Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 186: Cuồng Hóa
Tuyết lở điên cuồng bên tai.
Vũ Lâm Hanh cắn môi, bất kể thế nào cũng không rơi lệ, không nói chuyện rất lâu, lúc này chỉ nghe những tiếng tru liên tục từ xa truyền tới, chúng ta ba người vội vàng xoay mặt lại, thấy Đoan Yến ngã ngửa trên mặt đất, một bên kêu thảm, một bên bị vật gì dài một đường bay thẳng đến chúng ta.
Mắt nhìn Đoan Yến tới gần, ta lúc này mới thấy rõ vật kéo Đoan Yến là một sợi rễ dài, mấy sợi rễ kia ban đầu giữ chặt Tứ châu bảo hàm, nhưng Đoan Yến gắt gao giữ chặt chiếc hòm quý giá đo, một mực không chịu buông tay, cho nên bị chúng nó kéo lại.
Mấy cái rễ dài càng kéo càng nhiều, đột nhiên to ra, chỉ nghe nổ tiếng “xích”, Tứ châu bảo hàm đột nhiên nứt ra.
Bảo hàm Đoan Yến nắm trong tay nứt ra, thân người hắn bắn ra sau, cùng lúc đó, mấy cái rễ dài cuộn tròn thành vật đen rắc chắc từ bên trong bị bắn lên không trung.
Ta nhìn đến sửng sốt, nghe ba tiếng nổ vang lớn, theo bản năng quay đầu lại liền thấy ánh lửa làm nổi bật Yêu cây, so với lúc trước càng tráng kiện cao lớn, mặc dù phía dưới có lửa cháy bừng bừng, nhưng những cành nhỏ đứt gãy giống như cành liễu non đang trùng xuống từ đỉnh mộ.
Thất thúc thấy vậy giận tái mặt: “Không… không ổn.”
Bên kia Đoan Yến giãy dụa, hô to với Thất thúc: “Trữ tiền bối, ta mới vừa rồi liều chết giữ chặt, không thể trách ta được!Muốn trách thì trách lực đạo quá lớn!”
Chớp mắt đã xảy ra biến cố, chúng lo lắng không biết Đoan Yên kia ra sao, tất cả ngẩng đều nhìn khối hình tròn màu đen như ngọc bích treo lơ lửng trên không, nhưng là ở giữa khối đen ấy lại trống rỗng , lại lớn hơn ngọc bích, giống như một chiếc vòng ngọc nhiều hơn. Mà hình dạng của nó, quả thực giống với hình trên bức bích họa trong mộ Cô Tô công chúa khi xưa, chính là vật mà Chu Mục Vương dẫn đại thần đi hiến tế.
Vũ Lâm Hanh khàn giọng nói: “Yêu cây này… làm sao có thể sống lại, có phải do Minh U Hoàn không?”
Lạc Thần trên mặt lộ ra một tia hối hận, nhìn trời cao, gật đầu: “Bộ rễ kia giữ chặt bảo hàm, quấn quanh Minh U Hoàn, có lẽ chỉ có vậy mới khiến Yêu cây vươn ra xa. Bởi thế, Minh U Hoàn này hẳn là chủ “Sinh” lực, tại ta khinh suất…”
Ta kéo ống tay áo của Thất thúc: “Các ngươi cầm bảo hàm, sao không nghĩ mở bảo hàm cách xa bộ rễ ra? Sao không cẩn thận vậy?”
Thất thúc giận dữ nói: “Lúc ấy ngươi bị cành cây bắt đi, ta và Đoan Yến tiểu ca buộc phải mang bảo hàm đi, tình thế khẩn cấp làm sao lo lắng nhiều vậy. Hơn nữa lúc ấy cũng không thấy nó dị trạng, cũng… Ai, đều trách ta, trong lòng không kiềm được tò mò, tội lỗi tội lỗi.”
Đang nói, xa xa hiện ra một thân ảnh nữ tử mảnh khảnh, Hoa Tích Nhan khập khiễng, thở hồng hộc chạy tới, Vũ Lâm Hanh thấy, hừ một tiếng, bước ra thật nhanh nắm lấy tay nàng, thi triển khinh công dẫn nàng về phía chúng ta.
Vũ Lâm Hanh nhướng mày nhìn nàng:“Chân què thì đi theo cô nương ta, đi đứng không tiện, cẩn thận bị cây nuốt chửng, muốn chạy chạy cũng không thoát.”
Hoa Tích Nhan tái nhợt, vẻ mặt xấu hổ, trên trán thấm đầy mồ hôi. Nàng nhìn Yêu cây đằng xa đang hồi sinh, lại nhìn chúng ta, nhẹ giọng nói: “Hiện tại nên làm sao cho phải?”
Ta nói: “Mọi người đợi lát nữa hành động tập thể, ngàn vạn lần không được phân tán, có gì còn giúp đỡ nhau. Trước mắt có hai việc cấp bách, một là tách Minh U Hoàn khỏi Yêu cây, cắt đứt đường lui của Yêu cây ngăn không cho nó sống lại, hiện tại lửa đang cháy lớn, chỉ cần tách khỏi Minh U Hoàn, nó sẽ bị thiêu cháy. Còn một chuyện quan trọng hơn là phải tìm ra Tứ bá.” Ta nói đến đây âm thanh có chút run run: “Chúng đã chết nhiều người rồi, không thể… tiếp tục nữa.”
Mọi người hiểu ý ta, đều không lên tiếng. Đoan Yến thả lỏng vai, run run hỏi: “Sư Sư cô nương, Minh U Hoàn kia ở không trung làm sao tách khỏi Yêu cây? Cho dù khinh công người có giỏi đến đâu cũng không thể.”
Lạc Thần tiếp nhận nỏ tiễn trên tay Thất thúc, không nói hai lời, vai phải nâng lên, ta vừa nhất, trực tiếp nhắm Minh U Hoàn trên trời, mũi tên hầu như không còn, hiện giờ chỉ còn một cái cuối cùng.
Cái rễ to khỏe cao cao cuồn cuộn cuốn lấy Minh U Hoàn, trôi nổi trên không, Yêu cây có sức mạnh nào đó ở Minh U Hoàn, mặc dù lửa hừng hực cháy nhưng nhành lá vẫn vươn dài cao cao, bất quá trong lúc nó đang hồi sinh, không rảnh bận tâm chúng ta, chờ nó khôi phục xong rồi, chúng ta sẽ gặp chuyện không may.
Lạc Thần như có chút khẩn trương, rất nhanhnhăn mặt, Đoan Yến lau mồ hôi trên trán: “Lạc cô nương, thật thích vui đùa, nỏ này có thể bắn trúng sao?”
Vũ Lâm Hanh trừng mắt liếc Đoan Yến: “Nói nhiều.”
Đoan Yến mím môi, thức thời đứng dưới đất, đồng thời, Lạc Thần tay giữ đoản tiễn trên cung tên, “Sưu” một tiếng bắn đi, mũi tên hóa thành điểm đen, xuyên qua cắt đôi bộ rễ đen tuyền bên trên, chúng run rẩy kiệt liệt trên không rồi rơi xuống, chung quanh lung lay sắp đổ, chớp mắt bộ rễ hồi sinh trở lại như dự đoán.
Đoan Yến mắng thanh: “Hỏng, nó lại dài trở lại.”
Ta cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao bộ rễ lại đem Minh U Hoàn đặt ở chỗ kia, không xa, cũng không gần, nếu cần năng lượng của Minh U Hoàn, vì sao không trực tiếp mang Minh U Hoàn đến chỗ Yêu cây dưỡng thương, ngược lại đem nó để ở trên cao. Thậm chí mới vừa rồi bắn một tiễn kia của Lạc Thần, bộ rễ như có thần trí giữ chặt Minh U Hoàn, kéo nó vào trong nhưng lại vội vàng mang hướng ra ngoài giống như kiêng kị với Minh U Hoàn.
Xem hình dạng của nó, thực rõ ràng nó cần Minh U Hoàn để sinh trưởng và chữa lành vết thương.
Nhưng đồng thời nó cũng không hy vọng Minh U Hoàn ở quá gần mình.
Tại sao lại vậy?
Ta bình tĩnh lại, trong lòng bắt đầu đưa ra một giả thiết.
Giả thiết, ta cần năng lượng nào đó, thân thể ta đang rất suy yếu, vội vã dùng năng lượng này để giúp mình khôi phục, nhưng trên phương diện khác, ta lại kiêng kị loại năng lượng này. Cuối cùng do nguyên nhân đó, năng lượng này là một con dao hai lưỡi, nó cứu ta đồng thời cũng hủy diệt ta, cho ta cần cẩn thận với loại năng lượng này, không dám làm bậy. Nếu không, vượt qua giới hạn, ta sẽ bị năng lượng này làm tổn thương.
Lúc này tình hình gấp gáp, với ý tưởng nảy lên trong đầu, ta liền tính toán thay đổi hành động, tiến đến nghiệm chứng.
Thầm nghĩ như vậy, ta quyết định nói với Lạc Thần: “Ta đi tìm mấy cái rễ mới rơi xuống mặt đất.” Nói xong, liền chạy nhanh đến Cổ gốc.
Trên mặt đất, cây gãy rậm rạp như đống hắc xà, ta thi triển Di Hoa Bộ, bộ pháp cực nhanh, trong nháy mắt cố lấy thật nhiều cây khô, tránh cho cành cuốn lấy hai chân ta.
Trước mắt lửa cháy lớn, càng lúc càng nóng, khói dày đặc. Dưới đất hỗn độn, nơi nơi cành đen chồng chéo, phải tìm phần rễ dưới đất có thể nói là mò kim đáy bể. Ta tìm đến choáng váng mặt mày, cuối cùng bất đắc dĩ phải sử dụng kỹ năng Huyễn Đồng nhưng thể lực của ta đã đến cực hạn, thi triễn kỹ năng không khác gì đem mạng mình đặt vào tử lộ.
Ta cắn chặt răng, gắt gao chống đỡ. Ta hiện tại giống như ngọn lửa lay lắt, bị ngọn gió thổi qua ngọn lửa cháy mạnh, dùng toàn bộ khí lực. Phương pháp này có thể giúp mình thiêu đốt đến hết mực, ngọn lửa rất chói mắt nhưng đồng thời cũng trả cái giá đau đớn nhất —– sinh mệnh sẽ suy kiệt nhanh chóng nhất.
Những người khác có lẽ không biết ý ta như thế nào, nhưng đều theo sát ta, giúp ta giải quyết những nhánh cây nhe nanh múa vuốt đang vươn tới. Đa số đều là cành mới, cònrất nhỏ, so với lúc trước uy hiếp cũng nhỏ hơn, hơn nữa có Lạc Thần bọn họ bảo vệ, ta có thể yên tâm đến gần Yêu cây.
Cuối cùng, ta tìm được đống rễ kia. Nó vốn là một phần bên phải của Yêu cây dài ra, một phần trên mặt đất, phần còn lại ở giữa không trung giữ chặt Minh U Hoàn.
Ta khom người lao tới đám rễ lạnh lẽo kia, lúc này Lạc Thần cách đó không xa bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Không tốt, nó muốn đẻ trứng.”
Ta nghe được nhất thời run rẩy, quay đầu nhìn lại, Yêu cây dưới ánh lửa cao lớn gấp đôi lúc trước, làm cho người ta sợ hãi, các cành gãy xung quanh cây bắt đầu kết thành cái tổ màu đen, càng lúc càng lớn, tình cảnh này rất giống cây kết quả, bất quá là kết thành một quả thật mà thôi.
Cổ trứng so với Yêu cây hoặc thành trùng đáng sợ ngàn vạn lần. Thành trùng chẳng qua là ba loại trùng, chỉ cần không cho nó chui vào thân thể là không đe dọa gì. Nhưng Yêu cây căn bản có ràng buộc, không thể tùy ý hành động, chỉ có thể dựa vào cành rẽ để bắt con mồi, chỉ cần đứng cách xa thì không đáng ngại.
Cổ trứng không giống vậy, nó cực kỳ nhỏ, người dính phải sẽ biến thành kí chủ của chúng, căn bản không thể nào lựa chọn.
Ta đương nhiên không thể để Yêu cây thuận lợi đẻ trứng, cố gắng đến run rẩy, kéo phần bên trong ra, dường như một đầu kháng cự lại ta.
Trong lòng ta mừng thầm, quả nhiên Yêu cây kiêng kị Minh U Hoàn, bản thân không dám đến gần nó, cùng lúc nó thông qua Minh U Hoàn để hút năng lượng mới, mặt khác lợi dụng cành lá khống chế Minh U Hoàn, không cho Minh U Hoàn tiến lên.
Ta một bên kéo nhánh rễ, một bên la lên với mọi người: “Giúp ta một tay, ném Minh U Hoàn vào người Yêu cây đi!”
Lạc Thần chạy nhanh tới cầm bộ rễ giúp ta ném đến Yêu cây. Vũ Lâm Hanh và Thất thúc cũng tới đây giúp ta, cái rễ kia lực đạo rất lớn nhưng cũng không bằng chúng ta. Cái cành khi nãy buộc chặt sau đó run lên giống như diều đứt dây, bị chúng ta kéo đi, chỉ nghe một tiếng trầm đục, phần quấn quanh Minh U Hoàn đụng vào thân của Yêu cây, tiến vào trong.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, thân của Yêu cây đen nhánh đột nhiên lớn ra làm người ta sợ hãi, trong chớp mắt, thân màu đen vì chịu không nổi quá sinh trưởng với tốc độ chóng mặt đột nhiên nổ tung. Thân thể phát triển với tốc độ kinh người, đồng thời vết nứt cũng không ngừng xuất hiện, sau đó vỡ nát tan tành, quả thực có thể dùng hai chữ điên cuồng để hình dung.
Sinh mệnh là một loại năng lượng, bồng bột,dâng trào, tích cực hướng về phía trước, nhưng cũng có hạn độ nhất định. Vượt qua đó, sinh mệnh tất nhiên không chấp nhận được.
Phát triển quá độ sẽ không có khả năng khống chế.
Chúng ta trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Yêu cây vươn cao đến đỉnh mộ. Thân thể cùng cành lá phát triển đến cực đại, giống như rồng vươn ra biển xuyên qua đỉnh mộ.
Trên đầu tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, lỗ tai tất cả đều điếc hết, ông ông rung động giống như đang có yêu quái lớn giãy dụa đào thoát, cơ hồ cả tòa Tuyết Sơn Hành sụp đổ.
Tình hình hỗn loạn không chịu nổi, lửa chảy bốn hướng, sương khói dày đặc, trên đỉnh mộ từng mảng lớn rơi xuống, giống như cơn giận của sơn thần ùn ùn kéo đến, chúng ta không khác những con kiến chạy trối chết, chỉ muốn bảo vệ đầu mặt, tránh né đá vụn đằng trên, bùn đất bắn đầy người.
Trước kia đạo động hình giếng của Tuyết Sơn lăng mộ cũng không sâu, Yêu cây không thể khống chế phát triển rất nhanh xuyên qua đỉnh mộ, đồng thời phá tan thổ nhưỡng trên đỉnh mộ tạo thành một cái động lớn, vươn ra thế giới bên ngoài.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cái động bị phá chiếu xuống dưới, trắng toát chói mắt, còn chói mắt hơn cả ánh lửa.
Ở dưới cổ mộ đã lâu, ta cơ hồ không quen với ánh sáng bên ngoài, ánh sáng của tự do trong khiết, ánh mắt bị ánh sáng trắng làm rơi lệ, đành gắt gao nhắm mắt lại.
Cũng không biết bao lâu , chúng ta tìm được một chỗ trú hoàn hảo dưới đỉnh mộ, nghe âm thanh nhỏ dần, tất cả ngẩng đầu lên. Mặt mày ai cũng xám tro, chật vật không chịu nổi, quần áo trên người đều dính đầy bùn, không phân rõ đâu là mặt đâu là quần áo.
Tôi ho khan một tiếng, phun ra bùn đất, yết hầu khô cứng mà nóng bỏng muốn nôn mửa. Lạc Thần vỗ vỗ người ta, vừa xoa nhẹ đầu ta, giúp ta phủi đi bụi đất trên mặt, ta xem nàng cũng thành người đất, tóc phủ một tầng bụi, không giống phong thái ngày xưa, trong lòng nhất thời không rõ là tư vị gì.
Vài người không nói lời nào, tay phủibùn đất trên người xuống đất, lúc này, chợt nghe phía trước kêu to một tiếng:“Các ngươi con mẹ nó phủi phủi cái gì, nhanh đến giúp lão tử đây!”
Ta vừa nghe, đây không phải âm thanh của Tứ bá?
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại liền thấy nam nhân như chuột đất đứng cạnh Yêu cây, đang dùng sức vẫy vẫy chúng ta. Ta mừng rỡ, vội vàng cùng mọi người quay lại, thấy Tứ bá khom lưng, băng bụng, khe hở chảy ra máu tươi, cùng bụi đất trộn lẫn thành một, biến thành đống bùn đen sẫm, xem chừng là bị trọng thương.
Tư bá một mặt ho khan, một mặt nói: “Mau, mau ….trèo lên cái cây chó chết này! Hắn con bà nó, lão tử tỉnh dậy đã thấy ánh sáng bên ngoài.”
Thất thúc không kìm hãm được vui sướng nhưng tình thế trước mắt không có thời gian cho hắn cùng tứ bá ôn chuyện, tựa đầu một chút, nói: “Trước mắt Yêu cây không ngừng cao lên, cành nhánh đều bị hủy, cũng không còn đáng sợ, chúng ta bám theo Yêu cây trèo lên, đây là biện pháp tốt để ra ngoài.” Nói xong, cả người lướt qua ngọn lửa, nhảy lên thân của Yêu cây.
Lạc Thần kéo ta nhảy theo, Vũ Lâm Hanh ôm Hoa Tích Nhanh phi thân lên Yêu cây. Yêu cây thân thể gồ ghề cứng cáp, giống như đang bước trên tảng đá rắn chắc, không ngừng sinh trưởng, cứ vậy mà vươn cao, chiều rộng của rất lớn, chúng ta đặt chân vẫn dư thừa.
Đoan Yến bên dưới kêu to: “Các ngươi đều đi lên, ta…… Ta không trèo được!”
Tứ bá phun ra một ngụm máu bùn: “Lão tử mang ngươi lên, bắt lấy!” Nói xong vung tay ra như bắt gà mang Đoan Yến phi thân lên.
Trên đỉnh đầu bùn đất không ngừng rơi xuống, còn rơi nhiều hơn trước, chung ta thi triển khinh công, đạp lên Yêu cây chạy lên phía trên. Yêu cây như trước không ngừng vươn cao lên phía trước, tốc độ của chúng ta so với Yêu cây vẫn chậm hơn nhiều. Vì mắt bị bụi làm mờ, ta cúi đầu, nhìn thấy dưới chân, không biết bao lâu trên cổ bị vật mềm mại lạnh lẽo rơi xuống cổ, ta cả người run run, bên dưới một khối tuyết dày.
Ở trên tiếng của Thất thúc truyền đến: “Mau lên, ta đi ra!”
Ta ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt cơ hồ đều bị tuyết quang phản chiếu, thân ảnh của Thất thúc giữa bạch quang, căn bản không nhìn tới, Lạc Thần ở bên ta nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại, coi chừng bị quáng tuyết (1). Nhanh đi, ta mang ngươi lên.”
Ta nghe lời nhắm mắt lại để Lạc Thần giúp ta, thân của Yêu cây vẫn vươn dài lên trên. Tiếp theo phỏng chừng là theo hướng của Yêu cây đi qua miệng động, Lạc Thần ôm eo ta, nhảy người lên, ngay sau đó, chân ta chạm lên mặt đất, cẳng chân lún sâu vào tuyết.
Ta day day mắt, chậm rãi mở ra, bạch quang dần dần mạnh mẽ tràn vào mắt, ta hồi lâu mới thích ứng rồi mở mắt hoàn toàn, liền thấy Lạc Thần và Thất thúc đang quỳ bên miệng động,ở đó lộ ra mặt một người xám tro, đúng là Hoa Tích Nhan.
Lạc Thần và Thất thúc vươn tay kéo Hoa Tích Nhan ra sau thì lộ ra đầu Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần vội vàng cũng bắt lấy nàng, không nghĩ sắc mặt của Vũ Lâm Hanh biến đổi, thân thể đột nhiên trùng xuống, hình như phía dưới có ai đó kéo nàng xuống, thân ảnh vừa xuất hiện lại biến mất.
Chỉ nghe phía dưới động vang một tiếng kêu thảm thiết “Mẹ của ta!”, cùng lúc đó, một vóc người cao to của nam tử đi lên cao cùng Yêu cây, cả hai hướng đến không trung, cách xa miệng động, hắn kêu một tiếng thảm thiết, trực tiếp từ trên Yêu cây nhảy ùm xuống tuyết.
Đoan Yến nửa người rơi vào tuyết, kêu to với chúng ta: “Phía dưới có tống tử kéo Vũ cô nương xuống!”
Hoa Tích Nhan từ từ nhắm hai mắt ở gờ của động khẩu sờ soạng, thanh âm run rẩy: “Cái gì?!”
Ta cũng bị dọa, cành lá của Yêu cây này còn chưa kip đẻ trứng đã bị phá hủy hết, tống tử kia từ đâu mà đến?
Ta vội vàng chạy tới miệng động, đang muốn thăm dò bên dưới động khẩu, Lạc Thần đưa tay ra sau lấy ra Cự Khuyết, xem tình thế muốn đi xuống. Ai ngờ lúc này, Vũ Lâm Hanh đột nhiên từ động khẩu nhô đầu ra, trên mặt đầy kinh hãi, bùn đất bị nước mắt tẩy đi phân nửa, quần áo trên người không biết bị gì đó xé đi lộ ra đầu vai, cả người cực nhanh đi lên trên. Nói là đi, kỳ thực như có gì đó đang giúp nàng.
Ta và Lạc Thần vội giúp nàng đi lên, chiếc giày trên chân nàng không thấy, lộ ra cái chân nhỏ, máu tươi đầm đìa.
Vũ Lâm Hanh mất hồnlíu ríu: “Cha…… Cha…… Cha……”
Nàng líu ríu hết sức, một người lại xông ra, trên mặt là huyết, đúng là Tứ bá, xem bộ dáng, Vũ Lâm Hanh là do hắn giúp đi lên.
Tư bá yếu ớt mà mắng to: “Đi con mẹ ngươi lão rùa đen họ Vũ kia, ngươi chết liền kéo ta theo, tiểu yêu tinh không xuống tay với nhà ngươi!” Nói xong lại cười ha hả, ta cảm thấy hắn cực kỳ không đúng, tiếp theo liền thấy một người thoát ra, trên người quần áo đều không còn, tóc tai khô héo như cây cỏ, bộ mặt xanh tím gầy, làm như bị cái gì hút khô, hai mắt mở to, nam nhân đã chết rất lâu.
Thứ kia một tay cắm vào đầu vai của Tứ bá, Lạc Thần dùng Cự khuyết cắt bỏ tay xanh tím của hắn, nó ngay lập tức bất động, cái tay còn lại dài ra, hung hăng bóp cổ của Tứ bá, Tứ bá mặt đỏ bừng, vừa ho khan vừa cười to với Vũ Lâm Hanh: “Tiểu yêu tinh, ta…… Chu lão Tứ…… Không phải người thường…… Một mạng đổi một mạng……! Ha ha! Lão tử không sợ lỗ!”
Nói xong, Tứ bá thân mình run lên, cánh tay xanh kím kia kéo cả hai rơi xuống.
Thất thúc run rẩy kêu to: “Tứ ca!”
Chỉ nghe một tiếng nổ “Xích” , thân thể của Yêu cây đang vươn cao phía chân trời bỗng nhiên vỡ tung, lần lượt di truyền xuống dưới, động khẩu chỗ chúng ta đứng cũng sụp đổphân nửa.
Lạc Thần nói: “Nơi này muốn sụp, mau chạy đi!”
Ta vội vàng nâng Vũ Lâm Hanh đang mất hồn trên mặt đất dậy, dẫm lên tuyết lui ra sau, Lạc Thần giúp Hoa Tích Nhan, Thất thúc giật mình choáng vángđứng cái động khẩu không nhúc nhích, ta gọi hắn vài tiếng, hắn cũng không đáp, lòng nóng như lửa, Đoan Yến tiến lên dắt Thất thúc kêu to: “Trữ tiền bối nén bi thương, nhanh lên thôi! Nếu không chúng ta sẽ xong đời đó!”
Thất thúc bị hắn kéo đi thất tha thất thểu, ta cắn chặt răng, tốt xấu cố nhịn không rơi nước mắt, không dám quay đầu nhìn lại.
Thanh âm phía sau nổ đến đinh tai nhức óc, mặt đất chấn động không thôi, ta quay đầu nhìn lại, phương xa một mảng tuyết đọng lớn vỡ tung, tuyết ào ào xông đến chúng ta như trận đại hồng thủy, ta hiểu, đây là tuyết lở.
Tuyết lở trong khoảnh khắc bất ngờ nổ tung, căn bản không thể né tránh, ta phụ đỡ Vũ Lâm Hanh, bị tuyết mạnh bạo cuốn xuống đất, ngay sau đó, cả người lạnh như băng, lúc này tuyết trắng bị vùi lấp toàn bộ.
Chỉ giả có chuyện muốn nói: Đệ tứ cuốn kết thúc.
Chừa chút nhân ngôn, đánh điểm phân nhân đi khách quan!!!!!! Lão bản nương thần tình huyết rồi ngã xuống……
***
chú thích
Quáng tuyết (1): chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt
Quyển 4 đã kết thúc rồi các bạn ạ!