Bạn đang đọc Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit – Chương 287: Thống Khổ
” Tang, Tang, Tang Thi .” Tang Cát nói lắp, hai chân điều run rẩy.
Sắc mặt Trữ Ngưng xanh xám :” Nghe nói bị thứ này làm bị thương, sẽ dần dần dị biến, cuối cùng cũng sẽ trở thành giống như chúng?”
” Cũng không nhất định, chỉ là nhìn có vẻ giống, ta cũng không thể xác nhận.” Sư Thanh Y tận lực để giọng nói của bản thân duy trì lãnh tĩnh: “Mọi người không nên hoảng hốt, không nên để chúng bắt được.”
Trước đó Xuân Khúc đại hội, thôn dân rõ ràng còn rất khỏe mạnh.
Vì sao đột nhiên lại phát sinh biến hóa lớn trên diện rộng ?
Bất quá hiện tại cũng không phải lúc ngẫm nghĩ những chuyện này, Sư Thanh Y căn dặn mỗi người tìm kiếm công cụ tương đối dài trong phòng, gậy gỗ, đinh ba, cuốc xẽng các loại, đồng thời tưới nước lên người.
Lửa bên ngoài bùng sáng, tất tất ba ba lay động.
Bang bang phanh!
Trong phòng càng lúc càng nóng, rất nhiều thôn dân dị hoá bắt đầu đập cửa, cửa gỗ cũng vô cùng yếu ớt, bị lửa lớn cháy lại bị thôn dân điên cuồng xô đẩy, rất nhanh lung lay sắp đổ.
Cửa sổ cũng không thể tránh khỏi, thủy tinh bị lực mạnh đánh vỡ, lan can gỗ cũng bị bẽ gãy, khuôn mặt không để ý bất cứ gì chui vào trong nhà.
Trên người thôn dân tất cả đều là lửa, quần áo đều bị đốt cháy, trên người vốn là mùi hôi thối bị lửa lớn thiêu đốt, trong nháy mắt biến thành thịt cháy đen. Theo hơi nước không ngừng bốc lên, càng cháy càng khô, cuối cùng dán sát xương cốt, tản ra một cổ mùi hư thối khó ngửi.
Ngay cả như vậy, chúng vẫn điên cuồng như trước không giảm, trái lại thế lửa tàn sát bừa bãi.
Nhận thấy cửa gỗ sẽ bị phá, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy một trận đau đầu: “Chúng không giống với thi thể thông thường, chỉ số thông minh tương đối cao. Sau khi cửa sổ cùng cửa bị phá, thế lửa sẽ lan tràn đến trong phòng, chúng ta rất nhanh sẽ bị vây buộc không thoát được, sẽ bị chết cháy, nhưng nếu xông ra ngoài, chúng sẽ lập tức lao đến. Đi trước đều là người hy sinh, vì người phía sau mở đường.”
Dưới tình huống như vậy, bản thân phá vòng vây hẳn là không có vấn đề.
Nhưng còn những người khác?
Nàng căn bản không cách nào cam đoan.
Làm sao bây giờ?
Nếu như Lạc Thần ở chỗ này, nàng sẽ làm sao?
Giáng Khúc ở bên cạnh lấy hộp súng săn, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng mở lớp bao da dày ra.
Tạ Thành Nam một bên cầm đinh ba một bên lui về phía sau, đầu đầy mồ hôi: “Nếu không thì lên lầu hai, lầu hai nhà ta không tính toán cao, chúng ta từ sân thượng nhảy xuống đi! Nhảy từ chỗ đó, chí ít không cần xuyên qua đám lửa lớn như vậy, cơ hội cũng nhiều hơn một chút.”
” Không thể.” Sư Thanh Y lập tức phủ quyết: “Trước đó ta chính là từ sân thượng đến, phía dưới bị mấy thứ đó canh giữ, ít nhất là đông gấp đôi ở cửa. Vừa nhảy xuống, cho dù không phải nhảy vào lửa nhưng tuyệt đối sẽ nhảy vào trong đám Tang Thi. Lúc tiếp đất cần thời gian ngồi xuống giảm xóc, trong thời gian đó, cũng đủ bị chúng xé xác, nếu như bị sái chân, lập tức chỉ còn là tử lộ.”
” Xông ra đi.” Lời nói của Giáng Khúc lạnh lùng trầm nặng.
Sư Thanh Y ngẩng đầu.
Hộp súng săn của Giáng Khúc đã mở ra một cái khe, Sư Thanh Y giật mình, chăm chú nhìn không chuyển mắt. Thẳng đến một cây súng săn sáng loáng được Giáng Khúc lấy ra.
Hộp rất nhanh được khép lại, chỉ có thể mơ hồ thấy phía dưới kê một lớp vải đỏ mềm mại bảo vệ súng.
Giáng Khúc mang theo súng :” Ta đi trước, các ngươi tìm đúng cơ hội, theo phía sau ta.”
Nàng một mình đi trước, giống như đi trên lưỡi đao :” Nhanh lên một chút. Chậm một chút sẽ chết.”
Tạ Thành Nam cùng Tang Cát nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, Trữ Ngưng cũng nhịn không được hít sâu một ngụm lãnh khí.
Sư Thanh Y nhíu mày, nhìn bóng lưng của Giáng Khúc.
Lúc này, cánh tay bị một bàn tay băng lãnh nhẹ nhàng kéo lại, Sư Thanh Y thoáng cúi đầu, đối mặt với đôi mắt yên lặng không gợn sóng của Âm Ca.
” Chúng có đầu óc.” Âm Ca thì thào: “Tuy rằng không linh hoạt như người sống.”
Sư Thanh Y không hiểu lời nói không đầu không đuôi của Âm Ca, nhưng nhìn biểu tình của nàng, trong lòng trái lại hung hăng dao động.
” Có đầu óc, sẽ có suy nghĩ. Linh hoạt cũng suy nghĩ, không linh hoạt cũng suy nghĩ.” Âm Ca đờ đẫn theo sát phương hướng của Giáng Khúc: “Chỉ cần có suy nghĩ liền có biện pháp.”
” Âm Ca!” Sư Thanh Y lớn tiếng nói.
Âm Ca không chú ý đến, nàng đi ra cửa, mạnh mẽ ngẩng đầu.
Ngay trong nháy mắt đó, hai mắt của nàng hiện lên xoắn óc giống như ngọc thủy, không khí cùng ánh mắt của nàng nhất thời ngưng đọng ,Tang Thi ngoài cửa nhìn thấy đôi mắt của nàng trong nháy mắt đồng loạt ngây dại.
Chúng đột nhiên ngừng động tác.
Mặc cho ngọn lửa thiêu đốt, cũng không nhúc nhích, trên người toát ra mùi mỡ cháy cùng tiếng két két.
Cảnh tượng như vậy, khiến Sư Thanh Y nhớ đến lúc trước ở dưới lòng đất nhà họ Sư, sau khi Phong Sanh bị đôi mắt Âm Ca nhìn qua liền ngây người không phản ứng.
Cùng lúc đó, Giáng Khúc cầm súng săn, xem nó như loại vũ khí dài nào đó, lướt ngang mấy cổ thi thể cháy khét ngoài cửa .
Đám Tang Thi dường như bị đôi mắt quỷ dị của Âm Ca nhiếp đi hồn phách, thời gian bị cướp đi vì vậy Giáng Khúc đánh tới chúng liền ngã xuống một nhóm lớn.
Cánh cửa gỗ bốc cháy được Giáng Khúc đánh bay, mở ra một lối đi chật hẹp.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, sớm bị Sư Thanh Y nhìn vào trong mắt, nàng cũng không có thời gian kinh ngạc, lập tức ra lệnh :”Chạy!”
Trữ Ngưng ở bên cạnh, Tang Cát, Tạ Thành Nam lập tức phản xạ có điều kiện mà hướng lối thoát tháo chạy.
Sư Thanh Y cũng theo sau, ở phía sau cùng.
Thời gian hữu hạn, có lẽ cũng chỉ trong vài giây hay một cái chớp mắt.
Sư Thanh Y thấy trước mặt xuất hiện một khuôn mặt hôi thối, có lẽ đã cháy khét từ lâu, chúng tụ cùng một chỗ, theo Sư Thanh Y lui, chúng từng bước từng bước lui về phía sau, giống như phim quay chậm.
Trong hơi thở hỗn tạp vị đạo không biết là gì, một trận một trận huân đến Sư Thanh Y đầu choáng mắt hoa. Cũng đã là tình cảnh này rồi, mà nàng lại vừa chạy vừa không bình thường mà liếc nhìn Giáng Khúc.
Một cổ lại một cổ hoạt tử nhân bị Giáng Khúc đánh ngã, súng săn trong tay nàng mang theo lãnh khí, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, không có gì khó khăn.
“Ngạch a!” Trong đống Tang Thi phát ra tiếng kêu.
Hai mươi giây ngừng trệ đột nhiên bị đánh vỡ, đàn Tang Thi lập tức hỗn loạn, tốc độ của Sư Thanh Y từ trước đến nay rất nhanh, lúc này đã chạy đến cửa, Âm Ca ở ngay sau nàng, cùng lúc đàn Tang Thi khôi phục hành động, hai chân Âm Ca mềm nhũn đột nhiên trở nên nghiêng ngã.
Sư Thanh Y thấy tình thế không ổn, lập tức chạy ngược trở lại.
Hai bên ba bàn tay thối rửa của hoạt tử nhân vươn đến, cổ họng hổn hển, trảo đến chỗ nàng, thậm chí có một con trực tiếp há mồm cắn, nàng cúi người tránh thoát đồng thời lao về phía trước, ôm lấy Âm Ca.
Tang Thi vây lấy nàng, nàng sợ Âm Ca bị thương nên cũng không dám cõng nàng trên lưng, chỉ có thể che chở nàng tìm chỗ hở thoát khỏi vòng vây.
Cánh cửa không chịu nổi lửa lớn, từ phía trên đỗ xuống, nhận thấy nó sẽ đập vào hai người, nam nhân mặt quỷ ở phía sau tiến nhanh đến phía trước, trực tiếp dùng tay đỡ lấy.
Nàng nhân cơ hội tránh thoát, ôm Âm Ca chạy đi.
Tất cả mọi người đã từ trong phòng chạy ra, đến một chỗ tương đối trống trải bên ngoài, đàn Tang Thi có vẻ càng thêm cuồng loạn, dưới cửa sổ, ngoài cửa hông, dưới sân thượng tất cả đều như ong vỡ tổ xông đến vị trí của sáu người.
Trong thôn tối như mực, tựa hồ trong một đêm tất cả đều mất điện, khắp nơi dâng lên sương mù, xa xa có thể thấy bóng người lay động trong sương.
Đến gần nhìn, lại là một cổ thi thể hư thối bước đi lảo đảo.
“Mau chạy vào trong rừng!” Sư Thanh Y lớn tiếng nói.
Đội ngũ lập tức chạy theo hướng cánh rừng, ngoại vi cánh rừng thật ra có vài nhóm Tang Thi, Giáng Khúc từ phía sau đã chạy tới, đón lấy Âm Ca, Sư Thanh Y lúc này mới có thể lấy ra súng lục, trực tiếp tặng mỗi cái Tang Thi trước mặt một phát súng.
Nàng cố ý nhắm ngay đầu của chúng, đạn xuyên qua đầu Tang Thi, ngoại lực thật lớn khiến đầu chúng ngữa ra sau, sắc trời rất tối, có thể mơ hồ nhìn thấy huyết dịch vẫy ra sau đầu Tang Thi.
Sau khi bị bắn trúng đầu, hai cụ Tang Thi mới mất đi năng lực hành động, không ngừng co quắp trên mặt đất.
Chạy đến tế đài trong rừng, trong không khí tràn ngập mùi khói còn chưa tan. Sư Thanh Y nhảy lên tế đài, liếc mắt nhìn chày gỗ dính máu trên mặt đất, nàng nhíu mày nhìn vào trong chảo sắt, tro bụi trong chảo che lấp ba vật gì đó bị đốt thành than, cuộn mình lại giống như hình người vô cùng vặn vẹo.
Tạ Thành Nam thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng: “Là….. Là cả nhà Trát Tây? Trời ạ, trước đó rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Bóng cây lay động phía sau, âm thanh tất tất tốt tốt cùng tiếng hổn hển khàn khàn càng lúc càng gần.
Sư Thanh Y cắn răng, lui đến phía dưới chảo sắt nóng rực.
” Sư tiểu thư, ngươi muốn làm gì, quá nguy hiểm!” Tạ Thành Nam vội vàng nói.
Sư Thanh Y cũng không quản hắn ngăn cản, ấn một thứ không ai để mắt đến, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chảo sắt cùng với một mảnh tế đài nghiêng đi, một đạo khe hổng chật hẹp xuất hiện.
Những người khác đều ngây ngẩn.
Sư Thanh Y để Giáng Khúc mang theo Âm Ca dẫn đầu xuống phía dưới, sau đó là Trữ Ngưng, Tang Cát, Tạ Thành Nam, sau đó là nam nhân mặt quỷ, Sư Thanh Y ở phía sau nổ vài phát súng, bắn trúng vài cổ thi thể đuổi đến, lúc chuẩn bị nhảy xuống, phía sau đột nhiên bổ đến một đôi tay máu chảy đầm đìa, kéo lấy giày của nàng.
Sư Thanh Y giãy không thoát, cùng thứ phía sau lăn xuống dưới.
Khoảng cách từ cửa động đến phía dưới có hơi cao, thứ đó bị Sư Thanh Y đạp bên dưới, nhất thời ngã hôn mê, cửa động xuất hiện hai khuôn mặt hư thối, Sư Thanh Y nổ hai phát súng, sau đó lập tức xoay người đi, khuôn mặt hai thứ trước cửa động bị bắt xuyên qua, cũng lăn xuống.
Sư Thanh Y không có thời gian thở dốc, nâng tay ấn xuống một chỗ nhô lên, cửa động phía trên lập tức khép kín chỉ còn lại âm thanh bang bang không ngừng vang lên.
Hai Tang thi mất đi năng lực hành động, nhưng trong đó còn có một cổ rất chậm chạp, há mồm cắn lên cánh tay trái của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy trước ngực được một cánh tay che chở , sau đó người phía sau ôm nàng lật người, lăn sang một bên.
Mùi Tạng hương trên người nữ nhân phía sau tạm thời làm dịu mùi hôi thối trong không khí.
Lúc Sư Thanh Y ngã xuống nghe thấy một âm thanh, biết thứ đó lại muốn trảo đến, vội vàng nói: “Cẩn thận!”
Nữ nhân ôm lấy Sư Thanh Y đặt nàng trên người mình, súng săn trong tay báng súng đảo ngược, đánh vào vai thứ đó, đồng thời tay phải cong thành trảo, nắm chặt cổ thứ đó vặn một cái, răng rắc một tiếng, đầu của thứ đó trong nháy mắt bị vặn gãy, trực tiếp nghiêng sang một bên.
Cửa động bị phong bế không ngừng phát ra âm thanh.
Trong không gian bên dưới giống như một thế giới khác, chỉ để lại tiếng thở dốc gấp gáp của Sư Thanh Y.
Giáng Khúc ôm lấy Sư Thanh Y, yên lặng đỡ nàng dậy. Sư Thanh Y nghe không rõ tiếng thở dốc của Giáng Khúc, chỉ có thể cảm giác được hô hấp của nàng so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, lúc nàng dán sát vào người, tim đập rất nhanh, nhanh như trống đánh.
” Sư tiểu thư, các ngươi không có việc gì chứ !”. Tạ Thành Nam mang theo đèn pin, vội vàng chiếu sang bên này.
” Không có việc gì!” Sư Thanh Y híp mắt nhìn Giáng Khúc đang ở bên trái.
” Có bị trảo được không?” Hơi thở của Giáng Khúc mơ hồ có chút loạn.
” Không có.” Sư Thanh Y dần dần bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi mau”