Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 54: Đêm Hoa Đăng Lung Linh (thượng)


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 54: Đêm Hoa Đăng Lung Linh (thượng)

Đẩy cửa bưng cặp lồng đi vào, liền thấy một cái thân ảnh nhỏ màu trắng đang cô đơn ngồi bên mép giường.

Trường Sinh cúi đầu, hai chân nhỏ đong đưa cạnh giường, trên tay xoắn vặn vạt áo, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ta nhìn được liền cảm thấy đau lòng, tiến lên xoa xoa đầu nàng, cười bảo : “Trường Sinh, ăn cơm thôi, hôm nay có cá.”

Nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, rõ ràng đôi mắt hai lần trước gặp đen nhánh tựa trời đêm vẫn luôn sáng lấp lánh, giống như bao hàm hết thảy tinh quang, mà bây giờ lại trở nên có chút trống rỗng vô thần, đoán rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi thần sau khi chịu tổn thương cùng đả kích.

Có điều nàng tuy rằng bị trọng thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng cơ thể lại hồi phục nhanh chóng đến bất thường, tới nỗi, nguyên bản dày đặc vết thương lúc này ngay cả một vết sẹo cũng không lưu laị, thực sự khiến người ta khó mà tin được.

Còn nhớ thời điểm đầu tiên sau khi thức dậy đứa nhỏ này vẫn liên tục kêu khóc, miệng không ngừng hô: “Đều chết hết rồi, đều chết hết rồi, tất cả đều không cần ta, …” Hỏi nàng xảy ra chuyện gì, thì nàng chỉ nói có rất nhiều chim đen muốn tới bắt nàng, sau hỏi tiếp nữa, cũng không thu ra được nguyên nhân hay lý do tại sao, cuối cùng đành từ bỏ.

Dù sao trước mắt việc quan trọng nhất lúc này, chính là phải bồi dưỡng thật tốt cho thân thể của nàng.

Ta ngồi ở đầu giường, múc từng muỗng nhỏ cháo thịt, thổi thổi đưa đến bên miệng nàng. Nàng đầu tiên vươn ra đầu lưỡi phấn hồng khẽ liếm, trong mắt lại ánh lên tia sáng, làm như thập phần ưa thích mùi vị cháo này, tiếp đó liền một hơi nuốt xuống. Vừa ăn, trong miệng còn vừa nho nhỏ lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, mấy thứ này ăn thật ngon, phẩm chất rất tốt”

Ta hiểu được nàng luôn một mình sống tại chốn rừng sâu hoang dã không người, cô độc lẻ loi, cũng chưa một lần đi ra nhìn xem phong tục thế giới bên ngoài, trong tâm liền cảm thấy mếm mại, liền nói với nàng: “Trường Sinh sau này đi theo tỷ tỷ nhé được không? Có món gì ăn ngon, tỷ tỷ làm cho ngươi, mua cho ngươi, được chứ?”

“Dạ.” Nàng nhu thuận gật gật đầu, lại tiếp tục ăn thêm mấy ngụm.

Giữa lúc ta đang từ từ uy cho Trường Sinh ăn, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng lại quẩn quanh bên mũi, chính là Lạc Thần đã không biết từ khi nào lên lầu đến đây, ta nhất thời trong lòng kinh ngạc, lại trông thấy nàng vẻ mặt tĩnh lặng thư thả, rút đi vẻ yên lặng vừa nãy cạnh bàn ăn, đang trực tiếp mang ghế tròn đến ngồi bên cạnh giường.

Ta đem bát cháo thả lại vào cặp lồng, nhìn nàng, cũng không biết nàng muốn đến làm gì, liền đã thấy nàng duỗi tay hướng về phía Trường Sinh, giữa lòng bàn tay trắng nõn đang mở chính là một đám viên tròn nhỏ đủ mọi màu sắc, lóng lánh trong suốt, cực kỳ đáng yêu.


“Đây là gì vậy?” Ta vô cùng bối rối hỏi.

Lạc Thần nhàn nhạt nói:“ Vừa rồi con gái nhỏ của chưởng quầy đem tặng cho ta, bảo rằng đây là kẹo, tiểu hài tử sẽ có thể yêu thích đi ?”

Ta chợt hiểu ra, phì cười một tiếng, hóa ra nàng đến đây là muốn mang kẹo tặng cho Trường Sinh.

Bình thường nàng tuy rằng xử sự vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng lại tựa như đóa hoa thuần khiết luôn tỏa ra hào quang, mấy ngày nay lưu ở Phàn Thành, khó tránh khỏi bị người quấn quít dây dưa. Nhớ lại con gái nhỏ của chưởng quầy, ước chừng cùng một độ tuổi với Trường Sinh, tựa như cực kỳ yêu thích nàng, đến thời điểm dùng bữa nếu không có việc gì liền thích đứng đợi cạnh hiên cửa cách đó không xa, nếu có thể thỉnh thoảng nói chuyện được với Lạc Thần mấy câu, liền lập tức cao hứng vui vẻ nhảy chân sáo mà đi.

Tính cách nàng vốn không am hiểu cùng tiểu hài tử giao tiếp, thế nhưng tiểu hài tử lại một mực khăng khăng thích nàng, giống như Trường Sinh vậy.

Nhưng mà thật sự cũng cần phải nói rằng, trên đời này nào có người lại dùng phương pháp cho kẹo trẻ con như vậy, trước tiên không nói một lời đi đến, rồi lại không nói nói lời nào xòe tay ra, vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, may mắn Trường Sinh bẩm sinh hồn nhiên chân chất, đối với chúng ta vô cùng thân thiết, nếu đổi lại là một người khác, chính là mượn một trăm lá gan cũng không dám đến lấy.

Trường Sinh trông thấy hình dáng viên kẹo liền yêu thích, đưa tay nhỏ bốc lấy một viên thả vào miệng, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc hoan hỉ.

Mà ta khẽ đưa mắt lướt nhìn bộ dáng nghiêm trang của Lạc Thần, bỗng nhiên lại nổi lên ý định vui đùa, lên tiếng nói: “Như vậy ta cũng muốn thử một chút”. Vừa nói vừa từ trong tay nàng bốc lên một viên kẹo bỏ vào miệng của mình, trong miệng chua chua ngọt ngọt, khá nhiều hương vị.

Nàng có một chút ngạc nhiên, hỏi:“Thanh Y ngươi cũng là tiểu hài tử? Còn chưa lớn lên sao?”

Ta cười bảo:“Ai nói chỉ có tiểu hài tử mới có thể ăn kẹo? Người lớn cũng có thể a.” Vừa nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy một viên kẹo đút vào miệng nàng, nàng thoáng chốc liền ngẩn người, bên má hơi phồng lên, đầu tiên vốn là nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó liền cúi đầu yên lặng ngậm kẹo, cũng không nói nữa.

Trường Sinh ở bên cạnh trông thấy vô cùng vui vẻ, vẻ lo lắng lúc trước quét sạch, cười nói:“Bạch tỷ tỷ, tỷ thật giống như tiên tử trên trời, so với mẹ ta còn đẹp hơn, thế nhưng tại sao lại không thấy tỷ cười a?” Nghiêng đầu ngoẹo cổ, lại nói:“Cười lên một chút, không phải sẽ lại càng đẹp mắt sao?”


Sắc mặt Lạc Thần nhất thời liền đóng băng, tựa như tuyết trắng mùa đông.

Ta vội vàng cố ý nghiêm nét mặt bảo Trường Sinh:“Nàng không phải họ Bạch, phải gọi là Lạc tỷ tỷ.” Đứa nhỏ này, trông thấy Lạc Thần mặc y phục trắng thì gọi là Bạch tỷ tỷ, mà đối với Vũ Lâm Hanh thì gọi là Hồng tỷ tỷ, thật không hiểu được cách suy nghĩ trong cái đầu nhỏ bé của nàng.

“Lạc Thần, ngươi không thể cười với Trường Sinh một cái được sao?” Ta nhè nhẹ đẩy đẩy cánh tay nàng, Lạc Thần nghiêng mặt sang một bên, giống như sắp đứng lên, như giận như không, ta nhìn thấy trong lòng liền cảm thấy khẽ rung, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhẹ giật ống tay áo của nàng, nói:“Nếu không, ngươi.. ngươi cười cho ta một cái?”

Nàng nhanh chóng bật lên, ngay tại trước mặt ta, cứ như vậy cúi đầu, tròng mắt đen tuyền như mực gắt gao nhìn ta.

Ta nhìn chằm chằm mái tóc đen dài như mực dịu dàng tán hạ trên vai nàng, chỉ cảm thấy áp lực tựa như một cỗ hàn khí lạnh thấu xương xông đến, vội xua tay xin khoan thứ:“Ta sai rồi, đừng nóng giận, đừng nóng giận, chỉ là đùa vui đừng xem thành thật!”

Chờ hồi lâu cũng không thấy nàng ra tiếng, vụng trộm phóng mắt liếc qua, lại thấy bên môi nàng vẽ lên một tia cười nhạt, chỉ là lưu lại trong thoáng chốc, sau đó liền tựa như gió cuốn mà tan mất.

Trong lòng vội nói, quả nhiên là cười rộ lên càng say lòng người.

Bất quá cũng không thể nói cho nàng nghe thấy được.

Bóng đêm dần buông dày.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Trường Sinh nói mỗi ngày đều lưu ở trong phòng dưỡng bệnh cảm thấy rất nhàm chán vô vị, biết nàng tâm tính trẻ con hiếu động, ta liền mang nàng xuống lầu đi dạo.

Vừa vặn từ cửa nhà trọ nhìn ra bên ngòa, dòng người trên đường không biết khi nào đông hơn rất nhiều, lồng đèn đỏ treo cao, là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt sống động. Tìm chưởng quầy hỏi thăm, mới biết được miếu lớn nhất Phàn thành — Miếu Thành Hoàng tối nay tổ chức hội chùa, chính là lễ hội rất quan trọng ở địa phương này, tối nay trong thành đây đó giăng đèn kết hoa, người đi đường đều đến trong miếu xin sâm du ngoạn, cầu xin may mắn.


Trường Sinh nghe xong, trong mắt liền phát sáng, trực tiếp ầm ĩ kêu gào một mực muốn đi xem, ta đối lễ hội này cũng là tò mò, mấy ngày trước dãi nắng dầm mưa, gặp phải nhiều hiểm trở, lại bị sương mù khiến cho đầu óc choáng váng, cũng nghĩ muốn tìm cơ hội nghỉ ngơi hồi phục thả lỏng một chút. Ta đem ý tưởng này nói cho Lạc Thần, nàng lại thản nhiên đồng ý ừ một tiếng.

Chính là thời điểm ba người đi gọi Vũ Lâm Hanh, A Khước lại nói nàng rất sớm liền ra ngoài, cũng không biết nàng đi làm gì. Không còn cách nào khác, đành dặn A Khước chờ nàng trở lại thông báo một tiếng, kêu nàng đến Miếu Thành Hoàng cùng hội hợp với chúng ta, sau đó quay ra cửa mà đi.

Buổi đêm, lúc này trăng đã treo cao bên trên, sắc bạc sáng chói tỏa xuống phân tán khắp nơi, làm cho khắp thành trấn trong bóng đêm che phủ càng thêm động lòng người. Bầu trời chi chít điểm sao, trên mặt đất trải ra đủ loại ánh sáng sắc màu lung linh, phảng phất tựa như trên trời và dưới đất cùng có hai dòng sông sáng rực lóa mắt băng ngang. Đám đông trên đường lại lưu động, người đi đường trên tay nâng đèn lồng đủ màu, người người trên mặt đều ánh lên vẻ vui tươi hớn hở, được ánh đèn từ bốn phía chiếu vào, trở nên cực kỳ có sức sống.

Ba người chúng ta theo dòng người từ từ chậm rãi tiến lên, xa xa có thể trông thấy miếu thờ mái ngói chạm khắc rồng phượng nguy nga, Miếu Thành Hoàng này xây dựng khí thế cực kỳ to lớn, xa xa nhìn từ trong đám đông, nổi lên trong bầu trời đêm hiện ra góc mái ngói tựa như ngọc lưu ly, tựa như cung trăng trên trời giống nhau.

Chúng ta vì để phù hợp với tình cảnh xung quanh, liền mua bốn cái đèn lồng hình dáng khác nhau, lồng đèn hình cá chép của Vũ Lâm Hanh ta tạm thời cầm trong tay, Trường Sinh nhìn trúng lồng đèn hoa sen, còn bản thân ta là một cái đèn hoa hình kỳ lân.

Lạc Thần lúc này một tay cầm chiếc đèn lồng xanh biếc như ngọc lưu ly, một tay dắt Trường Sinh, hòa vào dòng người mà đi. Bên trên mặt trăng tỏa ra ánh sáng bàng bạc trong suốt, cộng thêm ánh hoa đăng lung linh lưu chuyển bốn phía, chiếu lên dung mạo xinh đẹp thanh khiết của nàng, xem đến rựa rỡ lóa mắt, con ngươi đen tuyền như mực thu vào ánh sáng càng trở nên lấp lánh, tựa như hàm chứa cả ánh trăng rằm bên trong.

Ta đứng tại chỗ xem đến thất thần, ngây ngẩn cả người, ngược lại trông thấy bóng dáng của nàng phiêu hốt lay động, lúc này đây đã dắt Trường Sinh hòa vào đám đông, mà ánh mắt mọi người xung quanh đều giống như bám rễ, dán ở trên người nàng, lại đều theo bản năng mà né ra phía ngoài, vì nàng tránh ra một lối đi.

Dĩ vãng nàng hoặc là du tẩu dưới cổ mộ, hoặc là lưu lại bên trong Tôn Vương phủ, cực ít đến những chốn đông người qua lại chen chúc thế này, hiện tại lại mang đặt giữa dòng người lưu chảy, liền tựa như tiên tử hạ phàm lạc bước, trước mắt ta lúc này chì có duy nhất một người, xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc, tay áo trắng muốt của nàng lại phất phơ bay bay, thoáng như bạch ảnh chốc lát liền phải bay vào không trung, rời bỏ ta mà đi.

Ta trong lòng không biết từ đâu nổi lên một trận hốt hoảng, vội vàng đi mau vài bước, đẩy đám đông ra, từ phía sau kéo lấy tay nàng. Nàng quay đầu lại, có chút kinh ngạc hỏi ta:“Thanh Y, làm sao thế?”

“Không có chuyện gì, chỉ là ta sợ ngươi đi mất sẽ không đợi ta.” Ta nói nhanh, trong lòng lại có chút trống rỗng hư nhược, ý nghĩ vừa rồi, cũng không thể để cho nàng biết.

Nàng thế nhưng đột nhiên mỉm cười, nét cười trùng điệp lan ra, giống như nhành hoa lê trong suốt. Rồi lại nhẹ nhàng xoay sang nắm tay ta, nói: “Sao như vậy được, chỉ là Trường Sinh nói muốn nhìn một thứ, nên mới đi nhanh một chút thôi”. Nói rồi đưa tay chỉ vào một vật trên một gian hàng gần bên.

Ta chăm chú nhìn lại, liền trông thấy được đó là một cái trống bỏi(1) xinh xắn.

Vì là thời gian lễ hội, trải dọc đường đi xuống đều bày ra những chỗ chơi, sạp hàng cùng các quán ăn nhỏ, đa phần, sinh ý buôn bán vẫn là nhắm đến tiểu hài từ và thanh niên trẻ tuổi.

“Ngươi nói là cái trống bỏi này sao?” Ta bước đến lấy cái trống nhỏ kia, cầm ở trên tay lắc lắc, âm thanh gõ ra đinh đinh đong đong, trong tâm lại nhè nhẹ cảm thấy ấm áp.


Ta trí nhớ trước lúc bảy tuổi toàn bộ đều là một mảng trống rỗng, tỉnh lại liền trông thấy khuôn mặt của mẫu thân ta là Sư Cẩm Niệm cùng Côn Luân. Các nàng bảo ta bị bệnh phát sốt rất nghiệm trọng, khiến cho toàn bộ ký ức lúc nhỏ đều bị mất hết. Sau khi mở mắt, mẫu thân đưa cho ta một chiếc trống bỏi, khuôn mặt ấm áp ý cười, trước mặt ta, phe phẩy món đồ chơi này cùng vui đùa với ta.

Ta cười nói:“Đây là món đồ chơi tiểu hài tử bình thường hay chơi, Lạc Thần ngươi từng chơi qua chưa?”

Nàng lắc lắc đầu, trả lời:“Chưa từng chơi qua.” Rồi cầm lấy trống bỏi từ trong tay ta, cũng lắc mấy cái, trong mắt kéo lên vài tia cô đơn:“Lúc còn bé, chỉ chơi với đao kiếm mà thôi.”

Ta sửng sốt, sau đó liền lấy tiền đi mua chiếc trống bỏi kia, rồi một đường cứ thế lôi kéo nàng cùng Trường Sinh tiến tới, nhìn thấy vật gì thú vị ví như tượng chim tước điêu khắc bằng gỗ, hoặc các vật lấp lánh linh động, liền đều muốn mua, đến nỗi chất được cả một đống cao.

Lúc này đây, ta và Trường Sinh miệng đang ăn kẹo đường, trên tay lại tự ôm lấy một đống đồ vật linh tinh này nọ vào lòng, trong tâm là khoan khoái cùng thư giãn, bước đi cứ tựa như đang hành tẩu trên mây. Lạc Thần ở bên lại không tiếng nào âm thầm cầm tay ta, một mặt không ngừng xem chừng mấy món đồ ta đang ôm trên tay phải, phòng ngừa chúng nó bị rơi xuống đất.

Dọc đường đèn hoa giăng lối trải dài về sau, nàng lại nhẹ cong khóe môi, tựa như gợn sóng nhỏ xao động, bàn tay nắm lấy ta, cũng là ấm áp mềm nhẵn tựa bảo ngọc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lạc Lạc, ta.. Ta cũng muốn ăn kẹo đường ~~[ bị phủi bay]

Được rồi, Hoa Đêm Đăng Linh Lung (Thượng) phân nửa là ta chỉ muốn viết về Lạc cô nương băng sơn của nhà ta a = =

Tất cả các ngươi đừng cản ta, ta nhất định phải viết!!

Hiện tại chỉ có thể viết về Lạc Lạc trước tiên để an ủi tâm linh, bởi vì… Tiểu Ảnh đáng chết, nhà ngươi biết, thanh xuân cùng tâm linh của ta bị thương tổn nặng nề == đều là tại ngươi a!

Vì thế nửa phần sau của lễ hội mới có thể đi vào chính văn cùng đẩy mạnh tình tiết, mới được một nửa số chữ =.=

==============================

(1) Trống bỏi ( “Bỏi” có nghĩa là “nhỏ bé” ) : Hay là trống lắc, là một loại trống được làm bằng gỗ, bọc kín hai mặt bằng da trâu, giấy hoặc gỗ. Trống được gắn chặt vào một cán cầm, hai bên thành buộc dây, mỗi đầu dây có một hạt nhỏ. Khi xoay cán cầm, dây hai bên thành sẽ vung ra đập vào hai mặt trống, phát ra tiếng vang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.