Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 117: Ngọt Ngào


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 117: Ngọt Ngào

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua,chiếc chuông gió treo trên hành lang lập tức reo vang trong không khí.

Mà âm thanh của người ở phía sau ta, so với thanh âm của chuông gió thì còn êm tai hơn rất nhiều lần. Đó là ca khúc mà ta muốn nghe nhất trên đời.

Ta không nhúc nhích, cổ họng cũng nghẹn lại, trong lòng hệt như có một vũng bùn sau cơn mưa, tràn ra cả một vùng. Hai người cứ im lặng mà đứng một chỗ như vậy, lát sau, nước mắt của ta không ngừng tuôn ra, chất lỏng nóng hổi đó xuyên qua kẽ tay của người phía sau, chảy xuống hai gò má, cuối cùng thì rơi vào khóe miệng của ta, vừa ngọt vửa đắng.

Ngón tay người đó khẽ di chuyển, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta, mãi cho đến khi lau sạch hết, mới xoay người ta lại.

“Lạc Thần. . . ” Ta nhìn thấy nàng, cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ. Ta nhớ nàng như vậy, không ngờ nàng thật sự đã đến gặp ta.

“Ân.” Nàng cúi đầu xuống, đôi mắt đen như mực sâu tựa như một hồ nước đang gợn sóng, dùng âm thanh cực kỳ mềm mại mà trả lời ta.

Trên người nàng chỉ mặc một cái áo mỏng màu trắng, cổ áo cũng không chỉnh lại cho đàng hoàng, có một góc hơi xốc lên, để lộ cả xương quai đẹp đẽ. Thấp thoáng nhìn thấy một phần băng vải màu trắng bên trong chíếc áo mỏng của nàng, ta ngồi trên thanh lan can bằng trúc xanh, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lúc đó hoàn toàn có thể ngửi thấy được rất rõ mùi hương nhàn nhạt của thuốc thoang thoảng trên người nàng.

Một tay nàng đặt trên vai ta, mỉm cười, nhìn vào ta: “Quỷ khóc nhè.”

Ta nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt nàng, không hiểu sao nhưng nước mắt lập tức ngừng chảy, dụi dụi mắt, có chút giận dỗi nói: “Đồ lừa đảo.”

“Đồ lừa đảo? Ta sao?” Nàng giả bộ vô tội hỏi.

“Còn không phải là lừa đảo, thông đồng với Vũ Lâm Hanh gạt ta, làm cho ta thật khổ sở.” Ta nhớ tới cảnh tượng cuối cùng trong ngôi mộ Cô Tô công chúa, rồi nghĩ đến việc nàng đang bình yên vô sự mà đứng trước mặt ta vào giờ phút này, trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện cảm giác sợ hãi và chua sót.

Ta hiểu rõ, có lẽ chỉ một chút nữa thôi, ta đã mất nàng rồi.


Nàng nhếch miệng, không nói một lời nào, bất thình lình khom người xuống, nhẹ nhàng hôn vào má của ta, liền sau đó, ta cảm thấy những vệt nước mắt chưa khô trên mặt được một cái gì ấm ấm và ươn ướt lau qua, tất nhiên chính là do nàng vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.

Người của ta run lên, thiếu chút nữa là té từ trên lan can xuống.

Nàng ổn định ta lại, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Nước mắt của ngươi a, quả thật rất đắng.”

Ngoài trời lạnh như vậy, mà ta lại cảm thấy như có một ngọn lửa đang rực cháy, nướng chín cả mặt của mình, lắp bắp nói: “Nước mắt. . . trên đời này, làm gì có chuyện không. . . không đắng, ta khổ sở trong lòng, nên mới rơi nước mắt.”

“Nghe người ta nói nếu vui vẻ thì nước mắt chảy ra sẽ ngọt, còn đau lòng thì nước mắt chảy ra sẽ đắng, nước mắt của ngươi cực kỳ đắng, mùi vị không ngon một chút nào.” Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Chẳng lẽ ngươi thấy ta tỉnh dậy, trong lòng chỉ có thương tâm khổ sở, hoàn toàn không có chút xíu vui mừng nào sao?”

“Ngươi. . . ngươi suy nghĩ thật hay, ta không có một chút vui vẻ nào.” Ta kéo tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay thon dài đó, nỉ non nói: “Ngươi, cái tên lường gạt này, món nợ ngươi gạt ta, vẫn còn chưa tính với ngươi đó, định bồi thường cho ta thế nào đây?”

“Ta chưa từng thiếu nợ ai, đã nợ thì sẽ trả ngay lập tức, tuyệt đối không kéo dài. Nhưng mà Thanh Y ngươi nhìn xem, hiện tại thì người ta không có cái gì cả, lại còn đang bị thương, chắc là kiếm không được xu nào rồi, cho nên. . .”

“Cho nên cái gì?”

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Cho nên chỉ có thể. . . lấy thân báo đáp. — Mà nhắc tới thì ngươi nói thử xem, ta đáng giá bao nhiêu? Liệu ngươi có bị thiệt thòi không?”

Mặt ta đỏ lên, vốn định nắm tay nàng chặt một chút, nhưng rồi lại không nỡ, nên chỉ nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay, giả vờ tức giận nói: “Nếu biết ngươi tỉnh dậy sẽ đến chọc ghẹo ta, thì thà để ngươi ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường cho rồi.”

“Ngươi nỡ sao?” Nàng chớp chớp mắt, dù vẫn còn đọng lại một vài tia mệt mỏi do mới khỏi bệnh nhưng đôi mắt nàng vẫn trong veo, nói: “Lúc ta chưa tỉnh, không biết ai cứ suốt ngày bảo ta mở mắt ra? Hơn nữa, còn vừa nói vừa rơi nước mắt, khóc nhiều đến nỗi lúc đó, ta còn tưởng mình đang nằm trong một cơn mưa nữa chứ.”


Ta sửng sốt hỏi: “Ngươi biết hết sao?”

Nàng khẽ mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn ta một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Ta đương nhiên biết. Mấy ngày nay ta có lúc tỉnh táo có lúc mơ màng, lúc mơ màng thì cái gì cũng không biết, nhưng mà lúc tỉnh táo thì có thể nghe được thanh âm của ngươi, ngươi nói với ta rất nhiều, lúc ấy ta thật sự rất muốn thức dậy trả lời ngươi. Có khi nghe thấy tiếng giở sách của ngươi, biết ngươi đang xem sách, vô cùng im lặng, ta cực kỳ muốn nhìn dáng vẻ chăm chú xem sách của ngươi, nhưng mà. . . ngay cả mở mắt ta cũng không mở được.”

Khi nàng nói, âm thanh phát ra có hơi run rẩy, hốc mắt ta nóng lên, vội đứng dậy, nói: “Lạc Thần, ta. . . ta ôm ngươi một chút được không? Liệu có làm đau vết thương không?”

“Không đau.” Nàng hơi nhíu mày, ánh mắt chợt lấp lánh, nói: “Nhưng mà rất lâu rồi ta chưa tắm, trên người có mùi, ngươi không nên ôm ta.”

“Làm gì có.” Ta vùi mặt vào trong lòng nàng, hít một hơi thật sâu, rồi mới ngẩng đầu lên: “Ngươi rất thơm, ta rất thích ngươi như vậy.”

Nàng mỉm cười, trên khuôn mặt trắng ngần xuất hiện một màu đỏ nhàn nhạt: “Ta vẫn muốn tắm một cái, hiện tại có nước ấm không?”

Ta biết nàng vốn thích sạch sẽ, nằm lâu như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu, bèn vội vàng nói: “Trong nhà bếp có, bây giờ ta đi lấy nước giùm ngươi, ngươi cứ vào trong phòng nghỉ một lát trước đi.”

Nàng gật đầu nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”

Ta cảm thấy dáng vẻ gật đầu của nàng vô cùng dịu dàng, lại còn rất nghiêm túc, làm cho lòng người khác không ngứng lay động, vội mỉm cười nói: “Đi theo ta làm gì, ta đâu có đi luôn.”

Nhưng nàng lại nhướn mày: “Nói như vậy cũng không đúng, chuyện thứ nhất ta muốn làm sau khi tỉnh dậy chính là ngắm ngươi, ngươi đi đâu thì ta đi theo đó.”


Ta bật cười, nắm tay nàng đi lướt qua hành lang, tiến về phía nhà bếp. Không khí vô cùng trong lành và có phần hơi ẩm ướt do cơn mưa, ta len lén đưa mắt qua nhìn trộm khuôn mặt của Lạc Thần, tinh xảo và đẹp đẽ, mái tóc đen nhánh mềm mại, xõa dài trên vai, chính là khung cảnh đẹp nhất trên đời.

Đây không phải là giấc mơ.

Nàng yên lặng mỉm cười mà đi ở bên cạnh ta.

Sau khi lấy nước ấm từ nhà bếp vào trong phòng, ta lại đi lấy quần áo cho nàng thay. Bộ quần áo mà nàng mặc trong cổ mộ lúc trước đã tả tơi, lại còn dính đầy máu, không thể nào mặc được nữa, may mà Vũ Lâm Hanh đã lấy lại hành trang mà bọn ta để trong khách điếm, ta tìm trong bọc quần áo của nàng, lấy một bộ quần áo màu trắng khác ra.

Trong lúc lấy bộ quần áo ra, có một vật nho nhỏ bỗng nhiên rơi ra, ta vội vàng khom người xuống nhặt vật nhỏ nhỏ đó lên, chính là một cái túi gấm, bên ngoài có một lớp sáp dầu trong suốt, dường như là loại chống thấm nước rất hiếm thấy.

Mà sợi dây màu trắng dùng để buột miệng túi đã rớt ra, để lộ một vật gì đó, chính là một tờ giấy trắng được gấp lại vô cùng cẩn thận, tờ giấy đã hơi hơi ngả vàng, xem ra đã khá lâu rồi.

Ta nhận ra được đây là loại giấy dùng để luyện viết chữ, những phu tử ở trường cũng bảo học trò dùng loại giấy luyện chữ này. Giấy không hề đắt, lại hút nước rất tốt, thích hợp cho nhửng người mới học chữ.

Lúc trước, khi Côn Luân dạy ta viết chữ, cũng sử dụng loại giấy này.

Ký quái, sao Lạc Thần lại có vật này, còn giữ gìn cẩn thận như vậy nữa chứ.

Ta nhẹ nhàng rút ra xem thử, bất giác lại cảm thấy kỳ quái. Trên tờ giấy này viết rất nhiều chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có nhiều chữ viết hơi lớn, đều vượt ra bên ngoài những dòng kẻ thẳng tắp trên giấy, lại có vài chữ viết rất nhỏ, hoàn toàn không có quy tắc nào cả.

Những chữ này rất xấu, vô cùng xấu, hoàn toàn không có bố cục rõ ràng, mà những chữ này còn có một khuyết điểm, lúc viết nét móc câu, chỗ cần hất lên lại không hất mà cứ viết thẳng đứng, khá là giống với cách viết của ta.

Nhưng mà so với chữ của ta thì thật sự xấu hơn rất nhiều.

Ta xem tới mức nhíu mày, những chữ này sao mà giống như là do tiểu hài tử viết ra vậy.


Lúc trước ta đã từng thấy chữ của Lạc Thần, nét chữ xinh đẹp tú lệ, lại rất có lực, so với những chữ này thì đúng là một cái ở trên trời, một cái dưới mặt đất, đánh chết ta cũng không tin đây là chữ của nàng.

Nên không phải Lạc Thần, thì là do ai viết?

Lấy ra xem lại lần nữa, vẫn xấu đến rối tinh rối mù, nhưng chợt phát hiện một số chữ viết khá được thì đã bị một người nào đó dùng chu sa cẩn thận khoanh một cái vòng tròn màu đỏ bên ngoài.

Ta không khỏi sửng sốt.

Lúc luyện chữ hồi nhỏ, những chữ viết đẹp, cũng sẽ được Côn Luân khoanh tròn lại như vậy để khuyến khích ta. Có những vòng tròn đỏ này, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ, càng viết càng hăng say, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, chỉ hận không thể nhanh chóng viết ra những chữ thật đẹp để được Côn Luân khen ngợi.

Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy mấy cái vòng màu đỏ này, không biết tại sao nhưng ta lại cảm thấy mắt mình có chút cay cay. Tờ giấy này, những vòng tròn chu sa này, khiến ta có một cảm giác quen thuộc vô cùng thân thương.

“Thanh Y, không tìm được quần áo của ta sao?” Âm thanh của Lạc Thần từ xa xa truyền tới, ta vội vàng đáp: “Tìm được rồi. . . tìm được rồi.”

Ta nói xong, vội vàng xếp tờ giấy lại rồi đặt vào trong túi gấm, sau đó để túi gấm vào chỗ cũ, phi tang hoàn hảo.

Quay đầu lại nhìn thử, Lạc Thần đang đi vào phòng, trong tay là một cái bình thuốc màu xanh, còn mang theo một dải băng mới toanh. Nàng giơ cái bình thuốc trong tay lên, hỏi: “Cái này là thuốc đúng không? Lấy từ cái hộc thuốc thứ ba ở bên phải ở trên giá.”

Ta gật gật đầu, đặt quần áo của nàng trên cái ghế trúc, thuận miệng nói: “Chính là cái bình thuốc đó. Ngươi trước tiên cởi quần áo, sau khi tắm xong ta sẽ giúp ngươi thay thuốc mới.”

Ánh sáng trong đôi mắt nàng chợt lóe lên, khóe môi khẽ cong: “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn ta cởi quần áo?”

Mặt ta đỏ tới tận mang tai, vò vò vạt áo nói: “Ta. . . ta cũng không có nhìn ngươi cởi quần áo, ngươi. . .ngươi sợ cái gì.” Sau đó ta còn lẩm bẩm thêm một câu: “Hơn nữa, cũng không phải là chưa từng thấy qua.”

Nàng “phì” một cái, bật cười thành tiếng, cố gắng ra vẻ nghiêm trang nói: “Ân, đúng là đã từng thấy qua, nhưng mà thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, ngươi chắc chắn không nhớ rõ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.