Bạn đang đọc Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit – Chương 23: Chỉ Có Một Quan Tài
Đi qua cơ quan ở mộ đạo B, rẽ sang bên cạnh chính là mộ đạo C.
Mộ đạo C so với A và B ngoại trừ đồ án trên vách mộ có chút bất đồng đó chính là đồ án quỷ thủ lần lượt từ lớn biến thành nhỏ, còn lại quả thực tương tự nhau. Nhìn lại ngay cả chiều rộng, chiều dài đều cực kỳ giống nhau.
Trước đó Sư Thanh Y từ chỗ cơ quan xuống đến đây, đứng ở của mộ động nhìn lại, chỗ kia là khu A, rẽ vào bên trái là hẳn là khu D, lúc đó nàng cùng Lạc Thần lựa chọn đi hướng bên phải, tiến vào khu B cùng Duẫn Thanh bọn họ hội hợp, bây giờ lại tiến nhập khu C, toàn bộ thoạt nhìn giống như bốn đường thẳng tắp, mộ đạo đầu đuôi tương tiếp làm thành một hình vuông, làm nên một hình chữ “回”.
Trung Hoa là một quốc gia coi trọng khuôn khổ quy cũ, loại cổ mộ có bố cục đối xứng như vậy rất phổ biến.
Vài ngày trước bị bọn người Trữ Ngưng bắt cóc, Sư Thanh Y rốt cuộc lần thứ hai đặt chân đến cổ mộ này, nàng đi qua gian mộ thất Lạc Thần thức tỉnh, căn cứ bố cục cổ mộ tương thông mà phán đoán, mộ đạo hình chữ “回” khẳng định còn một cửa vào khác, dù sao nàng cũng không tin đoàn người mất nhiều thời gian như vậy lại chỉ có thể lẩn quẩn trong khu vực mộ đạo này.
Tiến vào khu C xem qua đại khái, cửa vào như trong suy đoán của Sư Thanh Y rốt cục xuất hiện, đó là trung tâm khu C.
Cửa mộ so với những cửa khác còn muốn nhỏ hơn một chút, phía trên chạm khắc một bàn tay móng vuốt sắc nhọn, kéo dài xuống phía dưới, bởi vì cửa tương đối thấp, nếu như người muốn đi qua sẽ sản sinh một loại cảm giác bị bàn tay này sờ vào rất kinh khủng.
Tiêu Ngôn nhìn bàn tay trên cửa, sắc mặt có điểm xấu xí: “Giáo sư, nếu như chúng ta từ cửa này đi vào bên trong, không phải bị “bệnh rụng tóc” sao?” (chắc anh ấy ý là bị quỹ sờ đầu rụng tóc a).
“Ta nhấn mạnh lần nữa, quan điểm chủ nghĩa duy vật là trang bị cơ bản nhất của người làm công tác khảo cổ , trên thế giới căn bản là không có quỷ.” Duẫn Thanh liếc xéo hắn, còn nói: “Tiêu Ngôn, nhớ kỹ đầu tháng chín khai giảng ta sẽ bắt đầu viết đánh giá công tác nửa năm , ngươi muốn ta thế nào đánh giá, miệng đầy chủ nghĩa duy tâm thật là đồng chí tốt.”
Tiêu Ngôn lập tức đứng thẳng thân thể, lớn tiếng nói: “Thể xác và tinh thần của Ta đều là thuộc về Mác và Trung Hoa, Mác đã giáo dục chúng ta trên thế giới làm sao có thể có quỷ! Thỉnh giáo sư cần phải hảo hảo đối với ta tiến hành xét duyệt đánh giá! Ta sẽ nỗ lực công tác, vì sự nghiệp khảo cổ Trung Hoa, vì Trung Hoa chảy đến giọt máu cuối cùng.”
Nói xong lại cười lấy lòng nói: “Giáo sư ngươi đã nói nếu ta biểu hiện tốt, lúc xét duyệt giúp ta chuyển đạt kiến nghị lên lương, ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta a.”
Sư Thanh Y quả thực không ngờ đến bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của Tiêu Ngôn a.
Không có tiền đồ, vì xét duyệt tăng lương, bị chuyện này uy hiếp sao.
Duẫn Thanh liếc mắt nhìn lướt qua các thành viên trong tổ đề tài của nàng,: “Cũng không chỉ là sư huynh các ngươi phải đánh giá xét duyệt, tháng chín này các ngươi cũng như vậy.”
Tào Duệ cùng Tạ Gia Bội vội vã hướng Duẫn Thanh biểu lộ “lòng thành” : “Giáo sư, chúng ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Loại chuyện ma quỷ, bọn họ cũng được không dám nhắc lại nữa, chỉ có kẻ ngu ngốc mới nhắc lại, bọn họ còn không rõ giáo sư bọn họ tính tình cổ quái sao.
Mắt thấy đám chiến hữu rơi vào tay giặc, bị áp dưới chính sách của Duẫn Thanh, Sư Thanh Y phát hiện Duẫn Thanh tầm mắt hướng về phía nàng, đột nhiên cảm giác áp lực rất lớn.
Sư Thanh Y ở trước mặt Duẫn Thanh từ trước đến nay giả vờ ngoan ngoãn, chỉ đánh lộ vẻ mỉm cười trả lời: “Đương nhiên rồi, giáo sư, ta là sinh viên của ngươi, nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của ngươi.”
Phải, vừa rồi nàng còn khinh bỉ Tiêu Ngôn, hiện tại nàng trực tiếp khinh bỉ chính mình.
Duẫn Thanh hài lòng.
Lạc Thần mặt không biểu tình nhìn tất cả, tựa như đang xem náo nhiệt không có biểu hiện gì, Duẫn Thanh nghĩ nàng đang có ý cười nhạo bản thân , trong lòng không khỏi càng ngày càng không quen nhìn vị “biểu tỷ” không biết từ nơi nào mọc ra này.
Liếc mắt nhìn quỷ thủ trên cửa, Lạc Thần khom người yên lặng thấp đầu đi vào. Sư Thanh Y theo sát phía sau nàng, cúi đầu đi vào thì bị bàn tay quỷ kia sờ một chút tóc, cứng rắn mà lạnh lẽo, vì vậy trong nháy mắt thật có một chút sởn tóc gáy.
Theo bước chân giẫm lên phiến đá trên mặt đất phát ra tiếng vang, không gian phía sau cửa vô cùng rộng lớn, toàn bộ không gian bao hàm trong chữ “回” tại trung tâm mộ đạo, bốn mặt phong bế, tạo nên một loại cảm giác rất áp lực.
Tào Duệ tay trái như trước đút trong túi quần jean, tay phải giơ đèn mỏ cao một chút, ánh sáng chói mắt đổ xuống xung quanh, hoàn cảnh trước mắt rõ ràng mà phản chiếu vào mắt Sư Thanh Y.
Bên trong bốn góc đứng sừng sững mỗi góc một hình trụ, phía trên hình trụ chính là bàn tay mở ra, ngón tay dài nhất hướng về phía trước nâng lên, giống như bốn ngón tay dài chống đỡ trên đỉnh mộ. Đèn mỏ cho dù ánh sáng mạnh,nhưng phạm vi chiếu xạ vẫn hữu hạn, vì vậy bốn góc chỉ được chiếu một tầng ánh sáng nhạt, phụ cận mờ mịt, cứ như vậy, bốn đạo hình trụ tạo hình ngón tay dài in bóng trên mặt đất toát ra vẻ âm lãnh.
Bên trong rất trống trải.
Ngoại trừ bốn cây cột, cũng chỉ có một cái quan tài lẳng lặng nằm ở giữa.
Quan tài đen kịt bị phủ một tầng ánh sáng tái nhợt, bạch quang cùng hắc sắc quan tài tản mát ra một cổ khí tức âm trầm.
Loại hiệu ứng thị giác này giống như trên sân khấu bày một cỗ quan tài, duy nhất chiếu xuống sân khấu cũng chỉ có ánh sáng lạnh.
Bên trong Cổ mộ, không thể nghi ngờ quan tài chính là tiêu điểm quan trọng nhất, cũng là tiêu điểm âm trầm đáng sợ nhất.
Lúc nhìn thấy cỗ quan tài nằm lẻ loi này, mọi người đều không nói lời nào.
Tạ Gia Bội cắn môi bắt đầu run rẩy. Nàng đến bây giờ mới nhìn thấy những thứ này, nàng đúng là lần đầu tiên theo Duẫn Thanh xuống mộ, trước kia không hề có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên cỗ quan tài đối với nàng mà nói có lực sát thương rất lớn.
Cùng là nữ sinh trong tổ đề tài, nhưng Sư Thanh Y ngược lại không có cảm giác sợ hãi gì. Trên thực tế nói về tố chất tâm lý lẫn thể lực, Tiêu Ngôn cùng Tào Duệ hai nam nhân quả thực không thể sánh được với nàng, bất quá Sư Thanh Y bình thường giả vờ nhu nhược, khéo léo che giấu, Tiêu Ngôn bây giờ còn hồ đồ cho rằng sư muội hắn thực nhu nhược chỉ hận không thể để hắn mỗi ngày ôm vào trong ngực.
Duẫn Thanh bảo Tạ Gia Bội lấy ra giấy bút chuẩn bị ghi chép, đồng thời căn dặn Sư Thanh Y cầm tốt camera, sau đó bảo Tiêu Ngôn cùng Tào Duệ chuẩn bị công tác khai quan.
Lần này chỉ là sơ bộ thăm dò giám định, chủ yếu là để biết rõ thông tin về mộ táng, thu thập văn vật, bản đập cùng hình ảnh có giá trị, về phần di dời văn vật cùng chuyển quan tài và thi thể bên trong đi, loại việc nặng nhọc này là do nhân viên công tác trên mặt đất sẽ đến đây tiến hành xử lý sau.
Ngoại trừ ba lô leo núi của Sư Thanh Y, Tào Duệ cũng mang theo một ba lô nhỏ hơn đến đây, bên trong có một ít công cụ cần thiết trong quá trình khảo cổ cùng với thức ăn, nước uống. Ngoài ra còn có xẻng quân dụng.
Tào Duệ đặt đèn mỏ xuống, đưa tay vào trong ba lô tìm thật lâu, Tiêu Ngôn ở bên cạnh quan tài chờ khai quan, chờ đến không nhịn được, nói: “Duệ Tử, lẽ nào tay trái của ngươi gãy rồi? Dùng hai tay không phải tốt hơn sao, còn chưa lấy được xẻng quân dụng?”
Lạc Thần vẫn đứng bên cạnh, vốn đang tập trung tinh thần nhìn Sư Thanh Y loay hoay với camera, Sư Thanh Y dùng thanh âm mềm nhẹ cùng nàng giải thích, thoạt nhìn hai người giống như đang nói thầm.
Đến khi nghe được Tiêu Ngôn nói, Lạc Thần nghiêng mặt đi, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Tào Duệ.
Đúng lúc này Tào Duệ đã lấy được xẻng quân dụng , hắn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Lạc Thần.
Đôi mắt Lạc Thần đen kịt tựa như màu đen của đêm tối hoặc tựa như màu đen của ngọc lưu ly, đặc biệt thâm thúy, khiến người khó có thể suy nghĩ.
Tào Duệ cảm giác được Lạc Thần nhìn chằm chằm quần jean của hắn — hiện tại tay trái của hắn vẫn còn giấu bên trong túi quần, tay phải cầm xẻng quân dụng.
Dưới ánh mắt của Lạc Thần, Tào Duệ giống như muốn chứng tỏ gì đó nên chậm rãi rút tay trái từ túi quần ra.
Chỉ là tay trái của hắn phát run, năm ngón tay nắm chặt, nhìn qua dường như không có nửa điểm khí lực. Hắn hình như rất sợ nhìn thấy tay trái của mình, tận lực để tay trái lệch khỏi tầm mắt.
Lạc Thần nghiêng mặt đi.
Tào Duệ lập tức đem tay trái một lần nữa vói vào trong túi quần jean, giống như đang tránh né ôn thần.
Sư Thanh Y phát hiện cái gì đó, nhỏ giọng nói với Lạc Thần: “Làm sao vậy?”
Lạc Thần nói: “không có gì.”