỏi hai lần.
Ta đây đúng là như vậy sao? Là vì nàng bị thương, thương hại nàng sao?
Hoặc là cảm động và nhớ nhung hôm qua kia gặp mặt một lần?
Ta suy nghĩ cảm thấy hơi hơi ảo não một trận, ta vốn không nên như vậy.
Cũng may cái này nàng mới có phản ứng, có chút mờ mịt mà đáp: “Không biết. . . .”
Không biết nên đi nơi nào.
Không biết dừng lại nơi nào.
Điểm ấy, nhưng lại cùng ta giống nhau.
Ta tiến lên, thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta.”
Nàng có chút chần chừ , cũng không đáp ta. Ta xoay người, thẳng hướng một bên đi đến, đi rồi một hồi, đưa mắt hơi hơi thoáng nhìn, thấy nàng thân mình co rúm lại , có chút sợ hãi theo sát ở ta cách không xa, ta đột nhiên dừng lại, nàng cũng vội vàng dừng lại.
Ngón tay ta hướng về phía nàng , thấp giọng nói: “Lại đây. Sẽ không đem ngươi đi bán, ngươi bị thương, mang ngươi đi xem thầy thuốc thôi.”