Bạn đang đọc Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit – Chương 265: Thần Hội (hạ)
” A Cẩn, A Lạc.” Trường Sinh hiển nhiên thật cao hứng.
” Ăn mặc như vậy quen không.” Sư Thanh Y trên dưới quan sát nàng một phen, ôn nhu cười.
Trường Sinh cong khóe mắt :” Ngươi cho ta, dĩ nhiên quen rồi.”
Nhìn hai người nói chuyện với nhau tự nhiên như vậy, trong ánh mắt Lạc Thần tựa hồ lộ ra một chút vui mừng, gật đầu nói: “Theo ta đến tiền thính, Lâm Hanh bọn họ sợ là đã chờ lâu.”
Ba người cùng nhau đi vào tiền thính.
Vừa mới bước vào, Phong Sanh cùng Tô Diệc ngồi không nhúc nhích, Thiên Thiên ngồi trên một chiếc ghế ở giữa nhà trêu đùa rắn.
Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhìn, chăm chú nhìn, đại khái là cảm thấy ngón tay thon dài như ngọc của Thiên Thiên trêu đùa độc xà khiến nàng khó chịu, nhịn không được lại nói với Thiên Thiên: “Nuôi Rắn, có thể nể tình nói cho ta biết, ngươi bắt đầu biến thái từ khi nào không?”
” Xin lỗi, ta quá già rồi, nhớ không được.” Thiên Thiên mở miệng của Kim ra, giả vờ trượt tay đưa con rắn đến trước mặt Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh sợ đến hoa dung thất sắc, lui lại phía sau :” Muốn chết! Cầm đi chỗ khác, nếu không ta vặn gãy cổ nó!”
Thiên Thiên che miệng cười.
Ngẩng đầu nhìn thấy Sư Thanh Y các nàng đến, Thiên Thiên vội vàng đứng lên nói: “Sư Sư, Lạc tiểu thư, vị này chính là……”
Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng đều lập tức hữu lễ mà đứng dậy.
Vũ Lâm Hanh vốn dĩ là đứng, tựa vào cái ghế của Thiên Thiên, nàng nghiêng đi khuôn mặt nhìn qua, thấy nữ nhân xa lạ đứng bên cạnh Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.
Trường Sinh dĩ nhiên cũng thấy nàng.
Tuy rằng trước đó nghe Lạc Thần nói qua, bất quá trong mắt vẫn thoáng qua một tia cổ quái, quay đầu nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần bất động thanh sắc mà gật đầu.
Lại giới thiệu: “Đây là đường tỷ của ta. Lúc ta không ở đây, nàng một mình sống ở nơi này.”
Cho dù mặc quần áo hiện đại, nhưng xuất phát từ thói quen, Trường Sinh vẫn là một người tao nhã hữu lễ, nàng cười nói :” Ta họ Tĩnh, tên Trường Sinh, các ngươi đã là bạn tốt của A Lạc cùng A Cẩn, ở đây không cần câu nệ, gọi ta Trường Sinh là được rồi.”
Vũ Lâm Hanh tiến đến phía trước. Được rồi, lại một người giả giọng cổ nhân, phỏng chừng chờ lát nữa lại muốn gọi nàng cô nương.
Nàng cũng chỉ là nghĩ như vậy, vẻ mặt trái lại không hề thay đổi.
Trường Sinh chăm chú nhìn khuôn mặt Vũ Lâm Hanh, thăm hỏi nàng :”Vũ cô nương.”
Vũ Lâm Hanh bị nhìn chăm chú như vậy nên sợ hãi, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cùng Lạc Thần gặp gỡ trong mộ, khi đó Lạc Thần cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy, còn nói dung mạo của nàng rất giống một vị cố nhân.
Những người khác cũng đến gặp mặt, mỗi người tự giới thiệu.
” Chờ một chút, đường tỷ của biểu tỷ nàng, ta muốn hỏi một vấn đề, ngươi sẽ không để tâm chứ?” Giới thiệu xong, Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, nói: “A Cẩn là ai? Chúng ta có người này sao?”
Trường Sinh cười không nói.
Sư Thanh Y xoa nhẹ mi tâm: “….. Là ta.”
Vũ Lâm Hanh một tay khoát lên vai Sư Thanh Y, xích, cười ra tiếng :” Sư Sư, ngươi có nhiều tên như vậy, cha mẹ ngươi lúc trước đặt tên cho ngươi có biết không?”
Sư Thanh Y nhẹ nhàng đánh vào tay nàng: “Ngươi không thể hảo hảo mà gọi tên mọi người sao? Cái gì là đường tỷ của biểu tỷ nàng?”
Trước đó là cái gì “biểu tỷ nàng”, “nuôi rắn”, không chừng là không sửa miệng được ,như vậy còn chưa tính.
Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại nhìn Lạc Thần: “Ta đây là dùng “một cái biểu tỷ nàng” Làm trung tâm cơ bản, hẳn là ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Đường tỷ của ngươi, thì chính là ” Đường tỷ của biểu tỷ nàng”, nếu đến cha ngươi, thì chính là “cha của biểu tỷ nàng”, ngươi thấy không, đây chính là bản tư lệnh cho ngươi vinh dự tối cao.”
Nghe xong Vũ Lâm Hanh nói nhảm, đầu Sư Thanh Y càng đau hơn, nàng nói với Trường Sinh: “Bạn bè của ta, nàng chính là tính tình như vậy, ngươi sau này quen dần là tốt rồi.”
Trường Sinh cười nói: “Tên họ bất quá là thay thế mà thôi, tùy ý là được.”
Lạc Thần ở đối diện khẽ nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lúc này mới quan sát Vũ Lâm Hanh, thản nhiên nói :” Nếu “phu quân” của ta ở đây, ngươi gọi nàng là gì?”
Khuôn mặt Sư Thanh Y thoáng chốc đỏ đến mang tai.
Ánh mắt của Vũ Lâm Hanh cũng liếc nhìn Sư Thanh Y, lẩm bẩm nói :” Ai nha, ngươi một kẻ khó chịu cợt nhã, ngươi cư nhiên còn cất giấu một phu quân? Ở nơi nào? Ngươi gọi nàng ra a.”
Thiên Thiên cười nói: “Dựa theo logic của Vũ tiểu thư ngươi, Sư Sư là biểu muội của Lạc tiểu thư, lấy “một cái biểu tỷ nàng ” làm trung tâm, ngươi hẳn là gọi nàng “Biểu muội của biểu tỷ nàng” mới đúng. Vì sao ngươi lại gọi nàng là Sư Sư?”
Vũ Lâm Hanh vô tâm vô phế nói :” Ta thích.”
” Được rồi, biểu tỷ nàng.” Nàng lại nói: “Ta bắt đầu khó chịu rồi, vì sao bọn ta vẫn phải đợi ở đây, không thể rời khỏi tiền thính?”
Lạc Thần nói: “Ta nuôi một vài sủng vật. Các ngươi không quen với chúng, ta không có mặt sợ xảy ra xung đột.”
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh phức tạp.
” Không ngại. Trường Sinh vừa nói chúng đã ra ngoài kiếm ăn, tạm thời sẽ không trở về.”
” Được rồi.” Sư Thanh Y vỗ nhẹ tay, cười nói :”Bây giờ tất cả mọi người cũng đã biết Trường Sinh, ở đây lại là nhà của Lạc Thần, không cần câu nệ, tùy ý là được rồi. Một người cùng ta vào bếp làm bữa trưa, còn lại theo Lạc Thần sắp xếp giường đệm và vân vân, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ làm không xong, buổi chiều lại tiếp tục. Sau đó có thể theo Lạc Thần cùng Trường Sinh đi xung quanh một chút, làm quen hoàn cảnh toàn bộ Huyên Hoa Hiên, qua tất nên ở đây.”
Ngữ điệu của nàng mềm mại như xuân phong, thoải mái tự nhiên, tất cả sắp xếp rất rõ ràng, giống như nữ chủ nhân thực sự của nơi này.
Lạc Thần lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Ngoại trừ Sư Thanh Y, chỉ có Thiên Thiên tinh thông trù nghệ, cho nên vẫn như cũ, là Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên phụ trách nấu ăn.
Những người khác lại được Lạc Thần cùng Trường Sinh dẫn đi, làm bước chuẩn bị kế tiếp.
Trong lúc đó Lạc Thần tạm thời rời đi, một mình đem toàn bộ đá phiến khắc chữ chôn dưới tấm bia đá đào ra, tiến hành thanh lý sạch sẽ, sau đó cho Nguyệt Đồng ăn, đem nó an bài thỏa đáng.
Buổi chiều gần bốn giờ, mọi người cơ bản đã đi hết các gian nhà trong Huyên Hoa Hiên.
Mỗi một chỗ đều kết cấu kiên cố, thiết kế khéo léo, cân nhắc vô cùng cẩn thận, những vật quý hiếm không thua gì lăng tẩm hậu duệ quý tộc, hiển nhiên là xuất phát từ suy tính lâu dài.
Rất hiển nhiên, chủ nhân nơi này hy vọng chúng ở trong dòng chảy lịch sử có thể vững như thái sơn, về sau lại không ngừng tu sửa gia cố đã nói rõ điểm đó.
Trong trong ngoài ngoài rất nhiều gian nhà, rất nhiều gian căn bản không phải cho người ở, mà chỉ dùng làm cầm thất (nơi đánh đàn), kỳ thất (nơi đánh cờ) vân vân. Phòng sách càng rộng lớn, chủ nhân nơi này tựa hồ đối với việc làm sao bảo tồn cổ vật có kinh nghiệm phong phú, vô số sách cổ không còn tái bản đều dùng tơ tằm kim vũ làm vỏ bọc bao lại, có thể trực tiếp lau chùi, tránh cho lâu năm sinh hư hỏng cùng bịu bậm.
Mỗi một gian đều rất ngăn nắp sạch sẽ, rõ ràng Trường Sinh thường xuyên quét dọn.
Phòng sách có một gian nội các rất khác biệt, tất cả sách bên trong đều là bản viết tay, nội dung thậm chí so với sách ngoài thư phòng càng quý giá.
Dỡ xuống lớp tơ tằm kim vũ, chữ viết xinh đẹp thanh lệ, rất nhiều chỗ không có nét móc quen thuộc, cùng chữ khắc trên đá phiến rất giống nhau.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Sư Thanh Y mang bao tay vào, cầm lấy vài quyển viết tay cẩn thận lật xem, biểu tình càng lúc càng hoảng hốt.
Lạc Thần ở bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của nàng, thậm chí là một lần lại một lần chau mày.
Phòng sách xem qua, lại đến phòng trữ đồ.
Phòng trữ đồ được phân thành ngọc khí thất, bach từ (đồ sứ) thất, tự họa thất, binh khí thất vân vân, văn chương sử sách, lãnh đao ngân kiếm, cái gì cần có đều có. Mỗi phần đồ cất giữ bên ngoài đều cách một tầng phòng hộ, loại chất liệu trong suốt phàn quan này nhất thời cũng nhìn không ra là thứ gì.
Cho dù là Vũ Lâm Hanh nhìn thấy rất quen mắt, trước kia cũng đi qua rất nhiều lăng tẩm quý mộ, đại tiểu thư có bảo bối kỳ lạ gì lại chưa thấy qua, hiện tại cũng không nói nên lời.
Mỗi một vật cất giữ đều rất xa xưa, từ thời nhà Ân, Đại Chu, Chiến quốc đều có, đặt ở cổ đại đã là vật báu vô giá, hôm nay đến hiện đại, giá trị lâu đời trong đó không thể nào đo lường.
“…… Biểu tỷ nàng.” Vũ Lâm Hanh đứng bất động ở một gian tàng bảo thất (phòng cất báo vật), nhìn xung quanh một vòng mới nói :” Ngươi biến thái.”
” Sao lại nói vậy.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
” Ta nói những thứ này là như thế nào a?” Vũ Lâm Hanh hít một ngụm lãnh khí :” Ngươi đây là chuẩn bị cạnh tranh làm ăn với bảo tàng Cố Cung sao?”
” Ta trước đây mở cửa hiệu đồ cổ, tích lũy lâu dài, dĩ nhiên liền có những thứ này.”
Càng đến sau đó, Sư Thanh Y càng trầm mặc.
Rất nhiều vật cất giữ ở bên dưới đều có một miếng ngọc, trên ngọc khắc vài chữ nhỏ, giải thích lai lịch của món đồ, vẫn là xuất phát từ tay vị “biểu muội” kia của Lạc Thần.
Có một hộp son phấn, bên trong khỏa câu ngọc (ngọc châu), xanh ngọc đỏ thẩm, căng đầy như hấp máu xử nữ, chỉ là không biết vì sao đều vỡ thành hai nửa.
Miếng ngọc phía dưới ngọc có khắc :” Câu ngọc hung sát, trút ra ác nghiệt. Hành Vu cô nương năm đó tương tặng. Khắc sâu trong lòng.”
Một chiếc hộp ngọc, bên trong chứa một cái đĩa tạo hình băng liên, trong suốt thanh cao phá trời diệt ma.
Miếng ngọc phía dưới ngọc có khắc: “Chỉ thủy sư năm đó tương tặng. Khắc sâu trong lòng.”
Còn có một ống sáo màu xanh, miếng ngọc phía dưới khắc :”Dạ cô nương năm đó cứu chữa Trường Sinh, thoát khỏi bệnh tật, dùng Hoàng Điều Nham Băng Ngọc Thềm (con ếch ngọc) tạ ơn, nhận được sáo ngọc đáp lễ. Khắc ghi trong lòng.”
Trường Sinh ngây ngẩn nhìn cây sáo ngọc, lông mi run rẩy, ánh mắt tràn đầy u buồn.
Chiếc lồng trong suốt phủ bên ngoài sáo ngọc được lau chùi rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, so với những cái khác sáng bóng hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì Trường Sinh lau chùi kỹ nhất.
Trường Sinh cúi đầu.
Lạc Thần nhìn thấy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, vỗ vỗ.
Trường Sinh ngẩng đầu, lộ ra một tia cười khổ.
Sư Thanh Y một mình nhìn xung quanh, trong góc phòng xuất hiện một cây đàn cổ cùng một cây tiêu ngọc đặt gần nhau.
Tất cả đều giống như hóa thành kỳ môn ký hiệu, một cổ ý thức chui vào trong đầu nàng. Nàng cảm thấy quen thuộc, vẫn luôn cảm thấy hẳn là có thể nắm bắt được chút gì nhưng rồi càng cưỡng ép bản thân hồi tưởng lại càng không nghĩ ra.
Sau đó lại càng tự trách, càng có cảm giác tiêu cực, quả thực lâm vào vòng tuyền hoàng ác tính.
Cả người giống như đang xiếc dây trên cao, kiên quết đi về phía trước nhưng luôn luôn có nguy hiềm ngã tan xương nát thịt đang chờ đợi.
Cả người Sư Thanh Y run rẩy, cổ thống hận trong ngực bắt đầu dâng lên, tay nàng lập tức đặt trên một chiếc bình sứ cao bằng nửa người, cũng chỉ là vô ý thức mà đặt tay lên, nhưng bình sứ trong lúc đó đột nhiên vỡ dưới bàn tay nàng.
Tất cả mọi người bị hù dọa, quay đầu nhìn về phía nàng.
Quả tim Sư Thanh Y đập mạnh :” Ta mắc bệnh nghề nghiệp, muốn giám định đây là thứ phẩm hay chính phẩm.”
Nàng mặt không chút thay đổi, bắt đầu bịa chuyện: “Không sai, là thứ phẩm.”
Lạc Thần: “…….”
Những người khác: “…….”
“Tay có bị thương không?” Lạc Thần lập tức bước nhanh đến.
” Không…. Không có.” Ánh mắt Sư Thanh Y liễm xuống :” Nó đột nhiên vỡ.”
Thời khắc Lạc Thần đến cúi đầu hỏi nàng, lãnh hương ập đến, nàng gần như đã nghĩ bóp cổ Lạc Thần, sau đó hung hăng đem Lạc Thần đè trên tường.
Loại ý niệm bỗng nhiên xuất hiện này giống như ác quỷ, nhất thời khiến Sư Thanh Y vốn đang hỗn loạn, trong lòng liền bị nghiền vỡ thành phấn.
Nàng cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Có lẽ, đã điên rồi.