Bạn đang đọc Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit – Chương 262: Cuối Cùng
Bởi vì vẫn được chôn dưới đất nên nhưng phiến đá xa xưa này tương đối mà nói đều bảo tồn rất tốt, chỉ là bị bùn đất làm bẩn mà thôi.
Phiến đá trong tay Lạc Thần được nàng lau rất sạch sẽ, vết khắc thật sâu có thể thấy được rõ ràng. Nước mắt rơi vào trong vết khắc, cùng bùn đất lưu lại hỗn tạp cùng nhau hóa thành nước bùn, vết khắc lúc này xem như trở nên mơ hồ.
– Sắc trời đã muộn, vì sao ngươi vẫn không trở lại?
Sư Thanh Y hấp một ngụm lãnh khí.
Văn tự trên phiến đá này, thế nào lại nhìn quen mắt như vậy.
Tỷ như nói chỗ nét móc, chỉ là một đường kéo thẳng xuống, không có móc thêm một nét, thật sự là rất giống thói quen bình thường khi viết chữ của bản thân nàng. Tuy nói bình thường chỉ viết chữ giản thể, bất quá bởi vì học chuyên ngành khảo cổ, nên bình thường sẽ sao chép chữ phồn thể cho nên thói quen viết loại chữ này cũng hình thành.
Vì sao?
Trong lòng xẹt qua một loại sợ hãi vô danh, gần như khiến cả người run rẩy, Sư Thanh Y không dám nghĩ tiếp, nàng thu hồi ánh mắt chuyển sang yên lặng nhìn Lạc Thần. Vô số cảm xúc phức tạp cùng dung nạp trong lòng, nhất thời gần như khó chịu đến sắp nổ tung.
Nhất là để nàng nhìn thấy Lạc Thần rơi lệ.
Ẩn nhẫn như Lạc Thần, trước kia ở trước mặt nàng gần như chưa từng khóc, hiện tại lại khóc trước mặt Vũ Lâm Hanh bọn họ, Lạc Thần……hiển nhiên lại khóc.
Tay bẩn, Sư Thanh Y đến gần dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Lạc Thần, dừng một lát, trong cổ họng nghẹn lấy nghìn vạn câu nói nhưng lại không biết nói gì.
Cuối cùng nàng mềm nhẹ nói :” Ở đây rất lạnh, ta giúp ngươi thu dọn tất cả những thứ này, ngươi vào…..vào trong nhà, từ từ xem.”
Đá phiến rất nhiều, vừa rồi xem qua chỉ là một phần trong số đó.
” Trong nhà?” Lạc Thần ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt Sư Thanh Y, trầm thấp nỉ non.
Đáy mắt của nàng một mảnh đạm nhạt hồng sắc, giọt nước mắt trên hàng mi dài nhẹ nhàng run động, trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy sợ hãi.
” Phải, trong nhà.” Sư Thanh Y cố nén chua xót :” Đã về nhà rồi.”
Lạc Thần kinh nhạc.
Chuyển sang rưng rưng mỉm cười: “Ân, về nhà rồi.”
Nhìn thấy nét mặt Lạc Thần giãn ra, tâm tình của Sư Thanh Y mới hòa hoãn một chút. Nàng đối với Lạc Thần quả thật là đã đến độ một chữ si, Lạc Thần khóc nàng khổ sở, Lạc Thần cười nàng mới vui vẻ.
“Trước hết ta thu dọn một phần những thứ này.” Sư Thanh Y chuẩn bị thu dọn đống đá phiến chồng chất.
“Không cần.” Lạc Thần ngăn cản nàng: “Đi vào trước, sau đó trở lại cũng không muộn.”
“…. Được.” Sư Thanh Y gật đầu.
Thế nào cũng đều được.
Nhóm người Vũ Lâm Hanh các nàng tuy rằng cũng rất quan tâm, tuy rằng Lạc Thần xoay lưng lại nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng đang rơi lệ, vì vậy Vũ Lâm Hanh các nàng cũng đều chỉ yên lặng đứng phía sau nhìn, không nói gì thêm, cho dù không giải thích được ngược lại cũng tránh cho càng thêm khó xử.
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đứng lên, Lạc Thần nói: “Các ngươi theo ta vào.”
Nhóm người theo sau Lạc Thần.
Đi qua đường mòn, đẩy cửa tiến vào tiền viện.
Tiền viện rất lớn, hai bên cây cối, dưới tàng cây là ghế đá (loại ghế đá thời xưa không phải ghế đá hiện đại), một cái bàn đá vuông bên trên có khắc bàn cờ vây, một bên lại khắc bàn cờ tướng, cổ kính, thanh u tao nhã.
Nội viên có một căn nhà, mái xanh tường trắng, chẳng qua là xây dựng lâu năm, bức tường cũng loang lổ nhiễm màu năm tháng, trở nên yếu ớt. Căn nhà này rất lớn, do rất nhiều gian nhà hợp thành, hơn nữa có nhiều gian kiến trúc cùng phương thức xây dựng không giống nhau, tựa hồ là trải qua nhiều lần trùng tu sửa chữa, quy mô mới càng lúc càng lớn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như hồi tưởng theo dòng lịch sử, Sư Thanh Y nhìn qua, thậm chí cảm giác bản thân đã thoát ly phạm trù hiện đại đi vào một mộng cảnh xa xối lưu luyến.
Cho dù ngây ngẩn như nhập mộng, nhưng người cẩn thận cùng mẫn cảm như nàng cũng không bị ảnh hưởng — nàng phát hiện một điểm vô cùng cổ quái.
Loại cổ quái này khiến nàng không khỏi chau mày, quan sát càng thêm cẩn thận.
Sư Thanh Y nhìn khung cảnh, Lạc Thần liền yên tĩnh nhìn biểu tình biến hóa rất nhỏ của nàng.
Mà dọc đường đi đến, Vũ Lâm Hanh biểu tình khiếp sợ miễn bàn có bao nhiêu thay đổi bất ngờ. Bất quá nàng là loại người tâm tình tự do không chút nào câu nệ, biến đổi thì biến đổi nhưng vẫn thích ứng, nếu biểu tỷ nàng nói trở về rồi nói, nàng cũng không nóng vội.
Sư Thanh Y chà bùn đất trên tay, duy trì trầm mặc.
Nàng phát hiện ở đây không chỉ yên tĩnh, còn rất sạch sẽ.
Yên tĩnh đến giống như không có người ở, nhưng tiền viện cư nhiên không có lá rụng, rõ ràng là có người quét tước.
Trên cây cùng mái hiên phủ tuyết trắng nhưng trên bãi đá lại rất sạch sẽ, ở đây nhất định có người ở.
Trong đầu Sư Thanh Y xẹt qua một suy đoán khiến trong lòng run sợ, nàng nhìn về phía Lạc Thần.
Vẻ mặt Lạc Thần nhạt nhẽo, nàng không nói gì, tiến lên đẩy cửa.
Cửa không khóa, được nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
Vào cửa là tiền thính sau đó là hậu đường, hai bên tả hữu thính, phía sau hẳn là hậu viện cùng các gian nhà khác, tuy rằng không hoàn toàn đi hết nhưng Sư Thanh Y đối với quy cách nhà ở cổ đại vô cùng hiểu rõ.
Mới vừa vào tiền thính, càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Sư Thanh Y/.
Đại sảnh bảo lưu các dụng cụ cùng bố cục thời cổ, không nhiễm hạt bụi, trên bàn là một chiếc bình sứ màu xanh nhạt, bên trong cắm vài cánh hoa mai trắng.
Ở đây…. Có người ở.
Người nào sẽ ở nơi này?
Lạc Thần nhiều năm như vậy cũng không trở về, từ đá phiến biểu muội nàng lưu lại mà suy đoán niên hiệu thay đổi ba lần, từ Hồng Vũ tại vị là Chu Nguyên Chương đến Kiến Văn là Chu Duẫn Văn, lại đến Vĩnh Lạc tức là Chu Lệ, biểu muội nàng chí ít đau khổ tìm nàng gần ba mươi bốn năm.
Nàng không xem hết toàn bộ đá phiến nên cũng không xác định về sau lại tìm bao lâu
Mà bên ngoài có bố trận, ngoại trừ Lạc Thần cùng biểu muội nàng, hẳn là không ai có thể vào nơi này, nói như vậy ở đây hẳn là không có người mới đúng.
Trừ phi…..
Sư Thanh Y thần sắc ngưng trọng.
” Ở đây thu dọn thật sạch sẽ.” Vẻ mặt của Vũ Lâm Hanh cũng trở nên có chút cứng nhắc , quay đầu nhìn Lạc Thần: “Có người ở đây?”
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn một chuỗi phong linh bằng trúc treo ở hữu thính.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào tiền thính, chuỗi chuông trúc đinh đong rung động.
” Biểu tỷ nàng?” Vũ Lâm Hanh lần nữa trầm thấp gọi nàng.
” Ân.” Ánh sáng trong mắt Lạc Thần lay động, quay đầu lại: “Nơi đây là nhà cũ của ta, dĩ nhiên sẽ có người thân ở lại.”
” Nhưng không phải ngươi…..” Vũ Lâm Hanh muốn nói lại thôi.
Lạc Thần nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, buổi tối ta sẽ tìm ngươi đàm luận, bây giờ còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.”
Vũ Lâm Hanh chỉ đành bên cạnh ngồi xuống một cái ghế, tùy ý quan sát, phát giác cái ghế này cư nhiên là danh mộc nam Sơn chết tạo, hiện nay hoàn kim bảo bối so với cổ mộc này cũng phải thất sắc đứng sang một bên.
Chiếc bình sứ xanh nhạt cắm hoa mai trắng cách đó không xa phỏng chừng là hàng thời Bắc Tống, từ màu lót, màu sứ trong suốt cho thấy đó là loại tốt nhất.
Ở giữa đại sảnh treo những bức thư pháp bút tích thật của các pháp gia nổi tiếng.
Không riêng gì vai trò quan trọng trong triều đại lịch sử của bọn họ, mà là bọn họ mỗi một tên tuổi đều chấn động, tùy tiện cầm một bức mang đến hội đấu giá, đều có thể đè chết mọi người.
Ở đây mỗi một thứ đều là vô giá….. Đồ cổ.
Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên thấy qua không ít bảo bối, mà nói đến đồ cổ bảo bối, thế nhân người nào không phải là phủng ở trong tay sợ ngả, mang đến viện bảo tàng Cố Cung triển lãm còn phải có ba tầng bảo vệ, mây che khói lấp, danh ghế thực sự làm cái ghế mà dùng , bình hoa cổ Bắc Tống thực sự mang đi cắm hoa giống như bây giờ, thật đúng là lần đầu gặp được.
Đây chỉ là tiền thính (đại sảnh), không biết những gian nhà khác còn có cái gì nhìn như vật trang trí tầm thường nhưng kì thực xa hoa không gì sánh được.
” Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, đừng tùy ý đi lại.” Lạc Thần ôn ngôn căn dặn :” Ta đi rửa tay trước, trở lại sẽ sắp xếp.”
Nói xong, nàng đóng cửa tiền thính lại, lần nữa cường điệu :” Trước khi ta trở về các ngươi nghìn vạn lần không được rời khỏi tiền thính, trong ba lô có thức ăn cùng nước uống.”
Thiên Thiên biết lí lẽ mà gật đầu: “Được. bọn ta chờ ở đây. Ngươi cũng đã rất lâu không trở về, khẳng định có rất nhiều việc muốn xử lý.”
” Thanh Y, ngươi không rửa tay sao?” Lạc Thần nói với Sư Thanh Y đang ngây ngẩn.
Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn nàng, môi chỉ hơi mấp máy.
” Đến đây.” Lạc Thần đứng tại chỗ.
Sư Thanh Y vội vàng đi qua.
Lạc Thần dẫn Sư Thanh Y đi qua tiền thính cùng hậu đường, đi tới phòng bếp trong hậu viện, ánh mắt Sư Thanh Y đảo qua, phát hiện trong lò có tro, nồi bát xẻn chậu đầy đủ mọi thứ, trong góc phòng chất củi, trên bếp thậm chí còn có nửa con thỏ rừng đã nướng chính, có một số loại rau mùa đông đều con rất tươi.
Sư Thanh Y: “…….”
Ai ở chỗ này?
Nàng căn bản hỏi không ra lời.
Nàng sợ.
Mặc dù trong lòng đại khái có suy nghĩ đến một đáp án.
Nước trong vò trong suốt, soi bóng người trong đó, Lạc Thần múc nước rửa tay trước, sau đó lại thay Sư Thanh Y cẩn thận rửa sạch bùn đất trên tay nàng.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn dòng nước từ ngón tay mình chảy xuống, đồng hồ trên cổ tay khiến nàng sản sinh ảo giác, cảm thấy nó cùng không gian đầy nét lịch sử cổ kính này rất không tương xướng.
” Được rồi.” Lạc Thần dùng hết nửa vò nước.
Sư Thanh Y không nhúc nhích, tay vẫn ở giữa không trung.
Lạc Thần dán đến gần, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt nàng :” Ta nói được rồi.”
Sư Thanh Y giống như tỉnh mộng, trên mặt nhất thời nóng lên :” Ân….. Ân.”
Lạc Thần mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của nàng lại lộ ra thê lương cùng thương tiếc không nói nên lời.
” Ngươi đang suy nghĩ ai sống ở nơi này, đúng không?” Lạc Thần hòa nhã nói.
Sư Thanh Y yên lặng một lúc mới gật đầu.
” Không ở trong phòng, cho nên đã ra ngoài. Ngươi theo ta.”
Lạc Thần nói xong, dắt tay Sư Thanh Y, không biết vì sao, Sư Thanh Y được nàng dẫn đi cửa sau như vậy, trong lòng vui vẻ lại chua xót, trong đầu thanh tỉnh lại hỗn độn.
Trong ký ức nhiều năm qua của nàng, vẫn là lần đầu tiên có loại cảm giác phức tạp không có cách nào dùng lời nói mà hình dung này.
Sân sau chính là rừng trúc dày đặc, gió lạnh thổi cành trúc xanh biếc, xào xạc rung động, tuyết trắng tản lạc.
Hai người dắt tay đi trong rừng trúc tuyết trắng, thân ảnh yểu điệu, tóc dài phiêu đãng.
” Ở đây thật đẹp.” Sư Thanh Y nhìn phiến trời ngọc bích trên đỉnh đầu, thấp giọng nói.
” Thích không?”
” Ân.”
” Rừng trúc bên kia có một hồ cá, thật lâu trước đây, ta cho người đào ra. Xa hơn một chút có một rừng cây ăn quả.”
” Bên trái còn có cầm viên, đúng không?” Sư Thanh Y thuận miệng tiếp một câu.
Lạc Thần không nói, kín đáo nhìn nàng.
” Ta…. Ta tùy tiện đoán thôi, có hồ cá, có hoa hoa thảo thảo, có cây ăn quả, nhất định cũng tiểu kê tiểu áp (chuồn gà chuồn vịt =_=).” Sư Thanh Y cười: “Đoán đúng không?”
” Đúng vậy. Hơn nữa đúng là bên trái.” Đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm của Lạc Thần nhẹ khởi tinh quang.
Quanh thân thanh u, Sư Thanh Y đã được tĩnh hóa, tạm thời thoát ly tâm tư phức tạp gông xiềng, bước chân không khỏi càng thêm nhẹ nhàng.
— xoát lạp.
Xa xa trong đám cây ngải héo rũ có động tĩnh.
Sư Thanh Y thính lực tốt, nhất thời giật mình.
Có người đến bên này.
Sư Thanh Y cảm giác lòng bàn tay bản thân đột nhiên khẩn trương đến ra một tầng mồ hôi.
Lạc Thần lại đứng bất động.
Một nữ nhân vóc dáng cao gầy đẩy đám ngải từ bên trong bước ra, thoáng cúi đầu, có thể thấy tóc dài của nàng theo động tác mà lay động, giống như thác nước đen tuyền.
Ngón tay của nữ nhân thon dài, ngón trỏ cùng ngón giữa quấn lấy một sợi dây, phía dưới treo một con cá sống, còn đang giãy dụa vẫy tung bọt nước.
Nàng vẫn mặc trang phục cổ đại, quần dài tự tại xắn lên, lộ ra đôi chân trần . Chân ngọc giẫm lên tuyết trắng, một chút cũng không cảm thấy lạnh, trên mắt cá chân dùng tơ đỏ đeo một khối Trường An ngọc.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt xinh đẹp, giống như tinh linh trong tuyết, cao quý thanh lệ bất khả xâm phạm. Nhất là đôi mắt ôn nhu có vài phần tương tự Sư Thanh Y, chỉ là lông mi của Sư Thanh Y dài hơn một chút, hai mắt trong suốt như ngọc lưu ly, mà mắt của nàng lại có chút mờ ảo.
Tuy rằng Lạc Thần sớm có dự liệu nhưng nhìn thấy nữ nhân này đi đến, hai vai vẫn run lên, ánh mắt cố định trên người nữ nhân.
Sư Thanh Y cũng bất động nhìn nàng.
Hiển nhiên nữ nhân mỹ lệ kia cũng kinh ngạc, giống như nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được gì đó, con cá trong tay rơi xuống.
Con cá kia giãy dụa trong tuyết, bên cạnh chính là bàn chân trần của nữ nhân.
” A Cẩn.” Nữ nhân thì thầm nói :”A Lạc ?”
Nàng đang gọi Lạc Thần, Sư Thanh Y dĩ nhiên biết, nhưng nàng không biết vì sao nữ nhân này lại gọi nàng là A Cẩn.
Gió lạnh phất qua rừng trúc, ba nữ nhân dung mạo thanh nhã đối mặt nhau, giống như chiếu sáng phiến tuyết mỏng.
Nữ nhân cuối cùng bước đến, Lạc Thần kéo lấy thắt lưng của nàng, tiến lên ôm lấy nàng.
Sau đó bám vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói mấy câu.
Trong mắt nữ nhân hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng không nói gì, Lạc Thần buông lỏng nàng ra, nữ nhân chuyển sang nhìn Sư Thanh Y, trong đôi mắt sương mù xinh đẹp dường như thực sự phủ một tầng sương.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần hành động vô cùng thâm mật mà ôm nữ nhân kia, môi mỏng gắt gao mím chặt.
Trong lòng nàng giống như bị kim đâm, nhìn Lạc Thần, lại nhìn nữ nhân kia, cuối cùng ôn hòa thấp giọng nói: “Xin chào, ta là Sư Thanh Y, ngươi là…. Biểu muội của Lạc Thần sao? Xin hỏi xưng hô thế nào.”
Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, ôn nhu nói: “Nàng không phải biểu muội của ta. Nàng đường tỷ của ta.”
Đường tỷ ?
Sư Thanh Y kinh ngạc.
Nữ nhân đi chân trần, chậm rãi hướng Sư Thanh Y, sóng mắt lưu chuyển, yên lặng nhìn nàng: “Ta họ Tĩnh, ngươi có thể gọi ta Trường Sinh.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong nhiều năm trước đây, bệnh của Trường Sinh đã chữa khỏi, lớn lên thành thục, tuy rằng trước đây nàng là một Loli, nhưng tuổi tác của nàng trên thực tế lớn hơn rất nhiều so với Sư Sư cùng Lạc Thần, cụ thể về Trường Sinh có thể thấy trong Dò Hư Lăng cổ đại, phụ thân tên Tĩnh Viêm, mẫu thân tên Chiết Chi, cho nên nàng họ Tĩnh. Thương, Tĩnh, Chiết, Ti, chia là Thần Hoàng bốn họ.
Trước đó đã ở Weibo phản hồp, khẳng định có một số cô nương xem qua.
Về phần Trường Sinh, có thể xem kỹ ở Dò Hư Lăng phần hành trĩnh huyền ảo của “Trường sinh Dẫn”, hiện nay còn đang tiếp tục “Máu xử nữ”, “Trường sinh dẫn “Chỉ là một phần trong hành trình huyền ảo, đến lúc đó lại viết tiếp.
p/s : xin phép lắm lời một chút, biểu ca/tỷ là anh chị họ bên ngoại còn đường ca/tỷ là anh chị họ bên nội.