Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 67: Thâu Hương Thiết Ngọc (vụng Trộm Lấy Hương Ngọc)
Không thể nào nhớ được là đã trằn trọc xoay người bao nhiêu lần rồi.
Rất nhiều lần vô ý thức đưa tay sang giường bên cạnh tìm kiếm, đều là lạnh lẽo tựa băng hàn, không có nhiệt độ, ngay sau đó, cảm giác vô cùng trống trải cùng thất vọng lập tức tràn vào trong lòng ngực.
Tâm của ta có lẽ chỉ là một nơi rất nhỏ, hiện giờ tất cả đều bị hình ảnh của nữ tử giống như một mảnh băng mỏng đó lấp đầy, nàng không ở bên cạnh ta, nỗi trống trải ở trong lòng dường như càng lúc càng tăng, thật giống như một cái hang không đáy vậy, gìay vò ta, làm cho ta không ngủ được.
Ta mong muốn nàng lúc nào cũng xuất hiện ở bên cạnh ta, ánh mắt thản nhiên, nhẹ nhàng nổi giận, ý cười nhạt trong con ngươi.
Hàng trăm kiểu dung mạo, hàng ngàn kiểu thở dài của nàng đều hiện lên trước mắt ta, từng giây từng phút cũng không muốn nàng biến mất khỏi bên cạnh ta.
Ta mở to mắt, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào cái màn che ở bên cạnh. Trên màn che là một vài cành hoa được thêu một cách đơn giản, bên trong là một con bươm bướm màu xanh thẳm đang bay qua bay lại, ta nhìn nó chăm chú tới mức không chớp mắt, đôi cánh của con bướm đó nhẹ nhàng lay động, kiêu hãnh như một khóm hoa đang nở rộ, bay nhanh ra khỏi cái màn.
Con bướm đó bay mất rồi.
Ta phải đi bắt lại mới được.
Ta hoảng hốt, nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa ra, ở ngoài cửa vẫn là căn phòng lớn có một vài cây nến đỏ, ánh sáng lờ mờ màu đỏ đang chống lại cả một không gian tối đen của khách điếm, chung quanh tỏa ra một màu vỏ quýt nhàn nhạt, bên tai thật im ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở của ta mà thôi.
Đi tới trước cửa phòng Lạc Thần, ta mừng rỡ phát hiện trong phòng nàng vẫn còn ánh nến.
Tay của ta hơi run lên, cuối cùng cũng cố gắng lấy hết dũng khí nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, mà cánh cửa đó ở dưới lực rất nhẹ của ta, khẽ hé ra một cái kẽ hở.
Trong lòng lập tức có một trận kinh ngạc, nửa đêm đi ngủ, nàng sao lại không đóng cửa?
Ta đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, tầm mắt theo bước chân mà di chuyển, chậm rãi nhìn luớt qua cả không gian tuy bình thường nhưng lại được thu thập vô cùng sạch sẽ.
Trong phòng có một cây nến cháy gần hết, làm toàn bộ căn phòng có một vầng sáng nhè nhẹ, ánh sáng như một dòng nước, chiếu sáng cả nữ tử đang nhắm mắt ngủ say ở trên giường.
Nảng lúc này nằm nghiêng người, ôn nhu mà thoải mái nằm trên một cái gối, cả người yên tĩnh tới mức tựa như nước, không có một chút gợn sóng nào. Nhưng mà có một bàn tay bị lộ ra bên ngoài chăn, để lộ cổ tay tái nhợt trông thật mỏng manh, làm cho người ta nhịn không được mà chỉ muốn nắm lấy, sưởi ấm cho nàng.
Ta tiến lên, thật cẩn thận đặt tay của nàng vào trở lại trong chăn, lúc rút tay về, lại chạm vào hai gò má lạnh lẽo của nàng, đầu ngón tay lập tức cảm thấy bên dưới mềm mại, trơn nhẵn hệt như tơ.
Tay của ta hơi hơi run lên, tinh thần khẽ lay động mà cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nhưng mà nụ hôn này, ta sợ sẽ làm cho nàng tỉnh giấc.
Ta thở dài ở trong lòng, chăm chú nhìn dung nhan tĩnh lặng của nàng.
Muốn đánh thức nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, làm cho toàn bộ con ngươi đen như mực, tinh xảo như ngọc chỉ còn lại hình ảnh của ta.
Cuối cùng, ta vẫn là lắc lắc đầu, cố gắng kiềm chế ham muốn được đánh thức nàng của bản thân, liền phải hạ quyết tâm xoay người rời đi, không ngờ ở bên tai lại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Nửa đêm không ngủ được, làm trộm mà tới sao?”
Cả người của ta theo tiếng nói bất thình lình vang lên này mà thoáng chốc cứng đờ.
Liền sau đó, ta thấy con ngươi thâm trầm như bầu trời đêm của nàng từ từ mở ra, lông mi thật dài mang theo cả một làn gió mát, ánh sáng của ngọn nến trong thoáng chốc xuất hiện trong mắt nàng, giống như là cả một bầu trời đêmvô cùng đen tối thoáng chốc bị một vì sao rất sáng lướt ngang qua vậy.
Ta lúc này vẫn còn duy trì tư thế chống tay xuống giường, nghiêng người tới trước mắt nàng, mà dung nhan thuần khiết tựa như dòng nước bên dưới ánh trăng của nàng gần trong gang tấc, hương thơm lành lạnh quen thuộc nhẹ nhàng xuất hiện trong không khí, cùng với hơi thở hỗn loạn của ta hòa chung một chỗ.
Nhẹ nhàng làm say lòng người.
Ta vội lui về phía sau vài bước, xấu hổ giải thích: “Ta sợ. . sợ ngươi buổi tối ngủ không đàng hoàng, đạp chăn ra ngoài, đặc biệt tới xem thử.”
Chính là ta vô cùng bối rối, lý do cũng dở vô cùng.
Ai sẽ tin chứ?
Bản thân ta cũng không tin.
“Nga. . . . .” Nhưng nàng lại cúi đầu kéo dài giọng mà trả lời, nói: “Vậy dọc trên đường đi, ta cùng với Thanh Y ngươi ngủ chung một giường, cũng không biết bản thân mình có thói xấu đó?”
Ta vội ra sức gật đầu nói: “Ngươi ngủ rồi thì làm sao biết được? Đều là ta giúp ngươi đắp lại.”
Nàng đột nhiên thu lại đôi mày như khói, giống như là đang rất không vui, thản nhiên nói: “Nếu như vậy, ta còn phải đa tạ Thanh Y rồi.”
Ngay sau đó, nàng chống hai tay lên giường, ngồi dậy, quần áo có hơi mở ra, mái tóc dài như nước lập tức xõa xuống bả vai, che đi nửa người, nhưng lại không giấu được xương quai xanh tinh xảo đang nửa che nửa lộ.
Ta thấy nàng xụ mặt, vội đứng xa một chút, tay vò vò vạt áo, buồn bực nói: “Ngươi. . ngươi sao lại không đóng cửa, có nhiều nguy hiểm lắm, nếu như trộm tới thì phải làm thế nào?”
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ta bỗng dưng xao động, khóe môi hơi hơi gợi ra một nụ cười nhạt: “Trộm? Trộm không phải đã tới rồi sao? Ta đây là đang đợi tiểu tặc này mà.”
Nàng vửa trêu một chút, ta lập tức đau đầu ngay.
Lúc này, ta hận là không thể tìm một nơi để trốn đi, không để nàng nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của ta.
Tiếp theo vẫn là một khoảng thời gian im lặng.
Nàng giống như là đang cố ý chờ ta nói một cái gì đó, nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào đầu giường, vô cùng thản nhiên. Còn cả người ta lại bởi vì thời gian trôi qua rất chậm mà không biết phải phản ứng ra sao.
Ánh mắt chỉ có thể nhìn chăm chú vào chùm tua đang rũ xuống ở trên giường, màu vàng nhạt, rất là dễ thấy.
Nàng thấy ta không cử động mà cũng không nói một lời, bảo: “Ngốc, đứng ở đó làm gì?”
“Không có. . ta. . . ta muốn đi rồi.”
Nàng dời tầm mắt xuống, dừng lại ở đôi giày ngắn của ta, nói: “Vậy, Thanh Y ngươi tới làm gì? Lén lén lút lút lại đây, không phải chỉ là tới hôn——- ta một chút chứ?”
Chữ hôn này, bị nàng cố ý kéo ra thật là dài.
Ta đang chìm vào trong cái chữ này, trước mắt tự nhiên lại hiện lên đôi môi mỏng của nàngmà ta vừa chạm vào, lành lạnh, mềm mại. Nhất thời miệng khô lưỡi đắng, bụng dưới không hiểu sao lại dâng lên một dòng nước ấm.
Nàng nhẹ nhàng cử động cơ thể, sau đó vén lên một góc chăn, dành ra một chỗ trống rồi vỗ vỗ vào đó, ra hiệu với ta: “Vào đây đi, trời lạnh, đừng để bị cóng.”
Ngữ điệu nhu hòa, làm người ta như chìm đắm vào một làn gió xuân, ta đành phải cởi đoản giày và áo ngoài, chậm rãi leo lên giường, lui vào trong chăn cùng nàng dựa vào đầu giường.
“Ta ở đây đơ ra một hồi là được rồi, nếu ngày mai để Vũ Lâm Hanh trông thấy, ta nhất định bị nàng cười chết.”
“Ngươi sợ cái gì? Nghe nói người làm trộm, đều không có lòng can đảm. Ngươi sợ nàng nói?” Con ngươi của nàng liếc ngang qua mắt của ta một cái, liền nhắm lại ngay.
“Không có,” Ta ngồi ngay ngắn mà giải thích, khuôn mặt lại đỏ lên như bị cháy, “Ta dù sao vẫn cảm thấy không tốt.”
Thật sự không tốt.
Hương thơm lành lạnh của nàng cứ quanh quẩn ở trong hơi thở của ta, cho dù ta không có giương mắt lên mà nhìn nàng, trong lòng vẫn không thể nhịn được mà run rẩy, cách lớp quần áo, vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng, mang theo một cảm giác lành lạnh vô cùng dễ chịu.
Ta nghĩ mình có lẽ là bị bệnh rồi, hoặc là bị trúng độc, trúng độc của nàng.
Hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, ước chừng cả đời này cũng không dứt ra được.
Nàng bỗng nhiên không nói một lời nào, chỉ dựa vào gần ta, tựa đầu lên vai ta, lại nhẹ nhàng đặt tay của ta vào lòng bàn tay nàng, mà tay của ta thì đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi.
Chung quanh vô cùng im lặng, ta vừa đếm tiếng tim đập của mình, vừa nhìn không chớp mắt vào một góc màn màu trắng y như lúc nãy, chùm tua màu vàng nhạt bình thản rũ xuống, mà trên cái màn đó chỉ thêu một con bươm bướm màu xanh thẳm đang bay qua bay lại không ngừng trông rất thật.
Là con bướm đó tự bay trở về, hay là ta đã bắt được rồi?
Hay là ta chỉ đang nằm mơ?
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Con bướm đó rất. . rất. . xinhđẹp.”
“Có cái gì xinh?”
“Rất xinh.”
Rất đẹp, rất xinh.
Cả đời của ta còn chưa từng thấy qua cảnh tượng nào đẹp đẽ tới mức này.
Khẽ liếc mắt thật nhanh qua, có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc màu đen mềm mại đang xõa ở trước ngực nàng, hàng lông mi cũng đóng lại một cách yên bình, chính là nhìn không thấy được thần sắc trong đôi mắt của nàng.
Tim của ta đập nhanh tới mức lợi hại, mặt cũng nóng như lửa vậy, đành phải câu được câu mất mà nói chuyện phiếm với nàng.
Bất quá nàng giống như là không có hứng thú lắm, miễn cưỡng mà đáp lời, nhưng bàn tay thì vẫn như cũ không hề buông ra. Con người thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng là đang đối mặt với người mà mình yêu thương, nhưng miệng lại trở nên vụng về, làm sao cũng nói không được những lời hoa mỹ.
Cái gọi là những lời tâm tình, suy cho cùng cũng chưa từng xuất hiện ở trong đầu của ta, ta không am hiểu về cái đó, mà nàng đối với những lời phù phiếm này dường như cũng không có để ý lắm.
Dần dần, bước chân của thời gian cứ theo cái đề tài chán ngắt mà chậm rãi đi qua.
Ta cảm thấy nàng dựa vào ta càng lúc càng gần, trọng tâm của cơ thể sắp dồn hết cả vào vai ta, nhẹ giọng hỏi nàng: “Lạc Thần, ngươi ngủ rồi sao?”
Không có ai trả lời.
“Ta hiện giờ cần phải đi rồi. . .”
“. . . . .”
“Ta thật sự cần phải đi rồi.”
Nàng vẫn không đáp lời, dường như thật sự đã ngủ rồi.
Ta vội vàng nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận giúp nàng nằm thật ngay ngắn, rồi sửa lại góc chăn.
Nàng cúi đầu nói mớ một tiếng, tay buông lỏng ra, nhưng lại ôm thật chặt eo của ta, hoàn toàn không gỡ ra được.
Trong lòng một trận mềm mại, hơi cười cười, cũng nằm xuống một cách cẩn thận, đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đầu của nàng hơi nghiêng qua, tựa vào trong ngực của ta. Còn cằmta thì đặt ở trên mái tóc mềm mại của nàng, nơi đó mềm mịn tới mức giống như là gấm vóc vậy.
Nàng ngủ rất ngon, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống theo hô hấp nhẹ nhàng của nàng. Thân thể mong manh và mềm mại, vìđang ở trong chăn nên cuối cùng cũng có được một chút ấm áp.
Một viên ngọc ấm áp vô cùng thơm mát.
Ta nhịn không được liền vùi mặt vào tóc của nàng, ở nơi đó vẫn còn sót lại mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng của nàng sau khi tắm gội, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Lạc Thần, ngươi là của ta, ngươi nói ta là trộm sao? Nếu nói như vậy, ta đây cũng là trộm hương thơm của chính mình, cũng là trộm viên ngọc của chính mình.”
Nàng đã ngủ rồi, ta cho rằng nàng nghe không được.
Không nghĩ tới nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thật bình tĩnh nhìn vào ta, trong con ngươi đều là hơi nước, dao động như sương mù, giống như là sắp tràn ra ngoài vậy.
“Thật không?”
Ta nhất thời vô cùng lúng túng, giật bắn cả người, nàng lập tức đưa tay qua nắm chặt lấy ta, còn tay kia thì đặt ở trên má của ta. Tay của nàng vốn là để ở trong chăn, bây giờ đã ấm hơn một chút rồi, mà ta cảm giác được bàn tay mềm mại đó đang bao lấy gương mặt của mình, ánh mắt chạm phải con ngươi mang ý cười nhàn nhạt của nàng.
Nàng tựa trán của mình vào trán ta, dịu dàng nói: “Ta là của ngươi.”
Môi của ta theo những lời thổ lộ này của nàng mà run rẩy, trong đôi mắt thoáng chốc nổi lên hơi nước.
Kỳ thật tâm tư của nàng cao tựa như chim bay trên trời, đôi cánh thật là dài dang rộng ra, cảbầu trời bao la cũng mặc cho nàng ngao du.
Nàng không thuộc về một người nào cả.
Bây giờ nàng lại nói với ta, nàng là của ta.
Ta ôm eo của nàng, run run nói: “Ta cũng là của ngươi.”
Nàng cười cười, xoay người lại, đem ta đặt ở dưới thân, tay thì gắt gao ôm lấy cổ của ta, mái tóc dài như một dòng nước nhẹ nhàng chảy xuống vai của ta, mà đôi mắt đó giống như là đã uống phải rượu vậy, mang theo một chút say, gắt gao ôm lấy lòng của ta.
Ta rơi vào trong ánh mắt của nàng, hoàn toàn không thể nào nhúc nhích.
Nàng ở bên tai của ta, thấp giọng nỉ non: “Thanh Y, ta cảm thấy rất lạnh, ngươi ôm ta đi.”
Neko: ta thấy Lạc đại nhân ko những có bản lĩnh trừ yêu diệt quái mà còn có bản lĩnh “đóng kịch”, rình “con mồi” nữa hắc hắc