Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 178: Thường Ngọc Phiên Ngoại - Ngọc Lâu Xuân (hạ)


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 178: Thường Ngọc Phiên Ngoại – Ngọc Lâu Xuân (hạ)

Nàng đứng lên, ôm lấy thắt lưng của ta, ta nhịn không được mà bắt đầu phát run, cơ bản là không biết trốn đi chỗ nào, nàng tựa đầu chôn vào trước ngực của ta ôn nhu nói: “Ta đã sớm biết được. Ngươi quả thực rất chất phác”.

“Ngươi… Ngươi đã sớm biết được?” Mắt ta trợn to: “Vậy vì sao ngươi không chê ta là nữ nhân, mà còn đối đãi như vậy với ta?”

“Bởi vì ta thích ngươi, chỉ đơn giản như vậy”. Sắc mặt nàng nghiêm túc trở lại, khóe mắt khẽ cong: “Ngươi cưới ta được chứ?”

Ta ngây ngẩn cả người.

“Ngày mai, ngày mai chính là ngày hoa bài của ta được đưa ra bán. Thân thể của ta cũng giao ra ngoài.”

Ta cả kinh nói không nên lời.

Nàng lại cười cười: “Thân thể của ta bây giờ vẫn còn toàn vẹn. Thế nào? Ngươi chắc nghĩ rằng ta đã từng ngủ với rất nhiều nam nhân đúng không?” Nàng ngừng lại, rồi thở dài: “Chúng ta đều giống nhau. Ai cũng có tuổi xuân giới hạn. Thời gian có sớm có tối, đều đã được số phận an bài, không ai trốn thoát được. Qua ngày mai, ta coi như phải toàn tâm toàn ý với phu quân của mình. Đến lúc đó thấp hèn, không biết xấu hổ, dơ bẩn… tất cả những từ ngữ như vậy ngươi đều có thể dùng ở trên người của ta”.

Ta bắt đầu giận dữ: “Ngươi là người ta đã trả tiển, bà ta dám làm thế sao?!”

Nàng khẽ cười một tiếng: “Ngươi vẫn chưa thay ta chuộc thân, làm sao ta có thể là người của ngươi được? Ngày mai hoa bài của ta sẽ bị bán ra ngoài. Ngươi đây là tới để suy đoán tấm thân xử nữ của ta đáng giá bao nhiêu tiền sao?”

Ta cảm thấy lòng của mình như vỡ ra từng mảnh, trừng mắt nhìn nàng, cắn răn nói: “Ta chuộc ngươi”.

“Vậy ngươi sẽ cưới ta sao?”

“Ta… Ta không cưới ngươi được”.

“Bởi vì ngươi là nữ nhân sao?” Nàng vẫn cười như trước, cười đến mức có vài phần tái nhợt: “Ngươi phải biết là ta không để ý đến chuyện đó”.

“Không phải… Trước kia ta nghĩ rằng ngươi ghét bỏ ta. Bây giờ ta đã hiểu được tâm ý của ngươi. Không phải nguyên nhân này”.

Nàng lui về phía sau vài bước, nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thê lương, lại làm ra vẻ trấn tĩnh thư thái, nghiêng mặt trao cho ta ánh nhìn trong suốt xuyên thấu: “Thường Ngọc Tướng quân là người khoan dung độ lượng với mọi người, nghiêm khắc với chính mình, chiến công hiển hách, cao cao tại thượng, dân chúng kính yêu, chưa từng làm chuyện gì sai trái. Chỗ bẩn nhất trong đời của nàng, đó là Liễu Âm”.


Ta rơi lệ, nỗi sợ hãi của ta, e ngại của ta, đã bị nàng châm biếm thành bụi đất hèn mọn. Nàng nói rất đúng, một chút cũng không có sai.

“Ta cưới ngươi”. Ta nhắm mắt lại, sau đó mở ra, xiết chặt nắm tay, trầm giọng nói với nàng: “Ta sẽ tới cưới ngươi”.

Nàng giúp ta lau nước mắt, cười rồi mắng ta một câu: “Đồ ngốc, ta mới khích ngươi một câu thì ngươi liền thỏa hiệp? Nếu ngươi mà cưới ta thật, chỉ sợ trong triều ngươi sẽ bị không ít người viết tấu chương rồi lần lượt buộc tội, như vậy cũng không sợ sao?”

“Không sợ”.

Nàng ôm lấy cổ của ta, lắc lắc đầu: “Ta không cần ngươi cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần trong tư tưởng của ngươi có thể cưới ta là đủ rồi. Ta muốn cùng ngươi ở một chỗ, nhưng ta cũng biết là không thể quang minh chính đại, không thì ngươi đem ta giấu đi hay thế nào cũng được. Ta chỉ muốn ở cùng với ngươi”.

Ta ôm lấy nàng, nước mắt chảy không ngừng. Ta nhiều năm chinh chiến, chịu không biết bao nhiêu vết thương, nếm không ít khổ nhưng đến cả mày cũng không nhíu một chút. Thế mà mỗi khi tới nơi này của nàng thì lại cảm thấy thật thống khổ, đến rơi cả nước mắt.

Ngày hôm sau, ta liền chuộc nàng ra.

Việc chuộc thân, vốn chính là nói chuyện tiền bạc. Tú bà có công phu sư tử ngoạm, muốn một con số mà người khác phải trố mắt. Ta đối với bạc trắng hay ánh vàng cũng không coi trọng lắm, nên liền tùy ý tú bà kia.

Liễu Âm sau đó biết được, liền quan sát chăm chú rồi cười nói: “Ta là người ti tiện, nhưng lại tốn rất nhiều bạc, tướng quân có cảm thấy đáng giá hay không?” Ta không trả lời nàng, mà hôn trên mặt nàng một cái. Đây là lần đầu tiên ta hôn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng trở nên nhộn nhạo. Nàng vỗ về hai má, thần sắc thu liễm: “Ngươi biết được chuyện cơ bản nhất cuộc đời của một nữ nhân là gì hay không?” Ta mù mờ nhìn nàng, nàng mím môi mỉm cười: “Tìm một người thích hợp, cùng người nọ ở một chỗ, ngày ngày yên ổn, đây là chuyện một nữ nhân bình thường nên làm. Nhưng mà ta xuất thân ti tiện, nên sự tình này đối với ta chính là một hi vọng rất xa vời. Ta trước đây từng tính toán nhất định mình phải tìm được một người có ý nghĩa thích hợp trong lòng. Một người như vậy nếu để ta gặp gỡ, mặc kệ hắn là người như thế nào, ta cũng phải sử dụng hết tất cả khả năng mình có, quấn quít lấy hắn, buộc chặt hắn, làm cho hắn cưới ta, giúp ta ra khỏi cuộc sống dơ bẩn trong lầu son gác tía này. Nhưng mà bên người của ta đều là những kẻ gió trăng, một chút cũng không đáng tin cậy, không thể dựa vào được. Ta chờ nhiều năm như vậy, chờ cho đến ngày sắp bị bán ra ngoài cũng chờ không thấy. Cho đến ngày đó ta ở trên đường gặp được ngươi”. Nàng nói xong, bộ dáng phục tùng dò xét đưa mắt nhìn ta một cái: “Ngay từ lúc đầu ta đã tính kế với ngươi, là ta câu dẫn ngươi, bằng không thì ngươi cũng không đến mức như thế này”.

“Ta hiểu”.

“Ngươi không giận ta sao?” Nàng hỏi ta.

“Ngươi thích ta sao?” Ta hỏi lại. Nàng gật gật đầu, trong lòng ta cực kì vui vẻ: “Như vậy là đủ rồi”.

Nàng giật mình, thật lâu sau hai dòng kệ mới rơi xuống.

Ta tĩnh lặng mua cho nàng một căn nhà nhỏ, nàng chỉ mang theo một nha đầu thân thiết như ruột thịt ra ngoài ở đó, nên không ai biết được bí mật này. Ta không còn cách nào khác nên chỉ có thể đem nàng giấu đi. Ngay trong ngày đầu tiên ra ngoài, nha đầu liền ra ngoài mua câu đối hỉ chúc, đặt mua một ít đồ dùng để thành thân. Ta không thể quanh minh chính đại nở mày nở mặt mà cưới nàng làm vợ, nhưng đối với những cái truyền thống như thế này cũng rất chú trọng. Nàng không thích mặc hỉ phục nên chỉ mặc một bộ áo màu đỏ, mái tóc dài dùng ngân trâm búi lên. Nhưng nàng lại muốn ta đội mũ phượng khăn quàng vai, không hiểu được là có gì thú vị. Ta nào giờ chỉ giả trang nam nhân, cho đến bây giờ chưa bao giờ mặc quần áo của nữ nhân, nhìn thấy bộ hỉ phục kia liền đỏ mặt, liên tục lắc đầu, nàng liền cười giữ mặt của ta lại, ta ngay cả muốn trốn nhưng ở trước mặt nàng lại trốn không xong, bị nàng ôm lấy cả người như nhũn ra, chỉ biết thỏa hiệp. Đêm tân hôn, hoàn toàn không có cha mẹ, không một người khách, nha đầu cũng bị ta đuổi ra ngoài, chỉ có ta và nàng hai người như thế. Uống xong rượu giao bôi, ta liền ôm nàng ngồi ở trên giường, hai người đối mặt nhau, nàng quay đầu, cười tủm tỉm nhìn ta.

Ta biết được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, trống ngực đánh thùng thùng, mặt sung huyết đỏ bừng. Nàng đem trâm bạc gỡ xuống, mái tóc buông xuống, hỏi ta: “Ngươi hiểu hay không?” Nàng cười ranh mãnh, khóe mắt tự nhiên quyến rũ, thắt lưng của ta liền thẳng đứng: “Không… Không hiểu lắm…”


“Ta sẽ dạy ngươi”.

Ý cười của nàng càng lúc càng sâu, chìa tay lại cởi quần áo của ta: “Bước đầu tiên đương nhiên là cởi quần áo”. Suy nghĩ của ta trở nên váng vất mơ hồ, tùy ý động tác của nàng, nàng một bên xốc vạt áo hỉ phục của ta, một bên lại tinh tế hôn ta, chỉ trong chốc lát ta đã bị nàng đè nằm ra trên giường. Tay nàng khẽ vuốt, nói ở bên tai của ta: “Trận chiến này của tướng quân dĩ nhiên là bị đánh bại”.

Ta ở trên chiến trường chưa bao giờ thua trận, nhưng ở trong tay nàng liền phải quăng mũ cởi giáp, thất bại thảm hại, trở thành tù binh của nàng. Khóc cười vì nàng, ta muốn cho nàng tất cả. Chỉ có một thứ ta cả đời cũng không thể cho nàng, đó chính là danh phận.

Sau đêm tân hôn, ta chịu đựng đau đớn đứng dậy, ta không hiểu được loại chuyện như thế này lại đau đớn như vậy, đêm qua bị nàng lăn qua lộn lại gây sức ép, so với ra chiến trường còn mệt hơn gắp trăm lần. Nàng ôm lấy thắt lưng của ta, nhẹ nhàng hôn ta rồi hỏi: “Muốn thoa một chút thuốc hay không?” Ta thật xấu hổ: ” Hồ ngôn loạn ngữ, sẽ đánh phạt ngươi hai mươi đại bản!” Nàng cười khanh khách không ngừng, ôm ta rồi hôn ta, nhưng nàng biết được hôm nay ta phải đi luyện tập võ nghệ, hôn một hồi sau đó ngừng lại, đứng dậy đi chuẩn bị điểm tâm cho ta.

Ngày lại ngày trôi qua, ta bị việc quân quấn thân nên không thể mỗi ngày đến nơi ở của nàng, nàng cũng không có một câu oán hận, một mình ở nhà, hoặc là đàn tỳ bà, hoặc là đọc sách, hoặc viết bài nhạc. Thường Thao cùng Thường Lược hai người cũng biết là ta cuối cùng cũng có một chỗ để qua đêm ở nơi khác, mấy chuyện như thế này ta chưa nói qua, bọn họ cũng sẽ không hỏi, chỉ biết là ta có người ở trong lòng. Bọn họ vốn là mong ngóng ta đón dâu, cho bọn họ một người chị dâu, trên mặt còn lộ vẻ vui mừng nhưng bọn họ cũng không thể nào hiểu được chị dâu của họ không thể được gặp một cách quang minh chính đại.

Chớp mắt thì đã vào đông, rồi xuân tới, cây cối đâm chồi nảy lộc. Hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ, bên phía Cao Ly lại có động thái khác lạ, muốn ta lãnh binh tấn công Cao Ly. Ta cầm thánh chỉ trở về nhà, môi nàng mấp máy rồi chỉ hỏi ta: “Muốn đi bao lâu?”

Ta ảm đạm nói: “Hai bên giao chiến, không ai có thể biết được. Chậm thì mấy tháng, lâu thì cũng có thể là mấy năm”.

Nàng nói: “Ta chờ ngươi”. Ta cười cười, nàng hôn ta một chút: “Không được chết. Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ chết theo ngươi”.

Ta gật đầu: “Ta không nỡ để ngươi chết. Cho nên ta sẽ cố sống cho thật tốt”.

Thánh chỉ đã hạ xuống một chút cũng không thể trì hoãn, mấy ngày sau ta liền lãnh binh xuất chinh, quân quy nghiêm ngặt nàng cũng không thể đến tiễn ta. Ta đánh ngựa ra khỏi thành, cành liễu bên đường trải dài, ta liền cắt một cành xuống cột vào trong cổ tay.

Hành quân vất vả, màn trời chiếu đất, sau một thời gian thật lâu mới tới nơi hạ trại, khói lửa chiến tranh hết sức căng thẳng. Cành liễu mang theo từ kinh thành đã không còn giữ được hình dáng, trở nên đen thui vặn vẹo, một mình ta ở trong quân trướng nhìn cành liễu kia rồi hôn hôn, trong lòng nhớ nhung nàng, nhịn không được mà rơi nước mắt. Nhưng mà trước mặt của người khác, ta vẫn là tướng quân, vẫn phải thường xuyên lui tới để thông báo tình hình chiến sự, rồi phải lên kế hoạch tác chiến, thậm chí phải tự mình mặc giáp ra trận. Đánh trận này so với những trận khác còn vất vả hơn nhiều. Người Cao Ly liều chết ngoan cố chống lại, hai bên đối kháng qua lại, trong chốc lát mà ba năm đã trôi qua. Ba năm, ngay cả một chút tin tức của nàng cũng không nghe được. Cuối cùng Cao Ly đầu hàng, đáp ứng cắt nhường bộ phận ranh giới, hàng năm nộp cống đúng hạn. Ta nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể về nhà nên vui mừng mà rơi nước mắt. Người đưa tin sáng sớm đã liền ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, đem tin thắng trận bẩm báo cho triều đình, ta ở lại nơi đóng quân để an bài công việc.

Chiếu theo lệ thường thì sẽ lưu lại đại đa số tướng sĩ để phòng thủ, dàn xếp thỏa đáng, sau đó mấy ngày liền mang một tiểu đội trở về kinh thành. Đội ngũ đã mau mau đi tới trước cửa kinh thành, ta lại bị một đội ngũ khác ngăn chặn, ở phía trước đội quân kia có một nam tử trung nhiên đang ngồi ngay ngắn, ta vừa thấy liền cuống quít xoay người xuống ngựa, hướng hắn quỳ lạy: “Ngô Hoàng vạn tuế”. Tiểu đội mà ta mang theo cũng quỳ xuống theo ta.

Hoàng thượng liếc ta: “Thường Tướng quân vất vả, nửa tháng trước nghe được tin tức chiến thắng, quả nhân thật rất vui mừng”.

Ta kinh sợ chỉ biết dập đầu, lại nghe hắn nói: “Thường Tướng quân không cần đi vào thành nữa. Nửa tháng trước quả nhân đã thông báo với thiên hạ Thường Tướng quân trung can liệt đảm, chết trận ở chiến trường, vì nước hi sinh thân mình, quả nhân thật rất đau lòng, đặc biệt phong danh hiệu Chiến Liêm Công”. Ta hiểu được ý hắn muốn nói là như thế nào, cúi đầu nói không ra lời.


Hoàng thượng cười lạnh nói: “Nguyên lai là một thiếu nữ xinh đẹp, vì sao phải nhập ngũ? Quả nhân thật sự đã biết được từ sớm, chỉ là không nói ra thôi. Lừa trên gạt dưới như thế này chắc hẳn phải có lý do, quả nhân có nên ban thưởng cho ngươi tội chết hay không!”

Ta cắn chặt hàm răng, thầm nghĩ rằng không chết ở nơi chiến trường mà lại vì loại chuyện như thế này đánh mất tánh mạng. Trong lòng cực kì hối hận, hận bản thân, vì sẽ không được gặp mặt Liễu Âm thêm một lần nữa, cả người phát run, trong ngực dường như muốn nổ tung.

Qua một lúc ta lại nghe tiếng Hoàng thượng nói: “Ngươi vì ta mà vào sinh ra tử, vài lần đại phá Cao Ly, chiến công hiển hách, lần này Cao Ly lại đầu hàng, công của ngươi không thể phủ nhận đó đều là sự thật, quả nhân không phải người mù, mắt đều nhìn thấy được cả”. Nói xong ngữ điệu lại mang theo vẻ châm chọc: ” Quả nhân không giết ngươi, mời ngươi dừng lại. Trên đời này từ giờ về sau sẽ không còn một người tên Thường Ngọc nữa, hắn đã chết trận ở chiến trường”.

Ta không nghĩ được là Hoàng thượng sẽ khai ân, lập tức cảm động đến mức rơi nước mắt, liên tục dập đầu tạ ơn, chỉ hận là không thể đem trán đập mẻ. Nhận một cái mệnh, không bao giờ… phải chịu trách nhiệm của một tướng quân trói buộc nữa, Hoàng thượng hắn cũng không phải ngày ngày đề phòng trộm cướp giống như đề phòng ta, đây là một chuyện tốt, ta thảng thốt nghĩ mình đang ở trong mộng. Lát sau, ta cởi áo giáp, đem ấn giao ra, cảm thấy sự thoải mái trước đây chưa từng có, Thường Thao Thường lược cùng với một ít huynh đệ khác nguyện ý đi theo ta, Hoàng thượng dĩ nhiên ân chuẩn.

Kinh thành không còn Thường Ngọc, ta đeo mặt nạ vào thành, chạy vội đến nhà của Liễu Âm. Sau ba năm khung cảnh không hề thay đổi, nha đầu ngồi ở trên bàn đá trong sân, đang cẩn thận lau chùi đàn tỳ bà. Ta tháo mặt nạ xuống, cổ họng nghẹn lại, nhìn đàn tì bà kia: “A Âm đâu?”

Nha đầu kia quay lại, sắc mặt trắng bệch đột nhiên quỳ xuống: “Tướng quân… Tướng quân ngươi không… không chết sao?”

“Ta không chết, ta đã trở về”. Ta gật gật đầu, nghĩ đến sẽ được gặp nàng sau bao nhiêu ngày đêm mong nhớ, nhịn không được mà gọi to tên của nàng: “A Âm, A Âm!”

Trong sân lại phi thường yên tĩnh, không một người đáp lại lời ta. Nha đầu dĩ nhiên khóc thành tiếng, ta nhíu nhíu mày: “Nàng, nàng tại sao không ra đón ta? Nàng đi ra ngoài sao?”

Nha đầu không đáp, chỉ dẫn ta vào trong nhà, đi vào phòng ngủ của ta cùng với Liễu Âm, cái bàn được chạm trổ hoa văn, một cái bình nhỏ màu đen yên tĩnh nằm đó, bên cạnh linh vị nhỏ đặt một cái trâm bạc nhỏ, ta tỉ mỉ phân biệt hình dạng của cái bình liền thấy choáng váng. “Tiểu thư, tiểu thư nàng… Nàng nằm ở nơi này”. Nha đầu chỉ vào cái bình màu đen nằm ở trên bàn thờ: “Nửa tháng trước Hoàng thượng thông báo thiên hạ, nói là đã bình định được Cao Ly, nhưng tướng quân ngươi lại… lại chết trận. Tiểu thư bình thường ngoài cổng cũng không bước ra, rất ít khi xuất môn, nhưng hôm ấy nàng lại ra phố, sau đó nghe được người ở trên phố bàn về việc tin của tướng quân ngươi… chết trận. Sau khi trở về nàng liền ngã bệnh, cơm không ăn nước cũng không uống, ta đi mời thầy thuốc về chữa cho nàng, thầy thuốc đưa thuốc, nàng uống chưa được hai ngụm đã phun ra còn mang theo máu. Tiểu thư đối với tướng quân tình thâm ý trọng, nghĩ đến việc ngươi đi, nàng đã không còn ý niệm muốn sống nữa… Bệnh càng ngày càng nặng, chỉ trước đây vài ngày, nàng rốt cuộc không chịu đựng được nữa, đã nắm mắt… ra đi”.

Trong đầu ta ong ong, mấy câu tiếp theo nha đầu kia nói gì ta cũng không nghe thấy. Trong đầu chỉ còn câu nói kia của nàng quanh quẩn trong tai.

Không được chết.

Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ chết.

Tay cầm lấy linh vị màu đen kia, nắm lấy trâm cài bằng bạc, ta cảm giác nàng đang ở bên trong, ôn nhu ôm vào trong ngực, giống như trước đây ôm lấy thân thể yêu kiều mềm mại của nàng vậy, ôm chặt thật lâu. Không biết khi nào thì đi ra phố, ta đờ đẫn xuyên qua dòng người đi về phía trước, đi đến một chỗ yên tĩnh, bước chân của ta như nhũn ra dường như muốn té ngã thì có một đôi tay chìa ra đỡ lấy ta.

Ta giương mắt nhìn người nọ, người nọ một thân áo trắng, trên tay nắm một xâu mứt quả đỏ au, viên ở trên cùng đã bị cắn một miếng. “Tướng quân… đại nhân?” Nàng nhìn ta, đôi mắt cực kì kinh ngạc.

Giọng ta khàn khàn nói: “Ta đeo mặt nạ, làm sao ngươi biết đó là ta?”

“Thân thể của tướng quân tinh tế giống như nữ nhân, lại mặc nam trang, rất dễ nhận ra”. Nàng nói.

Ta nghe xong liền hoảng hốt, nhớ tới trước kia Liễu Âm cũng đã từng nói với ta như vậy, cả người không ngừng run rẩy.

Chỉ nghe nàng lãnh đạm nói: “Cây trâm bạc trên tay tướng quân đang cầm là do ta giúp ngươi lựa chọn nên vừa nhìn thấy liền biết”.


Ta rũ vai xuống, xiết chặt lấy cây trâm trong tay.

“Ta ở trong thành nghe nói tướng quân ngươi…”

“Phải, trong mắt những người khác ta đã là một người chết. Bất quá Hoàng thượng khai ân nên giờ ta còn sống, hiện giờ đã là người chết, dĩ nhiên phải cởi giáp quy điền”.

Nàng nghe vậy sắc mặt cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ lạnh nhạt nói: “Tướng quân yên tâm, ta sẽ không đi nói lung tung bên ngoài”.

Ta hướng nàng cười cười, lảo đảo tiếp tục đi về phía trước, từ đó về sau không còn gặp nàng nữa. Ta tuy là “người chết”, nhưng những thứ gia tài ruộng đất Hoàng thượng ban cho trước đây đều được giữ lại, đáng lý tất cả những thứ đó phải bị tịch thu, nhưng mà Hoàng thượng lại khai ân đối với ta. Ta không cha không mẹ, ngoài mặt cũng không cưới vợ sinh con, Thường Thao và Thường Lược được tính là người thân của ta, nên bọn họ liền đem tài sản của ta bán lấy tiền mặt. Chúng ta rời khỏi kinh thành, đi vào một chỗ gọi là Bạch Mã Tuyết Sơn, xây dựng nhà cửa rồi cùng với Thường Thao Thường lược ở bên trong. Ta đem đa số gia tài phân phát cho một ít huynh đệ, bọn họ cầm chút tiền này lập nghiệp dần dần biến thành phú hộ, cùng ta thường xuyên lui tới, mỗi khi ăn Tết gặp mặt sẽ đến Tuyết Sơn để thăm ta. Ta giữa đường đi cứu được một tiểu nam hài. Ta nhìn thấy thuở ấu thơ của mình qua hắn, không có ai chăm sóc, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười cực kì giống người kia, ta liền mang hắn về nhà, đặt cho hắn một cái tên gọi là “Liễu Nhi”.

Tuyết Sơn ngày ngày trôi qua yên bình lặng lẽ, Thường Lược thường xuyên đi săn, ở Tuyết Sơn có rất nhiều thú. Một lần hắn mang một con thú cả người màu trắng trở về, chân con vật nọ bị thú dữ cắn bị thương, cực kì gầy yếu, đoán chừng chỉ bằng một con sói nhỏ, bộ dáng không giống sư tử, cũng không giống báo, ngày thường rất kì quái, Thường Thao liền nói cho ta biết đó là báo tuyết. Thường Lược không cho nó là cái gì liền tuyên bố phải lột da lấy xương, đem đến nhà bếp chưng cách thủy, Liễu Nhi không hiểu chuyện, ngã trái ngã phải liền chạy tới bổ nhào lên trên người con báo tuyết rồi lấy mặt cọ cọ nó. Báo tuyết kia vô lực cúi đầu, tùy ý động tác của Liễu Nhi, ta thấy Liễu Nhi yêu thích nó, không đành lòng nên để nó lại. Ta và Thường Thao thường lấy thịt cho nó ăn, rồi giúp nó băng bó miệng vết thương, nó dần dần khôi phục, cái đầu nhanh nhạy, thân thể cũng trở nên cường tráng. Liễu Nhi thường xuyên cùng với nó chơi đùa, ta có khi lo lắng cho Liễu Nhi nên không cho hắn cùng với nó thân cận quá mức, dần dần ta lại phát hiện hình như nó cũng thực thích Liễu Nhi, thật sự nhu thuận nên trong lòng cũng yên tâm. Một thời gian sau cơ thể của nó càng ngày càng lớn, bộ dáng làm cho người ta sợ hãi cực kì, bất quá vẫn rất thân thiết với chúng ta như trước.

Lúc tám tuổi, Liễu Nhi sinh bệnh cấp tính chữa trị như thế nào cũng không khỏi, cuối cùng nhắm mắt ở trong lòng của ta. Ta dường như sụp đổ, vài năm trước nàng cũng bị bệnh rời ta đi như vậy, ta ngay cả gặp mặt nàng lần cuối cũng không có cơ hội. Mà hiện giờ Liễu Nhi cũng không sống được lâu. Ta tự oán trách bản thân mình sinh mệnh quá mức cứng nhắc, oán giận mình là sát tinh, là ta khắc chết bọn họ. Ta không muốn đem Liễu Nhi hỏa táng, sau đó dự định xây cho hắn một cái lăng mộ, để đem thi thể của hắn bảo tồn cho tốt, cũng coi như là một loại an ủi. Ta tận lực xây lăng mộ một cách đơn giản, lấy vật liệu cơ bản là đá nên cũng không coi là một công trình lớn gì.

Huynh đệ trước đây đều đến để giúp ta đóng góp tiền tài công sức, xây lăng mộ một tháng, hoàn công hơn phân nửa thì ta ngã bệnh. Từ sau khi nàng ra đi ta sống giống như một cái xác không hồn, cho đến khi có Liễu Nhi thì khối thân xác này mới dần dần có sinh khí. Nhưng mà hiện tại cái gì cũng không còn, thể xác chỉ là trống rỗng càng ngày càng khô héo. Đao kiếm trên chiến trường lưu lại không thể đánh ngã ta, thứ làm cho ta sụp đổ chính là hối hận và không cam lòng.

Ta nằm ở trên giường, gọi Thường Thao và Thường Lược lại gần. Dặn dò bọn họ rằng sau khi ta chết thì bọn họ phải thay ta giữ gìn nhà cửa cho thật tốt, cũng đem thi thể của ta nhập mộ cùng với Liễu Nhi, sau đó dặn thêm một số điều khác. Bọn họ là huynh đệ, là thân nhân của ta, những chuyện sau này ta thực sự có thể yên tâm giao cho bọn họ. Bọn họ hai cái đại nam nhân mà lại rơi lệ: “Tướng quân nếu ra đi, huynh đệ hai người chúng ta thật cũng không muốn sống nữa”.

“Hai tên ngốc này”. Ta nhẹ giọng mắng bọn họ, bọn họ quỳ trên mặt đất cũng không chịu đứng dậy, ta sau bọn họ đi đến lăng mộ xem thử đã được xây như thế nào rồi, bọn họ lấy ống tay áo chùi nước mắt, lúc này mới chịu đứng dậy ra ngoài. Bọn họ đi rồi trong phòng thật yên tĩnh. Ta nhắm mắt nằm nghỉ ngơi ở trên giường, sau một lúc ta nghe được tiếng cành cây khô bị gãy ở ngoài cửa sổ, theo sau đó là tiếng vi vu như tuyết rơi. Ta ngẩn người hoảng hốt cảm nhận được đó là tiếng đàn tỳ bà. Tiếng đàn, giống như được đàn bằng ngọc thủ ở xuân lâu.

Ta khoác áo đứng dậy, run rẩy đi ra bên ngoài, bên ngoài một mảng trắng xóa, tuyết trắng bay tán loạn, phi thường trong trẻo. Ta bẻ một cành khô xuống, bông tuyết ở trên cành dĩ nhiên chấn động rơi xuống. Ngồi xuống đất, cầm cây khô ở trên mặt đất chậm rãi gõ theo nhịp, giống như trước đây nàng đã dạy ta như vậy. Ta không còn cầm cự được, hai tay buông xuống, thân mình ngã về phía sau.

Ta cảm thấy mệt chết đi được, thầm nghĩ muốn ngủ một giấc ở giữa trời tuyết như thế này. Mở mắt ra, nhìn thấy trên không trung một đám xám trắng, trận đại tuyết này chìm ngập trên người ta.

A Âm.

Ân.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, đứng ở giữa trời bông tuyết tung bay đáp lại ta, chiếc áo mềm mại mỏng manh nhẹ nhàng bay múa. Mái tóc dài không giống như lần đầu ta gặp nàng được buông xuống như vậy, mà được kéo lên bằng một cây trâm cài đơn giản. Cuối cùng nàng ở giữa trời tuyết nhẹ nhàng hướng về phía ta chậm rãi vươn tay ra. Ta nắm tay nàng.

Cùng nhau đi.

Không bao giờ… rời xa nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.