Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 509: Minh Giám


Đọc truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) – Chương 509: Minh Giám

Chương 513: Minh giám

#Editor: Culi

Mắt thấy quỷ vật phẩm giai màu vàng khó đối phó nhất kia rốt cuộc đã bị bắt vào rương tróc yêu, giải quyết được uy hϊế͙p͙ lớn nhất này, khối cự thạch treo trong lòng mọi người cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Chỉ tiếc là vừa rồi toàn bộ dạ minh châu đều bị phá hủy trong trận tiếng rít kia, không thể tiếp tục chiếu sáng. Gió vừa mới ngừng lại không lâu, những bụi ánh sáng vụn vỡ của dạ minh châu còn đang trêи không trung nhẹ nhàng lay động, phát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng không đến mức lập tức nhập cùng bóng tối.

Bầu không khí không còn căng thẳng, nhóm thần quan lần lượt từ nơi ẩn núp đi ra. Bọn họ đều là huynh đệ nhiều năm, tình cảm luôn rất tốt, hỏi nhau qua lại đối phương có bị thương hay không.

Chỉ có một mình Triệu Nghiễn tìm vị trí trêи đất mà ngồi xuống, không lên tiếng, cũng không có bất cứ thần quan nào nói chuyện cùng hắn.

Triệu Giác ở phía xa mà nhìn bóng dáng cô độc của Triệu Nghiễn.

Nếu đổi lại là ngày thường, nhất định hắn sẽ bước nhanh qua đó hỏi thăm tình trạng cơ thể Triệu Nghiễn, xem vị đệ đệ này của hắn có bị quỷ vật kia làm bị thương nơi nào hay không, nhưng hiện tại, hắn lại chỉ đứng tại chỗ. Sắc mặt hắn nhìn qua càng có chút hốt hoảng, một lát sau, hắn cau mày lại, ngón tay gần như nắm chặt đến mức run rẩy.

Sử dụng rương tróc yêu để dụ bắt một quỷ vật phẩm giai mạnh như vậy, Trạc Xuyên đã tiêu hao đến cực độ. Nàng nới lỏng bàn tay, cơ thể nhẹ khom, miễn cưỡng đứng ở một chỗ thở dốc, lúc hô hấp ngực lại càng phập phồng kịch liệt, vốn dĩ đôi môi hồng nhuận cũng đã trở nên tái nhợt.

Ngư Thiển đau lòng không thôi, dưới tình huống này cũng không nên cùng nàng nói chuyện, chỉ đành ở bên cạnh ôm lấy cơ thể Trạc Xuyên, để cho nàng ấy dựa vào lòng mình nghỉ ngơi.

Còn Sư Thanh Y trước tiên chạy đến bên cạnh Lạc Thần.

Lạc Thần dựng lại rương tróc yêu đã yên tĩnh kia, lấy chiếc khăn mềm ngày thường nàng dùng để bảo dưỡng Cự Khuyết cẩn thận lau chùi bề mặt rương tróc yêu. Sư Thanh Y cũng không quấy rầy nàng, chỉ đứng ở bên cạnh, ghé sát vào bên tai nàng, cẩn thận mà xem xét.

“Làm gì đó?” Thật ra Lạc Thần biết nàng đang nhìn cái gì, một bên vẫn tiếp tục chà lau, một bên nhẹ giọng hỏi nàng.

“Máy trợ thính của ngươi đâu?” Sư Thanh Y thuận tay đem sợi tóc bên tai Lạc Thần vén lên, nói: “Ta lại không nhìn thấy.”

“Đã hỏng rồi.” Lạc Thần nói.

“Hỏng rồi?” Sư Thanh Y nhíu mi.

Lạc Thần ngừng chà lau, cầm khăn mềm trong tay, quay đầu lại nhìn nàng, bên môi giấu đi vài phần cười, nói: “Dùng một lần.”

Sư Thanh Y: “…”


“Ngươi đùa ta thôi, phải không?” Sư Thanh Y thoáng nhìn ý cười bên môi Lạc Thần, trong lòng do dự, nói: “Cho dù là dùng một lần, đã hỏng, bất kể thế nào cũng phải còn lại cái tàn tích mới đúng, ngươi lấy máy trợ thính ra cho ta xem.”

Lạc Thần lấy tay phủi phủi bạch y trêи người, giống như là nhẹ phủi đi bụi khói vương vãi, nói: “Không lấy được, đều đã nát, hóa tan thành bụi. Nếu dạ minh châu đã bị tiếng rít làm vỡ nát, máy trợ thính đương nhiên cũng có thể bị vỡ.”

Thời điểm tiếng rít vang lên, ánh sáng cực kém, tình cảnh lại cực hỗn loạn, hơn nữa Sư Thanh Y lại đưa lưng về phía Lạc Thần, lúc ấy không thể xác định được máy trợ thính mà Lạc Thần nói đến là thật hay là giả.

Hiện tại nàng hỏi một hồi, cũng không hỏi được cái gì, nhìn chằm chằm Lạc Thần một hồi lâu, đột nhiên nói: “Bây giờ ta nói một đoạn, ngươi nói lại theo ta một lần.”

Lạc Thần nhìn nàng, gật gật đầu.

“Ta quay lưng nói.” Sư Thanh Y xoay người đi: “Ta bắt đầu nói, ngươi chú ý nghe.”

“Được.”

Thanh âm Sư Thanh Y lúc này ép đến vô cùng thấp, so với vừa rồi nói chuyện càng nhẹ hơn nhiều, tốc độ lời nói cũng trở nên cực nhanh, nói: “Phấn hồng trêи tường họa phượng hoàng, phượng hoàng họa trêи tường phấn hồng. Hồng phượng hoàng, phấn phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, hoa phượng hoàng. Hồng phượng hoàng, hoàng phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, phấn hoa hoa phượng hoàng.”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y đặc biệt nói một đoạn đọc dễ líu lưỡi.

Đoạn làm líu lưỡi này hầu như là nhà nhà đều biết, nhưng bởi vì âm thanh câu nói của nàng cực thấp, nếu lúc trước Lạc Thần không sử dụng máy trợ thính, lúc sau lại trải qua mức độ tiếng rít kia, thính lực tất nhiên tạm thời sẽ bị ảnh hưởng, lúc nghe sẽ dễ dàng mơ mơ hồ hồ. Để sát vào  nói chuyện bình thường thì không sao, nhưng nếu đè thấp nói, tốc độ nói còn rất nhanh, sẽ không biết rốt cuộc Sư Thanh Y nói gì, nếu đó là câu nói làm líu lưỡi, mức độ khó khăn lại càng tăng không ít.

Mà Sư Thanh Y lại quay lưng nói, cũng là vì tránh cho Lạc Thần nhìn thấy khẩu hình của nàng, lại đoán được điều nàng nói.

Sư Thanh Y lần thứ hai quay lưng lại, mắt cũng không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Lạc Thần: “Rốt cuộc vừa rồi ta nói gì? Ngươi đọc lại một lần.”

Nếu Lạc Thần quả thực có máy trợ thính bảo hộ thính lực, với khả năng nghe từ xưa tới nay của Lạc Thần, cho dù thanh âm nàng đọc câu líu lưỡi này thấp đến gần như khí âm, nhất định Lạc Thần cũng có thể nghe thấy nội dung nàng nói.

Thanh âm Lạc Thần buồn bực: “… Hồ nháo.”

Sư Thanh Y trừng mắt nhìn, giảo hoạt giống như một tiểu hồ ly: “Ta không hề hồ nháo, chỉ muốn xem xem lúc này kẻ đại lừa gạt có gạt ta hay không.”

Lạc Thần bất đắc dĩ mà liếc nhìn nàng một cái, nói: “Phấn hồng trêи tường họa phượng hoàng, phượng hoàng họa trêи tường phấn hồng. Hồng phượng hoàng, phấn phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, hoa phượng hoàng. Hồng phượng hoàng, hoàng phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, phấn hoa hoa phượng hoàng.”

Sư Thanh Y được xác nhận, đôi mắt rốt cuộc cũng niềm nở ý cười, đi qua kéo cánh tay Lạc Thần, tạm yên tâm, nói: “Tuy rằng không biết ngươi có đeo máy trợ thính hay không, ta vẫn còn nghi vấn, dù sao ngươi cũng không cung cấp được vật chứng. Nhưng ta tin tưởng vừa rồi ngươi bảo hộ được thính lực của mình, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đôi tai ngươi không có việc gì là tốt rồi.”


Lông mày Lạc Thần hơi cong lại, nói: “Điện hạ minh giám.”

Sư Thanh Y khẽ hừ một tiếng, lấy khăn mềm từ trong tay Lạc Thần: “Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta lau.”

Nói xong, cúi đầu cẩn thận chà lau.

Rốt cuộc đã bắt được một con đại gia hỏa, cũng nhờ rương tróc yêu, tâm tình Sư Thanh Y tốt lên, loại tâm tình nhẹ nhàng này cũng thể hiện trong động tác chà lau của nàng, nhẹ nhàng lại ôn nhu, Lạc Thần chỉ ở một bên yên lặng nhìn nàng.

Chờ lúc Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đi đến bên cạnh các nàng, rương tróc yêu của Trạc Xuyên đã được lau đến sạch sẽ.

Sư Thanh Y hỏi các nàng: “Ngươi sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

“Ta không sao.” Ngư Thiển nói: “Chỉ là A Xuyên có chút mệt, vừa rồi nghỉ ngơi một lúc, đã tốt hơn nhiều. Các ngươi thì sao?”

“Chúng ta cũng không sao.” Sư Thanh Y cười cười, nói.

Ánh mắt Ngư Thiển nhìn xuống mặt đất, với một khoảng thời gian chậm rãi rơi xuống, những bụi ánh sáng vỡ vụn của dạ minh châu từ từ rơi trêи mặt đất, bao phủ một vầng sáng rất nhạt, bốn phía cũng càng trở nên mờ mịt.

“Chỉ tiếc tất cả đều đã vỡ, không thể tiếp tục đánh nhịp.” Ngư Thiển thương tiếc nói.

Sư Thanh Y an ủi nàng: “Đợi lúc sau chúng ta ra khỏi Triệu mạch, có thể lấy được dạ minh châu mới, nếu ngươi thích, thuận tiện lại để Trạc Xuyên giúp ngươi đánh nhịp thêm vài lần.”

Trạc Xuyên ngại ngùng mà nở nụ cười: “Được.”

Ngư Thiển nói: “Sư Sư, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Triệu Mạch sao?”

Sư Thanh Y nhìn hai người các nàng, tâm tình phức tạp, dừng một chút mới nói: “… Nhanh thôi. Nếu ta đoán không sai, mạch khí đầu nguồn bị đứt đoạn đã cách chúng ta không xa.”

Trong mắt Ngư Thiển vui sướиɠ: “Vậy là tốt rồi. Chúng ta đã bắt được một con quỷ vật cực mạnh, đoán chừng cũng sẽ có tác dụng răn đe đối với những thứ còn lại.”

Trạc Xuyên ngồi xổm xuống, vỗ về rương tróc yêu nói: “May mắn lúc trước lấy Mặc Quỷ trường tán, lại thêm Định Yêu Hương, dược hiệu của Định Yêu Hương tăng cường không ít, nó ở bên trong ngủ say, sẽ không tiếp tục quấy phá. Như vậy, cũng thuận tiện đi bắt con tiếp theo.”


Sư Thanh Y suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta lại nghỉ ngơi thêm nửa chén trà nhỏ, rồi sẽ đi tiếp.”

Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên gật gật đầu, Lạc Thần không lên tiếng, tay buông thõng hai bên hông, ngón tay mơ hồ có chút run rẩy, rất nhanh đã lắng lại.

Triệu Giác thấy bốn người các nàng đang nghỉ ngơi, tiến lên, khom người hướng Sư Thanh Y nói: “Điện hạ, thần hạ có lời muốn nói, muốn báo cho Điện hạ, không biết Điện hạ có nguyện… nghe.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Sư Thanh Y đáp lại vô cùng ôn hòa.

“Thần hạ cả gan, muốn mời Điện hạ qua đây một lúc.” Triệu Giác chỉ một góc yên tĩnh phía xa xa, nói.

“Dẫn đường.” Sư Thanh Y phân phó xong, lại nhìn về phía Lạc Thần: “Ta sẽ quay lại sớm.”

“Ừ.” Lạc Thần lẳng lặng mà nhìn nàng.

Triệu Giác dẫn Sư Thanh Y, đi đến vị trí vừa rồi hắn chỉ. Dọc theo đường đi Sư Thanh Y quan sát vẻ mặt của hắn, cảm thấy hắn có tâm sự chồng chất, so với lúc trước cảm giác rất không giống nhau.

“Nói đi.” Sư Thanh Y chờ hắn mở lời.

Ai ngờ Triệu Giác lại quỳ xuống trước mặt nàng, cái quỳ này, quỳ đến rất thật, trán của Triệu Giác cũng đã dập đến mặt đất cứng rắn, liên tiếp dập vài cái vang đầu.

“Sao ngươi cứ luôn quỳ tới quỳ lui? Nói cũng không nói, lại đã quỳ.” Sư Thanh Y vội vàng hạ thắt lưng, định nâng hắn dậy.

Triệu Giác lúc này lại vô cùng bướng bỉnh, chậm chạp không chịu đứng dậy.

Sư Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ đành nới lỏng cánh tay, nói: “Ngươi là có việc muốn nhờ?”

“… Vâng.” Bờ vai Triệu Giác nhẹ run: “Thần hạ có một chuyện, luôn mong Điện hạ thành toàn.”

Sư Thanh Y ngưng mắt, nhìn đỉnh đầu hắn vấn tóc ngọc quan, nói: “Ngươi trung thực bẩm báo, lúc này cầu ta, là vì Hoàng Đô, vì Triệu Mạch, hay là… vì chính ngươi?”

Triệu Giác nói: “… Là vì ý nghĩ cá nhân của riêng thần hạ.”

Sư Thanh Y càng nhìn hắn, trong lòng càng nặng nề, thở dài, nói: ” Khi ngươi còn trẻ, ta đã nhiều lần gặp ngươi. Sau này ngươi trưởng thành, cùng cha ngươi đến hoàng điện nghị sự, cũng đã rất nhiều năm, ngươi luôn luôn ôn hoà hiền hậu, giúp ta rất nhiều. Ngươi từng rất ít cầu ta, ngẫu nhiên có chuyện muốn nhờ, đến tận chuyện hạ mạch ngày hôm nay, cũng chỉ vì Triệu Mạch.”

Triệu Giác cúi đầu quỳ, cung kính mà nghe nàng nói chuyện.

Sư Thanh Y nói: “Nhưng ngươi vì bản thân ngươi đến cầu ta, cũng là lần đầu tiên trong đời. Ngươi nói xem, ngươi cầu điều gì?”

Hô hấp Triệu Giác hơi nặng, nói: “Thần hạ cầu xin Điện hạ, lưu lại… lưu lại cho A Nghiễn một mạng sống.”

Sắc mặt Sư Thanh Y ngạc nhiên.


Sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi… nói cái gì?”

Triệu Giác ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Nguyện vọng của thần hạ là, từ nhỏ A Nghiễn đã quái gở, rất ít rời khỏi Triệu Mạch, lại càng không biết nhiều lễ nghi. Nếu có một ngày, A Nghiễn hắn… hắn xúc phạm Điện hạ, làm Điện hạ tức giận, mong rằng Điện hạ… mong rằng Điện hạ thủ hạ lưu tình, để lại cho hắn một hơi thở cuối cùng.”

Đôi mắt Sư Thanh Y híp lại: “Ngươi nói, vì sao hắn sẽ chọc ta tức giận, còn đến mức muốn mạng hắn? Hắn đã làm tội ác tày trời gì sao?”

Hàm răng Triệu Giác có chút run lên, ổn định cảm xúc, mới nói: “Thần hạ là nói, nếu như có một ngày như vậy. Chỉ là… nếu.”

Sư Thanh Y nói: “Triệu Giác, đây cũng không phải là vì chính bản thân ngươi, mà là vì đệ đệ ngươi.”

Triệu Giác vội nói: “Thần hạ là vì chính mình.”

“Lời này giải thích thế nào?”

Triệu Giác nói: “Thần hạ chỉ có một đệ đệ này, thần hạ hy vọng ít nhất hắn có thể sống, đây là tư tâm của thần hạ. Thần hạ chính là vì tư tâm này mà thỉnh cầu.”

Hắn nhìn Sư Thanh Y, còn nói một câu nghe có chút cổ quái: “Điện hạ, những lời này, là nguyện vọng cá nhân của thần hạ. Mong Điện hạ minh giám.”

Sư Thanh Y nghe đã hiểu, nhất thời càng ngũ vị tạp trần.

Nàng đưa tay khoát lên trêи vai Triệu Giác, vỗ vỗ nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Triệu Giác, ta có thể hiểu tâm ý yêu thương đệ đệ của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu, nó đáng giá sao?”

“Có lẽ là không đáng.” Triệu Giác cười khổ: “Nhưng hắn dù sao cũng là đệ đệ. Điện hạ tức giận, có thể phế đi hắn, nhưng vạn mong Điện hạ lưu lại cho hắn một mạng, thần hạ nhất định muôn lần chết vì ân huệ của Điện hạ.”

Hắn đột nhiên đứng hình, nhìn Sư Thanh Y, sửa lại câu: “Ân huệ của Điện hạ, kiếp sau thần hạ tất báo.”

Sư Thanh Y nhắm mắt lại, thở ra một hơi, mới mở mắt ra, nói: “Chuyện này, ta không thể lập tức đáp ứng ngươi. Ta cần thời gian suy nghĩ, ngươi trở về đi.”

“… Đa tạ Điện hạ.” Tuy rằng không nhận được lời đáp ứng rõ ràng từ Sư Thanh Y, nhưng Triệu Giác có vẻ đã trở lại bình thường không ít, đứng dậy hướng Sư Thanh Y trịnh trọng mà dập đầu ba lần, đi về phía nhóm thần quan.

Sư Thanh Y đứng yên tại chỗ một lát, cũng quay lại.

Ngư Thiển giơ một mồi lửa mà Trạc Xuyên lấy ra từ cơ quan trêи rương tróc yêu, nhìn sắc mặt nàng khi trở về có chút trầm, ân cần hỏi: “Sư Sư, Triệu Giác nói cái gì với ngươi, hình như tâm tình ngươi không được tốt?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xem xong nhiều chấm điểm nhắn lại nha, vì hệ số tích phân bị hạn chế đến thấp nhất, không thể vãn hồi, cho nên chỉ có thể dựa vào mọi người chấm điểm, thỉnh không cần nuôi béo ta, cùng ta đi qua đoạn thời gian này, như vậy ta cũng sẽ có động lực, quả thật rất phức tạp để viết. Mặt khác hôm nay ta còn sẽ đổi mới Hoán Đổi Ảnh Hậu, xem từ cốt truyện lúc trước ta đã viết Tham Hư Lăng, Lạc Thần cũng sắp chính thức lên sân khấu trong Hoán Đổi Ảnh Hậu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.