Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit

Chương 46-1


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit – Chương 46-1

Sắc mặt Sư Thanh Y thoạt nhìn có chút phức tạp, cầm lấy túi xách đi ra cửa: “Ngươi hình như rất quan tâm đến Vũ Lâm Hanh kia.”

Lạc Thần buông quyển sách, cũng theo nàng ra cửa. Trong lúc đổi giày cúi đầu trầm thấp nói: “Cũng không sánh bằng ngươi.”

Động tác của Sư Thanh Y rõ ràng dừng lại một lúc, trong phút chốc không hiểu tại sao tâm tình lại trở nên rất tốt.

Thật ra chỗ ở của Sư Thanh Y cách hội quán Hồng Tuyến không xa lắm, lái xe đi rất nhanh đã đến nơi. Lúc vừa vào cửa liền có một bảo vệ tiến đến giúp Sư Thanh Y đỗ xe vào bãi.

Nhìn xe biết người, ở bãi đỗ xe mênh mông này hầu như đều là những loại xe nổi tiếng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Sư Thanh Y biết bên trong có bao nhiêu phức tạp.

Hội quán Hồng Tuyến của Vũ Lâm Hanh bao gồm rất nhiều phần, nhà hàng, quán bar, phòng bi-a, phòng tập thể thao, spa…vv… Có thể nói loại hình giải trí nghỉ dưỡng nào cũng đều có, thậm chí hội quán còn tổ chức sắp xếp lữ đoàn du lịch, rất chu đáo. Những người có tiền có địa vị ở đây tiêu tốn không ít tiền hội phí hàng năm.

Hẳn là chỗ này phải đủ cao cấp để họ có cảm giác về sự ưu việt cùng thỏa mãn. Rất rõ ràng Hồng Tuyến hội quán rất thành công ở điểm này.

Đại sảnh ở tầng một được thiết kế cực kỳ sang trọng. Mỗi một vật, mỗi một vị trí, thậm chí chỉ một góc nhỏ đều được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng xa xỉ. Chỉ có đều loại này xa hoa trong mắt Sư Thanh Y là có chút thái quá.

Vào đại sảnh đi chưa được mấy bước đã có một nhân viên lễ tân quần áo chỉnh tề lễ độ chào đón, đúng là dồn dập khiến Sư Thanh Y cả thời gian thở cũng không có.

Bởi đã qua huấn luyện nghiêm khắc, vả lại ra vào hội quán đều không phải nhân vật đơn giản cho nên nhân viên ở đây thái độ phải nói là tốt đến mức tận cùng, giọng nói cũng là ôn nhu trong ôn nhu.

Lui tới hội quán gần như đều là khách quen, người đến là thân phận gì nhân viên lễ tân vừa liếc mắt đã biết.

Cho nên một nam nhân viên lần đầu tiên nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liền đề phòng, vừa cười vừa hỏi một câu: “Xin hỏi hai vị có hẹn trước không? Mời hai vị đưa thẻ hội viên cho ta, ta sẽ giúp hai vị kiểm tra sắp xếp.”

Sư Thanh Y biết nam nhân này là ý tại ngôn ngoại, từ túi xách lấy ra thẻ hội viên trước đó Vũ Lâm Hanh cho nàng, khóe miệng cười ôn nhu: “Chúng ta ngày hôm nay không có hẹn trước, chỉ là đến để tìm người.”

Nam nhân kia nhìn thấy thẻ vip, thần sắc thoáng một cái liền cứng nhắc, thăm dò hỏi: “Xin hỏi, hai vị hôm nay là tới tìm vị nào?”

“Tiêu Ngôn.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi có ấn tượng gì về vị khách này không?”

Thần sắc nam nhân kia càng trở nên phức tạp nhưng ý cười trên khóe miệng vẫn không giảm: “Tiêu thiếu gia đang ở phòng 1213 tầng hai mươi.”


“Cảm ơn.” Sư Thanh Y bước nhanh hơn, cùng Lạc Thần đi vào thang máy.

Nam nhân kia nhìn theo bóng lưng của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã đi xa, lập tức lấy điện thoại ấn một dãy số, đợi một lúc, nói: ” Sanh ca, hai vị khách tiểu thư bảo chúng ta lưu ý đã đến, các nàng hiện nay đang đến phòng 1213 lầu hai mươi.”

Đầu bên kia điện thoại đáp lại, giọng nói trầm thấp: “Ân đã biết.”

Sư Thanh Y mới vừa đến gần phòng 1213 liền nghe giọng say rượu của Tiêu Ngôn đang kêu gào làm loạn. Nàng nhíu mày, nhìn thấy bên kia hành lang có một đám người đi đến.

Dẫn đầu là một nam nhân mặc tây trang thân hình cao lớn, tóc ngắn rất gọn gàng phối hợp với bộ tây trang màu đen càng thêm phần khí thế, vầng trán lại phát ra một loại khí chất nho nhã phong độ, giày da sáng loáng bước trên hành lang, cùng với vẻ mặt thoạt nhìn rất ung dung.

Vẻ bề ngoài cùng khí chất cộng thêm thân phận không tầm thường như vậy, đây tuyệt đối là mẫu người lý tưởng của vô số nữ nhân.

Phía sau hắn có rất nhiều người, Sư Thanh Y thấy vậy liền dắt tay Lạc Thần tránh sang một bên.

Ánh mắt nam nhân đảo qua, dừng lại trên sườn mặt của Sư Thanh Y.

Bước chân của hắn chậm lại, nhìn Sư Thanh Y vài lần, khóe môi khẽ cong, đưa tay hơi nới lỏng cravat sau đó mới cùng đám người kia rời đi.

Lạc Thần chăm chú nhìn về phía nam nhân rời đi, khẽ cau mày, lại quay đầu nhìn Sư Thanh Y dò xét.

“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y không hiểu ra sao: “Nhìn ta chằm chằm như vậy, trên mặt ta có cái gì sao?”

Lạc Thần cười: “Bởi vì ngươi rất đẹp, nên sẽ có rất nhiều người nhìn ngươi chằm chằm.”

Sư Thanh Y mặt đỏ lên, rồi lại rất nhanh hiểu rõ ý của Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “Là nam nhân kia sao?”

Lạc Thần gật đầu: “Ân. Nhìn vẻ mặt của hắn dường như hắn quen biết ngươi.”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Ta không nhận ra hắn.”

Hai người đang nói chuyện, bên phía phòng 1213 đột nhiên vang lên tiếng chai rượu bị đập vỡ, cùng với tiếng chai thủy tinh vỡ nát, là giọng của Tiêu Ngôn đang lớn tiếng hô:” Tiêu Mộ Bạch, ngươi có gan thì đừng đi! Ngươi có giỏi thì ở lại đánh với ta, ngươi không dám, ngươi không dám sao.”


Sư Thanh Y vào trong, chỉ thấy một đám người vây quanh ở trước cửa, lại đứng rất xa, ai cũng không dám đến gần Tiêu Ngôn đang ngã trên sô pha. Cũng không biết Tiêu Ngôn bị cái gì kích thích, đôi mắt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn như vũng nước nằm trên sô pha. Cho dù bình thường có bao nhiêu anh tuấn, hiện tại thực sự thành bộ dạng của một con ma men, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.

“Tiêu Mộ Bạch, khốn kiếp.” Tiêu Ngôn hùng hùng hổ hổ mắng, vung chân đá văng gạt tàn thuốc trên bàn.

“Khốn kiếp?” Sư Thanh Y đi qua, khom lưng đem nắm cổ áo của Tiêu Ngôn kéo hắn dậy cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Đối với ngươi ai cùng là khốn kiếp.”

“Sư Sư.” Ánh mắt Tiêu Ngôn mông lung nhìn nàng, đột nhiên thần sắc hiện ra vài tia ủy khuất, nỉ non nói: “Sư Sư, ngươi hãy nghe ta nói, Tiêu Mộ Bạch là kẻ ăn tươi nuốt sống, ăn tươi nuốt sống…. ngươi đừng cùng hắn xem mắt! Ngươi sẽ ….sẽ bị tổn hại.”

Sư Thanh Y càng nghe càng tức giận, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép nàng sẽ trực tiếp ném nam nhân vóc dáng cao lớn này ra bên ngoài: “Cái gì mà xem mắt, ăn nói xằng bậy. Ta xem mắt hay không xem mắt tự bản thân còn không biết rõ, phải chờ ngươi đến nói cho ta biết sao?”

Ánh mắt Tiêu Ngôn trầm xuống, từ sau khi Sư Thanh Y đến, tâm trạng rốt cục hòa hoãn lại: “Ngươi gạt ta…sao ngươi lại gạt ta. Sư Sư, ta và ngươi quen biết lâu như vậy ngươi cũng không nói cho ta biết về gia đình của ngươi…..thì ra ngươi là…..ngươi là….”

Nói đến đó, đầu lưỡi của Tiêu Ngôn cứ như bị thắt lại nửa chữ cũng không nói ra được.

Trong lòng Sư Thanh Y thầm nghĩ là ngươi gạt ta mới đúng, rõ ràng là một đại thiếu gia vậy mà mỗi ngày chạy tới chỗ ta khóc than, thật ra là có ý gì.

Nàng là người có võ công, đỡ Tiêu Ngôn dậy cũng không tính là khó khăn, Lạc Thần không lên tiếng đến giúp nàng dìu Tiêu Ngôn, hai người đang muốn ra khỏi vòng người đi ra hành lang thì lúc này hai nam nhân mặc tây trang gấp gáp chạy đến, trong đó có một nam nhân trung niên độ bốn mươi tuổi, vừa thấy Tiêu Ngôn đứng không vững tựa vào người Sư Thanh Y liền vội vàng đến đỡ lấy hắn:” Aiz, Tam gia, sao ngươi lại say như vậy, không nên ở lại đây nữa, theo ta về nhà đi.”

Nam nhân trung niên đỡ lấy Tiêu Ngôn đang dựa vào người Sư Thanh Y, cảm kích cười nói: “Tiểu thư, cảm ơn ngươi chăm sóc tam gia nhà ta, ta…………”

Sau đó lời nói của nam nhân trung niên chợt dừng lại.

Ánh mắt hắn có chút hỗn độn nhìn Sư Thanh Y, một lát sau mới cứng nhắc nói:” Tiểu thư, cảm ơn người.”

Vô tình trong lời nói đã sử dụng kính ngữ.

Sư Thanh Y bị hắn dùng kính ngữ nói chuyện như vậy cảm thấy không tự nhiên, nhưng vẫn mĩm cười: “Ta là học muội cũng là bạn bè tốt của hắn, đây đều là việc nên làm. Ta ở gần đây vốn định tới đón hắn về nhưng nếu người trong nhà của hắn cũng đã đến đây vậy làm phiền ngươi mang hắn trở về, cho hắn uống thuốc giải rượu hay gì đó.”

Nam nhân trung niên liên tục gật đầu, cúi người cảm ơn: “Được, bây giờ ta sẽ đưa tam gia về. Thật làm phiền tiểu thư, thật đã làm phiền tiểu thư.”


Liên tiếp nói mấy tiếng “làm phiền tiểu thư” xong nam nhân trung niên lúc này mới đỡ Tiêu ngôn say như chết vào thang máy bên kia, mà bên này một đám bạn bè Tiêu Ngôn mang tới hứng thú cũng tiêu tan mà tản đi hết chỉ còn lại hai nhân viên tạp vụ ở lại thu dọn tàn cuộc.

Sư Thanh Y thở dài, lấy lại tinh thần nói với Lạc Thần: “Chúng ta cũng về thôi.”

Lạc Thần nhàn nhạt đáp lời: “Ân.”

“Hai vị xin dừng bước.” Nghe được phía sau phát ra giọng nói mềm nhẹ mà trầm ấm của nam nhân, Sư Thanh Y xoay người lại.

“Chuyện gì?” Sư Thanh Y quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đứng ở phía sau, đứng thẳng tấp như một thân cây, hai chân thon dài, áo sơ mi đen tỉ mỉ dán trên thân thể, có thể nhìn thấy đường cong của cơ bắp mơ hồ hiện ra.

“Tiểu thư nhà ta muốn gặp hai vị.” Nam nhân tao nhã lễ độ nói: “Tiểu thư đang ở trên lầu chờ hai vị. Lâu nay tiểu thư vẫn luôn chờ hai vị đến nhưng đã lâu cũng không thấy, vốn nàng nghĩ hôm nay muốn ta đi tìm hai vị, không ngờ lại trùng hợp hai vị đã đến đây.”

Quả nhiên là Vũ Lâm Hanh.

Sư Thanh Y do dự chốc lát, cũng không lập tức bày tỏ thái độ gì.

Nhưng ngược lại Lạc Thần rất thoải mái nói: “Làm phiền dẫn đường.”

Trong thang máy Sư Thanh Y cố ý quan sát nam nhân kia vài lần nhận thấy áo sơ mi đen hắn mặc trên người hoàn toàn giống với những nhân viên trong hội quán, chỉ khác là trên bảng tên viết “Phong Sanh, quản lí nhà hàng.”

Phong Sanh dẫn Sư Thanh Y và Lạc Thần đến một gian phòng sâu trong hành lang tầng mười ba.

Gian phòng này thật sự lớn quá mức bình thường, hoàn toàn không giống với những gian phòng đã đi qua trước kia, thiết kế xa hoa nhưng thanh lịch trầm tĩnh, ánh đèn chiếu ra một loại ánh sáng mờ nhạt, bên trong có một nữ nhân tư thái ưu nhã, tóc dài mềm mại đang tựa người trên sô pha, trên người quần áo một màu đỏ tươi lại thêm trong tay cầm một ly rượu đỏ càng phát ra mị lực mê người.

“Yêu, khách quý.” Nữ nhân đặt ly rượu xuống, khóe mắt hoa đào lộ rõ ý cười: “Quả nhiên khách quý là phải đi mời đến, không mời các nàng sẽ không đến.”

Lạc Thần vẻ mặc trầm tĩnh đi về phía Vũ Lâm Hanh, chăm chú nhìn nàng, khóe môi mang theo một tia ý cười: “Vị khách như ta đây cũng muốn hỏi chủ nhà, có việc gì sao?”

Vũ Lâm Hanh rất không quen nhìn dáng vẻ lãnh đạm này của Lạc Thần, nàng dường như cho đến bây giờ chưa từng lo lắng qua điều gì, trước đây nàng vốn nghĩ bản thân trước mặt cấp dưới đã đủ giải tạo, không ngờ còn có nữ nhân này mọi lúc mọi nơi đều giả tạo hơn nữa còn giả đến không thấy một khe hở.

“Mời ngồi.” Vũ Lâm Hanh rót cho mỗi người một ly rượu đỏ để thể hiện sự nhiệt tình hiếu khách của “chủ nhà”, lần này nàng còn đặc biệt dặn dò Phong Sanh chuẩn bị chai rượu đỏ lâu năm này.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mỗi người ngồi một bên sô pha, Sư Thanh Y lễ độ cười nói: “Ta không biết uống rượu, cảm ơn.”

Tửu lượng của nàng thật sự thấp đến đáng thương, cho dù là rượu đỏ độ cồn thấp cũng rất nhanh say.


Vũ Lâm Hanh nhíu mi, quay sang nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Ta thường uống rượu trắng.”

Ánh mắt Vũ Lâm Hanh trầm xuống, nữ nhân này thật đúng là hễ gặp mặt sẽ tranh cãi với nàng.

“Vũ tiểu thư, ngươi tìm chúng ta là có chuyện gì?” Sư Thanh Y tay đặt tại đầu gối, ngón tay đan vào nhau, rất tự nhiên hỏi Vũ Lâm Hanh.

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh trượt về phía nàng, một lúc sau, thần sắc có chút lạnh nói: “Bình thường lúc ngươi đi tắm có soi gương không?”

Mặt Sư Thanh Y đỏ lên: “…..Xin hỏi, ngươi biến thái sao?”

Vũ Lâm Hanh hừ nhẹ: “Ta chẳng qua hỏi một câu mà thôi, ngươi ngược lại công kích nhân cách của ta.”

Sư Thanh Y không được tự nhiên nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì, đây là chuyện cá nhân.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Lúc ngươi tắm cởi hết quần áo soi gương có phát hiện trên thân thể có chỗ nào khác thường hay không? Ví dụ như có viết tích gì đó, chẳng hạn như ở thắt lưng.”

Sư Thanh Y đầy bụng nghi hoặc lắc đầu: “Không có, ta vẫn rất tốt.”

Vũ Lâm Hanh nhíu mày, lại nhìn về phía Lạc Thần: “Còn ngươi? Lạc tiểu thư.”

Sư Thanh Y lần này mười phần chắc chắc mà trả lời: “Nàng cũng không có, thắt lưng vẫn tốt đẹp không có vết tích gì.”

Lúc trước tay Lạc Thần bị thương, Sư Thanh Y giúp Lạc Thần tắm rửa qua nhiều lần, da thịt bên hông nàng như thế nào Sư Thanh Y trong lòng đều biết rõ.

Vũ Lâm Hanh đang lắc đều ly rượu trong tay nghe thấy liền sửng sốt: “Ta là hỏi nàng, ngươi làm thế nào biết được? Ngươi không phải nói đây là chuyện cá nhân sao, ngươi còn nhìn nàng tắm, nhìn thắt lưng nàng sao?”

Sư Thanh Y: “…..”

Lạc Thần ngồi đối điện nàng, thản nhiên cười.

Sư Thanh Y ho khan một tiếng, buồn bực nói: “Vũ tiểu thư, ta thực sự không hiểu ngươi hỏi ta những chuyện này rốt cục là có ý gì.”

“Sau khi từ cổ mộ đi ra, trong khoảng thời gian ngắn cấp dưới của ta rất nhiều người lần lượt chết đi, lúc chết trên thắt lưng đều xuất hiện nhiều vết tích kỳ quái.” Vũ Lâm Hanh giọng nói băng lãnh: “Ngày hôm qua trong lúc ta tắm, phát hiện sau thắt lưng của ta cũng có.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.