Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 501: U Linh


Đọc truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) – Chương 501: U Linh

Chương 505: U Linh

#Edit: Culi

Ở dưới Triệu Mạch nàng cũng không có đồng hồ, chỉ có thể ước tính đại khái thời gian mộng linh vang lên, tuy rằng đã chuẩn bị tốt, nhưng bởi vì không thể xác định thời gian chuẩn xác, sự chờ đợi trước đó khiến cho trong lòng nàng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.

Nàng biết tiếng chuông sẽ đến.

Nhưng không biết cụ thể là lúc nào.

Vì thế giờ khắc này nghe thấy tiếng chuông vang lên, đáy lòng Sư Thanh Y gần như là choáng váng.

Tiếng chuông vang lên ở hướng Tây Bắc của nàng, tiếng chuông kia xa thẳm, thanh âm thật sự rất nhỏ, như là nổi lên một âm vang thật mỏng manh, lại tựa như cách thật sự rất xa.

Nhưng Sư Thanh Y biết, khoảng cách nghe được tiếng chuông mộng linh so với trong hiện thực không giống nhau.

Trêи thực tế, âm thanh càng vang, có nghĩa là tiếng phát ra càng gần, nhưng mộng linh không có loại khái niệm này, mà chỉ có tính nhiễu loạn.

Chuông cũng không phải thật sự tồn tại, mà là một loại âm thanh hư vô mờ mịt, chỉ xuất hiện với mộng tràng. Quả thật nó sẽ ở một vị trí nào đó vang lên, mà ở vị trí đó, lúc tiếng chuông mộng linh vang lên sẽ lộ ra vị trí của kẻ bố mộng, đều là cùng một điểm.

Sau khi kẻ bố mộng di chuyển, mộng linh sẽ theo đó vang lên, mỗi một lần đều sẽ vang lên dưới bước chân của kẻ bố mộng.

Nếu là loại tình trạng lý tưởng này, mộng chủ chỉ cần chạy theo phương hướng tiếng chuông vang lên, rất nhanh có thể tìm được kẻ bố mộng.

Rất đơn giản.

Nhưng đáng tiếc là, tiếng chuông mộng linh mà mộng chủ nghe được, không phải là vị trí thực sự mà nó phát ra.

Thời điểm mộng chủ nghe thấy, tiếng chuông đến tai kỳ thật đã bị bóp méo, cũng không thể biết chính xác dấu vết của kẻ bố mộng.

Có thể khoảng cách từ tiếng chuông mộng linh vang đến bên tai dường như rất xa, nhưng thực tế, chuông mộng linh có thể ở đâu đó gần đây. Cũng có thể âm thanh đó nghe giống như đang ở xung quanh, trêи thực tế, tiếng chuông mộng linh thật sự lại ở một nơi khác rất xa.


Xưa nay mộng chủ không thể phán đoán vị trí chính xác của chuông mộng linh qua âm thanh đã bị bóp méo, thứ duy nhất có thể cung cấp thêm cơ sở, cũng chỉ có đường định hướng của tiếng chuông. Tiếng chuông mộng linh được truyền đến tai, bất luận thay đổi nhiễu loạn như thế nào, trước sau nó sẽ luôn duy trì một đường cùng với tiếng chuông mộng linh thật.

Đem những tiếng chuông lạc điểm mà mộng chủ nhận được, kết nối với chính mộng chủ, cũng đem nơi nghe được tiếng chuông kéo dài, lấy mộng chủ làm điểm cuối, hình thành một đường thẳng, đường này chính là đường định hướng.

Nơi chân chính phát ra tiếng chuông, cũng tức là vị trí của kẻ bố mộng, cũng sẽ rơi trêи đường định hướng, nhưng không biết được vị trí chính xác.

Sư Thanh Y cảm giác mình có thể nghe được phương hướng của tiếng chuông, rất có thể là ở hướng mười giờ, sau một lúc lâu, vị trí tiếng chuông đã có sự thay đổi, đường định hướng bắt đầu thay đổi ngược chiều kim đồng hồ.

Nàng biết kẻ bố mộng đang đi lại.

Quy tắc của mộng tràng rất nghiêm ngặt mà lại đa dạng, cho dù là kẻ bố mộng, cũng phải tuân thủ.

Nhưng kẻ bố mộng không ngốc, trước đó hắn đã nắm được chính xác thời gian mộng linh vang lên, càng biết rõ nếu vẫn đứng yên tại chỗ, mộng chủ sẽ chạy thẳng dọc theo đường định hướng, cuối cùng sẽ tìm được hắn. Vì thế sau khi mộng linh vang lên, mộng chủ nhất định sẽ đi lại xung quanh, làm cho đường định hướng luôn luôn thay đổi.

Sư Thanh Y hiện tại không thể biết được kẻ bố mộng đang ở đâu, nhưng vở kịch đã diễn thì vẫn phải diễn, trêи mặt nàng lộ ra chút vẻ mờ mịt, nói: “Các ngươi có nghe thấy tiếng chuông gió kỳ lạ không?”

Về chuyện tiếng chuông và đường định hướng, lúc ở trong bọt khí đều đã nói qua với Ngư Thiển và Trạc Xuyên, vừa rồi khi Sư Thanh Y yên lặng lắng nghe, hai nàng cũng đã nghe.

Bây giờ nghe thấy Sư Thanh Y nói chuyện, Ngư Thiển là người đầu tiên phối hợp nói: “Nghe thấy, mới đầu còn ở bên kia, giờ đã đổi.”

Nói xong, tay chỉ về hướng bốn giờ.

Trêи mặt nàng cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, diễn đến rất thích hợp.

Trạc Xuyên cũng phối hợp, chỉ về hướng bảy giờ, nói: “Ngư, sao ngươi lại nghe thấy tiếng chuông gió ở bên kia? Vì sao lúc trước ta cũng nghe thấy một tiếng, nhưng lại ở bên này.”

Tuy nói nàng là người mười phần thành thật, nhưng thời điểm không nhất định phải thành thật, nàng vẫn có thể giả bộ.

Sư Thanh Y càng tỏ ra “khó hiểu”, chỉ về hướng tiếng chuông mà nàng nghe được, nói: “Kỳ quái, hai hướng các ngươi nói, ta cũng chưa từng nghe thấy tiếng chuông nào, ngược lại của ta là bên này, cũng luôn di chuyển.”


Nàng nói đến này, lại nghiêng mặt nhìn Lạc Thần: “Ngươi có nghe thấy không?”

Lạc Thần ừ một tiếng, chỉ tay, nói: “Ban đầu ở hướng này.”

Nàng chỉ hướng sáu giờ.

“Giờ đã thay đổi.” Lạc Thần lại nói.

“Tại sao tiếng chuông gió bốn người chúng ta nghe thấy, lại có vị trí khác nhau?” Trong lòng Sư Thanh Y đã hiểu rõ, nhưng ngoài miệng vẫn nói khó hiểu.

Đây là một yếu tố gây nhiễu của mộng linh.

Chuông mộng linh, chỉ có thể nghe được bởi mộng chủ và kẻ bố mộng.

Mà từng mộng chủ khác nhau, tiếng chuông mộng linh tiếp nhận được lại bị bóp méo, phương hướng cũng khác nhau. Trong đó, chỉ có một đường định hướng duy nhất mà mộng chủ nghe được, là chính xác.

Hiện tại Sư Thanh Y không biết trong các nàng, ai nghe thấy mới là thật. Mà nếu trong mộng tràng này còn có mộng chủ khác tồn tại, lựa chọn lại nhiều hơn, như vậy phương hướng tiếng chuông mộng linh bốn người các nàng nghe được, có khả năng tất cả đều là giả.

“Triệu Giác.” Sư Thanh Y nhìn Triệu Giác đứng im ở xa, mặt nhìn về một hướng hướng, giống như là đang ngẩn người nhìn về điểm cuối hướng nào đó trong bóng tối, đi qua hỏi hắn: “Ngươi có nghe thấy tiếng chuông gió sao?”

Triệu Giác quay đầu lại, hướng nàng hành lễ, có chút do dự nói: “… Bẩm Điện hạ, quả thật thần hạ có nghe được một tiếng chuông gió, Điện hạ cũng nghe thấy sao?”

“Nghe thấy.” Sư Thanh Y nghe hắn nói những lời này, trong mắt thoáng có một tia thương xót, cũng nói cho hắn hướng tiếng chuông nàng nghe thấy.

Bên tai nàng vẫn nghe được tiếng chuông tiếp tục vang lên, lúc xa lúc gần, đường định hướng lặp đi lặp lại, năm lần bảy lượt phát sinh thay đổi.

“Vì sao thần hạ cùng Điện hạ lại nghe thấy tiếng chuông gió khác nhau?” Triệu Giác lo lắng: “Nhưng điều kỳ lạ là, trước kia dưới Triệu Mạch thần hạ chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy, hẳn là lại có thứ nào đó muốn tới.”

“Có lẽ vậy.” Sư Thanh Y nói.


Thần sắc Triệu Giác càng khẩn trương, dường như cực kỳ lo lắng cho an nguy của những người hạ mạch, chờ lệnh từ nàng nói: “Nếu thật sự như thế, thần hạ muốn đi xem nơi phát ra tiếng chuông, xem có phát hiện gì. Nếu thực sự có gì đó, cũng nên sớm tổ chức phòng bị cẩn thận.”

“Không cần.” Sư Thanh Y lại nói: “Ngươi gọi nhóm thần quan lại đây, ta có lời muốn hỏi.”

Đến cuối, lại bồi thêm một câu: “Kể cả đệ đệ ngươi.”

Triệu Giác nói: “… Vâng, điện hạ.”

Triệu Giác làm việc luôn luôn nhanh nhẹn, cũng không cần Sư Thanh Y quan tâm nhiều, chỉ chút thời gian các thần quan đều từng người đi tới, hơn nữa đều theo quy củ mà xếp hàng theo thứ tự trước mặt Sư Thanh Y, Triệu Nghiễn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt u ám.

Sư Thanh Y bắt đầu từ thần quan đầu tiên, hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng chuông gió không?”

“Chưa từng nghe thấy, Điện hạ.”

Sư Thanh Y tiếp tục hỏi người thứ hai, đồng thời quan sát sắc mặt bọn họ: “Ngươi có nghe thấy?”

“Bẩm Điện hạ, thần hạ chưa từng nghe thấy tiếng động dị thường nào, tiếng chuông gió lại càng không.”

Nàng hỏi từng người một, sau cùng đã đến phiên Triệu Nghiễn.

Sư Thanh Y tùy ý ngắm nghía một viên dạ minh châu trong tay, dạ minh châu chiếu đến chiếc cằm thanh tú của nàng, nàng hỏi: “Triệu Nghiễn, còn ngươi?”

Thanh âm Triệu Nghiễn không có gì phập phồng, có phần cứng ngắc: “Thần hạ cũng chưa từng nghe thấy.”

“Được.” Ánh mắt Sư Thanh Y hơi lạnh mà nhìn chằm chằm hắn, vừa lòng: “Có lẽ là xuất hiện ảo giác, vài người có thể nghe thấy, vài người lại nghe không thấy, tiếng chuông nghe được còn khác nhau.”

Triệu Nghiễn mím môi, không nói tiếp.

Tiếng chuông vẫn đang tiếp tục vang bên tai, Lạc Thần, Ngư Thiển, Trạc Xuyên đều phân tán ở những vị trí khác nhau, các nàng đang đi theo hướng thay đổi của tiếng chuông, thận trọng lắng nghe.

Sư Thanh Y liếc nhìn một vị trí cách xa những thần quan này, nhắm mắt, khi mở ra, đôi mắt lại là một thế giới rõ ràng khác.

Đây là lần đầu tiên ở dưới Triệu Mạch nàng thoải mái sử dụng Huyễn đồng, lúc trước sợ kẻ bố mộng dòm ngó, những lúc nàng sử dụng, đều đặc biệt che giấu, mà lúc này, nàng cũng không cần che giấu bởi vì mộng linh đã vang lên.


Bên trong mộng tràng, một ngày chia làm mười mộng gian, một ngày mộng linh vang lên ba lần, sẽ vang lên ở phù mộng, vi mộng, và vô mộng.

Mà kẻ bố mộng ở ba đoạn thời gian này, năng lực khống chế trong mộng tràng sẽ bị suy yếu, một điểm rõ ràng nhất trong đó chính là, trong ba giai đoạn này, “lỗ tai” và “đôi mắt” do kẻ bố mộng sắp đặt, tạm thời đều sẽ bị che lại, mất đi tác dụng.

Hiện tại, đã là phù mộng.

Cho dù hiện tại Sư Thanh Y sử dụng huyễn đồng thuật nhìn lén, kẻ bố mộng cũng không phát hiện được.

Sư Thanh Y nắm lấy cơ hội hiếm có này, đi theo đường định hướng tiếng chuông chỉ thị mà hiện tại nàng có thể nắm chắc, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sâu kín nhìn vào bóng tối thâm trầm ở phía xa.

Tuy rằng phương hướng tiếng chuông vẫn không ngừng thay đổi, hơn nữa nàng cũng không có cách nào khẳng định tiếng chuông nàng nghe thấy là thật, nhưng ít ra nàng phải nhìn một lần.

Biết đâu ngẫu nhiên.

Xa xa đều là những bóng mờ khổng lồ của đá mạch tinh, trong mắt Sư Thanh Y, giống như là từng đường nét được phác họa rất rõ ràng đi qua trước mặt. Nơi đó không có ánh sáng, nhưng ở dưới huyễn đồng thuật của nàng, ngay cả đường tơ nhỏ phác họa trong rêu mạch tinh, cũng có thể thấy rõ ràng.

Chẳng qua chúng nó mất đi màu sắc, chỉ còn bóng tối mờ nhạt.

Sư Thanh Y đi theo phương hướng tiếng chuông, chậm rãi nhìn một vòng, không có thu hoạch gì.

Nhưng nàng khẳng định, hiện tại nhất định có đôi mắt đang nhìn chằm chằm các nàng, không phải cái gọi là “đôi mắt” nhìn trộm kia, mà thật sự là mắt người.

Kẻ bố mộng hiện tại tuyệt đối đang trốn ở nơi nào đó, có thể ở mặt sau khối đá mạch tinh nào đó, cũng có thể không phải.

Hiện tại đã là phù mộng, “đôi mắt” và “lỗ tai” của kẻ bố mộng mất công dụng, cũng có nghĩa nếu kẻ bố mộng đang ở xa, sẽ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy các nàng.

Có điều nếu kẻ bố mộng muốn khống chế mộng tràng ổn định, phải luôn luôn nhìn chằm chằm.

Khi năng lực nhìn lén này tạm thời không thể sử dụng, kẻ bố mộng nhất định phải đích thân đến gần mộng chủ.

Nhưng chỉ có duy nhất một kẻ bố mộng, nếu đồng thời tồn tại nhiều mộng tràng, khi khả năng nhìn lén tạm thời bị hạn chế, kẻ bố mộng chỉ có thể đi đến gần một tràng của mộng chủ, những tràng khác không bị kẻ bố mộng nhìn chằm chằm, sẽ lập tức biến thành nguyên mộng tràng, cũng chính là một vùng trống rỗng, mộng chủ bị kẹt trong mộng tràng lập tức sẽ tỉnh lại.

Để tránh việc quay trở về nguyên mộng tràng, lúc này, kẻ bố mộng sẽ phải giải phóng “cái bóng”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.