Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 111: Kim Vũ


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 111: Kim Vũ

” Buông kiếm.” Lạc Thần ngữ điệu nhẹ nhàng kéo dài, như sóng biển, lặp lại: “Lại đây với ta.”

Bên tai tiếng gầm rú dần dần nhỏ đi, ta có chút mất mát nhìn nàng.

Ta nhìn nàng hồi lâu, khắc sâu thân ảnh màu trắng vào mắt ta, không biết vì sao, cuối cùng trong lòng có vài phần an ủi, dần dần bình tĩnh lại. Tiếp theo cúi đầu xuống, ta nhìn lòng bàn tay trái, huyết nhục ở trên, còn mơ hồ thấy được xương trắng bên trong lộ ra.

Đau quá.

Ta tay phải vừa đảo, vứt nửa tàn kiếm đang cầm trong tay trên mặt đất, giống như quẳng xuống gánh nặng lớn. Tàn kiếm kia rơi bên người Doãn Mặc Hàn, phát ra tiếng “keng” vang trong không khí, tuyên cáo cuộc đấu này đã kết thúc.

Doãn Mặc Hàn ngửa mặt nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, quần áo như keo dán sềnh sệt, gắt gao nhìn ta chằm chằm, trong miệng nỉ non: “Thiều Nhi…… Thiều Nhi……”

“Đừng u mê như vậy, ta không phải Thiều Nhi.” Ta cảm thấy có chút thương hại hắn, lắc đầu, lập tức đứng dậy, đi đến Lạc Thần.

Ta nghĩ, ta nên nghe lời của nàng.

Nàng là điểm cuối của ta, ta nên đi bên người nàng mới được.

Ta nghĩ vậy, rất nhanh đi tới trước mặt nàng. Nàng bên môi lộ vẻ thản nhiên một tia mỉm cười, đứng rất gần ta, vươn tay ra có thể chạm đến, đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn ta, từ sâu trong đôi mắt màu đen như mực màu u lãnh ẩn chứa sự ôn nhu.

A, ai nói nàng thường lãnh đạm như băng, thậm chí có chút không hiểu nhân tình?

Chẳng qua nàng đem sự ôn nhu của mình che dấu thật sâu, người bình thường không thấy được thôi. Ngươi hiểu lòng nàng, liền có thể thấy được bộ dáng chân chính của nàng.

Bộ dáng kia làm kẻ khác vô cùng tham luyến.

Ta vươn tay ra, muốn sờ mặt nàng, nhưng khi tới đáy mắt ôn nhu của nàng thì dừng lại.


Tay của ta rất bẩn, nhiễm đầy huyết tinh, lây dính nhiều nghiệp chướng. Mà nàng y phục trắng như tuyết cùng dung nhan xinh đẹp là thuần khiết nhất thế gian, ta không thể dùng bàn tay giết chóc nhiễm bẩn nàng.

Nghĩ vậy, ta đột nhiên hoảng hốt thu hồi nụ cười, rút tay lại: “Ta không giết hắn, ta không giết người.”

Đôi mắt nàng phủ tầng sương mù, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, bên tai run rẩy nói: “Ta biết….. Ta biết.”

Ta núp trong lòng nàng, vết thương bị Doãn Mặc Hàn đâm lúc trước đau trở lại, cả người không chỗ nào không đau, làm ta rơi lệ. Thật sự rất đau, mệt chết đi, thật muốn được tựa vào lòng nàng như vậy, nghỉ ngơi một chút.

Chính là ta biết không thể, vẫn còn người ngăn cản.

Ta chôn mặt ở ngực nàng, nhắm mắt lại, mơ hồ nghe được âm thanh tức giận của nữ nhân phía sau: “Lạc, ngươi cùng nàng……”

Ta quá mệt mỏi, ngay cả xoay người nhìn nữ nhân kia cũng không đủ khí lực, bất quá ta có thể đoán được sắc mặt của nàng, nhất định là không tốt.

Lạc Thần bảo trì tư thế ôm ta như trước, thản nhiên đáp lại nữ nhân kia: “Ta cùng nàng, như ngươi chứng kiến, như ngươi suy nghĩ.”

“Ta đây thật hy vọng, là ta nghĩ sai rồi.”

“Vậy ngươi, đơn giản là nghĩ sai lầm rồi.”

Nữ nhân kia liền im bặt, tĩnh mặc một hồi, mới nói:” Ta nói rồi, ngươi rời khỏi Yên Vân Hải, mặc kệ đã qua nhiều năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngươi đều là người của Yên Vân Hải, một ngày nào đó phải trở về.”

“Ta trở về không được.” Lạc Thần vân đạm phong khinh (1) nói: “Ngươi phải buộc ta phải trở về sao? Hoặc là, xem ta như phản đồ của Yên Vân Hải, như vậy xử quyết ư?”

“Ngươi rõ ràng biết, ta sẽ không làm vậy.” Nữ nhân kia thanh âm thấp xuống, hình như là đang cười: “Hiện tại, ngươi là tự do, ta sẽ không làm bất cứ gì đối với ngươi, bất quá chúng ta đánh cuộc một lần, ngày sau chúng ta đến xem kết quả.”


Đánh cuộc?

Không biết vì sao, ta cảm nhận được hàn ý trong tiếng cười kia, trong lòng chợt lạnh, cắn chặt răng nghiêng đầu đi, nữ nhân kia đột nhiên không nói, chỉ vươn tay nâng Doãn Mặc Hàn nằm liệt trên mặt đất, lắc đầu giống như đùa cợt, lập tức giao hắn cho Trác Đoạn Huyên, Trác Đoạn Huyên một tay đỡ lấy Dõan Mặc Hàn lui về phía sau.

Nữ nhân kia lúc này mới nói: “Lạc, ngươi không hỏi ta đánh cược gì sao?”

Lạc Thần không trả lời nàng, liếc ta một cái, sờ tóc ta, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, nàng hiện tại sẽ làm khó ta.”

Trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia bất an, gắt gao bắt lấy tay áo của Lạc Thần, y phục nàng đạm bạc lây nhiễm máu của ta, bỗng đau đớn.

Mà nữ nhân kia khoái cảm giống như muốn trả thù, cúi đầu nở nụ cười.

Đột nhiên tiếng cười của nàng giữa chừng đứt đoạn, lập tức trên mặt lộ ra sự khiếp sợ tột cùng, hảo giống như thấy được chuyện gì vạn phần khủng khiếp. Ta vốn tưởng nàng là nữ nhân rất đáng sợ, trên đời này không có chuyện gì có thể khiến nàng giật mình, nhưng xem biểu tình kia, ta đã biết không ổn, tâm đột nhiên trầm xuống.

Mà cùng lúc đó, đám người trầm mặc mà nàng mang đến đột nhiên xôn xao lên. Bên tai truyền đến một tiếng “keng két” rất chói tai, đi theo lại là một tiếng đứt quãng, là âm thanh xiềng xích ma sát. Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn, hình như hai cửa đến đây đang chậm rãi mở ra.

Ta và Lạc Thần quay đầu lại, liền thấy Vũ Lâm Hanh cùng Đoan Yến cả người phát run, mặt hướng tới quan tài, rồi lui về phía chúng ta. Mà quan tài kia một thân ảnh màu vàng nhoáng lên một cái, cũng nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, đúng là Hoa Tích Nhan, lúc này nàng vừa lui về sau, vừa không ngừng nỉ non: “Quả nhiên ở trong này…… Quả nhiên ở trong này……”

Ta nhìn theo tầm mắt của ba người về phía quan tài, liền thấy mặt sau của vách tường thanh đồng không biết từ khi nào xuất hiện khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, bên trong xiềng xích huyết sắc kéo dài như ta dự liệu, quả thực nhìn rõ. Lúc này bốn sợi xích chính không ngừng run, mức độ rung động rất lớn, phát ra tiếng “leng keng” sởn gai óc, giống như tiếng gầm giận dữ của dã thú.

Vách tường Thanh Đồng càng mở càng rộng, liền thấy nơi đó rõ ràng còn có một không gian khác, bên trong hai cây cột lớn màu đỏ sừng sững, mà trên cây cột kia… mặt trên….

Chuyện là như thế nào……


Trên cây cột kia, chính là hai người, một nam một nữ.

Chỉ thấy một nam một nữ kia tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống gần mắt cá chân, trên người quần áo tả tơi không đủ che thân, ngực trần rộng mở, mà xiềng xích huyết sắc từ trong quan tài kia như uyển nhược du long (2) trói chặt thân thể hai người bọn họ, cuối cùng xiềng xích đâm vào ngực, xuyên quan thân thể hai người kia, trói vào cây cột.

Vết thương tím bầm trên người bọn hắn, ta thậm chí có thể thấy rõ máu tươi chảy trên ngực, dọc theo xiềng xích chảy xuống, mà xiềng xích giống như vật sống, hút no máu, hồng quang lưu chuyển, có vẻ yêu dị lại tàn nhẫn.

Nhưng những gì thực sự làm cho chúng ta khiếp sợ, không chỉ nhiêu đó.

Đôi nam nữ kia, phía sau có cánh chim thật lớn, lông vũ vàng tươi, phiến màu vàng kia lưu quang lấp lánh, hoa quang kỳ dị, giống như thần điểu phượng hoàng trong truyền thuyết, lóa sáng khiến người không mở mắt được.

Vì sao người có cánh……?

Ta quả thực không tin những gì nhìn thấy trước mắt, nghĩ là mình đang nằm mơ, ánh mắt gắt gao chú ý trên cây cột, trái tim không khỏi kịch liệt run lên, cả người huyết khí dâng lên, trong cổ họng một cỗ tinh ngọt trào đến, lập tức phun ra một ngụm huyết lớn.

“Thanh Y!” Lạc Thần quýnh lên, vội vàng đỡ lấy ta, ta có thể cảm thấy nàng nâng ta bên hông, không ngừng run rẩy.

Ta nhìn ánh mắt của nàng, nhớ tới nàng lúc trước trong cổ thành ở Long Câu, nghĩ đến một chuyện xưa.

Vua đi săn, vô tình lạc vào dị cảnh, thấy cánh cổng cao, gặp một nam tử, diện mạo đẹp như ngọc, không quá hai mươi. Hỏi chuyện, mới biết đã hai trăm tuổi. Vua kinh hãi, hỏi: “Làm sao được?”Nam tử không nói, mời vua đi vào, thấy trên một nam một nữ trói chặt trụ, có hai cánh, sáng sủa sinh hoa, riêng máu tươi đầy người. Vua kinh hỏi: “Người vì sao có cánh?” Nam tử cười lành lạnh viết: “Nhược Diêu, sinh ra có cánh, ăn vào sẽ trường sinh.”

Ta xoa xoa khóe môi máu, nỉ non hỏi nàng: “Ngươi lần trước nói……Chuyện xưa về Nhược Diêu, là thật, đúng không?”

Nàng túc khởi tiêm mi, trong mắt đau đớn, lúc này mới chua chát nói: “Là thật.”

“Thật sự…… Thật sự…… Nếu ta hôm nay không thấy người có cánh…… Ta sẽ không tin là thật.” Ta cả người lạnh run: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội (3). Bọn hắn bị xiềng xích xuyên người, chẳng lẽ không đau sao…… Vì sao đối với bọn hắn như vậy…… Vì sao……”

Xem chuyện như vậy, hai người bọn hắn nhất định bị trói trên cột rất lâu rồi. Bắt đầu từ lúc nào? Từ khi Chu Mục Vương bắt đầu tu kiến lăng mộ này, bị bắt đến nơi này sao? Khuôn mặt bọn họ rất trẻ, tóc dài che dấu vài tia thống khổ chịu đựng, tuy ta biết bọn hắn đã chết, nhưng mặt mày sống động, ta hoảng hốt tưởng rằng bọn hắn vẫn còn sống.

Để rồi biết đâu ngay sau đó, bọn hắn mở mắt bi thương, từ trên nhìn xuống chúng ta.


Màu vàng của cánh chim kia đẹp đẽ quý giá vượt quá tưởng tượng, trên không trung mở ra ngàn dặm, nên tự do làm sao, sung sướng làm sao.

Mà hiện giờ bọn hắn chỉ có thể bị trói buộc ở lăng mộ lạnh như băng, chôn vùi cùng lịch sử, ta nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy khó chịu đến không thở được.

“Bởi vì lòng tham của con người…… Càng không thể chạm đến, càng muốn đoạt được.” Lạc Thần cắn chặt răng, cuối cùng trả lời ta.

Nàng vừ dứt lời, ta liền thấy mấy sợi xích thấu tinh trên đỉnh đều run kịch liệt, hơi nữa chuyển động cực nhanh, cả lăng mộ như dã thú ngủ đông đột nhiên tỉnh dậy, chờ thời khắc vùng ra khỏi sự trói buộc.

“Không tốt, hình như cơ quan của lăng mộ này bắt đầu vận hành rồi!” Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch, đi tới một tay nâng lưng ta, đỡ ta đứng lên, một bên nói với Lạc Thần: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta phải chạy nhanh thôi, không biết lát nữa cái gì sẽ đến đâu!”

Cùng lúc đó, với một tiếng nổ trong Minh Điện, mười sáu viên dạ minh châu lăn về phía sau đụng mạnh vào cột, hào quang bốn phía nháy mắt tối sầm đi, bóng tối u ám này so với lúc trước quá mức mãnh liệt, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cư nhiên cái gì cũng đều không thấy.

Thích ứng hồi lâu, ánh sáng trong đêm tối vọt tới mắt ta, chỉ có thể mơ hồ thấy một khu vực rất nhỏ, tiếp theo, ta chợt nghe tiếng kèn trầm buồn theo phương xa truyền lại đây, tựa như là tiếng gào khóc của quân lính trên chiến trường, sau đó là tiếng chân “rầm rập” rất đều đặn,rõ ràng có rất đông người đi đến Minh Điện này.

Thanh âm kia càng ngày càng vang, tốc độ càng lúc càng nhanh, ở Minh Điện trống vắng, nghe tựa như nhịp trống dần dần cất cao, điếc tai nhức óc.

Lạc Thần thở dài, biểu tình u ám không nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy nàng run rẩy nói: “Chúng ta đi thôi, thứ kia đang đến đây.”

Ta vừa nghe, chỉ cảm thấy cả người lạnh run, lập tức nghe được ở chỗ xa kia, hình như là chỗ cự môn thanh đồng, lại vang lên âm thanh khô khốc khàn khàn dị thường.

Thanh âm kia căn bản không giống tiếng người, mà khô cằn như ở trong yết hầu đầy cát, chỉ nghe âm thanh: :” Xông- vào- lăng, giết- không- tha.”

Chú thích

(1)vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản, bàng quang coi nhẹ thị phi

(2) Câu này lấy trong bài thơ “Lạc Thần phú”,Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long(翩若惊鸿, 婉若游龙) . Phiên nhược kinh hồng – ví von mỹ nữ có dáng điệu uyển chuyển như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi. Uyển nhược du long – đường cong thân thể mềm mại như rồng bay lên khôngè đều là chỉ mĩ nhân yểu điệu ôn nhu. Còn trong truyện,uyển nhược du long ám chỉ sợi xích uyển chuyển như rồng bay.

(3) hoài bích có tội: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.