Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 50: Nhược Diêu


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 50: Nhược Diêu

Bên trong thạch môn tối đen như mực, không nhìn thấy được một chút tình huống xung quanh. Xuất phát từ bản năng e sợ bóng tối, cả nhóm chúng ta càng trở nên cẩn trọng đề phòng, chỉ lo sợ sẽ có vật gì cùng Phệ Tâm Cổ lúc trước khó đối phó như nhau thình lình xuất hiện.

Ánh sáng từ hỏa chiết tử tỏa ra lay lắc dao động, lờ mờ dẫn ra một con lộ ở phía trước, mặt trên được phủ cùng loại đá đen đồng chất với cửa động. Ta dùng mũi Cẩm Sắt đánh lên mặt trên phiến đá một nhát, lập tức phát ra tiếng thanh thúy, vang vọng dội lại không dứt, tâm liền rõ ràng hiểu được, phạm vi gian ám thất bên trong thạch môn chính là cực lớn.

Ta ở trong bóng tối nhìn được tương đối rõ ràng, liền dễ dàng trông thấy trên một mặt vách tường bên phải loang loang lỗ lỗ hiện ra từng mảnh bóng mờ, ở dưới ánh lửa có vẻ lồi lõm vô định, mà trên vách đá cứ cách một đoạn lại treo một cái đèn xưa cổ, đèn xanh chuyển sang màu biên biếc, cực kỳ u lãnh. Lạc Thần cũng trông thấy, rời khỏi sự nâng đỡ của ta tiến đến phía dưới thạch bích để tường tận tình hình, ta thấy vậy cũng vội vàng cất bước đi theo.

Nàng vươn cánh tay phải chưa bị thương nhẹ nhàng sờ lên thạch bích, thấp giọng khẽ nói: “Thắp sáng đèn lên.”

Ta liền tiện tay rút ra hỏa chiết tử, châm lên mấy chiếc đèn cổ xung quanh, tức thì, ánh sáng tựa như nước tràn ra, đem cả gian thạch thất chiếu sáng lên phân nửa, chỉ là ở phía xa xa vẫn như cũ âm u, bị ẩn giấu chẳng thể trông được rõ ràng, cứ như vậy, thạch thất như bị người nào dùng một đao chém vào giữa không trung, một nửa sáng một nửa tối, cõi trần tựa như cũng vì vậy mà tách ra làm đôi.

Trong vùng ánh sáng trôi nổi lưu động, ta mở to mắt nhìn, phát hiện được mảng bóng mờ lúc sáng lúc tối khi nãy nguyên lai chính là một tấm phù điêu lớn, thủ pháp trên phù điêu đi theo hướng phong cách cổ xưa, đường nét phác thảo đơn giản, trải ra trước mắt chúng ta một cuốn tranh lớn. Ta tỉ mỉ qua lại xem xét, cảnh trí trên cuộn tranh ước chừng có thể chia thành hai phần, một phần đại khái miêu tả cuộc sống thường ngày của những người sống trong thành đô, cách ăn vận quần áo của bọn họ rõ ràng không phải theo phong cách Trung Nguyên, cực kỳ hiếm gặp. Chung quanh tranh là đường phố, gia súc, nhà cửa. Dĩ nhiên, hình tượng cũng được phân chia hết sức ngang bằng, không có phân biệt chủ thứ. Thậm chí dưới nét chạm khắc, nhà cửa cũng nhỏ hơn con người rất nhiều. Đây cũng là do ảnh hưởng của phong cách tự do thoải mái thường thấy trong tác phẩm hội họa điêu khắc thời cổ trước đây.

Trong phần kế tiếp của tranh, nhân vật rõ ràng lại hiển lộ địa vị cao quý hơn nhiều, toàn thân trang phục hoa lệ, nét khắc cũng tinh xảo hơn, hình thể lại so với những người trong phần trước lớn hơn rất nhiều. Chính là làm người ta kinh ngạc nhất, đó là phần đặc biệt phía trên mỗi người, đều có thêm một đôi cánh. Ở giữa nhóm người này, nổi bật lên một người nam tử tóc dài, khí chất như nước tràn ra, thiêu đốt mắt người, trên tay nắm một cây quyền trượng, cùng nam tử trên tượng điêu khắc ở lối vào ngày đó là giống nhau.

Ta gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nam tử nọ, nâng ngón tay nhẹ lướt qua đường nét góc cạnh cương ngạnh trên khuôn mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ truyền vào, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác đau.

Nếu như hắn là người sống, ta nhất định sẽ thốt lên:”Ngươi là ai?”

Đáng tiếc hắn chỉ làm từ một phiến đá, không thể trợn to mắt, cũng không thể mở miệng, không ai có thể giúp ta giải thích sự bất thường trong lòng, ta tựa như lọt vào vòng vây dã thú chốn rừng sâu, luống cuống mờ mịt, không thể tìm được lối ra.


Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn nửa ngày, lấy làm lạ nói:”Làm thế nào lại kỳ quái như vậy, lại còn thêm cánh, thật là kỳ lạ, thế nhưng lại có tộc người lấy cánh chim làm vật tổ(1) sao?”

Lạc Thần cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, nhàn nhạt nói:”Bọn họ có thể là người Nhược Diêu trong truyền thuyết.”

“Người Nhược Diêu?” Ta cả kinh hỏi lại.

Ánh mắt Lạc Thần hướng về phía người trên bức bích hoạ, khe khẽ gật gật, rồi quay đầu lại nhìn chúng ta một lượt, dưới ánh lửa, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của nàng mang theo thần sắc mệt mỏi, đáy mắt thâm thúy lại lộ ra một loại sắc thái khác thường.

Thần sắc kia lập tức khiến tim ta phát lạnh ngay khi nhìn thấy, lại nghe nàng xa xăm nói:” Để ta kể các người nghe một cái chuyện xưa.”

Thanh âm nàng ngược lại buồn bã thê lương, tựa như gió Tây ngày thu hiu quạnh: ” Nhà vua đi săn, lạc vào chốn dị cảnh, gặp một một tòa phủ viện rộng lớn, đi vào chỉ có một nam tử, mặt đẹp tựa ngọc, vẻ mặt trông chừng chưa tới hai mươi. Hỏi ra, nói đã hai trăm tuổi. Vua kinh ngạc hỏi : “Làm sao có thể?” Nam tử không nói, dẫn vua đi vào, thấy một nam một nữ bị trói chặt trên cột đá, cả hai đều có cánh, sáng chói rực rỡ, duy có toàn thân nhuốm tiên huyết. Vua kinh hãi hỏi: Như thế nào lại là người có cánh? Nam tử lành lạnh cười nói:Nhược Diêu, sinh trưởng có cánh, ăn vào, trường sinh.”

Ăn.. Ăn vào?

Nghe tới đây, môi ta bỗng chốc run rẩy, thiếu chút nữa liền đứng không được, phải dùng Cẩm Sắt bên cạnh đi chống đỡ thân thế. Mà trên mặt Vũ Lâm Hanh cũng là kinh ngạc và sợ hãi đan xen, nói: “Ngươi nói là từng có nhà vua ra ngoài săn bắn, gặp được một tên tiểu bạch kiểm, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thật ra lại là một lão yêu quái sống đã đến hai trăm? Sau đó nhà vua kia hỏi hắn làm sao duy trì cuộc sống thanh xuân như vậy, tên tiểu bạch kiểm kia liền nói cho hắn biết nguyên nhân trường sinh chính là ăn thịt người Nhược Diêu ?”

Lạc Thần quét mắt nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, lạnh lùng nói:” Chuyện ta kể không được rõ ràng sao? Ngươi còn cần phải nhắc lại thêm một lần nữa?”

Vũ Lâm Hanh cong khóe miệng cười, liên tục xua tay nói:”Không phải, cũng không phải, ta đây còn không phải là rất giật mình sao?” rồi chuyển tay vỗ vỗ ngực, xem ra là bị câu chuyện xưa của Lạc Thần làm cho hoảng sợ không ít.


Ta bỗng dưng đối với nam tử trường sinh trong câu chuyện kia sinh ra một cảm giác chán ghét ghê tởm, run rẩy nói:” Như vậy nhóm có cánh này đích thực là người Nhược Diêu ? Câu chuyện kia nghe thật đáng sợ, chỉ mong lả không phải sự thật.”

Lạc Thần yên tĩnh chăm chú nhìn ta, ánh đuốc bên cạnh rơi vào trong mắt nàng, không ngừng lay động, rồi nàng nhẹ nhàng nói:”Ta chỉ là kể một câu chuyện xưa, cũng không hẳn là thật, chính là trong lúc xem xét người có cánh trên bức phù điêu, chợt nhớ đến chuyện từng đọc qua trên sách cổ thôi.”

Ta lắc lắc đầu nói:”Nhưng vậy cũng có thể thấy việc trường sinh này nọ, không phải là chuyện gì tốt, mặc dù có tồn tại hay không, nhưng vì trường sinh mà đi bắt người Nhược Diêu… Ân.. Bắt người Nhược Diêu cắt thịt ăn, rất không có nhân tính, giống như vương tộc tu kiến lăng mộ trong dĩ vãng, lại khăng khăng bắt người cá Nam Hải(2), lột da lấy mỡ châm đèn, thất phu vô tội hoài bích có tội(3), nghĩ đến thât là vô tội.”

Vũ Lâm Hanh liên tục gật đầu, nói:”Đúng vậy, nếu vì trường sinh mà điên cuồng mất trí, ta tình nguyện không thấy được mặt trời sớm mai, cứ như vậy chết đi cũng tốt” Ngược lại nói:”Thế nhưng chuyện người cá Nam Hải lấy mỡ châm đèn là chuyện có thật, ta trước kia có đi qua một cái vương mộ, chính là dùng người làm đèn đốt, trên thế gianquái lực loạn thần(4), Sư Sư ngươi chắc chắn cũng có nghe thấy đi. Cho nên người Nhược Diêu này….” Nàng ngừng tại đây, lại không tiếp tục nói nữa.

Ta hiều được ngụ ý của nàng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về nam tử mang đôi cánh mặc trang phục quý phái, trong lòng khó nhịn được chua xót.

Mọi người lặng im một lúc, Lạc Thần từ dưới đèn cổ đi ra, quay đầu nhìn chúng ta một lượt, tiếng nói u buồn:”Trường sinh, đích xác chính là thứ thật sự giày vò người.” Rồi lại nói:”Đừng trì hoãn ở chỗ này, đi chỗ khác xem xem.” Nàng giẫm chân tiến về phía trước, cước bộ có chút lảo đảo, ta vội bước lên đỡ lấy nàng, lại nghe được tiếng nàng sâu kín thở dài.

Tiếng thở dài này, tựa như gợn sóng nhẹ nhàng tán trên mặt nước, cũng rất nhanh trở lại yên tĩnh.

Ta đưa mắt qua, thoáng trông thấy trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của nàng dường như có nỗi thống khổ bi ai, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Trải qua chuyện người Nhược Diêu mới vừa rồi, trong lòng ta tựa như có một tảng đá lớn, rất là khó chịu. Im lặng đi được vài bước, lại thấy bên trong bóng tối bên kia của thạch thất loáng thoáng xuất hiện một bóng dáng đen tuyền, xem dáng điệu, có vẻ cũng là một người đang quỳ.

Ta cùng Lạc Thần thoáng chốc dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt. Vũ Lâm Hanh từng bước tiến lên, nói:”Chẳng lẽ đây lại là một vị anh tuấn tống tử như vừa rồi?” Nàng cũng không dám tùy tiện đi xem, sợ là bị lây dính sinh khí thì lão tổ tông ngàn năm sẽ bị tổn thương, bèn lấy cung nỏ từ trong tay A Khước, bắn ra một tên, vừa vặn rơi xuống bên cạnh bóng đen, hoàn hảo bóng đem kia có vẻ là vật đã chết, lù lù bất động.

Sau khi thăm dò, chúng ta mới đốt lửa tiến lên, trước mắt liền thấy một khối thi thể nam tử đang quỳ, bất đồng với nam tử không mục rữa ở gần cửa vào, khối thi thể này dĩ nhiên đã héo khô, tóc xám đầy bụi tán loạn rơi xuống, khuôn mặt hõm sâu, nhìn vào thật đáng sợ. Mà phương hướng lão giả dưới đất quỳ hướng về, đến cùng chính là một cái thạch quan (quan tài đá) thật lớn, quan tài gần một bên vách tường, ở dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, tán ra một loai ánh sáng quỷ dị.


Nghe A Khước nói nơi đây không phải mộ phần an táng, thế nhưng lại vô căn cứ xuất hiện một khối quan tài đá, chúng ta đều cực kỳ quái lạ, lại nghe được tiếng Lạc Thần nói:”Liễu Quy Táng.”

Ta cùng Vũ Lâm Hanh hai mặt nhìn nhau, đợi đến khi mắt ta thoáng nhìn thấy bàn tay đã khô héo kia, thoáng chốc liền hiểu được, xác khô này bàn tay phải năm ngón cực dài, ẩn ẩn tựa như móng vuốt chim ưng, có thể có được ngón tay sắc bén như vậy, thân lại ở Long Câu, không phải Liễu Quy Táng thì còn là ai!

Vũ Lâm Hanh tắc lưỡi, quét mắt cao thấp quan sát thây khô một cái, nói:”Nguyên lai là Liễu lão nhân, hắn cùng Đổng lão nhân dốc cạn tinh lực, chung quy cũng là muốn tìm kiếm Ngọc Toa Lục, chỉ là đáng tiếc đều chôn xương ở dưới này.” Khi nàng nói lời này, có chút than tiếc, ẩn ẩn có ý đau buồn.

Lạc Thần nhàn nhạt nói:”Liễu Quy Táng truy tìm đến đây, lại bạo tử ở chỗ này, trước mắt lại bày ra cái thạch quan, xem ra thạch quan này chính là mục đích của chuyến đi.”

Vũ Lâm Hanh gật đầu, lập tức phân phó A Khước mang tới công cụ khai mở quan tài, liền muốn tiến lên phía trước mở nắp quan. Lạc Thần lúc này thân thể còn chưa khôi phục, ta để cho nàng đứng ở một bên nghỉ ngơi, lập tức liền cùng Vũ Lâm Hanh bọn họ khai quan, Lạc Thần giữ ống tay áo ta, thấp giọng dặn dò:”Liễu Quy Táng thân thủ tốt như vậy, lại chết phía trước ngọc quan này, làm việc trăm ngàn cẩn thận.”

Cảm nhận được nỗi lo lắng của nàng qua lời nói, ta đối với nàng cười cười, xem như trấn an, cùng Vũ Lâm Hanh chạm vào phía trước quan tài. Đây là lần đầu tiên ta ở gần việc khai quan đến như vậy, trong lòng là lo lắng không yên, tay cũng có chút run. May mà Vũ Lâm Hanh cùng A Khước đều là những tay lão luyện già đời, ngựa quen đường cũ, chỉ nghe lộp cộp một tiếng, nắp quan cùng thân quan ngay lúc đó đã bị đẩy ra, ở dưới ánh lửa, lộ ra một cái khe rất nhỏ.

Trong nháy mắt này, ta ngưng thần yên lặng nghe ngóng, xem có hay không tiếng cơ quan chuyển động, khai quan là việc cẩn trọng tỉ mỉ, trừ việc tống tử bên trong quan tài hung bạo đả thương người bên ngoài, rất có khả năng sẽ có phân bố cơ quan, vô ý một chút, lập tức liền bị mất mạng.

Nghiêng tai xuống, cũng không có tình huống gì khác thường, Vũ Lâm Hanh ý bảo ta lui ra ngoài, chỉ thị A Khước cùng vài cái đệ tử còn lại ở bên cạnh giúp đỡ, dưới sự hợp lực mấy người bọn họ, nắp quan được cẩn thận dời ra một cái khe hở.

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn vào kẽ hở trên thạch quan, hẹp như vậy, ước chừng chỉ có thể nhìn thấy được một phần, ai ngờ liếc mắt nhìn xong một cái, trên mặt nàng bỗng dưng xanh một trận, trắng một trận, xoát một tiếng liền từ bên hông đem Phi Kiếm rút ra, ngực không ngừng phập phồng, kiếm nhọn kia đích xác đúng là chỉa vào người của ta.

Ta hoảng hốt, vội la lên:”Yêu nữ, ngươi làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh cực kỳ khó coi, run run hỏi:”Ngươi là ai?”


Ta đầu óc mê muội không hiểu ra sao, thầm nghĩ hay là yêu nữ mở nắp quan tài xong thì bị trúng tà, đành bất đắc dĩ nói:”Ta là Sư Thanh Y a.”

Lạc Thần thấy tình huống không ổn, cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ta một cái, rồi nhíu mi hỏi Vũ Lâm Hanh:”Lâm Hanh, xảy ra chuyện gì?”

Vũ Lâm Hanh mắt hoa đào nổi lên hơi nước, cơ hồ sắp phải khóc, run rẩy chỉ vào ta nói:”Ngươi là Sư Sư, vậy… vậy người trong quan tài này, là ai đây ?!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến đến đến, dọn cái ghế, bưng chén trà, nghe Lạc Lạc kể chuyện xưa a = =

Chú thích

1) Vật tổ : Vật thể tự nhiên, thường là động vật, được coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.

(2) Người cá Nam Hải – Nam Hải giao nhân : Trong sách Bác vật chí 博物志 của Trương Hoa 张华 thời Tây Tấn (in trong Sưu thần kí 搜神记, quyển 12 của Can Bảo 干宝 thời Tấn và Thái bình ngự lãm 太平御览 do nhóm Lí Phưởng 李昉 soạn thời Tống) có chép: “Ngoài biển Nam Hải có người cá, sống ở dưới nước như cá, không bỏ y phục vải vóc, nước mắt có thể nhả ra hạt châu” – Nguyên văn: “南海之外又鲛人水居如鱼不废织绩其泪泣则能出珠”.

(3) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.

(4) Quái lực loạn thần : là quái dị, bạo lực, hôn loạn, quỷ thần. Mượn ý một câu trong LUẬN NGỮ (7-21):

子 不 語 怪, 力, 亂, 神. Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần.

Dịch: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, hôn loạn, quỷ thần.

(Thánh nhân nói về chuyện bình thường chứ không nói về chuyện quái dị, nói về đạo đức chứ không nói về bạo lực, nói về yên bình chứ không nói về phản loạn, nói về con người chứ không nói về quỷ thần).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.